Quỷ Hoàng Phi

Chương 97

Lời của Lâm Lang buông xuống, không chỉ khiến Diệp Cẩn Huyên ngây ngẩn cả người, mà con ngươi của Quân Thương cũng nhanh chóng hiện lên một tia sát khí u ám, con ngươi đen như mực giống trời long đất lở khiến người ta kinh sợ, như màn đêm đen nhánh phủ đầy những ngôi sao, bên trong tràn đầy sự khó hiểu và sát khí làm cho lòng người sợ hãi!

Lâm Lang cảm nhận được ánh mắt của hắn, tự nhiên quay đầu đi, cười với hắn, nụ cười rất đẹp, nhưng hắn lại nhìn thấy sự bế tắc khổ sở nơi đáy lòng nàng!

Quân Thương nhìn nàng cười, sâu trong lòng là sự rung động, dần dần tức giận tản đi. Hắn chỉ cảm thấy trong ảo ảnh bình thường, dung nhan Lâm Lang bắt đầu mơ hồ, trong lòng dâng lên một chút hốt hoảng, chỉ trong nháy mắt, hắn thu hồi tâm trạng, lại phát hiện rõ ràng nàng đang an vị ở trước mặt mình, lúm đồng tiền như hoa, ánh mắt nhu hòa, ở khoảng cách gần kề, tất cả đều thấy vô cùng rõ ràng!

Nhìn Lâm Lang tươi cười, trong lòng Quân Thương dâng lên một chút cảm giác đau đớn.... Dường như, càng ngày nàng càng cách xa hắn, dường như duyên phận của hai người đã sắp kết thúc; dường như, có thứ gì đó mà hắn không nắm trong tay được, lúc này đã xen vào tình cảm giữa hai người, nhe răng cười xem bọn hắn giẫy giụa!

Loại cảm giác này thật không tốt, hắn rất không thích!

Đột nhiên Quân Thương nhíu mày, vừa muốn mở miệng, lại nghe giọng nói thanh thúy như ngọc của Lâm Lang chậm rãi truyền đến: "Hiện tại đã là tháng mười một, chính là cuối năm, sang tháng mười hai là lúc mọi người đều bận rộn, nhiều năm trải qua chiến loạn, một khi ổn định, mọi người có thể an cư lạc nghiệp, năm nay việc buôn bán đồ tết ở kinh thành sẽ vô cùng náo nhiệt, hai năm nay Huyền gia chúng ta quả thật không còn được như xưa, cho nên năm nay cũng muốn chia một chén cơm!Ở tứ hải chúng ta có một lượng hàng hóa lớn, ước chừng giá trị khoảng năm sáu trăm vạn lượng bạc! Hoa quả khô, thủy sản, pháo hoa đều có, nhưng muốn vận chuyển đến kinh thành lại không tìm được người làm. Chiến loạn vừa ngưng, tiêu cục các nơi đều tiêu điều, đột nhiên hợp tác cùng bọn họ, ta cũng không yên lòng! Vận chuyển hàng hóa của Tạ gia tuy rằng mới mở không lâu, cũng làm việc làm ăn buôn bán, nhưng lấy sự hợp tác ngày xưa của chúng ta mà nói, cũng rất đáng tin..... Giá phí vận chuyển ít nhất cũng mười mấy vạn lượng bạc, nước phù sa không chảy ruộng ngoài, không bằng tìm các ngươi làm! Không biết ý của Tạ lão bản thế nào?"

Diệp Cẩn Huyên vừa nghe xong, trong đầu chỉ quanh quẩn lời nói "Phí vận chuyển ít nhất cũng phải hơn mười vạn lượng bạc", nhất thời không kịp có phản ứng!

Lâm Lang thấy vậy, cười một tiếng giễu cợt, chỉ là nói những lời dễ nghe về việc vận chuyển hàng hóa của Tạ gia có một không hai trên mặt đất, mang lợi nhuận lớn ra dụ dỗ, Diệp Cẩn Huyên vừa nghe đã lộ vẻ mặt thèm nhỏ dãi, đợi Lâm Lang nói xong, nàng không khỏi trợn tròn hai mắt cười nói: "Nếu là việc hợp tác thường ngày, đương nhiên không có vấn đề.... Nhưng là......" Nàng nghe đến lợi nhuận to lớn trong việc vận chuyển hàng hóa này, càng giữ vững mục đích nắm việc vận chuyển hàng hóa trong tay, nhưng vì chưa từng tiếp xúc qua chuyện buôn bán nên có chút do dự không dám, sợ bị lừa!

