Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 111



Tống Minh hơi híp mắp lại nhìn Mặc Thanh, sau đó lại nở một nụ cười nhạt, lão ta tiến lên nhướn mày ung dung nói: “Chẳng phải có ngươi mọi chuyện đều được giải quyết hay sao? Nào đồ đệ ngoan, lại đây với ta...”
Nói rồi Tống Minh đứng nhích sang, để lộ Thiên Ma Nhãn mang theo ánh sáng màu vàng nhạt đang bay lơ lửng trên không trung, Dư Phong cảm thấy có nguy hiểm vội đẩy Mặc Thanh sang một bên.

Thiên Ma Nhãn vừa xuất hiện Mặc Thanh đã cảm nhận được, y nói nhỏ với Dư Phong: “Chỉ cần để ta đến gần Thiên Ma Nhãn ta có thể khống chế nó.”
“Để ta tìm cách dụ Tống Minh.”
Dư Phong triệu kiếm ra, ánh mắt lộ ra vài phần sát khí.

Mục tiêu của Tống Minh là Mặc Thanh, pháp bảo để trên người y quá lâu sớm đã nhận y thành chủ, chỉ có máu của y mới có thể khiến nó hoàn toàn nghe lời, nghĩ đến tương lai có thể thao túng thiên hạ, Tống Minh ngày càng ra tay tàn nhẫn.

Mặc Thanh im lặng lắng nghe, thấy âm thanh va chạm của kiếm hơi cách xa một chút, y vội vàng theo cảm giác chạy đến nơi để Thiên Ma Nhãn.

Đúng lúc này kiếm kề gần cổ Tống Minh, lão ta xoay người lại đột nhiên dùng sát chiêu.
Phanh một tiếng, ngay cả thanh kiếm của Dư Phong cũng gãy thành đôi, hắn kinh ngạc nhìn Tống Minh vội nhích người tránh thoát khỏi một đòn trí mạng!
Sức mạnh của Thiên Ma Nhãn như dẫn dắt giúp Mặc Thanh xác định được vị trí, nhưng y vừa đến gần, bỗng cảm nhận được bên cạnh xuất hiện thêm một người.

Tống Minh từ xa lạnh lùng ra lệnh.

“Tử Lan.

Còn chờ gì nữa mau bắt nó lại!”
Dư Phong quát lớn: “Mặc Thanh cẩn thận!” Hắn muốn tiến lên phía trước nhưng lại bị Tống Minh ngăn cản.
Mặc Thanh ngược lại không hoảng sợ, y kinh ngạc gọi.

“…Thập cửu?”
Thập cửu đứng cách xa y một đoạn im lặng không trả lời, tay siết chặt lấy kiếm.
“Mau ra tay cho ta!” Tống Minh không kiềm chế nổi lần nữa thúc giục, muốn đích thân ra tay nhưng liên tục bị Dư Phong kéo chân, lão ta mất kiên nhẫn đột nhiên chắp một tay trước ngực hô lớn.

“Đoạt âm thuật!”
Bỗng từ dưới đất nổi lên những cơn con sói màu đỏ mờ nhạt như máu quấn lấy Dư Phong, hắn cũng vội vàng nhẩm niệm pháp chú dùng sức mạnh chém những con sói thành từng đoạn.
Mà bên trên Mặc Thanh và thập cửu vẫn không ngừng đối địch nhau, y không nhìn thấy nhưng đối phó với Tử Lan không phải không có khả năng thắng, chỉ là dù sao cũng từng là sư đệ, Mặc Thanh không càm lòng tức giận nói:
“Thập cửu, từ trước đến nay tuy ta và ngươi không hòa hợp, nhưng các sư huynh đều đối xử với ngươi không tệ, vậy mà ngươi lại giúp Tống Minh hại các huynh ấy?”

Tử Lan không trả lời, chỉ nghiêng người nhìn Tống Minh đang mải đối phó với Dư Phong.

Bỗng Tử Lan giơ kiếm lên, một đường chém vỡ pháp trận trấn giữ, gã nhanh tay cướp lấy Thiên Ma Nhãn ném về phía Mặc Thanh.

Thiên Ma Nhãn cảm nhận được hơi thở của chủ nhân, từ hai viên ngọc biến thành một luồng sáng bay vào trong mắt y.

