Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 12

Thật vất vả hừng đông mới yên tĩnh, Lộ Vô Quy chưa ngủ bao lâu, chợt nghe thấy tiếng còi báo động của xe cảnh sát liên tiếp vang lên tiến vào sân nhỏ nhà nàng, lại nghe thấy có người lớn tiếng kêu người của đồn cảnh sát, xe 120 và pháp y đều đến rồi, còn có thật nhiều người tới xem náo nhiệt.
Bảy mồm tám mỏ chõ vào, Lộ Vô Quy thật sự không có cách nào ngủ, đành phải đứng dậy từ trên giường. Nàng bước ra cửa phòng thì thấy sân nhỏ nhà nàng còn náo nhiệt hơn đi chợ, thật nhiều người xúm lại, thậm chí còn có người từ chỗ thật xa chạy tới xem náo nhiệt.
Từ trong tiếng nghị luận của họ mà nàng biết được hố phân sau nhà nàng tối hôm qua có một người chết đuối, vừa vớt lên. Nàng đoán đó chính là người tối hôm qua nói muốn đi dùng phân người giội vào ông của nàng liền không còn động tĩnh.
Vợ Lão Tài chết trong sân, là bị bóp cổ chết. Con trai Lão Tài được đưa lên xe cứu thương chở đi rồi. Nhà Lão Tài còn có một thân thích nằm úp sấp ở bên cửa sân hôn mê bất tỉnh, được chở đi cùng con trai Lão Tài. Còn có mấy thân thích nhà Lão Tài bị dọa đến mất hồn mất vía, người nhà của bọn hắn chạy tới, vừa khóc vừa mắng, còn có người nói muốn đi mời thầy âm dương, lại có người nói muốn đi mời Ưng đại gia.
Cảnh sát kéo dải phân cách, khám sát hiện trường, còn có cảnh sát đang lần lượt hỏi Trang Phú Khánh, vợ Trang Phú Khánh, Trang Hiểu Sanh và những thân thích nhà Lão Tài tối hôm qua ở đây.
Lộ Vô Quy cũng bị cảnh sát kêu đi qua, kết quả đám người trong thôn bên cạnh hắn hô: "Nó chính là đứa ngốc!"
Cảnh sát gọi Lộ Vô Quy vào trong phòng bên cạnh, hỏi nàng: "Em biết tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì không?"
Lộ Vô Quy gật đầu, nói: "Biết."
"Em hãy nói những chuyện em biết cho tôi."
Lộ Vô Quy nói: "Thung lũng hoang có chồn vàng, luôn bị ông em trấn áp không thể vào thôn, sau khi ông em chết bọn nó liền tới quấy rầy em..." Nàng còn chưa nói xong, cảnh sát kia "bộp" một tiếng khép lại sổ ghi chép.
Lộ Vô Quy nói: "Thật sự có chồn vàng, tối hôm qua còn đánh chết vài con."
Cảnh sát kia nói: "Động vật hoang dã trong tình huống thiếu hụt đồ ăn có khả năng vào trong thôn tìm kiếm đồ ăn mà phát sinh xung đột với người. Và còn, tình huống tối hôm qua gọi là chứng tâm thần quần thể, không gọi là ma quỷ lộng hành." Cảnh sát kia đi ra ngoài, lại đem lời giải thích đó nói với thôn dân vây xem một hồi, lúc rời đi còn đồng thời kéo đi hai vợ chồng Lão Tài, thi thể người chết ở trong hố phân.
Cảnh sát, pháp y bọn họ đều rời đi rồi, người xem náo nhiệt nói nhao nhao ồn ào vẫn chưa tản. Có không ít người xem náo nhiệt xem đến cả cơm trưa cũng không trở về ăn, quây quanh đám người nhà Lão Tài hồn vía lên mây mà đưa ra biện pháp, có người bảo đưa bọn họ tới bệnh viện tâm thần nói là bị dọa sợ ra bệnh tâm thần rồi, lại có người nói là bị dọa mất hồn, phải gọi hồn, có người nói phải mời đạo sĩ, còn nói đạo sĩ này nọ kia linh nghiệm, lại có người nói phải mời tiên nương bà, biết chỗ này chỗ kia có tiên nương bà.
Bọn hắn xem náo nhiệt không ngại đói, Lộ Vô Quy đói nha.
Sau khi nàng được vợ Trang Phú Khánh đưa tới cơm trưa liền nằm trên bàn bát tiên ăn nhồm nhoàm ở chính đường thủng mái.
Người xem náo nhiệt trong sân thấy nàng ăn cơm, lại đang nói nàng: "Thật là một đứa ngốc, trong nhà đã mất nhiều người như vậy còn nuốt trôi cơm."
Lộ Vô Quy thầm nói: "Chết cũng không phải người nhà tôi."