Lâm Lang biết ý của nàng, nhiều ngày nay, việc làm ăn buôn bán đều do Thanh Y Tử Y tiếp nhận, hoàn toàn không để cho nàng nhúng tay vào, tuy bây giờ nàng vì lãi cao mà dao động, chỉ là vẫn lo lắng đến cuối cùng mình không có cơ hội lấy được phân bạc nào mà thôi.

Lâm Lang biết suy nghĩ trong lòng nàng, cười cười: "Ngày hôm qua ta đi tìm quản sự* Thanh Y nói chuyện này, quản sự Thanh Y nói việc vận chuyển hàng hóa như vậy từ lúc khai trương đến nay chưa từng làm, hơn nữa cuộc làm ăn này của bản tiểu thư quá lớn, nàng không làm chủ được, phải cùng lão bản nói chuyện, trực tiếp đặt ra giao dịch cùng lão bản là được! Chúng ta đều là người làm ăn, đương nhiên ta cũng biết, dù sao quản sự cũng chỉ là quản sự, có một số việc vẫn là người chủ trực tiếp đưa ra quyết định! Cho nên sáng nay ta đã tới từ sớm, mong Tạ lão bản đưa ra thông tin chính xác!"

Nói xong, nàng thấy vẻ mặt của Diệp Cẩn Huyên đã lung lay, lại vẫn ngập ngừng do dự, đưa ly trà lên uống một ngụm buồn bã nói: "Chẳng lẽ quản sự Thanh Y không nói qua việc này với ngài? Ta nói, Tạ lão bản cũng để mặc cho hạ nhân quá mức rồi, dù sao việc buôn bán cũng do chính mình quyết định!"

Diệp Cẩn Huyên vừa nghe Thanh Y nói là đi tìm nàng, còn nói có thể trực tiếp giao dịch cùng nàng, trong lòng đã sớm dao động, lúc này nàng nghĩ, nếu có thể không thông qua phòng thu chi việc vận chuyển hàng hóa, không phải số bạc này đều là của mình sao?

Đây cũng không phải số lượng nhỏ, thoáng cái là hơn mười vạn lạng bạc! Nhưng làm thế nào mới có thể vận chuyển hàng hóa không thông qua phòng thu chi đây?

Diệp Cẩn Huyên đang do dự liền nghe Lâm Lang hỏi có phải Thanh Y không nói cho nàng không, trong lòng nàng khẽ động, nhớ tới lời Tô phu nhân nói với nàng, không khỏi ngẩng đầu nhíu mày, giả bộ tức giận nói: "Thanh Y sao lại làm việc như vậy? Việc buôn bán lớn vậy mà không báo một tiếng cho bản tiểu thư!" Mình mang mặt của Diệp Lâm Lang, không ai biết mình là Diệp Cẩn Huyên, Thanh Y làm sai, mình mượn cơ hội nổi giận với Thanh Y, là chuyện bình thường!

Chỉ cần tống hai tâm phúc Thanh Y Tử Y của Lâm Lang đi, việc còn lại sẽ làm dễ hơn!

Trong lòng Diệp Cẩn Huyên một bên khuyên bảo chính mình, một bên tưởng tượng việc vận chuyển hàng hóa của Tạ gia rơi vào tay mình, nàng khẽ cúi thấp đầu, tóc rủ xuống trán che đi ý cười đắc ý trong mắt!

Vẻ mặt Quân Thương bình tĩnh, nhíu mày ngồi một bên, trong con ngươi đen ngưng đọng vẻ lạnh như băng, đáy mắt là sóng ngầm đang cuồn cuộn ngập trời!

Sao Lâm Lang có thể có hàng tết? Càng không có giao dịch gì muốn làm cùng Diệp Cẩn Huyên! Nàng nhắc tới việc này, hắn liền biết là Lâm Lang vận chuyển súng ống đạn dược lương thảo cho Triệu Sưởng, nhưng việc vận chuyển hàng hóa Tạ gia là tâm huyết của Lâm Lang, là sự tiếc nuối cuối cùng trên đời này của nàng, vậy mà nàng lại muốn không chút do dự bị phá hủy như vậy?

