Quỷ Hoàng Phi

Chương 64

Sau khi nam tử bạch y rời đi, Lâm Lang nhìn sắc trời lúc này không sai biệt lắm đã đến giữa trưa, muốn đi về nhà , lại nhất thời nghĩ tới Quân Thương bảo trưa hôm nay không về, tâm tình muốn quay về liền phai nhạt phần nào, nàng nhớ lại đi vậy không có việc gì, ở trên đường đi loanh quanh một lát, tìm một gian trà lầu đi vào ngồi xuống gọi một bình [ Bích Loa Xuân ] [ 1 ] !

[ 1 ] Động đình bích loa xuân (洞庭碧螺春): thuộc loại thanh trà vùng Thái Hồ, tỉnh Giang Tô. Bích Loa Xuân là một trong mười loại trà nổi tiếng Trung Quốc, cổ có tên gọi là “ Hách Sát Hương Nhân”. Xuất xứ danh trà ở vùng Thái Hồ Động Đình sơn huyện Ngô, Giang Tô. Cái tên Bích La Xuân có từ rất lâu đời. Theo ghi chép ”Thanh Gia lục”, có truyền thuyết rằng: ”Núi đông Động Đình có đỉnh Bích La, trên vách đá dựng đứng có vài cây trà mọc hoang dã. Mỗi năm, người dân trong vùng lại tới hái lá trà về uống. Bấy giờ, khi tiết hái trà đến gần, mọi người lên núi, thấy cây trà cành lá mọc xum xuê, ai cũng thi nhau lấy, giỏ tre đựng không đủ, bèn giắt cả vào ngực áo. Lá trà ấp vào ngực, gặp hơi nóng tỏa ra từ cơ thể, phát ra mùi hương kỳ lạ. Mọi người nhất loạt thốt lên: Nhân hương”. Từ đó về sau, mỗi lần hái trà, mọi người không dùng giỏ tre mà đều ôm vào ngực. Loại trà mang tên ”Nhân hương” – ý là chỉ mùi thơm lá trà phát ra từ cơ thể con người. Vùng núi có người tên là Chu Chính Nguyên rất thông thạo cách chế trà ”Nhân hương”. Nhân Hoàng đế Khang Hy du ngoạn Thái Hồ, người dân dâng trà ”Nhân hương”, vua mê mẩn với tách trà, cảm thấy tên gọi không ưu nhã, liền đổi thành ”Bích Loa xuân”.

Mấy ngày nay, nàng cảm thấy khẩu vị của mình tựa hồ cho Quân Thương chiều hư rồi, ở trà lâu Bách Thảo Viên thì mấy bánh bao miễn cưỡng coi là được, dù sao cũng ăn không ra mùi vị gì, hiện tại đồ ăn Chu tẩu tử làm tinh xảo như vậy rồi mà ở trong mắt nàng vẫn cứ chả xem ra gì , chỉ có Quân Thương đích thân xuống bếp nấu thì nàng mới chìm trong bữa ăn ngon đích thực --- ------ ---- nhưng khi đầu lưỡi chạm vào món ăn liền kéo ý thức nàng trở lại, tinh tế nhấm nháp, rồi lại nếm không ra mùi vị gì !

Lâm Lang ngồi ở chỗ gần cửa sổ, ngồi cạnh là vài thư sinh dáng dấp trẻ tuổi, nàng tự rót trà cho mình, xoay mặt nhìn ra phía bên ngoài dòng người trên đường đi qua đi lại nhộn nhịp, lỗ tai lại bị âm thanh trò chuyện của mấy người bàn kế hấp dẫn !

Thật sự không nên trách người đời bát quái, chỉ là cuộc sống có quá nhiều điều không thú vị, những thư sinh châu đầu ghé tai xúm xít lại một chỗ, nét mặt nghiêm túc nếu không phải bàn luận trị quốc bình thiên hạ, thì cũng là chuyện bí mật Đế Vương cung đình .

"Nghe gì không ? Đại tiểu thư của Diệp thượng thư bị hoàng thượng giữ lại trong cung đã nhiều ngày, nghe nói ân sủng vô hạn !"

