Quy Lộc

Chương 62

Sáng hôm sau, sau khi ăn sáng, Mạnh Lục đưa hai người đến cổng trường.

Trường trung học của Mạnh Lai ở ngay đằng trước, cho nên sau khi cô ấy xuống xe, trên xe chỉ còn cô và Mạnh Lục.

Mạnh Lục lái xe ở trước, Giang Lộc ngồi ở phía sau. Vẻ mặt cô bình thản, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Trên đường đi, hai người không nói một câu nào.

Ông đưa mắt nhìn Giang Lộc trong gương chiếu hậu. Có vài lần ông muốn nói chuyện làm cho bầu không khí bớt ngượng ngùng, nhưng mỗi lần lời đã đưa đến miệng, ông lại bất giác nuốt trở về.

Thật ra ban đầu, quan hệ của ông với Giang Lộc không hề cứng ngắc như vậy. Khi thấy cô còn chơi thân với Tiểu Lai, cô luôn lễ phép gọi một tiếng ‘chú’ mỗi khi nhìn thấy ông. Mặc dù không quá thân thiết, nhưng không lạnh nhạt như bây giờ.

Từ sâu đáy lòng, ông vẫn luôn cảm thấy có lỗi với Giang Lộc, nhưng ông không biết làm sao có thể được giảm bớt căng thẳng trong mối quan hệ hai người. Và chắc chắn rănf Giang Lộc cũng sẽ không bao giờ cho ông cơ hội.

Mạnh Lục đậu xe trước cổng trường Nhị Trung.

Giang Lộc đẩy cửa ra, nói một tiếng cảm ơn với ông rồi đi về phía cổng trường.

“Tiểu Lộc.” Mạnh Lục gọi cô lại.

Cô xoay người.

“Buổi tối chú sẽ đến đón con.”

Trên mặt Giang Lộc lộ ra một tia nghi hoặc: “Ý chú là sao?”

“Mẹ con đã gặp chủ nhiệm lớp nói chuyện rồi, mấy ngày nay con có thể học ngoại trú.”

Giang Lộc vừa chuẩn bị từ chối, nhưng sau đó lại đổi ý.

Nhà Mạnh Lục có lẽ an toàn hơn ở trường. Trần Châu không có ở đây, cô phải cẩn thận bảo vệ mình, để không kéo anh xuống.

Vì vậy, cô khách khí gật đầu với ông, nói rằng cô đã biết, sau đó quay người đi vào trong.

Giang Lộc về ký túc xá thu dọn đồ đạc trước. Cặp xách của cô vẫn còn ở ký túc xá.

Lúc cô bước vào, trong phòng không có ai chắc là đến lớp cả rồi. Cô cũng không nghĩ nhiều, sắp xếp sách vở xong liền đi đến khu dạy học.

Chỉ còn vài ngày nữa là đến kỳ thi tuyển sinh đại học, dãy phòng học lớp 12 yên tĩnh hơn bao giờ hết. Khi đi trên hành lang, nhìn từ cửa sổ, lần đầu tiên cô biết được, hóa ra học sinh ở tiết tự học trường mình lại có thể yên tĩnh đến vậy.

Cô bước vào lớp, tất cả ánh mắt của mọi người đều đổ dồn về phía cô, từ nghi hoặc, kinh ngạc, ngưỡng mộ, rồi đến khinh bỉ.

Trong ánh mắt phóng ra những cảm xúc khác nhau. Giang Lộc coi như không nhìn thấy, tự mình quay về chỗ ngồi.

Mới vừa ngồi xuống, những cô gái ngồi cuối lớp liền sáp tới.

Mấy cô gái này giống với cô và Kim Quất. Mỗi lớp luôn có vài học sinh hư hỏng.

“Chị Lộc, hôm qua chị đi đâu vậy?”

“Chị Lộc, chị quá bạo luôn, đến lúc này rồi còn dám trốn học?”

“Em nghe An Tiểu Phỉ nói tối hôm trước chị đi ra ngoài, không phải là trèo tường chứ?”

An Tiểu Phỉ…

Giang Lộc ngẩng đầu nhìn thoáng qua chỗ cô ta. Đúng lúc này, cô ta cũng nhìn cô, tầm mắt hai người chạm nhau.

An Tiểu Phỉ đang nghĩ về chuyện tối hôm đó, vừa nghĩ đến liền cảm thấy chột dạ, hiện tại còn chạm mắt nữa chứ. Cô ta lập tức dời mắt, không dám nhìn Giang Lộc.

Tuy rằng tối đó là Giang Lộc ra tay trước, nhưng ở thời điểm quan trọng này, mặc kệ ai động tay trước, nếu xuất hiện tình huống cãi vã, chắc chắn trường học sẽ xử phạt hai người.

Mấy ngày nữa là thi đại học, nếu trên người có thêm một tội nữa, bất kể đối với ai, đều sẽ mất nhiều hơn là được.

Giang Lộc nhìn cô ta dời mắt, khóe miệng lộ ra nụ cười trào phúng, thuận tiện cúi đầu lật sách vở.

“Chị Lộc…”

Tay cô niết trang sách rồi lật qua trang khác, cô mở miệng nói: “Không có việc gì để làm sao? Làm việc của mình đi.”

Mấy cô gái nhìn nhau, mặt đối mặt, sau đó từng người giải tán.

Sau khi hết tiết thứ nhất, Phó Tiêu đến đây.

Cậu đứng trước cửa lớp bọn họ. Lúc cô gái bên cạnh đẩy cô một cái, cô mới nhìn thấy cậu. Cô đứng dậy sãi bước đến chỗ cậu.

“Sao mày đến đây?”

“Hôm qua sao mày không đi học?”

