Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 116



Dư Phong cũng đã không kiềm chế được từ lâu, hậu huyệt được mở rộng cẩn thận trở nên ẩm ướt hơn bao giờ hết, hắn rút tay ra để lộ nơi tư m@t đỏ ửng, cơ hoành co thắt lại mấp máy như đang mời gọi.

Dư Phong nâng một chân y gác lên bả vai, tay cố định thân y lại, dùng tính khí cứng ngắc cọ đi cọ lại trên miệng hậu huyệt.
“Thanh Thanh… là ngươi trêu chọc ta trước, đừng hối hận.”
“Ta chưa từng hối hận… A a a!”
Kể cả quen hắn, gặp hắn, yêu hắn y đều chưa từng hối hận.
Đôi khi y còn cảm thấy, có lẽ vận may cả đời của mình đều dồn hết vào việc từ nay về sau được cùng hắn ở chung một chỗ.
Mặc Thanh vừa dứt lời, Dư Phong đã đột ngột đâm mạnh vào trong hậu huyệt, một lần đem cả tính khí cứng ngắc của hắn tiến vào tận sâu trong cùng.

Thành ruột ôm chầm lấy tính khí nóng bỏng, th@n dưới của cả hai chẳng mấy chốc dính liền vào nhau không một kẽ hở.
Đau đớn tràn đến làm Mặc Thanh ưỡn cả người lên, dưới bụng lập tức cảm thấy c ăng trướng, đôi mắt hoa đào vì mẫn cảm mà ngập lệ.

Mặc Thanh th ở dốc, móng tay cào loạn xuống dưới bàn.

Ngừng lại một lúc để thân thể Mặc Thanh hoàn toàn thích ứng, Dư Phong mới nhẹ nhàng rút ra, cơ hoành theo từng động tác của hắn mở rộng ra hết cỡ, hắn đâm xuyên vào từng nơi tận cùng trong người y, mỗi một động tác đều như muốn ăn tươi nuốt sống người trước mặt.
“A a a… Dư Phong!”
Mặc Thanh điên cuồng gọi tên hắn, kh0ái cảm như sóng lớn ồ ập tràn đến làm thần trí của y đều chìm vào trong cực lạc.

Lần đầu hai người chưa kịp chuẩn bị đầy đủ nên vẫn còn nhiều lạ lẫm, nhưng lần này lại khác, lúc đầu chưa quen thì hơi khó chịu một chút, nhưng khi đau đớn qua đi là cảm giác sung sướng không thể diễn tả.

Cả hai hoàn toàn chìm vào trong dục vọng, nơi hạ th@n dán chặt vào nhau phát ra những tiếng lép nhép ái muội.
“A a a … Đừng chạm vào chỗ đó… đừng!”
Càng thấy Mặc Thanh phản ứng mãnh liệt, Dư Phong càng cố tình đụng vào điểm nhạy cảm, mỗi lần chạm vào đều khiến cả người y run lên.

Mặc Thanh vừa thích thú vừa khó chịu, y cũng cảm thấy y sắp bị hắn chơi cho điên rồi, rõ ràng miệng nói đừng nhưng hai chân lại không cưỡng được mở rộng ra để hắn thuận tiện tiến vào hơn, trong lòng lại muốn hắn chạm qua chỗ đó nhiều một chút.
Cả căn phòng đều tràn ngập khung cảnh mờ ám, chỉ còn lại tiếng than khóc nức nở cùng tiếng th ở dốc hỗn loạn.

Qua hồi lâu Dư Phong chậm lại động tác, hắn xoa nhẹ lên trán y, mái tóc rối tung bị mồ hôi thấm ra bám cả vào khuôn mặt, khóe mắt vẫn còn vương lại những giọt nước mắt chưa khô hẳn.

Nhìn thấy y trong bộ dạng này, tính khí dưới thân còn chưa rút ra lại có phản ứng, như một lần trước đó còn chưa đủ giải tỏa một phần khao khát.
Mặc Thanh cạn kiệt sức lực, cả người mềm nhũn nhìn có chút đáng thương, y phục bị mở rộng để lộ cả thân hình tr@n trụi.

Mặc Thanh từ đầu đến chân đều đã bị dính bẩn, trên bụng đọng lại không ít dịch thể của y sau khi phát ti3t, phía sau hậu huyệt, dịch ruột tràn xuống làm ướt đẫm cả một vùng phía dưới.

Ngược lại, Dư Phong nhìn vẫn ngay ngắn chỉnh tề, ngoại trừ tiết khố bị y cởi ra, phía bên trên dù một chút sộc sệch cũng không có.
Nhìn thấy vậy Mặc Thanh cảm thấy có một chút tức giận, Dư Phong vừa định rút phân thân phía dưới ra, Mặc Thanh đột nhiên dùng hai chân vòng qua quấn lấy eo hắn ngăn lại, túm lấy cổ áo của hắn kéo mạnh xuống.

Dư Phong bất ngờ vội vàng chống tay sang hai bên, hắn cười cười nhìn y trêu chọc.

“Sao vậy? Không muốn ta đi ra?”
Mặc Thanh mím môi lại nhìn hắn, dù ngại nhưng y cũng không muốn bản thân trở thành người yếu thế.


Mặc Thanh kéo Dư Phong xuống cắn nhẹ lên chóp mũi của hắn, ở bên tai hắn dùng giọng khàn khàn hỏi:
“Đêm còn dài, mới chỉ như vậy thôi mà huynh đã muốn dừng rồi?”
Trên đời này khiến người khác tức giận nhất chính là nghi ngờ khả năng về chuyện đó của nam nhân, Dư Phong cũng không ngoại lệ, hắn vốn sợ y mệt nên cố gắng kiềm chế, y thì hay rồi, hết lần này đến lần khác không chịu buông tha.