"Cái này thì có gì ly kỳ, nghe nói hoàng thượng mời được Trịnh lão sư phó của Chức Ngọc phường làm giá y cho Diệp đại tiểu thư ! Một bộ y phục thượng hạng được khảm trân châu bảo thạch, đáng giá vài ngàn lượng bạc, hơn nữa toàn bộ trên thân giá y mỗi đường kim mũi chỉ đều bằng chỉ kim tuyến, phần ân sủng này. . . . . . Chậc chậc …….!"

" Lúc trước, Hoàng thượng không phải đem Ngọc Lâm uyển cho nàng ta sao . . . . . . . . Đúng rồi chính là ban cho nhị tiểu thư, nghe nói trong ngày sinh thần ( sinh nhật ) của hoàng thượng bỏ mặc đại tiểu thư gọi riêng nhị tiểu thư đi chỗ khác , thế nào mà ngược lại bây giờ giữ đại tiểu thư ở lại trong cung chứ ? Còn được nhận hoàn ân bao la nữa ?"

Một người trong đó cố ý giảm thấp âm thanh: "Nè, các ngươi đây còn chưa biết đi! Các ngươi đã nghe qua một câu bí truyền chưa ? ** có được nữ nhi Diệp gia là có được thiên hạ ** ?"

" Thế là sao ? Diệp gia cũng không phải chỉ có mỗi đại tiểu thư , Diệp nhị tiểu thư cũng là nữ nhi Diệp gia, lại nói một người điên đã vài chục năm bỗng nhiên tốt lên, ai có thể nói không phải là kỳ ngộ? Nói không chừng nữ nhi Diệp gia liền ám chỉ là nhị tiểu thư ! Nếu không hoàng thượng sao lại không tiếc đem Ngọc Lâm uyển ban cho nhị tiểu thư!"

Tên khởi xướng nói xong, người thứ hai thuận thế nói theo, đè âm lượng càng thấp hơn : "Nói thiệt cho các ngươi biết ! Bằng hữu của con trai của con gái của em gái của chị gái của bạn của con trai của dì tám của cô bảy của bà ngoại của cậu ta là người hầu ở Diệp phủ nói nha ! Nhị tiểu thư căn bản không phải thân sinh cốt nhục của Diệp thượng thư , vậy nàng là nữ nhi của ai ? Chính là Lăng phu nhân hồng hạnh xuất tường sanh ra, nghe nói năm đó là theo chân Diệp thượng thư bỏ trốn ! Há là dạng người tốt lành gì ? Hơn nữa, nếu không phải nhị tiểu thư thật không phải máu mủ của Diệp thượng thư, dù Diệp thượng thư không phải là tâm địa sắt đá, sao nhiều năm qua vẫn một mực đối với mẫu tử các nàng chẳng hề quan tâm ?"

Trong đó, một vị thư sinh vẫn không có mở miệng lúc này mới thản nhiên nói: " Nội tình uẩn khúc trong quan lại người ta ai có thể chắc chắn hiểu tường tận ? Đừng quên năm đó Diệp thượng thư thế nào lại hồi kinh, còn không phải là do phu nhân hắn là muội tử của tiên hoàng hậu ,khi trở lại hắn liền mang về tiểu thiếp còn mang theo cả hài tử, Tô phu nhân cũng không phải là người hiền lành, có thể chứa chấp sao ?"

Một người khác nghe vậy, vội phụ họa nói: " Đúng vậy ! Người nam nhân nào không muốn tam thê tứ thiếp trái ôm phải ấp, chúng ta là không có năng lực, Diệp thượng thư hai đời đều là Thượng Thư, muốn quyền có quyền, muốn tiền có tiền, mà một thiếp thất cũng không có, đủ để nhìn ra gia giáo nghiêm khắc. . . . . . Chậc chậc …..!"

Tên kia nghe thư sinh phụ họa, cũng là hơi chán ghét chau mày trầm tư !

Lâm Lang nghe bọn hắn nói càng ngày càng không kiêng kị, thế nhưng liên quan tới trong sạch của mẫu thân, trong bụng đầy giận dữ, quay đầu nhìn về những người kia cười nói: "Ta trái lại nghe nói bởi vì Diệp nhị tiểu thư cự tuyệt vào gia phả Diệp gia , Diệp thượng thư vì muốn vãn hồi mặt mũi mới để cho người tung lời đồn, nói Diệp nhị tiểu thư không phải là thân sinh cốt nhục của hắn !"

