Quy Lộc

Chương 40

Lúc Giang Lộc đang cười toe toét, anh đột nhiên lên tiếng, hơi thở phả vào tai cô, ngứa ngáy, tê dại, khiến cô bất giác run lên.

“Vui lắm à?”

Cô vội vàng quay đầu lại, không nghiêng không lệch, vừa vặn ngay môi anh. Cô hoảng hốt, theo phản xạ ngửa ra sau nhưng chưa kịp rời đi, cô đã bị người đằng sau từ đè lên, cưỡng ép hôn sâu.

Anh mãnh liệt ngậm lấy môi cô, trằn trọc đảo qua lại. Đầu lưỡi dẻo dai cạy mở môi cô, không chút khách khí mà tiến quân thần tốc.

Cô đã quen với nụ hôn của anh, cho nên vươn tay ôm cổ anh một cách tự nhiên, hơi hé miệng, nghênh đón sự tấn công và xâm chiếm của anh.

Môi lưỡi anh nóng rực, môi dính môi, triền miên chặt chẽ.

Cô cảm thấy cơ thể sắp tan rã, cảm giác quen thuộc nhanh chóng nổi lên.

Mạnh mẽ, kích thích.

Anh vừa hôn vừa ôm cô đứng dậy, để chân cô vòng qua eo mình. Vốn dĩ cho rằng anh sẽ ôm cô vào phòng ngủ, nhưng không ngờ lại đặt cô lên sô pha.

Lúc cô chưa kịp hoàn hồn, anh đã đè lên người cô, hai tay chống ở sườn sô pha, đôi mắt đen láy nhìn cô. Cô có thể nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu của mình.

“Anh… Anh làm gì vậy?” Yết hầu cô bất giác trượt lên trượt xuống.

“Em nghĩ sao?” Giọng anh trầm thấp đến khó hiểu.

Cô có chút ngốc nghếch, còn có chút không hiểu, mê mang hỏi: “Em nghĩ gì cơ?”

Dưới ánh mắt nóng rực của anh, cô chợt hiểu ra, gương mặt bỗng chốc đỏ bừng.

“Ý anh là…” Cô nhỏ giọng nói.

Trần Châu đột nhiên cong môi cười, nụ cười có chút tà ác.

Anh không trả lời mà dùng hành động để chứng minh.

Giang Lộc bám chặt lấy vai anh, mạnh đến mức móng tay bấu chặt vào vai.

Anh không thấy đau, dùng sức ôm chặt cô hơn, cảm nhận cô đang run rẩy.

Cuối cùng, cả người cô đều thả lỏng, nép vào ngực anh, Trần Châu đau lòng hôn lên gò má trắng nõn của cô.

“Đi tắm không?” Trần Châu áp má vào má cô hỏi.

“Có.” Giang Lộc gật đầu, toàn thân dính dính thế này, không tắm sao mà ngủ được?

“Vậy anh ôm em đi.”

Trần Châu vừa nói xong, cô liền đẩy anh ra. Bởi vì động tác quá bất ngờ, hơn nữa anh cũng không có chút phòng bị nào, nên khi cô đẩy như vậy, anh đã ngã từ trên sô pha xuống dưới sàn.

“Em…”

“Em…”

Không cố ý.

Cô nhìn anh đang ngồi dưới sàn, sau đó kéo cái đệm sô pha bị bọn họ nhàu nát, che lấy mình.

“Em muốn tự tắm.” Cô bước xuống ghế, từ trên cao nhìn xuống nói.

Từ sau lần dạy dỗ đó, cô không dám tắm cùng anh nữa. Huống hồ là vừa rồi cô bị anh hành hạ mệt dã dời.

Nếu cho anh vào, đoán chừng một tiếng sau, cô cũng chưa ra được.

Nói xong, cô bước nhanh về phía phòng tắm.

Anh nhìn bóng lưng cô, từ trên thảm đứng lên, vừa mặc quần vừa bất lực bật cười.

Có lẽ lần trước, đã làm cô sợ rồi.

*

Sáng hôm sau, Trần Châu đưa Giang Lộ đến trường, anh tiễn cô đến cổng.

Cô kéo vali, cúi đầu nhìn dưới đất, vô thức dùng mũi chân đá vào cục đá.

Thấy thế, anh buồn cười sờ đầu cô.

“Sao vậy, vẫn không vui à. Hôm qua anh đã đồng ý hết với em rồi mà?”

Giang Lộc ngẩng đầu, trông mong nhìn anh: “Tối nay em không về, anh sẽ không gặp được em.”

“Một tuần nữa thôi, thi xong là được về rồi. Trong khoảng thời gian này, em phải chăm chỉ học tập, ngoan ngoãn, nhất định phải thi thật tốt, biết không?”

“Trần Châu, anh hy vọng em thi tốt sao?” Cô nghiêm túc nhìn anh.

“Đương nhiên.”

“Dạ, em đã biết.” Giang Lộc cười với anh: “Vậy em vào đây, anh mau về đi.”

Giang Lộc vẫy tay với anh, sau đó đi vào cổng trường, một khắc lúc xoay người lại, cô đã quyết định được chuyện mà mình luôn do dự.

Cô không đến lớp học mà về ký túc xá trước.

Ký túc xá không lớn, một phòng ở bốn người, nhưng phòng của bọn họ chỉ có ba người. Lẽ ra Kim Quất phải ở cùng, nhưng vì cô ấy đột nhiên rời đi nên dư ra một chiếc giường.