Dư Phong nở một nụ cười ranh mãnh, đột nhiên ôm cả người Mặc Thanh lên.
“A… đau!” Phía dưới hai người còn chưa tách ra, động tác của Dư Phong khá bất ngờ nên Mặc Thanh không kịp chuẩn bị kêu lên một tiếng, ở tư thế này khiến tính khí của hắn như đâm sâu vào nơi tận cùng nhất của y.
“Đêm còn dài, chỉ như vậy thôi đã đau rồi sao Thanh Thanh chống đỡ nổi đây?”
Dư Phong mỉm cười nhưng trong giọng nói lại mang tám phần uy hiếp, hắn mang theo cả Mặc Thanh tiến về phía giường, nơi đó vẫn dính chặt vào nhau, mỗi bước đi của hắn đều làm dị vật trong người y cọ đi cọ lại, Mặc Thanh mím chặt môi để khống chế cho bản thân không hét lên thành tiếng.
Hắn đặt y xuống giường rồi cởi hết y phục vướng víu của cả hai xuống, hỉ phục chồng lên nhau bị ném loạn dưới đất.

Dư Phong xoay người Mặc Thanh lại để y quay lưng về phía mình, hắn xoa mạnh lên bờ m ông rắn chắc rồi nâng lên, tính khí mãnh liệt lần nữa đâm mạnh vào, vì đã làm qua một lần nên khi tiến vào dễ dàng hơn hẳn, nhưng vẫn khiến Mặc Thanh cả người run lên.
“A a a! Dư Phong… sâu quá! Đừng sâu như vậy… A a a.”
Mặc cho y kêu gào như thế nào đi nữa, Dư Phong vẫn liên tục ra vào mãnh liệt trong thân thể y, mỗi động tác của hắn đều đâm sâu tận gốc, da thịt đập vào nhau không ngừng nghỉ.

Dư Phong vỗ nhẹ lên bờ m ông trắng nõn, k1ch thích như vậy làm cả người Mặc Thanh ưỡn lên muốn tránh khỏi lại bị hắn kéo về, Dư Phong bật cười nhắc lại.
“Chỉ một chút như vậy đã không chịu được thì phải làm sao đây, đêm còn dài…”
“A a a..

Ưmmm… Đừng!” Mặc Thanh không ngừng kêu lên, giờ y mới thẫm đẫm thế nào gọi là tự lấy đá đập chân.
Dư Phong không những làm phía sau còn cầm lấy phân thân của Mặc Thanh xoa nắn, động tác của hắn từ từ làm y không có cách nào phát ti3t, cảm giác khó chịu muốn giải tỏa làm y nức nở bật khóc thành tiếng, Mặc Thanh liên miệng cầu xin.
“Dư Phong để ta ra… khó chịu..

A!”
Đáp lại y là cú th úc mạnh mẽ, hậu huyệt hết lần này đến lần khác bị dày vò, Dư Phong dùng ngón tay day nhẹ phía đầu tiết niệu làm Mặc Thanh lắc đầu nguầy nguậy, cả người run lên, ngay cả hậu huyệt cũng co lại siết chặt lấy hắn.

Dư Phong hít một hơi, hắn dừng lại từ đằng sau cắn lên vành tai hỏi:

“Thanh Thanh… ta là gì của ngươi?”
“Là người ta thích… Dư Phong cho ta ra đi… hức.”
“Chỉ vậy thôi sao?”
Mặc Thanh mím chặt lấy môi nức nở nói loạn.

“Ngươi là phu quân của ta, là người ta yêu nhất, là người làm ta sung sướng đến chết đi sống lại… Dư Phong… lang quân… cho ta ra đi!”
Dư Phong giờ mới thỏa mãn nở ra nụ cười, dùng tay vuốt dọc theo trụ giúp y phát ti3t, hắn mỉm cười cảm nhận chất lỏng ấm áp bắn lên trên tay, cùng lúc đó trong người Mặc Thanh cũng tiếp nhận một cỗ nhiệt bắn đến, y ngửa cổ rên lên một tiếng cả người đều lụi xơ.

Dư Phong ánh mắt dịu xuống ôm cả người vào lòng hỏi:
“Ngươi cảm thấy sao rồi?”
Mặc Thanh nhắm hờ hai mắt, phía sau của y vẫn tràn ra dịch thể của hai người, đó không chỉ là kết thúc của d*c vọng, hơn thế nữa là minh chứng cho tình yêu của cả hai.

Mặc Thanh nhỏ giọng nói:
“Không đủ…”
Dư Phong há hốc miệng nhìn người bên cạnh hắn đã mệt như muốn thiếp đi, nhưng y vẫn cố ôm chặt lấy hắn nói:
“Ngày hôm nay là ngày đáng nhớ, ta muốn từ nay về sau sẽ nhớ khoảnh khắc này mãi không quên…” Mặc Thanh chạm lên môi hắn nhỏ giọng thì thầm, “Chúng ta làm lần nữa đi.”
Có những lời này đừng nói là thể xác, ngay cả trái tim, tâm trí của hắn đều bị y nhấn chìm trong mật ngọt, Dư Phong siết chặt người vào trong lòng, hôn nhẹ lên làn từng sợi tóc rối của y đáp.
“Được, đều theo ý ngươi…”
Hôm nay là ngày thành thân, cũng chính là ngày cả hai hoàn toàn thuộc về nhau, sau này dù có chuyện gì đi nữa cũng không có kẻ nào có thể chia rẽ hai người.




Bình Luận (0)
Comment