Một thư sinh trong đó vóc dáng cao gầy quan sang nhìn Lâm Lang hỏi "Làm sao ngươi biết?"

Lâm Lang khẽ mỉm cười: " Ban cho làm thiếp, hoàng gia tuy rằng không giống với nhà bình dân bá tánh nhưng mọi người chỉ cần chờ đợi là được, hiện tại Diệp đại tiểu thư hoàng thượng sủng ái, nhiều lắm cũng chỉ là phong hào quý phi !"

Lâm Lang nói xong, đứng dậy đi ra ngoài, không thèm để ý tới sau lưng mọi người nghị luận càng sôi nổi !

Triệu Tễ sủng ái Diệp Cẩn Huyên, cũng sẽ không lấy ngôi vị hoàng đế ra đánh cuộc, nếu mình mới là thiên Mệnh Hoàng hậu trong truyền thuyết kia, dù mình thật sự là hoàng hậu hay không , thì Diệp Cẩn Huyên đều không thể ngồi lên vị trí hoàng hậu, mà Diệp Cẩn Huyên một khi không phải hoàng hậu, những dao ngôn ( lời đồn nhảm ) này sẽ tự sụp đổ !

Chỉ là về sự trong sạch mẫu thân, nàng không thể ngồi im được rồi !

Lâm Lang chân trước vừa ra cửa, tên kia cuối cùng mở miệng vì Lăng phu nhân cãi lại ,thư sinh liền một đường theo sát Lâm Lang , chuyển qua đường phố, đi tới một hẻm nhỏ vắng vẻ không người , sau lưng thư sinh khẩn trương đi hai bước hô: "Tiểu thư, xin dừng bước !"

Lâm Lang dừng chân, cũng không xoay người, chỉ có hơi nghiêng đầu nói: "Sở Vương có chuyện gì sao ?" Triệu Sưởng trải qua dịch dung, ngồi ở trong một đám người cũng không dễ thấy, cho nên lúc đầu nàng cũng không chú ý tới hắn, nhưng hắn vừa mở miệng nói chuyện, nàng liền nhận ra hắn, nhưng không nghĩ cùng hắn có gì giao hảo, cho nên mới nói xong câu nói kia liền muốn đi !

Quả nhiên, thư sinh kia nghe xong, trên mặt chợt lúng túng cười một tiếng, tinh quang thoáng xẹt qua đôi mắt, lộ ra cỗ phong thái ôn hòa nho nhã : "Hiện tại kinh đô mặt ngoài nhìn như bình tĩnh, Triệu Tễ không có tìm được thi thể của ta tất nhiên sẽ không an tâm, cho nên Bổn vương ra cửa đều mang theo mặt nạ! Bổn vương mấy ngày nay vẫn muốn tự mình đi bái phỏng tiểu thư, chỉ là Bổn vương thân phận đặc biệt, người hầu bên cạnh sợ ta gặp nguy hiểm vẫn không chịu để cho Bổn vương ra cửa, hôm nay bản vương cũng là không dễ dàng mới ra ngoài đấy ! Nếu đã có duyên gặp phải tiểu thư, Bổn vương muốn mời tiểu thư ăn bữa cơm, không biết tiểu thư có nể mặt ?"

Lâm Lang cười, ngẩng đầu nhìn mặt trời treo trên cao giữa không trung , đáy mắt bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng : " Thật không may, ta ra ngoài cho tới trưa rồi, mẫu thân còn chờ ta trở về !"

Lâm Lang nói xong, xoay người liền muốn đi, Triệu Sưởng đuổi sát hai bước, đã ngăn ở phía trước nàng: "Bổn vương không biết Vân Khanh tự mình đi quấy rầy tiểu thư, Bổn vương đã khiển trách hắn ta ! Kính xin tiểu thư tha lỗi !"

Lâm Lang nghe vậy, cười nói: "Làm ăn không nói nhân nghĩa , hắn cũng không có lỗi lầm gì !"