Lúc đến gần phòng mình, định vươn tay đẩy cửa ra, nhưng giọng nói bên trong đã khiến động tác của cô dừng lại.

“Giang Lộc là bạn cùng phòng của chúng ta à?”

“Ừ, là cậu ấy, cậu tốt nhất đừng có đến quá gần cậu ta.”

“Sao vậy?”

“Cậu ta là một học sinh có tiếng, hút thuốc, uống rượu, đánh nhau, làm đủ mọi chuyện. Suốt ngày đi quậy phá với đám con trai hư hỏng, không biết còn sạch sẽ hay không nữa. Với lại, mẹ cậu ta không cần cậu ta nữa, lúc ba mất, mẹ cũng tái hôn với ba của bạn thân. “

“Ba của bạn thân?”

“Ừ, cậu mới đến lớp chúng tôi, đương nhiên không biết rồi. Trước kia cậu ta và Mạnh Lai thân nhau lắm, thường cùng nhau đi học tan học…”

“Két.”

Đang chuyện, cửa phòng khép hờ đột nhiên bị đẩy ra.

Nữ chính mà họ đang thảo luận, đứng ở cửa mặt không cảm xúc.

Hai cô gái liếc nhìn nhau, ăn ý giữ im lặng chuyện vừa rồi.

Không biết cậu ta có nghe được không?

Cô gái tóc ngắn phản ứng đầu tiên, cô ấy đứng lên, cười ngượng ngùng với cô.

“Cậu đến rồi.”

Giang Lộc nhìn cô ấy, ừ một tiếng rồi kéo vali đi vào.

Sau khi bước vào, cô vô tình nhìn thấy cô gái tóc dài đang ngồi cạnh cô gái tóc ngắn.

Cô nhớ rõ cô ta.

An Tiểu Phỉ.

Cô ta từng là đối thủ cạnh tranh với cô, nhưng thứ hạng đều xếp sau cô. Cho nên, cô ta không mấy thân thiện với cô, vẫn luôn ôm thù hằn.

Trước đây, luôn chơi xấu sau lưng cô.

An Tiểu Phỉ cũng cảm nhận được ánh mắt Giang Lộc. Đôi mắt đen nhánh sáng ngời liếc nhìn mình, có chút sắc bén, khiến cô ta lạnh cả sống lưng.

Nhưng nghĩ lại, bây giờ Giang Lộc còn gì để tự hào chứ? Không còn là học trò cưng được mọi người cưng chiều trong lòng bàn tay, cô ta sao phải sợ. Nghĩ vậy, trong lòng cô ta có chút tự tin, ánh mắt nhìn thẳng vào phòng tắm.

Nhìn dáng vẻ này của cô ta, Giang Lộc không khỏi bật cười.

Loại phụ nữ này, cô chẳng thèm bỏ vào mắt.

Vì thế cô xoay người, bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình.

“Giang Lộc, cậu có muốn tớ giúp không?”

Cô ngẩng đầu nhìn cô gái đang đứng trước mặt.

Cô gái này cũng thật kỳ lạ, sắp thi đại học rồi mà còn chuyển trường.

“Không.” Cô lạnh lùng từ chối.

“Tống Linh, người ta không cần cậu giúp đâu. Cậu lo dọn dẹp giường của cậu đi.” An Tiểu Phỉ lạnh nhạt nói.

Tống Linh quay đầu nhìn cô ấy, sau đó nhìn Giang Lộc đang đưa lưng về phía mình sắp xếp đồ đạc, cô đành xoay người đi về giường của mình.

Cô thấy Giang Lộc đã thu dọn xong, định hỏi cô ấy có muốn cùng nhau đi đến lớp không. Ai ngờ cô ấy đeo cặp, không nhìn bọn họ liền bước ra khỏi cửa.

An Tiểu Phỉ thấy Tống Linh như vậy, đột nhiên bật cười: “Cậu muốn đi cùng người ta à? Người ta lạnh lùng lắm, không muốn đi cùng chúng ta đâu.”

Tống Linh vội vàng kéo cánh tay cô ấy: “Tiểu Phi, cậu đừng nói lung tung.”

An Tiểu Phỉ cong môi, nhưng không nói gì thêm.

Dù sao cô cũng không thích Giang Lộc, mặc kệ cô ta có thế nào cô cũng không thích.

Nhớ trước đây, gia đình cô ta khá giả, học giỏi, xinh đẹp, giáo viên ai cũng thích. Có biết bao nhiêu người ghen tị với cô ta.

Bởi vì cô ta, thứ hạng của cô luôn đứng thứ hai, còn cô ta đều cao hơn cô.

Cô không cam lòng. Cô không thích nhìn dáng vẻ tươi cười của cậu ta, tỏ ra tốt với mọi người, nhìn vào khiến người khác cảm thấy giả dối. Sau này, nhà cô ta xảy ra biến cố.

Nhiều người cảm thấy tiếc nuối, nhưng cô thì không. Cô chỉ cảm thấy cô ta xứng đáng bị vậy, cảm giác rơi từ trên mây xuống chắc là rất khó quên trong đời.

*

Những lời An Tiểu Phỉ nói Giang Lộc không để vào tai, vẻ mặt cô bình đạm, không chút gợi sóng.

Cô ta có nói gì, cô cũng lười để ý. Chỉ có một tuần thôi, sau khi thi xong đại học, cô và nơi này không còn liên quan đến nhau.

Nghĩ đến đây, bước chân cô nhẹ đi rất nhiều, trên mặt lộ ra chút ý cười.
Bình Luận (0)
Comment