Tử Lan hành động quá nhanh, lúc Mặc Thanh bình tĩnh lại đôi mắt đã mơ hồ nhìn thấy, vải trắng từ trên tóc y rơi xuống đất.

“Thập cửu!” Mặc Thanh vội vàng đỡ lấy thiếu niên đang từ từ ngã xuống, Tử Lan bị một thanh kiếm sắc nhọn xiên qua bụng, máu không ngừng chảy xuống.
“Khốn kiếp!” Ngay khoảnh khắc pháp trận bị phá vỡ Tống Minh đã biết mình bị phản bội, lão chửi ầm lên, dùng pháp lực điều khiển kiếm đâm vào Tử Lan nhưng vẫn muộn.

Thiên Ma Nhãn đã trở về trên người Mặc Thanh.
Tống Minh tức giận đến phát điên, lão muốn lao lên cướp lại pháp bảo nhưng chân bị sợi dây quấn lấy.

Tống Minh quay ra nhìn Dư Phong ánh mắt đỏ ngầu ngập tràn sát khí.
“Thập cửu...!Tử Lan!”
Mặc Thanh một tay giữ chặt lấy miệng vết thương, không ngừng lay Tử Lan, nhưng người đó lại gạt nhẹ tay y ra, lên giọng trách.

“Ngươi thật là vẫn không thay đổi, chưa chi đã mắng ta rồi, hại ta cố gắng nhẫn nhịn bao lâu chờ ngươi về mà ngươi…”
“Ngươi cố chịu một chút, có gì để sau nói.” Mặc Thanh mím môi vội vàng ngăn lời Tử Lan lại, nhưng Tử Lan lắc đầu thì thào nói: “Mặc Thanh muộn rồi, ngươi nghe ta nói…”

Dư Phong bị mất nửa phần pháp lực sớm đã không chống đỡ nổi, nay Tống Minh lại bắt đầu nổi điên, dùng hết toàn phần sức lực mà đối phó với hắn.

Nếu là ngày trước, Dư Phong còn miễn cưỡng đấu được tay đôi, nhưng hiện tại những chiêu thức hắn vung ra đều lần lượt bị phá giải.
“Một đám vướng tay vướng chân!” Tống Minh hằn học quát lên, từng bước đi của lão như mang thêm vài phần oán khí, trên người mơ hồ tỏa ra làn khói, “Hôm nay ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết!”
Nói rồi Tống Minh chém mạnh kiếm xuống, Dư Phong nhanh chóng lăn sang một bên, nhưng miệng vết thương ban nãy khiến hắn đau đến nhíu mày lại, hắn vừa tránh được chưa kịp thở lấy một hơi đã có vô số mũi kiếm khác chém xuống.
Dư Phong miễn cưỡng ngồi dậy, điều khiển sợi dây trên tay quấn chặt lấy kiếm, vũ khí bị đoạt mất Tống Minh càng thêm hung dữ, lão nâng một chân lên đạp mạnh vào người Dư Phong.
Dư Phong ôm lấy ngực, dưới đất xuất hiện thêm một vũng máu, hắn lấy tay chùi máu bên khóe môi, gương mặt không một chút sợ hãi ngước lên.

Lòng bàn tay Tống Minh tích tụ một lượng lớn pháp lực, lão nâng lên cao đánh về phía Dư Phong, nhưng hắn đã sức cùng lực kiệt chỉ có thể nằm im một chỗ không thể tránh.
Một chiêu có thể dễ dàng phá hủy cả một căn nhà, nếu dính phải chắc chắn không thể sống.

Luồng sáng màu đỏ mạnh mẽ lao đến, nhưng khi cách Dư Phong vài tấc lại nhàn nhạt tan ra, tạo thành từng giọt sương nhỏ rơi xuống đất.

Cả hai đều giật mình nhìn về phía sau, chỉ thấy một thiếu niên tóc dài xõa xuống, y phục trắng ban đầu đã bị máu nhiễm đỏ, ngay cả băng vải trên mắt cũng không còn để lộ ra con ngươi vàng nhạt.
Mặc Thanh hạ tay xuống, giọng nói lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên.
“Muốn động đến hắn… trước tiên phải bước qua xác ta.”


Bình Luận (0)
Comment