Nghe Lâm Lang đem An Vân khanh đi tìm nàng xin nàng trợ giúp vận chuyển lương thảo ,binh khí nói thành việc mua bán bình thường, sắc mặt Triệu Sưởng lập tức biến đổi : "Nếu tiểu thư thật coi nó là mua bán thì được rồi ! Bổn vương có thể bảo đảm tiểu thư lời mà không lỗ!"

"Lấy tính mệnh ra mà so sánh , bất cứ chuyện gì cũng là lỗ vốn !" Lâm Lang nói mặt không đỏ, hơi thở không gấp, mặc dù nàng đã không coi là một người sống !

"Bổn vương có thể lần nữa kêu người ta ra mặt, ngừng lại việc bôi nhọ danh tiếng tiểu thư !"

"Bản tiểu thư chỉ muốn gây dựng việc làm ăn của mình, ngươi phái người đứng ra một vốn một lời ( lãi vốn ngang nhau ), ta buôn bán có chỗ nào tốt ?" nét mặt Lâm Lang tươi cười như hoa, "Bản tiểu thư không bao giờ làm ăn lỗ vốn !"

Triệu Sưởng nghe xong lời Lâm Lang, nhíu nhíu mày nói: "Tiểu thư nghĩ muốn cái gì ? Chỉ cần chúng ta có năng lực thỏa mãn !"

Lâm Lang chân mày khóe mắt mang theo ý cười đạt được mục đích, ý vị thâm trường nhìn Triệu Sưởng một hồi lâu, nói: " Nhất định đoạt vị ? Cái này thì có cái gì tốt?"

Triệu sưởng kiên quyết trịnh trọng gật đầu: " Vị trí kia vốn phải là của ta, đoạt vị thành công, ta không cần phải sống trong bóng tối."

"Chỉ là ngươi không cần sống trong bóng tối ? Vậy bách tính thiên hạ thì sao ? Hưng ( trong hưng thịnh ) , dân chúng khổ, vong , dân chúng vẫn khổ !" Lâm Lang ngẩng đầu nhìn nhìn sắc trời một cái, " Ta còn có việc, cáo từ !"

Nói xong, nàng bước nhanh lướt đi, bóng dáng như gió, tay áo phất lên bay phần phật, đã biến mất ở trước mắt Triệu Sưởng, Triệu Sưởng vẫn chưa có hoàn hồn, trong miệng lẩm bẩm nói: "Hưng, dân chúng khổ, vong, dân chúng vẫn khổ. . . . . ."

Sau khi , Lâm Lang thoát khỏi Triệu sưởng liền đi tới chỗ sòng bạc, tiếp đó ở trên đường đi dạo một chút, lúc này mới trở về Ngọc Lâm uyển, vừa tới cửa Ngọc Lâm uyển, gã sai vặt trông cửa vừa thấy được nàng hai mắt phát sáng tiến lên đón : " Tiểu thư, tiểu thư, người cuối cùng đã trở lại, phu nhân, phu nhân. . . . . ."

Trong nội tâm Lâm Lang khẽ động, trong mắt hàn quang sắc bén chợt lóe: " Từ từ nói, phu nhân thế nào ?" Hôm nay trong viện chỉ có mẫu thân ở đây, chẳng lẽ là Tô phu nhân tới cửa gây náo loạn ?

"Phu nhân. . . . . . Phu nhân, trúng độc. . . . . . Người nhanh, mau đi xem một chút !"

Lâm Lang đột nhiên cả kinh liền hướng trong cửa chạy đi, nhất thời vọt vào Xuân Huyên đường, đã thấy mẫu thân hai mắt nhắm nghiền nằm im ở trên giường, sắc mặt vàng vọt, đôi môi lộ ra màu đen nồng đậm, Thiển Ngữ đang tại bên giường khóc sướt mướt !

Nàng không dám tin hô: "Mẫu thân . . . . . . ."

"Tiểu thư, tiểu thư. . . . . . Phu nhân trúng độc. . . . . ." Thiển Ngữ nghe được tiếng la Lâm Lang, quay đầu lại, trên gương mặt hiện đầy nước mắt, "Làm thế nào ? Tiểu thư, làm sao đây ?"