Lâm Lang bị ánh mắt khó hiểu phẫn nộ của Quân Thương nhìn, liếc mắt nhìn trấn an hắn, ý cười trong mắt sáng như bầu trời đầy sao rực rỡ, nàng chậm rãi mở miệng, giọng nói uể oải như mang theo một tia tức giận mềm mại: "Như thế nào? Thật sự là quản sự Thanh Y chưa nói sao? Thân là quản sự, phải là cầu nối giữa chủ và khách hàng, truyền lại tin tức, sắp xếp đàm phán là việc phải làm, nàng nói hôm nay bản tiểu thư tới tìm Tạ lão bản, hôm nay bản tiểu thư đến, Tạ tiểu thư thân là chủ, lại không biết chuyện, đây không phải là làm chậm trễ thời gian của bản tiểu thư sao?

Lâm Lang nói xong, tay đang cầm ly trà trên bàn dừng lại, hừ lạnh một tiếng.

Diệp Cẩn Huyên nghe vậy, thu lại ánh mắt thèm muốn, cười nói: "Huyền tiểu thư đừng tức giận, có lẽ nàng bận quá mà quên mất! Trở về ta sẽ gọi nàng lại để hỏi!" Sau đó Diệp Cẩn Huyên hô: "Người đâu! Đi cửa hàng vận chuyển gọi Thanh Y Tử Y về, nói bản tiểu thư có chuyện hỏi nàng, thành chủ cũng ở đây!"

Cái này không thể trách nàng, ai bảo ngươi chọc giận vị thần tài này? Trong lòng Diệp Cẩn Huyên vô cùng đắc ý, chỉ thấy mình muốn cái gì được cái đó, thật thuận lợi!

Trong khi hạ nhân lĩnh mệnh đi, Lăng phu nhân ngồi ở một bên chân tay lại luống cuống. Tuy rằng không tiếp xúc nhiều lắm, nhưng bà biết Thanh Y là một cô nương tốt, vì việc vận chuyển hàng hóa mà đi sớm về trễ, trung thành và tận tâm, xem bộ dạng kia của Huyền tiểu thư và Lâm Lang là đang nổi giận với nàng?

Bà muốn nói lời khuyên bảo hai người, lại sợ nữ nhi tức giận, trong lúc nhất thời đứng ngồi không yên!

Đương nhiên Lâm Lang phát hiện ra nỗi bất an của Lăng phu nhân, nàng nhìn về phía Lăng phu nhân cung kính nói: "Chúng ta nói chuyện làm ăn trong này, đã quấy rầy sự thanh tịnh của Lăng phu nhân, thật sự xin lỗi!"

Lăng phu nhân nhếch môi, lộ ra vẻ tươi cười xấu hổ nói: "Nói chuyện làm ăn là việc quan trọng, dù sao ta cũng không có việc gì, không có gì đáng ngại!" Nàng nghĩ nghĩ rồi lại nói, "Thời gian này nha đầu Thanh Y kia làm việc vô cùng bận rộn, cơ hồ cũng không về nhà, tối hôm qua chắc là có chuyện gì khẩn cấp mới chậm trễ......! Chuyện này, làm chậm việc của Huyền tiểu thư.... Thật vô cùng xin lỗi!"

Diệp Cẩn Huyên thấy Lăng phu nhân quanh co lòng vòng xin lỗi thay Thanh Y, không khỏi nhíu mày, giọng nói cứng nhắc: "Nương thì hiểu gì? Việc của ả có bận rộn nữa, sự tình khẩn cấp nữa, có thể so sánh được với việc quan trọng của Huyền tiểu thư sao?"

Trong khoảng thời gian này, Diệp Cẩn Huyên đối với Lăng phu nhân chỉ gọi vài tiếng "Mẫu thân", nhưng đều là trước mặt người khác, không thể không làm, trong lòng cực kỳ không tình nguyện! Lúc này đang tức giận, giọng điệu liền cứng lại, trong chớp mắt nàng nói xong, chỉ thấy khuôn mặt nặng nề của Lâm Lang, lòng lại căng thẳng, cười che dấu nói: "Mẫu thân, thân thể người không tốt, cần tĩnh dưỡng, chuyện làm ăn người cũng không hiểu, ta bảo phòng bếp làm cháo tổ yến cho người, lát nữa sẽ có người bưng tới!" Sau đó lại xoay người nói với Lâm Lang và Quân Thương: "Chúng ta ra ngoài..... Ngồi một chút đi!"

Lâm Lang đứng dậy, giễu cợt cười một tiếng nói: "Không ngờ dáng vẻ của tiểu thư đúng là mười phân vẹn mười, mọi người nói người làm ăn cả người chỉ có mùi tiền, nhưng chúng ta là người làm ăn tự nói chính mình, đều có tính người, nhân nghĩa hiếu đức là không thể thiếu!"

