Quỷ Hồn Xin Hãy Buông Tha

Chương 13



Bước ra khỏi Hà phủ sắc mặt Mặc Thanh dần trở nên âm trầm, y đi càng ngày càng chậm sau đó là dừng hẳn lại.

Dư Phong cũng phát hiện ra sự bất thường quay người lại hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”
Mặc Thanh sắp xếp lại thứ tự mọi chuyện một chút.

Tại sao Dư Phong lại xuất hiện ngay đúng lúc y sắp bị oan hồn đó bắt đi? Còn bùa chú đó từ đâu mà ra, khỏi phải nói cũng biết là được sắp xếp từ trước.

Y suy nghĩ hơi chậm thật nhưng đâu có ngu, chẳng lẽ hắn nghĩ y quá vô dụng cái gì cũng không biết nên giễu cợt một phen?
Nghĩ đến đây Mặc Thanh mặt hằm hằm sát khí nhìn hắn.
“Ngươi đã sắp xếp những thứ đó từ lúc nào?”
“Từ lúc chiều.” Dư Phong cũng không có ý trốn tránh thành thật khai.
“Tại sao không nói với ta mà đi làm một mình?” Mặc Thanh khó chịu hỏi.

Hắn đây có ý gì? Là đề phòng hay là sợ y học lỏm chiêu thức của hắn?

“Do ta thấy ngươi vừa mới bước vào phòng đã ngủ say quá… nên không nỡ gọi.”
Mặc Thanh lời đến bên miệng lại không thể nói, đúng là y có ngủ nhưng ngủ có một chút thôi mà.
Dĩ nhiên một chút này của Mặc Thanh là từ chiều đến tối.
Y hất cằm lên không chịu thua nói: “Lúc ngươi rời đi rõ ràng là đã tính toán từ trước, sao lại bỏ ta lại một mình?”
“Đứa nhỏ đó rất thông minh, biết một mình nó không thể cùng lúc đấu với hai người nên không xuất đầu lộ diện.

Ta cố tình tránh đi để tìm thời cơ.”
Mặc Thanh tức giận quát lên: “Nhỡ lúc đó ngươi không kịp ra tay thì ta đã bị nó bóp cổ rồi!”
“Có ta ở đây sao để ngươi xảy ra chuyện gì được chứ?”
Giọng nói này của Dư Phong rất đỗi dịu dàng, đôi mắt đen sáng không những thế khóe môi còn khẽ mỉm cười.

Ánh trăng hắt lên một bên gò má chiếu rõ dung nhan yêu nghiệt, nếu không bị bộ dạng lần đầu tiên thê thảm của hắn ám ảnh thì Mặc Thanh không thể không thừa nhận, Dư Phong rất đẹp.

Không phải cái đẹp trăm người như một, mà hắn có một thứ gì đó rất cuốn hút khiến người khác không thể rời mắt.
Dĩ nhiên ‘người khác’ ở đây không bao gồm Mặc Thanh.

Y còn đang bận lườm nguýt hắn than trời.
Sao trên đời này lại có một người đáng ghét đến như vậy?
Mặc Thanh đang định nói đột nhiên viên ngọc bên hông rung nhẹ, đó chính là viên Lưu Ly mà ngày trước sư phụ ban, Mặc Thanh mua thêm một cái túi nhỏ giắt bên hông cho tiện.

Y tò mò lôi nó ra ngắm nghía.
Viên ngọc này từ trước đến giờ luôn an tĩnh vậy mà lại đột nhiên rung lên.
Vừa nhìn thấy Mặc Thanh đã giật mình, bởi vì trong viên ngọc trắng sáng trong vắt kia giờ đã xuất hiện thêm một vệt màu đỏ.
Doãn sư huynh nói thu phục được một yêu ma nó sẽ đỏ lên một phần.

Mặc Thanh giật giật khóe môi, cái này cũng được tính là do y thu phục ư?
Nếu Dư Phong nghe được suy nghĩ của y nhất định sẽ nói: Tại sao lại không được tính, không những thế còn đóng công rất lớn là đằng khác.

Nếu không có ngươi sao dụ được hồn ma đó ra, mà nó không ra sao có thể thu phục?
Dù là vậy nhưng Mặc Thanh không hề vui chút nào, thử bị lôi ra làm con mồi xem có ai có thể coi như không có chuyện gì cho được?

“Cái gì vậy?” Dư Phong nhìn thấy y chăm chú nhìn viên ngọc tò mò tiến lên hỏi, Mặc Thanh lạnh lùng không trả lời lập tức thu ngọc vào trong túi.
“Dư đạo hữu, chuyện hôm nay coi như đã xong từ nay ngươi đừng dính lấy ta nữa được không?”
Dư Phong hỏi lại: “Chuyện ta với ngươi xong lúc nào?”
Mặc Thanh nói: “Hà phủ nói sau khi xong chuyện sẽ trả năm mươi lượng, ta giúp ngươi đáng nhẽ nên chia đôi, giờ ta không lấy coi như trả hết cho ngươi.”
“Nhưng ta vốn không có lấy mà?”
Mặc Thanh khẽ cười: “Đó là do ngươi không lấy, liên quan gì đến ta?”
“Ngươi nói lý một chút đi được không?”
Mặc Thanh khó chịu không muốn tranh cãi với hắn nữa, ném lại một câu ‘Đừng có dính lấy ta’ rồi xoay người rời đi.