Lâm Lang phục hồi tinh thần lại: " Mời đại phu đến xem qua chưa ?"

" Đã mời, đại phu nói mạch tượng phu nhân đều bình thường, phu nhân chỉ là hôn mê bất tỉnh!" Thiển Ngữ vừa nói vừa khóc lớn lên, "Phu nhân nhất định là trúng độc, nếu không sắc mặt phu nhân làm sao sẽ biến thành như vậy ? Đôi môi cũng là đen đậm, đây chính là dấu hiệu trúng độc!"

Lâm Lang nghe xong, đè xuống nóng vội trong lòng, cất vài bước đi tới bên giường Lăng phu nhân, nhấc cổ tay Lăng phu nhân lên ,ngón tay nàng đặt trên mạch đập, quả nhiên, từ mạch tượng phán đoán thân thể Lăng phu nhân cũng không khác thường, nàng lại chống mí mắt Lăng phu nhân lên xem xét, cũng không có điều khác thường, nhưng nhìn sắc môi Lăng phu nhân rõ ràng là bộ dáng trúng độc, chuyện này thật là kì quái!

Chỉ là mạch tượng bình thường điều này cũng nói rõ Lăng phu nhân tạm thời hẳn là không có nguy hiểm tánh mạng, trong lòng nàng hơi thả lỏng, quay đầu hỏi Thiển Ngữ : "Phu nhân khi nào thì biến thành như vậy ?" Sáng sớm lúc ta đi còn vẫn còn tốt , thế nào tới trưa mẫu thân lại xảy ra chuyện ?’’.

Thiển Ngữ khóc nói: "Phu nhân cơm trưa chưa ăn xong đã ngủ mê man rồi. . . . . . hu hu. . . . . ."

" Cơm trưa hôm nay là những món nào ? Người nào đưa tới ?"

"Cơm trưa là Chu tẩu tử đích thân đưa tới, nàng nói trong nhà xảy ra chút chuyện, vội tới viện phu nhân xin nghỉ , là món trứng nhồi thịt chưng thuốc bắc, gà ram đường phèn, đậu hũ nhồi nấm mèo cùng canh gà hầm đương quy [ 2 ] đảng sâm [ 3 ]. . . . . . . ."

[ 2 ] Đương quy là một loại cây nhỏ, sống lâu năm, cao chừng 40-80cm, thân màu tím có rãnh dọc. Lá mọc so le, 2-3 lần xẻ lông chim, cuống dài 3-12cm, 3 đôi lá chét phía trên đỉnh không có cuống, lá chét lại xẻ 1-2 lần nữa, mép có răng cưa, phía dưới cuống phát triển dài gần 1/2 cuống, ôm lấy thân. Hoa rất nhỏ màu xanh trắng họp thành cụm hoa hình tán kép gồm 12-40 hoa. Quả bế có rìa màu tím nhạt. Ra hoa vào tháng 7-8. Đương quy là một vị thuốc dùng rất phổ biến trong đông y, là đầu vị trong thuốc chữa bệnh phụ nữ, đồng thời được chỉ định trong nhiều đơn thuốc bổ và trị bệnh như thuốc chữa thiếu máu xanh xao, đau đầu, cơ thể gầy yếu suy tim, mệt mỏi

[ 3 ] Đảng sâm có tác dụng bổ trung ích khí, sinh tân, dưỡng huyết. Chủ trị chứng trung khí bất túc, phế khí hư nhược, khí tân lưỡng hư, huyết hư hoặc khí huyết lưỡng hư.

"Thức ăn vẫn còn chứ ?"

"Vẫn còn ở sát vách phòng ăn. . . . . . Đại phu đã kiểm tra, cũng không phát hiện có độc !"

Thiển Ngữ khóc thút thít dẫn Lâm Lang đi tới phòng ăn, ánh mắt Lâm Lang nặng nề nhìn một lượt các món ăn trên bàn, xác thực không có độc, nhưng mà. . . . . . Nàng cầm chiếc đũa bạc bên cạnh lên gẩy vài cái trong dĩa gà ram đường phèn, sau đó ngửi chiếc đũa, sắc mặt nặng nề ngẩng lên !

