Bầu trời trong xanh không một gợn mây, ánh nắng vàng rực rỡ chiếu xuống, phủ khắp nơi một màu vàng cháy. Ngồi trong nhà cũng cảm thấy chói mắt. Cảnh Táp thu mình ở góc sofa đọc sách, căn phòng ấm áp khiến người ta cảm thấy an yên. Tô Hiểu vốn đang ngồi trước máy tính chơi game, cảm thấy khát nước liền đứng dậy đến tủ lạnh lấy một lon coca. Trong lúc vô tình ngoảnh đầu nhìn Cảnh Táp, ánh mắt bỗng bị thu hút. Người ngồi trên sofa mặc bộ đồ ngủ màu nhạt, dưới ánh mặt trời ấm áp, làn da trắng nõn của cô ấy càng trở nên rực rỡ, trông giống như một chú mèo con dễ thương, no nê, thỉnh thoảng lại mỉm cười. Ánh mắt Tô Hiểu liếc qua cuốn sách trên tay cô ấy, thật hiếm thấy không phải là kinh Phật, chú thuật hay sách triết học, mà lại là một cuốn tiểu thuyết. Nhìn bìa sách màu hồng hoa hòe, có lẽ là một cuốn tiểu thuyết tình cảm dành cho thiếu nữ. Tô Hiểu không kìm được bật cười. Cứ nhìn mãi, đến khi nhận ra thì cô đã ngắm Cảnh Táp gần mười phút. May mà Cảnh Táp tập trung vào cuốn sách nên không phát hiện ra. Tô Hiểu cảm thấy chính mình có chút kỳ lạ, đưa tay sờ sờ mũi, không hiểu vừa rồi mình ngớ ngẩn cái gì. Cô đặt lon coca lên bàn máy tính, sau đó quay lại làm một ly sữa ấm, đặt bên cạnh Cảnh Táp và nói: "[Uống khi còn nóng.]" Vẫn là ba từ lạnh lùng, không chút cảm xúc, rồi quay lại chơi game tiếp.
Cảnh Táp ngơ ngác nhìn bóng lưng Tô Hiểu, hai má có chút nóng lên. Bởi vì khi đọc tiểu thuyết, cô không ngừng tưởng tượng Tô Hiểu và bản thân thành hai nhân vật chính trong câu chuyện. Dù đã qua tuổi thiếu nữ, nhưng một người phụ nữ lần đầu rung động vẫn mang theo chút ngượng ngùng, thỉnh thoảng lại mơ mộng viển vông như một cô gái nhỏ, vẽ nên những giấc mơ đẹp. Cảnh Táp, người từ trước tới nay chỉ đọc kinh Phật, thiền ngữ, hay sách huyền học, nay không chỉ đọc tiểu thuyết tình cảm, mà còn ngồi trước tivi say mê theo dõi phim truyền hình lãng mạn. Những ngày gần đây không có vụ án nào cần giải quyết, hai người ở nhà rất rảnh rỗi, một người ôm tiểu thuyết và phim tình cảm, một người dán mắt vào máy tính chơi game, cứ thế ở nhà suốt mấy ngày.
Cảnh Táp đặt cuốn sách xuống, uống vài ngụm sữa, thấy Tô Hiểu bên kia đang tu coca ừng ực, không chịu nổi nữa nên lên tiếng khuyên nhủ: "[Tô Hiểu, đừng uống nhiều coca quá, không tốt cho sức khỏe đâu. Uống chút sữa đi.]"
Tô Hiểu không thèm quay đầu lại, khinh khỉnh nói: "[Chỉ có quỷ mới thèm uống thứ dành cho mấy đứa trẻ chưa mọc răng đó.]"
Cảnh Táp bất lực lắc đầu, nghĩ thầm quỷ mà không có răng thì cũng chẳng cần uống sữa. Cô liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường, thấy còn chưa đến giờ nấu ăn, liền bật tivi. Nhưng chuyển kênh hết lần này đến lần khác mà vẫn không tìm được chương trình mình thích, chẳng biết phải làm gì để giết thời gian. Trong lúc vô tình ngoảnh đầu, tóc cô bị vướng vào khuyên tai.
"[Á! Đau quá!]" Cảnh Táp hít một hơi lạnh, đau đến mức gương mặt nhăn nhó, không dám cử động. Dù bình thường lỗ xỏ khuyên tai không đau, nhưng chỉ cần chạm nhẹ vào vẫn đau đến chết đi sống lại. Đã gần nửa tháng rồi mà vẫn chưa lành hẳn.
