Quy Hồn - Tuyệt Ca

Chương 90

Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ sợ đến mức không dám cử động tẹo nào, còn toàn bộ âm xà khắp cây thì lại đều di chuyển.
Tất cả âm xà đều bò ra bốn phương tám hướng, có vài con vọt lên trên cây bên cạnh, có vài con bay nghiêng xuống mặt đất, trong nháy mắt, trên cây mà hai cô đang ở âm xà đi hết chẳng còn lại con nào.
Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ hai mặt nhìn nhau.
Dưới chân, một con chồn vàng bỗng nhiên hét thảm một tiếng, ngay sau đó liền ngã trên mặt đất, tứ chi co giật dữ dội.
Một con âm xà bò ra từ bên người con chồn vàng vừa ngã xuống đất đó. Con rắn kia mới vừa bò ra ngoài chưa được mấy thước, bỗng nhiên, lại có một con chồn vàng nhào về phía Lộ Vô Quy ở đằng trước, chân trước của nó vừa giẫm vào bên cạnh con âm xà, âm xà nhanh như chớp cắn nó một ngụm, con chồn vàng đó kêu thảm ngã xuống.
Con âm xà cắn chồn vàng đó tạt qua nhanh như cắt, thật nhanh bò tới một gốc cây bên cạnh, bò lên trên cây.
Du Thanh Vi chẳng có thời gian mà suy nghĩ vì sao những con âm xà này lại tránh né bọn họ, vội vã hướng về phía Lộ Vô Quy gần đó đang bị mắc kẹt trong từng đợt vây đánh của chồn vàng và xác chết, lớn tiếng gọi: "Tiểu muộn ngốc, lên cây."
Lộ Vô Quy theo phương hướng âm thanh truyền tới liếc nhìn Du Thanh Vi cùng Tả Tiểu Thứ leo trên cây, trông thấy họ không gặp nguy hiểm, tức khắc yên lòng. Nàng không tiếp tục để ý đến hai cô nữa, nhấc lên thước pháp chuyên tâm giết chồn vàng.
Đại hỏa tại thung lũng hoang đã lan tràn thành biển lửa, ánh lửa ngập trời, thiêu cháy bầu trời thành màu đỏ. Rừng cỏ dại phong tỏa thung lũng hoang đến vô cùng nghiêm ngặt ở bên trong đại hỏa hóa thành khói bụi, lộ ra mặt đất bị đốt cháy đen còn nhen nhóm lác đác tàn lửa.
Ánh lửa chiếu xuống, Lộ Vô Quy dưới chân dán vào bùa phong cương chạy qua chạy lại đánh bất ngờ, tốc độ của nàng nhanh đến mức kéo ra từng đường tàn ảnh trên không trung, mỗi chỗ đi qua, từng bộ xác chết lần lượt ngã xuống, từng con chồn vàng lần lượt bị đánh bay.
Hai bờ Lạc Long Câu như là hóa thành luyện ngục. Một bên là đại hỏa vô biên, một bên khác thì lại là xác chết và máu tươi đầy đất, rất nhiều chồn vàng ngã xuống trong vũng máu, hầu như phần lớn chồn vàng đều bị đập vỡ đầu, máu đỏ xen lẫn não bộ màu trắng chảy đầy đất, thi thể ngã trên đất còn bị giẫm đạp lẫn vào bùn đất và cỏ rễ, trông vô cùng thê thảm.
Nơi sâu trong thung lũng hoang, vang lên tiếng rú của chồn vàng, hết đợt này đến đợt khác liên miên không dứt.
Cả người Tả Tiểu Thứ tóc gáy dựng thẳng, run giọng kêu lên: "Thung lũng hoang này đến cùng có bao nhiêu con chồn vậy?" Đây quả thực là sông tràn gây họa.
Cô đầy mắt kinh sợ mà nhìn về phía Du Thanh Vi, nói: "Trong tình huống bình thường, muốn nuôi sống nhiều chồn vàng như vậy cần lượng lớn thức ăn, chỗ này thoạt nhìn không giống như là có thể có nhiều thức ăn đủ để nuôi sống những con chồn này."
Sắc mặt Du Thanh Vi gần như trắng bệch, cô nói: "Chồn vàng nơi này không bình thường." Cô tạm ngừng, lại nói ra hai chữ: "Phong thủy." Từ âm xà, giao long, quỷ yêu, Lộ Vô Quy đến chồn vàng, cô không cần đến xem phong thủy của nơi này cũng biết phong thủy ở đây có vấn đề gì.
