Quỷ Huyết

Chương 17

9899

Quỷ Hòe quanh năm bị quanh quẩn bởi tiếng nức nở âm trầm, bên dưới làn sương mù dày đặc che dấu vô số tiểu quỷ giãy dụa suy biến.

Vậy mà hôm nay, Quỷ Hòe lại tương phản với mọi ngày, an tĩnh dị thường, không có nức nở, không có gào thét, bĩnh tĩnh tựa như một khối mã não đen sậm.

Tất cả là do sự uy áp nặng nề từ nơi trung tâm, bốn vị Quỷ Vương đều phóng khai toàn bộ khí thế, toàn bộ linh hồn trong Quỷ Hòe đều cuộn tròn run lẩy bẩy.

Vô Yên một thân thanh y, Đế Hỏa nhứ nhứ thao thao, Quỷ Lam mặc long bào nạm vàng, còn có một kẻ mặc trang phục màu đen bó sát ________ ắt là Tham Lang, thân hình hắn cao lớn, uy áp thuộc về Quỷ Vương bao bọc toàn thân hắn, nhưng hắn thủy chung vẫn duy trì vị trí đứng phía sau Quỷ Lam.

“Bắt đầu đi”. Vô Yên từng bước đi về phía trung tâm, tinh thể màu xanh biếc trong tay chậm rãi di động ra không trung.

Môi Đế Hỏa giật giật nhưng rốt cuộc hắn cũng không nói nhiều lời.

“Ai, lão nhân gia sống đã nhiều năm, đây là lần đầu tiên nhìn thấy loại phô trương thế này, tay chân cũng có chút run rẩy. Tiểu tử Vô Yên, nếu ta căng thẳng lỡ tay thất thủ thì cũng đừng tìm ta tính sổ đó”. Trên mặt hắn lộ ra tiếu ý, tựa hồ rất trấn tĩnh không có điểm khác biệt, mang theo một chút nhẹ nhõm tự nhiên.

Nhưng trong mắt của hắn vẫn có một nỗi buồn sâu thẳm.

“Ngươi cười thật khó nhìn”. Quỷ Lam không chút lưu tình buông lời châm chọc, “Nếu luyến tiếc thì cứ đánh ngất rồi trói lại, qua đầu thất*, có muốn cũng không còn kịp”.

*Đầu thất: làm tuần; cúng tuần (cho người chết, cứ bảy ngày cúng một lần, cho đến 49 ngày)

Ánh mắt đen kịt của Vô Yên nhìn Quỷ Lam chỉ trong chốc lát, rồi lại rơi trên người Tham Lang đứng phía sau.

Trong này có chuyện không thể nói rõ, nhưng cũng không liên quan gì tới y.

Y chìa tay chạm vào tinh thể màu xanh biếc, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một chút tiếu ý cực kì nhu hòa, không chút do dự bao lấy linh hồn đối phương, sau đó dùng lửa của linh hồn mình, chậm rãi thiêu đốt tẩy sạch mọi quỷ khí trên người A Ly.

Đây là cái giá phải trả khi đem linh hồn trở về trạng thái thuần túy như cũ, chỉ có thể đốt lấy linh hồn chính mình, dùng linh hồn tinh khiết nhất trên đời này để tẩy sạch tạp chất.

Tinh thể đã biến đổi thành dáng dấp của một thiếu niên, cậu ta ngơ ngác ngồi ở đó, miệng hé mở: “Tôi đang ở đâu?”.

Vô Yên nở nụ cười dịu dàng ấm áp, gương mặt tái nhợt như cương thi lộ ra vẻ ôn nhu.

Y chậm rãi dùng khẩu hình nói với A Ly: “Ta đưa cậu trở về, trở về dương thế”.

Đôi mắt A Ly trong nháy mắt sáng lên, trên khuôn mặt tròn trịa xuất hiện nụ cười rạng rỡ.

“Thật chứ? Tốt quá!”.

“Ừ”. Thanh âm trầm thấp vang lên mang theo chút cưng chiều.

Lông mày Đế Hỏa giật giật, sức mạnh trong tay cuối cùng cũng phóng ra, va chạm với sức mạnh của Quỷ Lam.

Đường về từ từ mở ra, một vòng xoáy màu trắng chậm rãi xoay tròn, một sợi tơ trong suốt đánh tới, chậm rãi cuốn lấy thân ảnh A Ly đang từ từ trở nên trong suốt, bao vây thành hình dạng cái kén.

Tiếp đó… Biến mất…

Sắc mặt Vô Yên tái nhợt, chỉ trong nháy mắt đó, y tựa hồ nhìn thấy một luồng khói vô cùng nhẹ thắt ở trên người mình, một đầu luồng khói khác đã đứt ra khỏi người A Ly.

Thì ra là thế, gương mặt nhợt nhạt hiện lên tiếu ý, bản thân mình cũng không phải không có chấp niệm, bất quá chấp niệm chỉ là một luồng khói xanh mà thôi.

Y bước một bước về phía Quỷ Lam, bàn tay thon dài nhợt nhạt đưa tới, bảy giọt máu đỏ thắm như viên san hô lẳng lặng nằm trong lòng bàn tay.

“Đối với ta vô dụng, tặng cho ngươi”.

“Lão hữu, bộ dáng tươi cười bây giờ của ngươi quả thực rất khó coi”.

Cuối cùng nhìn về phía chân trời xa xôi, một vệt Lưu Tinh nhợt nhạt xẹt qua bầu trời tối đen.

Nhân quả đã dừng.

Từ nay về sau, không còn Vô Yên.
Bình Luận (0)
Comment