Nghe tiếng Cảnh Táp rên đau, Tô Hiểu quay đầu lại, thấy vẻ mặt khó chịu của cô, liền bước đến ngồi xuống bên cạnh, vừa vén tóc dài vướng vào khuyên tai của cô, vừa nói: "[Chỉ chút đau nhỏ thế mà không chịu nổi? Bình thường cô đâu phải tự cắt ngón tay một cách hăng hái lắm sao.]"
Miệng thì không chút thương xót mà chế giễu, nhưng động tác của Tô Hiểu lại rất nhẹ nhàng và cẩn thận. Cảnh Táp ấm ức đáp: "[Chứ tôi còn biết làm sao bây giờ?]"
"[Cái đó là do cô lo chuyện bao đồng, tự chuốc lấy thôi.]" Tô Hiểu kéo hết tóc đen sang một bên, ánh mắt dừng lại ở chiếc tai nhỏ nhắn của Cảnh Táp. Đột nhiên, cô chậm rãi cúi sát xuống. Khi đôi môi gần như sắp chạm vào tai, cô lại dừng lại, khóe môi nhếch lên, nghịch ngợm thổi một hơi nhẹ. Cảnh Táp lập tức rùng mình, nổi hết da gà, vội tránh xa trò đùa của Tô Hiểu, mặt lại bắt đầu đỏ lên. Dáng vẻ bối rối của cô, trong mắt Tô Hiểu, hoàn toàn giống như một cô gái nhỏ đang xấu hổ.
Nhìn biểu cảm đáng yêu ấy, Tô Hiểu càng cảm thấy hứng thú. Cô ghé sát hơn, đẩy Cảnh Táp ngã xuống sofa, hai tay chống hai bên người cô, ánh mắt cúi nhìn người đang khẽ vùng vẫy bên dưới với nụ cười đầy tinh quái.
Cảnh Táp hoàn toàn không đẩy được Tô Hiểu ra, mà không khí và tư thế này lại khiến cô nhớ đến nụ hôn trong xe lần trước. Cô càng thêm bối rối, tim đập loạn xạ, đến mức không còn chút sức lực nào.
Tô Hiểu không lãng phí cơ hội và thời gian, cúi xuống hôn cô. Môi chạm môi, mềm mại và ướt át. Đôi tay đang kháng cự của Cảnh Táp từ lúc nào đã vòng lên cổ Tô Hiểu, thậm chí còn bắt đầu chầm chậm đáp lại nụ hôn. Hàng mi dài của cô khẽ run rẩy trước mắt Tô Hiểu.
Đáng lẽ lúc này, Tô Hiểu phải cảm thấy vui mừng, vì phản ứng của Cảnh Táp đã chứng minh rằng cô ấy thật sự đã động lòng. Việc chiếm lấy cơ thể của cô ấy có lẽ chỉ còn là chuyện sớm muộn. Nhưng ngược lại, ngực Tô Hiểu bỗng dưng cảm thấy đau nhói, như thể có một nỗi đau âm ỉ không tìm được lối thoát.
Đột nhiên, tiếng nhạc chuông điện thoại vang lên. Tô Hiểu thầm rủa trong lòng, không còn cách nào khác phải rời khỏi người Cảnh Táp. Cô có chút bực bội nói với Cảnh Táp, người vẫn đang ngẩn ngơ, đầu óc trống rỗng: "[Đi nghe điện thoại đi.]" Nói xong, cô quay người bước vào phòng tắm, dùng nước lạnh liên tục tạt lên mặt, cố gắng thoát khỏi cảm giác khó chịu, nặng nề trong lòng. Tại sao mỗi khi nghĩ đến việc chiếm lấy cơ thể của Cảnh Táp, cô lại xuất hiện cảm xúc này? Tô Hiểu không muốn phân tích sâu xa, cũng không thấy cần thiết. Cô tựa người vào bức tường gạch men, hai tay che mặt, hồi tưởng lại nụ cười của An Kỳ để giữ cho bản thân bình tĩnh.