Tả Tiểu Thứ nhìn thấy cả người Du Thanh Vi đều đang phát run, nhìn chằm chằm Lộ Vô Quy không chớp mắt, ánh mắt đó giống như là đang nhìn nhánh cỏ cứu mạng. Cô có thể thấy Du Thanh Vi rất sợ hãi. Cả cô cũng sợ, xung quanh đều là âm xà cùng chồn vàng, bây giờ cô còn chả dám xuống cây, cũng không dám cử động, nhưng Du Thanh Vi có vẻ còn sợ hơn cô. Điều này không bình thường, trong trí nhớ của cô, Du Thanh Vi luôn luôn can đảm hơn cô. Cô lại nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy Lộ Vô Quy còn đang giết chồn vàng. Chồn vàng chết đi đều sắp phủ kín mặt đất đằng kia.
Nhiều chồn vàng như vậy cho dù là đứng tại chỗ bất động để người ta dùng gậy gõ đầu đánh chết, người đó chỉ sợ cũng sẽ mệt đến nhấc không nổi cánh tay, thế mà Lộ Vô Quy giống như không biết mệt mỏi mà vẫn dũng mãnh như xưa.
Chồn vàng còn sống thấy nàng chém giết cũng không dám nhào lên nữa, xa xa mà vây quanh nàng, từng bước lùi về sau.
Tả Tiểu Thứ thấy được nỗi sợ hãi trên người những con chồn đó.
Lộ Vô Quy giơ cao cánh tay phải giương lên thước pháp Lượng Thiên, mồ hôi lẫn vào máu bắn tung tóe trên mặt mà chảy xuống dưới. Đôi mắt ấy của nàng còn sáng hơn cả đôi mắt của chồn vàng trong đêm. Lộ Vô Quy cao giọng quát lên: "Qua ranh giới sẽ chết!" Giọng nói khí phách âm vang hùng hồn.
Tức khắc, xung quanh yên tĩnh lại. Yên tĩnh quỷ dị mà đáng sợ bao phủ vùng đất đẫm máu này.
Bỗng nhiên, xa xa từ sâu trong thung lũng hoang vang lên một tiếng kêu gào của chồn vàng.
Chồn vàng đang vây nhốt Lộ Vô Quy nghe thấy tiếng kêu đó thì toàn bộ quay đầu lại, tức khắc chạy trốn sạch sành sanh.
Lộ Vô Quy chậm rãi thả xuống thước pháp trong tay, nàng xoay người đối mặt với thung lũng hoang đang bùng cháy đại hỏa, nhìn trước mặt đại hỏa càn quấy, căng cuống họng hô to một tiếng: "Thái Phân —— "
Thanh âm đó truyền đi cực xa, vọng ra từng đợt.
Du Thanh Vi nhìn bóng lưng ấy đối mặt với biển lửa, nghe thấy một tiếng hô to của Lộ Vô Quy, cô bỗng nhiên sững sờ. Trong ấn tượng của cô, Lộ Vô Quy chỉ là cháu gái của Hứa Đạo Công, mặc dù có huyết thống với Trang Hiểu Sanh, nhưng quan hệ máu mủ đã không còn, cũng chẳng có bao nhiêu quan hệ với Trang Phú Khánh và Thái Phân. Nhưng vào thời khắc này, cô nhìn thấy trên người Lộ Vô Quy một đứa bé vì mẹ mất tích mà lo lắng, vì an nguy của mẹ mà sốt ruột. Cô bám vào cây, lại trèo lên trên một chút, đứng ở chỗ cao hơn, nhờ ánh lửa đưa mắt nhìn xa. Hoang sơn dã địa, ngoài thi thể ngã trên đất, không nhìn thấy một bóng người, càng không nhìn thấy bóng dáng Thái Phân. Cô leo xuống cây, đi tới bên người Lộ Vô Quy, nói: "Chúng ta phải trở về."
Lộ Vô Quy nói: "Chồn vàng bắt Thái Phân, chúng ta phải vào thung lũng hoang, lửa tắt chúng ta liền tiến vào."
Du Thanh Vi nói: "Tôi không rõ thung lũng hoang lớn bao nhiêu, nhưng tôi biết thung lũng hoang có thể xuất hiện nhiều chồn vàng như vậy, hang ổ của chúng nó nhất định không ở trên mặt đất." Cô tạm ngừng, nói tiếp: "Tôi thử tính toán thời gian chúng ta qua lại từ chỗ Ưng âm dương cùng với thời gian Thái Phân có chuyện, tính cả thời gian dì ấy nấu cơm, tôi nghĩ, dì ấy hẳn là vừa mới xảy ra chuyện liền bị chúng ta phát hiện. Dựa vào tốc độ chúng ta chạy đến thung lũng hoang, rất có thể chúng ta tới thung lũng hoang trước dì ấy."