Không biết hắn có đi theo không nhưng y vẫn chạy như bay một mạch trở về phòng.
Vừa đến nơi Mặc Thanh đã vội vàng đóng chặt cửa lại thở ra một hơi.
“Không được, chắc chắn tên này sẽ không buông tha dễ dàng như thế, trước tiên cứ trốn đi trước đã.”
Thực ra Mặc Thanh cũng không biết tại sao mình lại phải gấp gáp như thế, dù Dư Phong chỉ bám theo y đòi tiền cũng không gây hại gì, nhưng y vẫn cảm thấy hắn có gì đó mờ ám nên giữ lấy thân vẫn là tốt hơn.

Vậy nên khi trời vừa tờ mờ sáng, đã có một bóng người nhỏ bé lén lút như ăn trộm rời khỏi khách điếm.
Sáng hôm sau Dư Phong đến tìm mới biết Mặc Thanh đã đi mất, khuôn mặt tươi cười cùng đột nhiên cứng ngắc.

Vừa hở ra một cái là đã đi mất rồi.
.
.
Mặc Thanh xót xa đếm tiền trong túi chẳng còn lại là bao, đi đường xa mệt mỏi y cũng muốn nghỉ ngơi một thời gian nhưng thật sự là điều kiện không cho phép.

Thử nghĩ mà xem, nếu hiện tại y không chăm chỉ trừ ma kiếm tiền thì những ngày sau sống thế nào? Xem ra các sư huynh suy nghĩ quá xa rồi, ai cũng sợ y ra ngoài sẽ bị yêu ma hại chết, nhưng đâu có nghĩ đến sư đệ của mình cũng có thể bị đói chết?
Hiện tại Mặc Thanh đang đứng gần mấy tiệm bán đồ ăn, nào là thịt nướng, sủi cảo,… hương thơm tràn đến khiến người ta nhức mũi.

Mặc Thanh xoa xoa bụng lắc đầu.
"Bỏ đi, ăn đồ ăn thanh đạm tốt cho việc tu hành."
Sau khi gặm xong một mảnh lương khô vừa khô vừa nhạt nhẽo, khó ăn đến mức không thể khó ăn hơn, Mặc Thanh liền vác xác đi tìm hiểu xung quanh.


Vốn dĩ không biết đi đâu về đâu nên nơi nào có người là y đi.

Cũng tại trốn tên quái dị đó y mới đi liền tận nhiều ngày không thể làm được gì, nghĩ đến hắn Mặc Thanh vẫn không khỏi nhăn mũi lên tỏ vẻ chán ghét.
Nhưng mà số đi tìm yêu ma của Mặc Thanh cũng không phải là dễ.

Thứ nhất y không có danh tiếng, thứ hai nhìn y còn trẻ như vậy thực sự không đáng tin.

Cũng dễ hiểu vì sao người ta không tin, ngay cả y còn không tin tưởng bản thân mình nữa là.

Hết cách, Mặc Thanh đành phải tiếc nuối bán bớt số bùa đang có, dù sao sư huynh chuẩn bị cho y rất nhiều, bán đi một chút cũng không sao.

Cũng may nhờ danh tiếng Sương Phong, dù người ta không mời diệt ma nhưng bán bùa thì không phải chuyện khó.

"Được 25 quan tiền cũng đủ tiền ăn năm ngày." Mặc Thanh đếm đếm xụ mặt tính toán, số tiền còn dư trước đó đành dè sẻn để lại vậy.

Mặc Thanh còn đang buồn bã ngồi bên góc đường, cứ nghĩ hôm nay đành trở về như vậy, đột nhiên có một lão bà e dè đến bên cạnh y cất giọng khàn đặc nói: “Tiểu đạo trưởng, có phải người có thể tiêu diệt yêu ma không?”
Cuối cùng cũng có người cần đến mình, Mặc Thanh lập tức phấn chấn đứng dậy vui vẻ gật đầu nói: “Đúng vậy, bà bà người cần ta giúp sao?”
Lão bà tóc đã bạc trắng, quần áo trên người cũng rách rưới không biết đã chắp vá bao nhiêu lần, bà thở dài đôi mắt buồn rầu nói: “Đúng là trong nhà ta có chuyện phiền phức, thế nhưng…”
Thấy lão bà ngập ngừng một hồi lâu không chịu nói, Mặc Thanh bèn hỏi lại: “Bà bà có gì cứ việc nói thẳng không cần ngại.”
Lão bà rũ hai mắt xuống, sờ soạng trong người một hồi lâu lôi ra một bọc vải cũng không lành lặn là mấy.

Bà rất cẩn thận từ từ mở nó ra, sau đó đôi tay run run cầm năm quan tiền đưa cho Mặc Thanh ngại ngùng.
“Nhưng ta chỉ có bằng này tiền thôi, ngài có thể lấy rẻ một chút được không?”


Bình Luận (0)
Comment