Tiếng chuông điện thoại không ngừng vang lên kéo Cảnh Táp trở lại thực tại. Cô vội ngồi dậy, vỗ nhẹ lên hai má nóng bừng của mình, hít một hơi thật sâu để ổn định tâm trạng, rồi mới dám nhấn nút nghe. Đầu dây bên kia là một cô gái trẻ. Cô nói rằng được một người bạn giới thiệu, nghe nói các thám tử tâm linh ở đây rất giỏi, đã giải quyết được rất nhiều vụ việc, vì vậy cô muốn nhờ giúp đỡ. Tiền bạc không thành vấn đề, dù có phải tán gia bại sản cô cũng chấp nhận, miễn là giải quyết được vấn đề. Cảnh Táp nghe ra giọng nói của cô gái có phần gấp gáp, liền cho cô địa chỉ để đến gặp mặt trao đổi trực tiếp. Nghe được địa chỉ, cô gái ngay lập tức nói sẽ lái xe qua ngay.
Sau khi cúp máy, Cảnh Táp bước đến cửa phòng tắm, nhẹ nhàng gõ cửa. Mặc dù cửa chỉ khép hờ, không khóa, nhưng cô không đủ can đảm để đẩy cửa vào. Thay vào đó, cô đứng ngoài cửa nói với Tô Hiểu: "[Tô Hiểu, lát nữa sẽ có người ủy thác tới, cô mau về phòng thay quần áo đi.]"
Nói xong, cô quay lại phòng mình, thay bộ đồ ngủ. Lần thứ hai, đây là lần thứ hai Tô Hiểu hôn cô. Cảnh Táp không biết mình nên vui hay buồn. Cô nhận ra trái tim mình dần dần không thể từ chối bất cứ yêu cầu nào từ Tô Hiểu. Hiện tại, chỉ là một nụ hôn. Nhưng không bao lâu nữa, điều đó sẽ là gì? Cảnh Táp khẽ chạm tay lên đôi môi vừa bị Tô Hiểu hôn, nhắm mắt lại. Có lẽ không bao lâu nữa, Tô Hiểu sẽ dịu dàng ôm lấy cơ thể này, dỗ dành đầy yêu thương, và không muốn rời xa. Đáng tiếc, đến lúc đó, cơ thể này sẽ không còn là của cô nữa, mà thuộc về một cô gái mang tên An Kỳ.
Mặc đồ ngoài một cách chậm chạp, cuối cùng cũng xong, Cảnh Táp đứng trước gương, cười khổ và hỏi: "[Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?]"
Rồi cô đổi tư thế, khoanh tay trước ngực, bắt chước giọng điệu lạnh lùng của Tô Hiểu trả lời: "[Thưa Cảnh Táp thân mến, dù cô rất xinh đẹp, nhưng Công chúa An Kỳ còn đẹp hơn cô gấp ngàn lần, vạn lần.]"
Cảnh Táp thở dài ngao ngán: "[Cái kiểu tự tìm niềm vui trong khổ đau này đúng là chẳng vui chút nào.]" Cô bĩu môi, cố gắng giữ bình tĩnh rồi mở cửa bước ra ngoài.
Không ngoài dự đoán, Tô Hiểu luôn hành động nhanh hơn. Cô đã thay quần áo xong, ngồi trên sofa, tay lật giở cuốn tiểu thuyết mà Cảnh Táp vừa đọc lúc nãy. Thấy Cảnh Táp bước ra, Tô Hiểu lập tức trêu chọc với nụ cười đầy giễu cợt: "[Này này, cô Cảnh, người được cho là thần thánh tái thế, từ bao giờ cô lại thích mấy thứ này thế? Loại sách này chỉ có mấy cô nhóc cấp hai mới đọc thôi.]"
Cảnh Táp giật phắt cuốn sách khỏi tay Tô Hiểu, bỏ qua lời châm chọc của cô ta, bình thản đáp: "[Tôi không phải thần thánh tái thế, đừng nói bậy.]"
Tô Hiểu định nói thêm điều gì đó, nhưng đúng lúc này, chuông cửa bỗng vang lên. Cảnh Táp tiện tay đặt cuốn sách lên chiếc tủ nhỏ cạnh tivi, rồi vội vàng ra mở cửa.
Người đến là một phụ nữ khoảng hai mươi tám, hai mươi chín tuổi, tóc dài xoăn nhẹ màu rượu vang, trang phục giản dị nhưng gương mặt mệt mỏi. Hai quầng thâm đậm dưới mắt khiến cô trông như đã nhiều ngày không ngủ ngon. Cảnh Táp mời cô vào nhà, rót một ly nước. Người phụ nữ khẽ nói "Cảm ơn," rồi siết chặt chiếc cốc trong tay, trông có vẻ rất căng thẳng.