Lộ Vô Quy không rõ ý của Du Thanh Vi.
Du Thanh Vi nói: "Chúng ta đi về lập đàn tràng làm phép tìm."
Lộ Vô Quy chỉ cảm thấy trong đầu rất hỗn loạn lại không nghĩ được gì, nàng cảm thấy chủ ý của Du Thanh Vi không tồi, gật gật đầu.
Tả Tiểu Thứ run lẩy bẩy mà leo xuống cây, cô nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy trên cây, trong bụi cỏ đâu đâu cũng có âm xà, sợ đến mức chân đều mềm nhũn. Vừa nãy sau khi các cô leo lên cây thì những âm xà đó né tránh các cô, trước khi không biết rõ tại sao những âm xà đó tránh né các cô, ai biết có thể đột nhiên có con âm xà chui ra cắn các cô một cái hay không. Trong những con chồn vàng chết trên đất có không ít là kiệt tác của âm xà. Cô sử dụng kiếm làm gậy, run run rẩy rẩy mà đi đến trước mặt Lộ Vô Quy cùng Du Thanh Vi, nói: "Du Lừa Đảo, có phải trên người cô mang theo thứ gì đuổi rắn không?"
Du Thanh Vi lắc đầu. Cô suy nghĩ một chút, nói: "Chẳng lẽ là ban nãy đi ra nhà ông Ưng, khi hai người đồ đệ của ông ấy rắc bột hùng hoàng lên người thì chúng tôi cũng dính phải một ít?"
Tả Tiểu Thứ tỏ vẻ cạn lời, nói: "Trên người cô dính có tý bột hùng hoàng thì có thể đuổi âm xà sao?" Đây phải là bột đuổi rắn cực tốt! Cô nhớ lại tình cảnh lúc Ưng âm dương ngăn cản các cô, không cảm thấy rằng Ưng âm dương có thể đối phó được những con âm xà này.
Du Thanh Vi vừa nghe Tả Tiểu Thứ nói như thế, cũng cảm thấy không có nhiều khả năng là thuốc đuổi rắn ở nhà Ưng âm dương. Nếu như thuốc đuổi rắn ở nhà Ưng âm dương có thể làm âm xà nhượng bộ lui binh, thôn Liễu Bình sẽ không bị âm xà làm loạn đến mức ban ngày cũng có người bị âm xà cắn chết mang xác chết đi. Cô hơi suy nghĩ, kêu một tiếng: "Đại Bạch?" Cô nhìn về phía Lộ Vô Quy, thấy trên cổ Lộ Vô Quy đeo viên ngọc dung hợp giao đan của Đại Bạch, lại thấy con Đại Bạch giống như hình xăm trên cổ tay của Lộ Vô Quy kia đang ngủ đến mức tứ chi duỗi ra thẳng tắp, nhất thời hiểu được. Cô nói: "Đại Bạch là âm xà tu luyện thành giao long, tính ra là lão tổ tông của những con âm xà này, những ngày qua chúng ta và tiểu muộn ngốc ăn ở đều cùng nhau, rất có thể trên người dính mùi của Đại Bạch." Trong xương cột sống của cô còn niêm phong giao tủy, rất có thể cũng có tác dụng áp chế những âm xà này, khiến cho chúng nó không dám tới gần.
Tả Tiểu Thứ mau chóng ôm chặt lấy cánh tay của Lộ Vô Quy, nói: "Tôi vẫn là đi theo em tương đối an toàn."
Lộ Vô Quy liếc nhìn Tả Tiểu Thứ, hất tay của cô ấy ra khỏi cánh tay của mình, đi trở về. Nàng đi được hai bước, lại quay đầu lại liếc nhìn thung lũng hoang bị đại hỏa càn quấy.
Tả Tiểu Thứ theo sát ở phía sau Lộ Vô Quy. Cô cẩn thận từng li từng tí chú ý âm xà xung quanh, phát hiện còn không đợi các cô đến gần, những âm xà này liền nhanh chóng tránh đi, trong bán kính mười mét, không nhìn thấy một con âm xà. Cô thở phào nhẹ nhõm, cả người vừa buông lỏng, mệt mỏi liền dâng lên.
Lúc đến dán vào bùa phong cương chạy, không cảm thấy có bao xa, lúc đi về, đi ròng rã ba mươi, bốn mươi phút mới trở lại chùa Bảo An.
Các nàng vừa tới ngoài cổng sân chùa Bảo An liền nghe thấy anh Kiền trong nhà hô: "Trở về rồi."