Diệp Cẩn Huyên nhìn trong mắt Lâm Lang có ý kinh thường châm biếm, liền nói: "Huyền tiểu thư....... Lời này nói rất đúng!" Nàng nói xong nhìn trộm Quân Thương, lại thấy Quân Thương hoàn toàn không để ý đến nàng, mà chỉ nhìn Lâm Lang, con người tuy không nhu hòa nhưng cũng không lạnh lẽo thấu xương giống ngày thường, trong đó dường như có nhu tình lưu chuyển!

Nhất thời trong lòng Diệp Cẩn Huyên dâng lên một cỗ tức giận, nhưng còn nhớ số tiền lãi hơn mười vạn lượng bạc, hơn nữa nàng cũng không dám làm càn trước mặt Quân Thương, chỉ có thể từ từ áp chế lửa giận trong lòng xuống, nhưng nàng chưa kịp dời ánh mắt, đã thấy Quân Thương đột nhiên nhìn về phía mình, con ngươi đóng băng trong nháy mắt, ánh mắt lạnh băng như dao găm cắt trên mặt mình!

Cả người Diệp Cẩn Huyên run lên, dời mắt đi!

Lúc này, Lâm Lang đã đứng dậy cáo từ Lăng phu nhân: "Người nào mà không có lỗi lầm, có thể sửa sai là tốt, bản tiểu thư cũng thích cách làm việc của hai nha đầu Thanh Y Tử Y! Phu nhân cứ việc yên tâm!"

Cáo từ xong, Quân Thương rời đi thẳng, trước khi đi chỉ nói Lâm Lang xong việc vận chuyển hàng hóa thì đến hắn!

Ánh nắng tươi sáng, trong không khí như có bảy vòng sáng lưu chuyển, không khí trong trẻo nhưng lành lạnh càng có vẻ tươi mát. Lâm Lang chỉ cảm thấy bóng lưng đen của Quân Thương chợt lóe, liền bị ánh nắng của đất trời bao phủ, bốn phía đều tỏa hào quang chói mắt, rốt cuộc nàng cũng không nhìn thấy một chút tay áo đen nào!

Trong lòng Lâm Lang đau xót, bước chân không nhịn được như muốn tiến lên, nàng đè xuống khát vọng trong lòng, thu hồn mình quay đầu nhìn lại, tiến lên phía trước bước vào đại sảnh cùng Diệp Cẩn Huyên, Thanh Y Tử Y đã chờ ở bên trong!

Đột nhiên Thanh Y Tử Y thấy Diệp Cẩn Huyên vào cùng một nữ tử áo xanh, không khỏi sửng sốt, trong mắt hiện lên sự kinh hỉ, bước chân không tự chủ tiến lên.

Lâm Lang lạnh lùng liếc mắt một cái, hai người giật mình hoàn hồn, vội vàng dừng bước, chợt giọng nói tức giận của Diệp Cẩn Huyên vang lên: "Ta giao việc vận chuyển hàng hóa cho các ngươi là coi trọng các ngươi, các ngươi không chăm chỉ làm việc, ngược lại làm trễ việc của khách, có biết tội?"

Thanh Y Tử Y hơi sửng sốt, muốn nhìn Lâm Lang, nhưng cũng biết đây không phải là lúc tỏ ra quen biết nhau, hơn nữa lại sợ làm hỏng việc của Lâm Lang, chỉ có thể nhẫn nhịn giữa ngàn vạn điều muốn hỏi, nói với Diệp Cẩn Huyên: "Thuộc hạ không biết làm trễ việc của khách khi nào?" Các nàng biết, lúc này tiểu thư không nhận các nàng, là tự có ý của mình, nếu biểu hiện của các nàng rõ ràng, Diệp Cẩn Huyên không phải người ngốc, nói không chừng sẽ nhìn ra các gì đó, đến lúc đó hỏng việc của tiểu thư sẽ không tốt!

Giọng nói Thanh Y lạnh nhạt, mang theo chút tức giận lặng lẽ, khi vào tai Diệp Cẩn Huyên lại càng giữ vững ý nghĩ của nàng ----- Hai người Thanh Y Tử Y này, tuyệt đối không thể để lại!

Diệp Cẩn Huyên hắng giọng một cái, vỗ tay lên bàn, giận giữ nói: "Ngày hôm qua vị Huyền tiểu thư này đến tìm các ngươi bàn việc làm ăn, nếu các ngươi không đưa ra quyết định được, tại sao không bẩm báo với ta?"