Nàng ăn cơm xong thì cầm bát đưa cho vợ Trang Phú Khánh liền trở về ngủ bù.
Nàng mơ màng ngủ, cảm giác Trang Hiểu Sanh đến, lách đến bên cạnh ngủ cùng nàng. Nàng ghét Trang Hiểu Sanh như lò lửa, trở mình lăn đến góc trong cùng cách Trang Hiểu Sanh rất xa rồi co lại thành một cục mà ngủ.
Hai nàng ngủ đến hơn bốn giờ chiều, vợ Trang Phú Khánh đưa cơm cho nàng, mới gọi hai nàng dậy.
Lộ Vô Quy nghe thấy vợ Trang Phú Khánh nói thân thích nhà Lão Tài tìm thầy âm dương khắp nơi để chiêu hồn cho mấy người bị dọa mất hồn, kết quả những thầy âm dương, tiên nương bà gì gì đó vừa nghe sự việc xảy ra ở chùa Bảo An đều không đi, đến bây giờ một thầy âm dương cũng chưa mời qua, một đại gia đình thân bằng hảo hữu đều mang người đến cầu chỗ Ưng đại gia. Còn nghe bà ấy nói rằng thân thích nhà Lão Tài kể con trai Lão Tài tỉnh, nhưng mà đã ngớ ngẩn, mẹ Lão Tài thì khóc trời trách đất...
Gian phòng của Lộ Vô Quy thủng một cái lỗ lớn, người không thể ở nữa, vợ Trang Phú Khánh liền đổi ga giường đệm chăn cho giường Hứa Đạo Công, để Lộ Vô Quy vào phòng Hứa Đạo Công.
Trải qua người nhà Lão Tài ồn ào như vậy, tin đồn chùa Bảo An ma quỷ lộng hành không chỉ truyền ra tại thôn Liễu Bình, trên thị trấn đã truyền đi xôn xao. Tang sự của Hứa Đạo Công đặc biệt lạnh lẽo buồn tẻ, ngay cả thân thích nhà Trang Phú Khánh cũng không tới cửa, cũng chỉ có Lộ Vô Quy sáng tối cúng dâng ba nén hương.
Hôm Hứa Đạo Công đưa tang, Trang Phú Khánh hứa hẹn cho mỗi người thân thích nhà mình khiêng quan tài một túi tiền thưởng tám trăm tệ, lại có Ưng âm dương vẽ cho mỗi người tấm bùa bình an, lúc này thân thích nhà Trang Phú Khánh mới chịu tới đưa Hứa Đạo Công lên núi, chôn xuống mồ.
Những thân thích nhà Trang Phú Khánh không một ai dám đi nhà Lộ Vô Quy ăn cơm, dựa theo tập tục, khiêng người lên núi còn phải ăn bữa cơm rồi trở về, Trang Phú Khánh mời bọn hắn đi vào tiệm cơm trên trấn ăn một bữa.
Trang Hiểu Sanh lại lên siêu thị thị trấn mua hai hộp thuốc lá ngon, cho những chú bác anh em họ hỗ trợ khiêng người lên núi mỗi người một điếu Trung Hoa, còn mời rượu một lần, cảm tạ bọn họ giúp đỡ.
Những chú bác anh em họ đó vỗ ngực cam đoan tuyệt đối sẽ không nhìn họ Trang bị ức hiếp!
Lộ Vô Quy rốt cuộc có thể ăn thịt, nhìn chằm chằm vào thịt rồi vùi ăn cũng không ngẩng đầu.
Ăn xong bữa trưa, Lộ Vô Quy bị Trang Hiểu Sanh kéo đi cửa hiệu cắt tóc gội sạch mái tóc một tuần không gội sắp thành mì sợi, sau đó mới về nhà dọn dẹp hành lý. Ngày mai còn phải đuổi kịp xe khách sáng sớm 6:30 lên tỉnh lị đón máy bay chín giờ tối.
Trong nhà Lộ Vô Quy không có gì, đáng giá nhất chính là giường và tủ, chở lên thị trấn tặng không cũng sẽ không có người muốn, có thể thu xếp cũng chỉ là mấy bộ quần áo Trang Hiểu Sanh mua cho nàng và mấy thứ đồ Hứa Đạo Công để lại cho nàng.
Trang Hiểu Sanh thu dọn đồ đạc cho Lộ Vô Quy cũng không cần va li, một túi du lịch liền chứa đủ rồi. Sau khi chị sắp xếp hành lý cho Lộ Vô Quy xong, nói với Lộ Vô Quy: "Sáu giờ sáng mai chị đến đón em."
