"Nếu cô bói, có thể nhìn ra được vận mệnh những thôn kia sau này không, bọn họ có thể tránh được kiếp nạn này sao?" Liễu Ý quay đầu nhìn Huyền Vi đang ngồi chỗ tài xế, cứ tưởng rằng trong thôn xảy ra hiện tượng quỷ dị, tìm đến các Cảnh Táp các nàng thì có thể giải quyết liền, không ngờ sự việc cũng không hề đơn giản, trong thôn căn bản không có quỷ hồn tồn tại, Liễu Ý lại càng thêm lo lắng, cứ tiếp tục như vậy, sợ là cả làng sẽ bị diệt. Huyền Vi vẫn như cú mắt nhìn phía trước, chăm chú lái xe, trong xe trầm tĩnh vài giây, nàng mới mở miệng nói, "cô phân biệt được coi bói với bói toán không?"
Liễu Ý sửng sốt một chút, khẽ lắc đầu, Huyền Vi cười khẽ, "tôi là thầy bói xem bài Tarot, xem bói cũng không nói về vận mệnh, cũng không thể nói cho cô biết được trong vận mệnh có gì, hay là vận mệnh sau này sẽ như thế nào, nó chỉ có thể nhắm vào vấn đề cụ thể người kia cung cấp để chọn ra chính xác lời đề nghị mà thôi. Chuyên coi về vận mệnh và tính cách, thì đó là việc thầy tướng số có năng lực bẩm sinh mới có thể làm."
"Cho nên, cô căn bản cũng không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì?"
"Tôi cũng không muốn có thiên nhãn biết trước tương lai, thiên cơ không thể tiết lộ, biết nhiều quá nhất định sẽ bị trời phạt."
"Xem bói còn có ý nghĩa gì?"
"Không phải đã nói rồi sao, nó sẽ nói cho cô biết đâu là lựa chọn chính xác, như là lần này tôi có nên đi cùng các cô hay không a, lá bài của tôi nói cho tôi biết là có. Kết quả, tôi đúng là đến đây rồi." Huyền Vì hơi nhíu mày, đầu ngón tay tiếp xúc bánh lái hơi siết lại, đúng là đến rồi a, phát hiện không ra được chuyện không ổn, sau khi giải quyết xong việc lần này, sợ là phải nói chuyện một lần với Cảnh Táp rồi a, hy vọng là sẽ không quá muộn, "đúng là đến rồi là sao?" Liễu Ý khó hiểu, dọc đường đi Huyền Vi cũng không có phát sinh gì đặc biệt a.
Huyền Vi không trả lời câu hỏi của Liễu Ý, mà chợt chuyển trọng tâm câu chuyện, "nhìn thấy được cô có chút sợ Tô Hiểu, vì sao vậy?" Liễu Ý nghe vậy cứng người, lại nhớ đến biểu tình kinh khủng kia của Tô Hiểu, cúi đầu hồi lâu mới nói, "trước đó vì có việc xả ra tranh chấp với cô ấy, suýt chút thì bị cô ấy giết."
"Ah, không có việc gì tốt nhất đừng tranh chấp với cô ta, tên đó không dễ đối phó đâu." hơn nữa không thể đối phó bình thường được, Huyền Vi biết rõ thực lực của nàng và Tô Hiểu khác nhau, thầy coi bói cùng thầy thao túng quỷ, căn bản không có cùng một cấp bậc. Liễu Ý nghe thấy được trong lời nói của Huyền Vi có địch ý với Tô Hiểu, suy nghĩ một chút liền hỏi, "cô là bạn của bọn họ sao?"
"Tôi chỉ là bạn của Cảnh Táp, không liên quan đến Tô Hiểu." Huyền Vi không chút do dự liền chặn quan hệ với Tô Hiểu, nàng sao có thể là bạn với Tô Hiểu được, nói chuyện đùa gì vậy.
"Các cô.... cũng có chuyện không vui sao?"
"Có gì mà không vui chứ." Huyền Vi quay đầu nhìn Liễu Ý, "cô thực sự tò mò chuyện giữa chúng tôi?"
Liễu Ý dường như tìm được người tri âm, liền oán trách nói, "tôi chỉ không hiểu rõ, ngươi tốt như Cảnh Táp vậy, sao lại là cộng sự với người tệ như Tô Hiểu vậy, hai người hoàn toàn không hợp, Tô Hiểu cho dù là phương diện nào thì cùng với Cảnh Táp đều không hợp."
Huyền Vi cười lạnh một tiếng, "các nàng không phải cộng sự, nếu cô muốn biết, chờ việc lần này kết thúc, sau khi về chúng ta hẹn gặp, tôi sẽ kể rõ ràng cho cô nghe, đó cũng là chuyện từ lâu trước kia rồi." có vài việc vẫn phải giấu trong lòng, thực sự là rất khó chịu, tìm một người nói ra hết cũng tốt, ngược lại chuyện này coi như có nói ra thì cũng không có mấy ai tin, thời đại khoa học nói đến ma quỷ đều là gạt người, cũng không biết là ai lừa ai.
Xe đi thật nhanh về phía trước, cảnh sắc hai bên cũng không hề tiêu điều chán nản.
***************************************************
Cô bé gõ cửa nhà thôn trưởng, bên trong truyền đến vài tiếng chó sủa, chỉ một lát sau, một thôn phụ đi ra mở cửa, nhìn thấy Cảnh Táp cùng Tô Hiểu đeo khẩu trang, ánh mắt có chút phòng bị, nhìn qua cách ăn mặc cũng biết là người thành phố, không lẽ chuyện trong thôn đã bị đồn ra ngoài rồi a, bà cúi đầu hỏi em gái họ của Liễu Ý, "hai người này là ai?"