Trong nháy mắt, trong lòng Thanh Y Tử Y đã sớm nghĩ đến vô số chuyện, cho nên nghe lời nàng nói, hai người cũng không giật mình, nhưng Thanh Y lại không nhịn được hiện ra vẻ giận dữ trên mặt: "Ngươi...."

Nàng vừa nói ra từ "Ngươi", liền bị Tử Y kéo ống tay áo!

Thanh Y tức giận quay đầu lườm Tử Y, Tử Y đã tiến lên nói với Diệp Cẩn Huyên: "Tiểu thư bớt giận. Ngày hôm qua nhiều việc, lúc làm xong lại quên mất chuyện lớn!" Nói xong lại xoay người trang trọng hành lễ với Lâm Lang: "Là thuộc hạ thất trách, Huyền tiểu thư thứ tội!"

Diệp Cẩn Huyên nhìn hai người Thanh Y Tử Y đều hành lễ xin lỗi với Lâm Lang, vô cùng tức giận trong lòng, hừ lạnh nói: "Hừ! Chỉ nhận lỗi với Huyền tiểu thư là được sao? Vì sai lầm của các ngươi, mà liên lụy đến bản tiểu thư...."

Lời của Diệp Cẩn Huyên còn chưa dứt, liền thấy một tiểu nha hoàn chạy vào: "Bẩm tiểu thư, Tô phu nhân đứng ngoài cầu kiến!"

Diệp Cẩn Huyên nghe xong, trên mặt hiện lên một chút kinh ngạc, ánh mắt do dự!

Lâm Lang thấy vậy cười nói: "Tô phu nhân? Ta coi như đã tới Ngọc Lâm Uyển rồi, nhưng cũng không biết còn có vị Tô phu nhân!" Tiếp theo nói với Diệp Cẩn Huyên: "Trong quý phủ của Tạ tiểu thư có khách sao? Là Huyền Thanh suy nghĩ không chu đáo! Ngài có việc, thì chuyện để ngày khác bàn lại cũng được!"

Lâm Lang nói xong, làm bộ muốn đứng dậy.

Diệp Cẩn Huyên cuống quýt đứng lên ngăn cản: "Không phải người ngoài! Là mẹ cả của ta!"

Lâm Lang nghe vậy, không che dấu chút khinh bỉ nào trong mắt, trên mặt lại là vẻ vô tội: "Mẹ cả? Bản tiểu thư cũng biết chút chuyện của Tạ tiểu thư, nếu vị mẹ cả này của ngài họ Tô, vốn là Binh Bộ Thượng Thư Diệp đại phu nhân?"

Diệp Cẩn Huyên nghe Lâm Lang hỏi, hơi sửng sốt, lại cười nói: "Đúng vậy!"

Lâm Lang nhìn sự xấu hổ tức giận trong mắt Diệp Cẩn Huyên, lại thấy bộ dáng giận mà không dám nói gì của nàng, lời nói không chút lưu tình nào: "Nghe nói vị Tô phu nhân này vì ngược đại dọa nạt mẹ con Tạ tiểu thư nên vị giam vào đại lao, sau lại không biết tung tích, hóa ra lại được Tạ tiểu thư phụng dưỡng, Tạ tiểu thư đúng là có tấm lòng cao cả, có thể bỏ qua hiềm khích trước đây! Huyền Thanh bội phục!"

Tuy rằng lời nói này của Lâm Lang nhẹ nhàng bâng quơ, tóm lược việc làm của Tô phu nhân, nhưng thời gian trước kinh đô vì chuyện của Lâm Lang và Diệp gia mà ồn ào huyên náo, thậm chí bị kể thành nhiều bản khác nhau truyền ra khắp nơi, cho nên mọi người vừa nghe đều có thể hiểu được!

Diệp Cẩn Huyên nghe xong, tức giận Tô phu nhân làm phiền nàng, vừa ghét bà thời gian trước không biết trân trọng, vừa hận bà từng đẩy nàng vào hố lửa.

Vốn dĩ trong lòng Diệp Cẩn Huyên có chút do dự, có nên mời Tô phu nhân vào để nàng có thêm đồng bọn không, nhưng trong lòng giận giữ, nói với tiểu nha đầu kia: "Bảo bà lui xuống, không có việc gì thì không được đi lại lung tung!"