Lộ Vô Quy ngẫm nghĩ, cõng lấy ba lô chứa lá bùa và pháp khí đi đến nhà Trang Phú Khánh. Nàng trấn một tấm bùa lôi ở trong nhà Trang Phú Khánh, treo Bát Quái Kính ở trên cửa chính nhà Trang Phú Khánh, lại cầm ba tấm đi đến nhà Ưng âm dương tìm ông.
Nàng giao ba tấm bùa lôi cho Ưng âm dương, nói: "Trang Phú Khánh giúp cháu đánh chết Hoàng Bì Tử, cháu không biết Hoàng Bì Tử có thể trả thù bác ấy hay không. Bùa lôi này người không biết dùng cầm lấy cũng vô dụng, cháu biết rõ ông có thể sử dụng, nếu Hoàng Bì Tử trả thù Trang Phú Khánh, ông giúp cháu dùng bùa lôi đập nó."
Ưng âm dương sâu sắc nhìn Lộ Vô Quy, một hồi lâu mới nhẹ gật đầu. Ông nói: "Bùa lôi bá đạo, bình thường dùng cẩn thận."
Lộ Vô Quy lấy ra ống mực, đẩy tới trước mặt Ưng âm dương, nói: "Cái này, không còn mực nữa, cháu cũng không quá hiểu cầm nó để phong quan gì gì đó, tặng cho ông."
Ưng âm dương lại buông tiếng thở dài: "Phá gia chi tử!" Nói: "Đặt xuống đi, ta lấy truyền cho đồ đệ."
Lộ Vô Quy coi như không nghe thấy Ưng âm dương nói nàng là phá gia chi tử, cúi đầu kéo kĩ khóa túi, cài chắc móc khóa, đeo túi liền rời đi.
Đồ đệ Ưng âm dương từ phòng bên cạnh chui ra, nhìn bóng lưng Lộ Vô Quy đạp bước trên ánh chiều tà, lại nhìn Ưng âm dương, nhếch miệng cười, kêu: "Sư phụ, ống mực này..."
Ưng âm dương than thở: "Nói nó ngốc, kỳ thật trong lòng nó đều hiểu được." Cằm ông hướng ống mực gật một cái, nói: "Ngươi nhận lấy đi, chốc nữa đi nhà Trang Phú Khánh xem, có cái gì không thỏa đáng thì xử lý một chút."
Lộ Vô Quy trở về từ nhà Ưng âm dương rồi tiện đường đến nhà Trang Phú Khánh ăn cơm tối, lúc này trong lòng tràn đầy mong chờ trở về nhà mình, lên giường ngủ từ rất sớm.
Ngày hôm sau, gà vừa gáy, trời còn chưa sáng nàng đã ra khỏi giường, đánh răng rửa mặt xong liền bật đèn pin chạy tới nhà Trang Phú Khánh tìm Trang Hiểu Sanh.
Khi nàng tới, vợ Trang Phú Khánh đã rời giường nấu cơm, Trang Hiểu Sanh cùng Trang Phú Khánh đã ngủ dậy.
Trang Hiểu Sanh nhìn thấy nàng liền hỏi: "Túi du lịch của em đâu?"
Lộ Vô Quy mới phát hiện mình quá vui, chỉ muốn sớm gặp mặt chị Hiểu Sanh đi thành phố lớn, lại bỏ sót túi hành lý rồi. Nàng lại chạy về lấy.
Lộ Vô Quy ở nhà Trang Phú Khánh nếm qua điểm tâm, Trang Phú Khánh dùng xe ba bánh nông dụng nhà ông đưa bọn họ đến nhà ga trên trấn, ngồi lên ô tô hướng tới tỉnh lị. Lớn như vậy rồi nàng còn chưa từng ngồi ô tô đâu, địa phương đi được xa nhất chính là trên trấn, vẫn luôn ngồi xe ba bánh của Trang Phú Khánh, ngồi trên xe ô tô rất vui vẻ, nơi này sờ sờ nơi đó nhìn nhìn, cách cửa sổ thủy tinh lại trông thấy vợ Trang Phú Khánh đang lau nước mắt, Trang Phú Khánh đứng ở đó trông mong mà nhìn hai nàng vẫy tay không ngừng.
Vợ Trang Phú Khánh lại gọi: "Hiểu Sanh à, chăm sóc tốt Nhị Nha. Nếu không chăm được nó, con cứ đưa nó về. Con hãy giám hộ nó chặt chẽ, thành phố lớn đất rộng người đông, nếu Nhị Nha đi lạc sẽ khó tìm."
Trang Phú Khánh trừng mắt, vội nói: "Phì phì phì, mỏ quạ đen, không biết nói điều may mắn!" Lại nói với Lộ Vô Quy: "Nhị Nha, còn nhớ rõ số điện thoại của ta và chị Hiểu Sanh của con không? Lại đọc một lần cho ta nghe chút."