Thiển Ngữ thấy vậy, lời nói không mạch lạc hỏi "Tiểu thư, có phải thức ăn có gì không đúng ? Vậy khẳng định là Chu tẩu tử, tiểu thư mau gọi người tìm Chu tẩu tử trở về đi !"

Lâm Lang lắc đầu một cái: " Thời điểm buổi trưa Chu tẩu tử đưa cơm hẳn đã ra phủ rồi, nếu thật là nàng ta động tay, lúc này sớm đã không biết chạy trốn đi đâu ! Hiện tại mẫu thân không nguy hiểm tánh mạng, ngươi phải túc trực bên cạnh chăm sóc mẫu thân ta cho tốt !"

Lâm Lang nói xong, xuất ra khăn tay đem đôi đũa bọc lại giấu ở trong túi áo rồi xoay người ra cửa !

Lâm Lang đã nhìn ra, cái dĩa gà ram đường phèn kia có vết máu mới, đây không phải là độc tầm thường, mà là một loại dùng máu người nuôi cổ trùng, gọi là hút máu cổ ; cổ trùng vừa tiếp xúc máu người vừa sẽ thả ra một loại màu đen, cho nên sắc mặt mẫu thân vàng vọt đôi môi cũng trở nên đen đậm, loại cổ trùng này cũng có một nhược điểm, một khi thoát khỏi máu người sẽ tử vong, cho nên phải dùng máu mới bảo tồn, màu sắc dĩa gà ram đường phèn sậm lại, trộn lẫn vào chút ít máu mới nếu không để ý kỹ cũng không dễ dàng phát hiện, cho nên Chu tẩu tử nhất định là đem cổ trùng xen lẫn bên trong này rồi, chỉ cần mẫu thân ăn một miếng , cổ trùng sẽ nhanh chóng tiến vào trong cơ thể mẫu thân !

Cổ là tiếp cận với yêu thuật của người phàm trần thường dùng thuật pháp, nếu không phải có một chút linh lực pháp thuật, đại phu bình thường căn bản không tra được bệnh, nhất là loại hút máu cổ đáng sợ này, ước chừng phải đợi đến người đó máu bị hút khô mới có thể phát hiện được !

Loại cổ độc này đối với người thường mà nói tất nhiên không phải dễ giải quyết, nhưng nàng cũng không phải người phàm, chỉ là người này có thể xuống loại cổ độc này, khó bảo toàn hắn không có pháp lực, lỡ như trong quá trình đem cổ độc bức ra bị quấy nhiễu, nàng sợ pháp lực cắn trả, việc cấp bách hiện giờ là tìm người hộ pháp cho nàng !

Lâm Lang còn không kịp trở lại phòng mình, liền đi tới nơi vắng vẻ trong miệng lẩm bẩm niệm chú gọi Thanh Y Tử Y trở về, Thanh Y Tử Y vèo một cái xuất hiện trước mặt nàng, Thanh Y trước tiên cười nói: "Tiểu thư tiểu thư, người quả nhiên lợi hại, cho tới trưa nhân công đã ghi danh đủ rồi. . . . . . . . . ."

Tử Y thấy Lâm Lang sắc mặt không tốt, lôi kéo Thanh Y một cái, Thanh Y lúc này mới phát hiện ra vẻ mặt Lâm Lang không đúng, vội hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì ?"

Lâm Lang mặt không cảm xúc nói: " Thanh Y , Chu tẩu tử là người ở nơi nào khai ra ?"

Đôi mắt Thanh Y mang theo vẻ lo lắng kể rõ sự tình : "Đó là ngày ta ra khỏi cửa Tạ gia ở tửu lâu Như Ý tình cờ gặp phải, nàng nói mình vốn làm quản sự nương tử ở trù phòng ( phòng bếp ) cho một nhà quyền quý, bởi vì phạm sai lầm nên bị đuổi ra ngoài , nghĩ đến muốn ở tửu lâu xin một công việc, nhưng vẫn chưa kiếm được, ta nhớ tới trong phủ vừa đúng lúc cần tìm một nữ đầu bếp, nên để cho nàng làm thử vài món thức ăn, tay nghề nhìn không tệ, cho nên mới nhận nàng vào phủ . Nhưng nàng ta gây ra chuyện gì?"