Tiểu nha đầu thấy sắc mặt Diệp Cẩn Huyên trầm xuống, vội vàng "vâng" một tiếng chạy ra ngoài!

Diệp Cẩn Huyên thấy thế mới quay đầu về phía Lâm Lang cười ngượng giải thích: "Để Huyền tiểu thư chê cười! Ta chỉ thương bà sau khi ra ngục không có chỗ đi, mới đưa nàng đến ở Ngọc Lâm Uyển, dù trước kia bà đã làm gì, cũng từng là mẹ cả trên danh nghĩa của ta!"

Trong lòng Lâm Lang khinh thường, đôi mắt sáng lại vụt sáng như vừa hiểu ra, chân thành nói với Diệp Cẩn Huyên: "Tiểu thư thật có đức độ, lòng dạ rộng lớn, ngay cả người từng ngược đãi mẫu thân mình cũng đối xử tử tế, Huyền Thanh mặc cảm! Mặc cảm!"

Lời nói của Lâm Lang châm biếm rõ ràng, khiến mặt Diệp Cẩn Huyên đỏ bừng, sắc mặt cũng vặn vẹo!

Diệp Cẩn Huyên không dám nổi giận với Lâm Lang, nhưng trong lòng lại vô cùng phẫn nộ, liền ném tách trà đang cầm trong tay về hướng Thanh Y Tử Y, giận giữ nói: "Bản tiểu thư giao việc vận chuyển hàng hóa cho các ngươi xử lý, không phải là để các ngươi làm cản trở bổn tiểu thư! Hôm nay việc vận chuyển hàng hóa đi bổn tiểu thư một chút cũng không biết, các ngươi có ý gì?" Việc này Diệp Cẩn Huyên tích tụ trong lòng đã lâu, nay lại bị Lâm Lang nói kích, nàng liền quát to lên!

Diệp Cẩn Huyên nói xong, thở dốc hai cái, quay đầu kéo ra nụ cười còn khó coi hơn khóc với Lâm Lang: "Đã để Huyền tiểu thư chê cười!"

Lâm Lang ngâm trà cười yếu ớt: "Không sao cả! Tạ lão bản muốn xử lý như nào thì cứ việc làm!"

Thanh Y nghe thấy lời nói của Lâm Lang, trong lòng cảm thấy oan uổng: Lời này của Lâm Lang rõ ràng là muốn Diệp Cẩn Huyên xử trí các nàng! Tuy các nàng không phải người, nhưng cũng có tôn nghiêm của mình, chịu sự quản lý của tiểu thư, làm việc vì tiểu thư, các nàng cam tâm tình nguyện, nhưng là Diệp Cẩn Huyên...... Hừ!

"Từ khi tiểu thư giao việc vận chuyển hàng hóa cho chúng ta, chúng ta đều vô cùng cẩn trọng, không dám chậm trễ chút nào, chính là sợ phụ sự ủy thác của tiểu thư, nhưng..... Thuộc hạ thật sự không biết vì sao tiểu thư nổi giận? Chúng ta đã làm sai gì sao?"

Dù lời này của Thanh Y nói với Diệp Cẩn Huyên, nhưng cũng là nói cho Lâm Lang nghe!

Diệp Cẩn Huyên đang tức giận không có chỗ phát, lúc này nghe lời nói của Thanh Y, chỉ cảm thấy đã tìm được chỗ trút giận: "Vô liêm sỉ! Sao ngươi dám cùng bổn tiểu thư nói chuyện? Từ hôm nay trở đi, ngươi không cần đi vận chuyển hàng hóa nữa, ở nhà học quy củ đi! Khi nào học tốt rồi thì đi!"

Thanh Y nghe xong, đột nhiên mở to hai mắt nhìn, không dám tin nói: "Ngươi.... Ngươi...."

Tử Y thấy sắc mặt Lâm Lang lạnh nhạt, không muốn để lộ ra ngoài, tuy rằng trong lòng khó hiểu, nhưng còn chút thận trọng, lôi kéo vạt áo của Thanh Y, Thanh Y lúc này mới phản ứng lại, lẳng lặng cúi thấp đầu xuống!

Diệp Cẩn Huyên thấy vậy, càng thể hiện oai phong, đá Thanh Y Tử Y ra khỏi việc vận chuyển hàng hóa, cũng hạ lệnh cưỡng chế việc giao tiếp của hai người họ, từ nay về sau tự mình tiếp quản việc vận chuyển hàng hóa!

*Quản sự: Người quản lý công việc
Bình Luận (0)
Comment