Cả hai đồng thời mở miệng hỏi đối phương, vì thế đều sửng sốt.

Giang Lộc phản ứng trước, cô trả lời: “Không muốn nên không tới thôi.”

Những chuyện đó, cô không muốn nói cho Phó Tiêu biết.

Khả năng bọn họ sẽ cảm thấy rất khó tin. Theo dõi, bắt cóc, giết người đều là những chuyện quá xa xôi với bọn họ.

“Gần đây mày bị sao vậy, có phải đã xảy ra chuyện gì không?

“Sao tự nhiên lại hỏi vậy?” Giang Lộc cười.

“Không biết, tự nhiên cảm thấy mày có nhiều tâm sự, tâm tình nhìn cũng không tốt. Có chuyện gì xảy ra rồi à? Nếu có mày nhất định phải nói cho tao biết.”

Giang Lộc duỗi tay đấm cậu ta, liếc mắt nhìn: “Mày nghĩ nhiều quá rồi, tao có thể có chuyện gì?”

Phó Tiêu vỗ đầu đỡ trán, cô gái này luôn thích vòng vo với cậu.

“Thật à?”

“Đương nhiên.”

Cậu nhìn Giang Lộc, không biết có phải ảo giác hay không, cậu cảm thấy mới hơn một ngày không gặp, cả người cô nhợt nhạt đi không ít.

“Tiểu Lộc, mày phải nhớ rằng, tao vĩnh viễn đều đứng về phía mày. Bởi vì chúng ta là bạn bè.”

Giang Lộc cười với cậu: “Tao biết mà. Tao, mày và Kim Quất, chúng ta chính là tam giác. Được rồi, đến giờ vào lớp rồi, mày mau trở về đi.”

“Nhìn mày không có chuyện gì, tao cũng yên tâm. Tao về lớp trước đây.”

“Ừ, đi đi.”

*

Giang Lộc cho rằng vì chuyện cúp học cô sẽ bị nhà trường phê bình, nhưng kỳ lạ là tất cả đều bình thường như ban đầu. Cô không nghe thấy bất kỳ thông báo nào, thậm chí chủ nhiệm lớp cũng không đến tìm cô.

Cả ngày nay trôi qua rất êm ả. Sau khi kết thúc tiết học buổi chiều, cô nhớ đến Mạnh Lục sẽ qua đón mình nên nhanh chóng thu dọn sách vở trên bàn, rồi về ký túc xá lấy đồ.

Lúc cô đẩy cửa ký túc xá ra, trong phòng chỉ có một mình Tống Linh. Cô ấy đang ngồi trên giường mình, thấy cô bước vào có hơi ngạc nhiên.

“Cậu về rồi à?” Cô ấy chào hỏi cô.

“Ừ.” Giang Lộc gật đầu.

Sau đó cô kéo va li dưới gầm giường ra, bắt đầu bỏ đồ đạc của mình vào.

Tống Linh thấy thế chợt đứng lên: “Cậu sao thế?”

“Tôi học ngoại trú.”

“Học ngoại trú á?” Tống Linh kinh ngạc nói.

“Ừ.”

Giang Lộc thu dọn đồ đạc rất nhanh, cô thoáng nhìn chăn gối trên giường, hình như hơi khó để mang đi. Suy nghĩ một hồi, cô vẫn kéo khóa lại, sau đó dựng va li lên.

“Cái kia… Tiểu Lộc.”

Cô xoay người nghi hoặc nhìn cô ấy.

Tống Linh nhấp môi hai cái, đồng thời cũng xoay người, lục lọi giường mình như đang tìm kiếm cái gì đó.

Lúc cô ấy xoay người lại, trên tay có thêm hai món đồ.

Một thứ là điện thoại, thứ còn lại là con hươu bông.

Cô ấy đưa cho Giang Lộc, cô duỗi tay nhận lấy.

Màn hình điện thoại tối thui. Con hươu bông lúc trước bị cô và An Tiểu Phỉ dằn co xé rách, nay lại hoàn hoàn chỉnh chỉnh. Nhưng nhìn kỹ, có thể phát hiện xung quanh có mấy vết khâu xiên xiên vẹo vẹo.

Tống Linh thấy cô nhìn con hươu bông, nghĩ đến tài năng khâu vá của mình, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Con hươu bông này, tớ may lại cho cậu. Nhưng kỹ thuật của tớ không được tốt nên đường may hơi xiên vẹo. Nếu cậu thấy xấu quá thì có thể ra tiệm may lại lần nữa…”

Giang Lộc cúi đầu cười, thấy ánh mắt cô ấy né tránh. Cô mở miệng nói: “Không có, may rất đẹp.”

“Thật không?” Tống Linh hơi khó tin.

“Ừ.”

“Tớ còn sợ cậu sẽ không thích…”

“Cảm ơn cậu.” Giang Lộc chân thành nói.

Cô và Tống Linh tuy không thân, nhưng cô sẽ nhớ rõ, ở trên người cô gái này, cô đã từng cảm nhận được ấm áp.

Tống Linh xấu hổ: “Không có gì, chuyện nhỏ không tốn sức gì đâu. À mà, điện thoại của cậu hết pin rồi, cậu không ở đây, tớ cũng chưa sạc pin giúp cậu.”

Giang Lộc khởi động máy: “Không sao, cậu giúp tôi giữ nó là đã tốt lắm rồi.”

“Giang Lộc ở phòng 403, có người tìm.”

Dưới lầu đột nhiên vang lên tiếng của dì quản lý ký túc xá.

Giang Lộc chạy đến cửa hành lang, từ cửa sổ nhìn xuống. Đứng bên ngoài ký túc xá lại là Mạnh Lục
Bình Luận (0)
Comment