Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 121



Cho đến hiện tại, Lâm Du Nhiên vẫn chưa thể tin những chuyện xảy ra đều là sự thật.

Hắn sợ hãi khi đối diện với Doãn Tình, sợ y lại vì hắn mà xảy ra thảm cảnh giống kiếp trước, hắn vốn không phải ‘Lâm Du Nhiên’ mà y quen, sao y có thể…
Nhưng đáp lại nỗi sợ hãi của hắn lại là cái ôm ấm áp, Doãn Tình nói với hắn: Ta đợi ngươi từ rất lâu rồi.
Y cũng là trùng sinh đến đây, y đều biết, cái gì cũng đều biết, nếu đã vậy sao y còn có thể tha thứ cho hắn, là hắn hại chết y cơ mà.
“Doãn Tình…” Lâm Du Nhiên nghẹn ngào gọi.
“Ta đây.”
“Là huynh thật sao?”

“Là ta.”
Mỗi một câu hỏi của hắn Doãn Tình đều nhẹ nhàng đáp lại, y không trách hắn nhưng hắn lại không thể tha thứ cho bản thân mình.

Lâm Du Nhiên cố nén lại cảm giác hỗn loạn trong lòng, hắn đẩy Doãn Tình ra co gối lại lùi sâu vào trong góc tường, hoảng sợ nói:
“Đừng đến gần ta, huynh đừng đến gần ta nữa… ta sẽ lại hại huynh thôi.”
Giấc mộng này không những đẹp mà còn rất chân thật, hắn sợ tất cả những thứ này đều chỉ là vọng tưởng của hắn, mở mắt ra lại là thân thể lạnh ngắt kia, hắn sợ lắm rồi.
Nhưng Doãn Tình lại lần nữa kéo hắn ra từ trong bóng tối, ôm chặt lấy hắn vào trong lòng nói: “Đó đều là chuyện của kiếp trước rồi, quên cả đi, từ nay trở đi ta muốn được bên ngươi.

Du Nhiên, cho ta một cơ hội được không?”
Lâm Du Nhiên cảm thấy cổ họng đắng ngắt, hắn muốn, muốn đến phát điên lên được, nhưng mà...!hắn còn có thể ở bên cạnh y sao?
Lần này hắn lựa chọn rời xa nhưng Doãn Tình lại không cho hắn cơ hội để từ chối, trong trí nhớ của thân chủ, Doãn Tình cũng rất tốt nhưng đều giữ chừng mực không làm ra bất cứ hành động thân thiết quá mức nào.

Kể từ khi hắn đến đây lại khác, Doãn Tình hết lần này đến lần khác ôm rồi hôn hắn, cả ngày không rời nửa bước.

Lúc đầu Lâm Du Nhiên còn sợ hãi không muốn thân thiết với Doãn Tình, nhưng đến ngay cả lúc đi ngủ cũng bị y dính lấy thật khiến hắn không thể tin nổi.

Rốt cuộc tại sao Doãn Tình lại thay đổi thành như vậy?
Kiếp trước là y tránh né hắn, không muốn thân thiết với hắn, đến hiện tại lại như biến thành một người hoàn toàn khác dính hắn như sam.

Lâm Du Nhiên bị y ôm chặt vào lòng, mùa hè mà dính nhau như vậy thật sự rất nóng, nhưng cả hai đều không có ý định buông ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn Doãn Tình tò mò hỏi:
“Sao huynh ôm ta chặt vậy, không khó chịu sao?”
Doãn Tình hôn nhẹ lên tóc hắn đáp: “Ta sợ ngươi chạy đi mất.”
“Ta thì chạy đi đâu được cơ chứ.”
Lâm Du Nhiên cảm thấy có chút buồn cười, lúc vừa đến đây chưa thể tiếp nhận ngay được, hắn thật sự từng có ý định muốn chạy trốn, vốn dĩ cuộc sống này là của một người khác, sao hắn có thể ung dung hưởng mọi thứ của người ta như vậy.

Nhưng là Doãn Tình mang hắn ra ngoài, giúp hắn quen với cuộc sống nơi này, y nói với hắn, đây là những điều hắn đáng được nhận.