Bên trong chùa Bảo An vang lên tiếng chạy bộ nặng nề, rất nhanh, Trang Phú Khánh liền từ trong cổng vọt ra, hô: "Tìm thấy Thái Phân chưa?" Đến khi ba người từ trong bóng tối đi đến cổng sân, hắn trông thấy trên thân thể ba người đều là máu, sợ đến nỗi hét to một tiếng "A ——".
Ưng âm dương cùng đồ đệ của ông, anh Kiền, Tiểu Đường đều chạy ra, đến khi nhìn thấy ba người máu me khắp người, đều giật mình.
Anh Kiền hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tả Tiểu Thứ thở dài một tiếng, nói: "Khỏi phải nói, chồn vàng đầy khắp núi đồi, chồn vàng ở trại chăn nuôi cũng không có nhiều bằng thung lũng hoang."
Ưng âm dương hỏi: "Các cháu gặp phải chồn tinh?"
Tả Tiểu Thứ xua xua tay, nói: "Cháu mệt chết rồi. Trước hết để cho cháu nghỉ một lát." Bước vào cổng sân liền gặp bác gái của cô đầy mặt sốt sắng mà ra đón, hé miệng nở nụ cười, hô một tiếng: "Bác gái." Thoáng cái tóm chặt một đồ đệ của Ưng âm dương rồi kéo đến trong phòng, nhỏ giọng hỏi: "Có thuốc trị thương không?" Cô kéo kéo chỗ ống tay áo bị cào rách, trông thấy bác gái lo lắng mà nhìn cô, nói: "Bị cào mấy nhát rồi, cần khử trùng một chút."
Triệu Tam đáp một tiếng: "Hứa Đạo Công hẳn là có thuốc, cô đi tìm xem."
Tả Tiểu Thứ vội vàng vào phòng tìm thuốc.
Tả Nhàn bám gót đi vào, hỏi: "Bị thương ở đâu?" Bà nhìn thấy quần áo của Tả Tiểu Thứ đều bị cào rách, sợ hãi vô cùng.
Tả Tiểu Thứ kéo kéo quần áo vải jean, nói: "Chất liệu quần áo bền bỉ, lại mặc dày, không có gì chuyện." Cô nhìn thấy chính mình máu me khắp người, nói: "Đều là máu của chồn vàng. Chúng cháu thấy tình thế không ổn liền leo lên cây."
Tả Nhàn nói: "Cháu nghỉ ngơi đi, bác đi tìm thuốc." Bà lại hỏi: "Tiểu Quy Quy, nhà cháu có thuốc trị thương không?"
Lộ Vô Quy đáp một tiếng: "Trong ngăn kéo phòng cháu có hòm thuốc."
Tả Nhàn đáp một tiếng, vào phòng tìm hòm thuốc.
Ưng âm dương hỏi: "Phía thung lũng hoang bị cháy?"
Du Thanh Vi nói: "Cánh rừng quá rậm, không vào được, cháu thấy mọc lên đều là lau sậy dễ cháy, phóng hỏa mấy lần."
Ưng âm dương chỉ vào Du Thanh Vi nói liên tục vài tiếng: "Cháu cháu cháu..." Cũng không biết nói cái gì cho phải.
Lộ Vô Quy nghe thấy có tiếng bước chân từ sau nhà đi quanh tường sân, tiếng bước chân đó đi thẳng đến cổng sân mới dừng lại. Nàng quay đầu nhìn, trông thấy Thái Phân không hề động đậy mà đứng tại cổng. Nàng thấy Thái Phân, Thái Phân cũng nhìn nàng, bốn mắt nhìn nhau một hồi lâu, Thái Phân mới mở miệng gọi một tiếng: "Nhị Nha."
Trang Phú Khánh nghe thấy giọng nói của Thái Phân liền quay đầu nhìn ra cổng sân, sau đó kêu to một tiếng: "Thái Phân" liền muốn đi qua đó.
Anh Kiền tay mắt lanh lẹ kéo lại Trang Phú Khánh, nói: "Chú Trang, đừng vội tới đó." Quanh năm tiếp xúc với âm tà quỷ vật, để cho hắn bồi dưỡng ra tính cảnh giác không phải loại thường. Trong tình huống bình thường, người mất tích lâu như vậy đột nhiên trở về, đặc biệt là một phụ nữ nông thôn không có bao nhiêu kiến thức, hoang mang, kêu to khóc lớn thậm chí phát rồ đều là chuyện thường tình, "trấn định" như thế, cực kỳ khác thường.

Bình Luận (0)
Comment