Thanh Y vừa nghe Lâm Lang hỏi Chu tẩu tử, trong lòng liền lo lắng, Chu tẩu tử là nàng khai ra, nếu là có chuyện gì, nàng thật đúng là cô phụ tin tưởng của tiểu thư!

Mâu quang Lâm Lang mang theo tia ngưng trọng : "Mẫu thân trúng cổ độc !"

Thanh Y Tử Y nghe xong, hết sức kinh ngạc nói: "Phu nhân trúng cổ độc? Hiện tại ra sao?" Cổ độc trong mắt các nàng xem không tính là gì, nhưng ở trong phàm nhân nuôi dưỡng cổ trùng được gọi là bí thuật !

Lâm Lang nói: "Tạm thời không có gì !" Lại hỏi Thanh Y : " Chu tẩu tử làm công cho nhà nào ngươi đã thăm dò rõ ràng rồi hả ?"

Thanh Y nghe vậy , tròng mắt khẽ chuyển, suy nghĩ một chút, áy náy nói: "Tiểu thư, ta. . . . . . Ta không có hỏi !"

Tử Y nghe nói, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép cất tiếng : "Không hỏi rõ ràng ngươi cũng dám đưa nàng ta vào phủ ?"

Thanh Y bị Tử Y vừa nói trên mặt càng hiện ra xấu hổ cùng áy náy, Lâm Lang gấp rút ngăn trở Tử Y nói: "Việc cấp bách là tìm ra Chu tẩu tử, Thanh Y làm việc thất trách, vậy thì phạt nàng đi thăm dò rõ ràng lai lịch Chu tẩu tử, tìm được thì nhanh chóng mang nàng ta tới Ngọc Lâm uyển, xuống tay không cần phải khách khí !" Dám xuống tay với người nàng quan tâm nhất, thì phải chuẩn bị nhận lấy hậu quả nghiêm trọng !

Thanh Y nghe vậy, vội đáp ứng một tiếng, cũng không hiểu mà hỏi: " Chẳng lẽ Chu tẩu tử không ở trong phủ?"

Không đợi Lâm Lang mở miệng, Tử Y trước lườm nàng một cái: " Bình thường đều nói ngươi thông minh , sao lúc này sự thông minh cua ngươi đã biến đâu hết rồi ? Chu tẩu tử nếu còn ở đây, tiểu thư còn hỏi ngươi làm chi ?"

Thanh Y vội le lưỡi, luôn miệng "Xin lỗi" hướng Lâm Lang nói: "Tiểu thư yên tâm đi ! Nô tỳ nhất định đem ác phụ bắt trở lại !"

Thanh Y nói xong, hóa thành một đạo thanh quang biến mất ở trong sân.

Lâm Lang hướng Tử Y nói: "Mẫu thân trúng độc gọi là hút máu cổ, phải mau sớm giúp người đem cổ bức ra ngoài , ngươi tới hộ pháp cho ta !"

Tử Y đồng ý một tiếng, Lâm Lang dẫn nàng đến Xuân Huyên đường của Lăng phu nhân, Thiển Ngữ từ lúc trưa đến giờ vẫn khóc sướt mướt không ngừng, vào lúc này hai con mắt cũng sưng đỏ lên như quả hạch đào, thấy Lâm Lang trong miệng nhẹ kêu "Tiểu thư" , nước mắt lại rơi xuống !

Lâm Lang thấy vậy, vội an ủi nàng mấy câu, nói cho nàng biết không cần ở chỗ này hầu hạ, đi về phòng nghỉ ngơi thật tốt ,rồi ngủ một giấc lấy lại sức hãy qua đây, bảo đảm trả lại nàng một phu nhân thân thể khỏe mạnh ; Thiển Ngữ nhìn Lâm Lang bộ dáng đã dự liệu trước, mới gật đầu một cái lui xuống !