Doãn Tình khàn khàn nói: “Ngươi từng rời xa ta một lần rồi, ngay trước mặt ta…”
“Lúc nào cơ chứ?” Lâm Du Nhiên kinh ngạc hỏi lại, hắn yêu y còn không hết nào có từng rời bỏ y.

Doãn Tình đáp lại bằng một nụ hôn mãnh liệt, y nâng cằm hắn lên, dùng đầu lưỡi mềm mại làm loạn khắp mọi ngõ ngách trong khoang miệng.
Doãn Tình khép hờ hai mắt lại, chăm chú hôn xuống, môi lưỡi hòa quyện vào nhau như muốn nuốt luôn trọn người trước mặt.

Lâm Du Nhiên như bị y cướp hết dưỡng khí, tận đến khi tưởng chừng không thở nổi nữa, Doãn Tình mới buông hắn ra.
“Doãn Tình… huynh làm sao vậy? Ưm…”
Tiếng nói của Lâm Du Nhiên bị chặn ngang lại bằng tiếng rên trầm thấp, Doãn Tình cắn lên yết hầu của hắn rồi nhẹ nhàng hôn xuống, y cởi bỏ y phục vướng víu trên người hắn sau đó làm loạn trên làn da trắng nõn, làn da của thiếu niên còn mang theo vài phần tươi mát, vừa ngậm vào như lập tức tan ra trong miệng.
Môi lưỡi chạm lên người khiến Lâm Du Nhiên không khỏi run rẩy, hắn ưỡn người ôm chặt lấy Doãn Tình, đầu lưỡi ẩm ướt chạm đến đâu đều khiến hắn bật thốt ra những tiếng nức nở, cảm giác vừa kỳ lạ mà cũng vừa thích thú.

Lâm Du Nhiên bị y trêu đùa một hồi vật dưới thân cũng ngóc đầu dậy, trong lúc hắn còn chìm trong kh0ái cảm bỗng Doãn Tình ngừng lại, y buông hắn ra, từ từ chỉnh lại y phục trước sự kinh ngạc của hắn nói:
“Ngươi còn quá nhỏ, để thời gian nữa đi.”
Lâm Du Nhiên: “…” Là y trêu chọc hắn trước, giờ một câu nói không làm là không làm?!
Lâm Du Nhiên có chút bực bội, đôi mắt ngấn nước nhìn y chất vấn, hắn chỉ chỉ xuống dưới thân cả hai hỏi:
“Vậy cái này xử lý sao đây?”
Doãn Tình có chút ngượng ngùng, “Để… để ta giúp ngươi.”
Bỗng Lâm Du Nhiên kéo tay của Doãn Tình lại, lần này là hắn chủ động cướp nụ hôn của y, “Nếu tính cả tuổi kiếp trước lẫn kiếp này ta không còn nhỏ nữa đâu.”
“Nhưng mà thân thể này vừa mới qua tuổi mười sáu được vài ngày, chỉ sợ ngươi không chịu được...”
“Ta chịu được.” Dù sao cũng là hắn tiến vào, cũng đâu có gì là không được, hắn còn có chút không nỡ tổn thương y.
Doãn Tình nhìn thấy thiếu niên cương quyết như vậy, hơn nữa thân thể đã khó chịu từ lâu, giờ mà từ chối nữa chắc chẳng phải là nam nhân.

Doãn Tình lần nữa kéo Lâm Du Nhiên đến gần, nhanh chóng cởi bỏ đi mảnh y phục vừa mới được mặc lại qua loa, y tách hai chân của Lâm Du Nhiên ra, dùng ngón tay sờ qua hậu huyệt rồi ấn vào thăm dò.
“Ưm...” Đột nhiên dưới thân có thứ kỳ lạ tiến vào khiến Lâm Du Nhiên không khống chế nổi hít lấy một hơi, ngón tay hắn bấu víu lấy Doãn Tình, người hơi ưỡn về phía trước, ngón tay ra vào bên trong tràng thịt làm hắn nức nở than lên một tiếng.
Mà từ từ đã, sau lại chạm đến chỗ này, không phải hắn mới là người nằm trên hay sao?!


Bình Luận (0)
Comment