Lộ Vô Quy rất cạn lời mà đọc số điện thoại một lần, nói: "Con không ngốc đâu."
Trang Phú Khánh nói tiếp: "Phải phải phải, Nhị Nha thông minh đấy."
Lộ Vô Quy cảm thấy Trang Phú Khánh chính là coi nàng như ngốc, có điều vì sắp được đi thành phố lớn còn sắp ngồi máy bay, nàng sẽ không so đo cùng Trang Phú Khánh.
Sau khi xe khởi động, Trang Hiểu Sanh liền ấn nàng ngồi xuống ghế, không cho lộn xộn, không cho vươn đầu và tay ra cửa sổ xe, chỉ cho nhìn bên ngoài qua cửa kính, lại không cho nàng đứng lên nhìn xung quanh.
Một đại thẩm ngồi ở phía sau hỏi: "Em gái cháu là một đứa ngốc à?"
Lộ Vô Quy mặt mày xám xịt quay đầu lại hỏi: "Trên trán cháu viết cháu là kẻ ngốc sao?"
Đại thẩm đó cười: "Thoạt nhìn giống, cháu xem cháu lớn như thế, không khác gì đứa nhỏ bảy, tám tuổi nhà bác."
Trang Hiểu Sanh nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lộ Vô Quy, nhẹ nói: "Không cần phản ứng bọn họ."
Lộ Vô Quy hạ giọng hỏi nhỏ bên tai Trang Hiểu Sanh: "Chị Hiểu Sanh, em cố kiềm chế một chút, không lộ vẻ phấn khởi và tò mò như vậy, bọn họ sẽ không coi em như kẻ ngốc nữa?"
Trang Hiểu Sanh nói: "Lần đầu tiên em đi xa nhà, đương nhiên hiếu kỳ và phấn khởi, lòng hăng hái qua đi là ổn thôi, không cần gắng gượng, vui vẻ là được."
Lộ Vô Quy ngồi bốn tiếng ô tô mới đến bến. Nàng xuống xe, đến thùng đựng hành lý ô tô xách hành lý ra, chị Hiểu Sanh đặt túi du lịch của nàng ở trên va li, một tay nhấc lấy va li, một tay kéo tay nàng, dẫn nàng ra ngoài nhà ga, gọi chiếc xe taxi.
Nàng cùng chị Hiểu Sanh gọi được xe, chợt nghe Chị Hiểu Sanh nói với tài xế: "Đi sân bay." Nàng cảm thấy lúc chị Hiểu Sanh nói lời này đặc biệt soái. Nàng không muốn bị trở thành kẻ ngốc, không tiếp tục nhìn chung quanh nữa, im lặng ngắm nhìn những nhà cao tầng bên ngoài kính xe. Nàng phát hiện tận mắt nhìn thấy khác với nhìn thấy trên TV nhà Trang Phú Khánh, trong mắt thấy nhà cao hơn, dày đặc hơn, đường cũng thật sạch sẽ thật rộng rãi.
Sau khi đến sân bay, chị Hiểu Sanh dẫn nàng đi gửi va li và túi du lịch trước, chỉ để lại ba lô chứa pháp khí, lá bùa của nàng và túi đeo vai của chị Hiểu Sanh mang theo bên người, liền dẫn nàng đi ăn một loại gọi là bánh nướng pizza, một cái bánh nướng giống như cái mâm, ăn no đến mức bụng nàng căng tròn. Ăn xong pizza, Chị Hiểu Sanh lại dẫn nàng đi mua điện thoại, sau đó lại đi cửa hiệu đặc sản mua thật nhiều đặc sản, bảo là muốn đem tặng đồng nghiệp và bằng hữu. Nàng nhìn thấy thèm, chị Hiểu Sanh lại mua vài túi thịt bò khô, kẹo bỏ vào ba lô của nàng cho nàng giữ lại từ từ ăn, làm nàng vui vẻ hết sức.
Sau khi đi mua đặc sản, chị Hiểu Sanh lại dẫn nàng trở lại sân bay, ở sân bay tìm quán cà phê gọi hai ly cà phê và bánh ngọt, ngồi ở đó vừa ăn vừa dạy nàng dùng điện thoại như thế nào, nói cho nàng biết lúc tìm không thấy đường thì dùng hướng dẫn như thế nào, có cái gì không hiểu thì lên mạng tra như thế nào.
Nàng cùng chị Hiểu Sanh lên máy bay, nàng nhìn ra ngoài qua kính cửa sổ, thời điểm máy bay bay lên không trung, nàng nhìn thấy ánh đèn óng ánh trong thành thị nối thành vùng, thất thần nhìn hồi lâu, đột nhiên cảm thấy rất thương cảm, lại không biết mình đang thương cảm cái gì.

Bình Luận (0)
Comment