Lâm Lang đem Lăng phu nhân đỡ dậy, ngồi xếp bằng ở sau lưng nàng, Tử Y thì bảo hộ ở bên giường, chỉ thấy hai lòng bàn tay Lâm Lang nâng lên, tâm thần nàng theo hai bàn tay cũng tự động tụ tập thành vòng sáng trắng, ánh sáng dần tràn đầy khắp cả gian phòng, nàng giơ tay lên, song chưởng cùng nhau đánh vào trên lưng Lăng phu nhân, ánh sáng màu trắng cuồn cuộn không ngừng tiến vào trong cơ thể Lăng phu nhân, cả người Lăng phu nhân tựa hồ đắm chìm bên trong ánh sáng màu trắng, trên môi màu đen đậm lấy tốc độ nhanh chóng rút đi, lộ ra hồng nhuận vốn có !

Lâm Lang đợi màu đen trên môi Lăng phu nhân biến mất, bàn tay liền thu hồi, thân thể Lâm Lang chuyển một cái, lật người nhảy lên, đi tới phía đối diện Lăng phu nhân, nhanh chóng nâng lên song chưởng tới gần người Lăng phu nhân, cùng với bốn chưởng đối lập nhau xuất ra, cánh tay Lăng phu nhân bỗng nhiên trở nên trong suốt , bên trong một cây hắc tuyến ( vạch đen ) bồng bềnh phiêu phiêu cũng chậm rãi kéo dài, mở rộng đến lòng bàn tay Lâm Lang, tựa hồ nó cảm nhận được bản thân đang bị thứ gì đó hút vào liền dốc sức lắc lư giãy giụa, vẫn như cũ bị lòng bàn tay Lâm Lang khống chế.

Ước chừng mất thời gian uống cạn nửa ly trà, bên trong cánh tay Lăng phu nhân đã không còn thấy chút dấu vết hắc tuyến nữa, Lâm Lang lúc này mới thu hồi song chưởng , lòng bàn tay hướng xuống bắn ra một đạo ánh sáng, một con trùng tử ( sâu ) màu đỏ theo ánh sáng lòng bàn tay nàng rơi xuống trên đất, trùng tử trên mặt đất nhúc nhích hai cái, rất nhanh toàn thân bị cháy đen, một lát liền hóa thành một đạo khói xanh biến mất tăm như chưa tồn tại !

Tử Y vội vàng tiến lên đỡ Lâm Lang đứng dậy, nhìn sang Lăng phu nhân đã khôi phục sắc mặt cùng đôi môi bình thường hỏi " Tiểu thư! Phu nhân không sao chứ ?"

Lâm Lang giơ ngón trỏ lên ‘’ xuỵt ‘’ đối với nàng làm một thủ thế im lặng, sau đó đỡ Lăng phu nhân từ từ nằm xuống giường, đắp chăn cho Lăng phu nhân, mới nói: "Không sao, cứ để mẫu thân ngủ một lát đã !"

Lâm Lang cùng Tử Y đi tới ngoài cửa, ngắm nhìn ánh mặt trời sáng rỡ, chỉ cảm thấy tinh thần sảng khoái không thôi, không khỏi duỗi lưng một cái, lưng mỏi còn chưa duỗi xong, một gã sai vặt liền cầm một lá thư tiến vào, gã sai vặt thấy Lâm Lang cùng Tử Y đứng ở hành lang , vội cúi đầu chắp tay nói: "Tiểu thư, mới vừa rồi một tên ăn xin đưa tới một phong thơ , chỉ rõ muốn giao tận tay cho tiểu thư!"

Tử Y vội vàng tiến lên nhận lấy lá thư giao cho Lâm Lang, Lâm Lang mở ra, rút ra một tờ giấy, bên trên viết một hàng chữ: "Nếu muốn mẫu thân ngươi giữ được mạng , mau thu hồi đồ trang sức Phỉ Thúy cực phẩm ở chỗ Tô phu nhân, về sau không bao giờ cùng Diệp phủ đối nghịch!"

Lâm Lang nhìn một chút, không có đề tên !

Nàng cười nhạo một tiếng, chuyện như vậy không cần nghĩ cũng biết là ai làm, nàng trước tiên không vội, chờ bắt được Chu tẩu tử, đến lúc đó tính sổ một lượt !
Bình Luận (0)
Comment