"Hai người họ là bạn của chị Liễu Ý, muốn tìm thôn trưởng có chút việc, con chỉ là người dẫn đường, không có liên quan gì đến con." nói xong, cô bé nhanh chân chạy mất, con nít vẫn là con nít, cho rằng chạy thì không có gì, nếu thôn trưởng thực sự trách cứ, hòa thượng như nàng có chạy đến miễu cũng không chạy được, Cảnh Táp bất đắc dĩ âm thầm thở dài nói, "chúng tôi đến tìm thôn trưởng, có chút chuyện quan trọng, có thể để chúng tội gặp một chút được khoonh?"
"Ah, vậy vào đi." thôn phụ do dự một chút, cũng đưa Cảnh Táp và Tô Hiểu vào trong nhà, hai người thực sự không dám động vào đồ trong phòng, cho nên đến cả ghế cũng không dám ngồi, chỉ đứng đó nhìn xung quanh, trong phòng vẫn sạch sẽ, không có gì kỳ lạ. Thôn trưởng từ phòng nhỏ bên cạnh đi tới, thoạt nhìn cũng đã năm sáu chục tuổi, tóc đều đã ngả màu muối tiêu, bề ngoài nhìn cũng chỉ là một nông dân bình thường, "tìm ta có chuyện gì?" thôn trưởng phòng bị đánh giá hai người trước mặt.
"Chào ông, chúng tôi là người bắt quỷ, nghe nói trong thôn xảy ra chuyện, nên muốn đến đây giúp đỡ." Cảnh Táp để lộ thân phận, hy vọng có thể giảm xuống đề phòng của thôn trưởng.
"Nghe nói? nghe ai nói? có phải đám người nhà Liễu Ý không?"
Tô Hiểu có chút khó chịu, lão già muốn chết này nghe nói mà không thèm nghe trọng điểm? các nàng đến là giúp bắt quỷ, hắn không nên để ý mấy chuyện râu ria này, thực sự là muốn ăn đòn mà. "cần gì phải quan tâm là ai nói! nếu ngươi còn muốn sống thì ngoan ngoãn nói ra, còn nói nhảm cái mẹ gì đó!" mẹ kiếp, từ xa chạy đến cái chỗ nát này, còn chưa thấy bênh truyền nhiễm, đến cả chỗ ăn cơm rồi ngủ cũng không có, chứ đừng nói đến đi tắm rửa mặt, cơn tức trong lòng Tô Hiểu đã sớm không còn nhỏ nữa, đúng là một đám bệnh tâm thần, người sắp chết hết còn không ra ngoài xin giúp đỡ, còn đem tin tức dấu diếm, đúng là đại não bị cửa đập a.
Thôn trưởng bị Tô Hiểu làm cho tức đến mặt nổi gân, tốt xấu gì cũng là thôn trưởng, trời cao hoàng đế xa, thì cũng tương đương với một địa chủ, ai dám nói với hắn như vậy, nhất thời nổi giận muốn đem hai con nha đầu không biết từ đâu đến này đuổi đi thật xa! kết quả còn chưa chờ hắn lên tiếng, ánh mắt Tô Hiểu liền lộ hung quang, híp mắt nói tiếp, "còn có chuyện phải nói cho ngươi biết, chỉ có nàng mới là pháp sư đuổi quỷ thôi, ta không có năng lực đuổi quỷ, nhưng mà, trong tay ta lại nuôi một đám quỷ giết người, nếu ngươi khiến ta khó chịu, trước khi ngươi chết sẽ phải chịu nguyền rủa rồi mới xuống địa ngục." Cảnh Táp kéo Tô Hiểu lại, ý bảo nàng không được quá đáng, bản lĩnh dọa người của Tô Hiểu trước giờ không hề nhỏ, kỳ thực cũng không thể coi là dọa người, vì Tô Hiểu thực sự có được năng lực đó, nói được làm được, "cô.... cô...." thanh âm của thôn trưởng đã có chút run, không nhịn được ngồi xuống ghế, "các cô đến đây muốn làm gì?"
Xía, Tô Hiểu khinh thường liếc mắt, mọi thứ dùng mềm không bằng dùng bạo lực, Cảnh Táp vẫn kỳ vọng có thể thuyết phục thôn trưởng hợp tác, khuyên cái quỷ, tùy tiện dọa hắn, hắn còn chưa thể nói hết, hà tất lãng phí miệng lưỡi làm gì. Cảnh Táp trách cứ liếc Tô Hiểu, tận lực hạ giọng ôn nhu với thôn trưởng, "chúng tôi thực sự đến giúp các thôn các người phá lời nguyền, mong ngài hợp tác với chúng tôi, kể lại mọi chuyện xảy ra trong thôn."
Trưởng thôn nuốt nước miếng một cái, sợ hãi gật đầu, đành ngoan ngoãn hợp tác. Cảnh Táp cùng Tô Hiểu dùng cách mẹ dạy con, một đóng vai phản diện, một đem roi một đem kẹo, bất ngờ lại sử dụng được với thôn trưởng đại nhân, tiếp đó, các nàng cũng biết được chuyện phát sinh cho đến giờ, hai người tư duy nhạy bén, rất nhanh chú ý đến điểm đáng ngờ kỳ quái trong đó.