Tô Hiểu và Trình Thiếu Huyên cũng không đi xa, hai người ngồi trên chiếc ghế dài trong khu dân cư, Tô Hiểu từ từ vận động các chi, cảm giác vẫn còn rất cứng và yếu, toàn thân mơ màng như không có sức, Trình Thiếu Huyên khoác áo cho cô, hỏi, [Không sao chứ?]
[Không sao.] Tô Hiểu lắc đầu, nghĩ rằng có thể do vừa mới tỉnh lại, cơ thể vẫn chưa hồi phục, cô ngẩng đầu nhìn lên bầu trời xanh thẳm, đêm nay, cô thật sự sẽ mất đi tất cả. Trình Thiếu Huyên vỗ vai Tô Hiểu, [Này, sau này cô phải đối xử tốt với Cảnh Táp, lúc cô không tỉnh lại, tất cả là cô ấy chăm sóc cô.]
[Không có sau này nữa...] Tô Hiểu trả lời lạnh nhạt, [Sau khi đưa An Kỳ đi, tôi sẽ rời đi.]
Trình Thiếu Huyên như nghe phải câu chuyện bi thương nhất thế kỷ, cô nhíu mày nói, [Với cái tình trạng này của cô mà còn muốn đi đâu? Hơn nữa nếu cô muốn đi, vậy những lời cô nói lúc nãy là sao?]
[Là cô hỏi tôi.]
[Tôi...] Trình Thiếu Huyên tức giận nắm chặt tay, [Tôi thật muốn đánh cô một trận.]
[Nếu cô giết tôi, tôi sẽ càng cảm ơn cô.]
[Cô có thể nghiêm túc một chút không?]
[Tôi đang rất nghiêm túc.] Tô Hiểu quay đầu nhìn Trình Thiếu Huyên, trong mắt cô không có chút hài hước nào, chỉ có nỗi đau tuyệt vọng, [An Kỳ đi rồi, tôi cũng chẳng còn gì nữa.]
[An Kỳ, An Kỳ, cô chỉ biết An Kỳ thôi, còn Cảnh Táp thì sao, cô có nghĩ đến cảm giác của cô ấy không?] Trình Thiếu Huyên thật sự muốn gõ vào đầu Tô Hiểu, xem rốt cuộc cô ấy đang nghĩ gì, miệng nói yêu hai người như nhau, nhưng cuối cùng lại chỉ biết có An Kỳ.
Nhắc đến Cảnh Táp, Tô Hiểu càng trở nên buồn bã, cô im lặng một lúc lâu mới nói, [Tôi đã gây cho cô ấy bao nhiêu tổn thương, còn tư cách gì để ở lại yêu cô ấy?]
Trình Thiếu Huyên cười lạnh, [Bây giờ cô nói đến tư cách, vậy lúc trước cô có tư cách gì mà đi làm tổn thương cô ấy? Khi không yêu cô ấy thì cô lạnh lùng tổn thương cô ấy, bây giờ nói yêu cô ấy lại muốn rời bỏ cô ấy, Tô Hiểu, cô coi Cảnh Táp là gì?]
[Trước đây là lỗi của tôi, là tôi ích kỷ, nhưng bây giờ tôi thực sự hy vọng cô ấy có thể hạnh phúc, tôi rời đi chỉ là muốn cô ấy quên đi những chuyện không vui trong quá khứ, tìm một người xứng đáng yêu cô ấy và yêu cô ấy thật lòng, sống hạnh phúc bên nhau.]
[Nói vớ vẩn! Ý của cô là An Kỳ rời bỏ cô, cô cũng sẽ quên An Kỳ sao?] Trình Thiếu Huyên gần như tức giận đến mức phát điên, [Đừng nghĩ rằng chỉ có cô yêu sâu đậm nhất, Cảnh Táp yêu cô cũng không thua gì tình yêu cô dành cho An Kỳ đâu, cô suýt nữa hại chết cô ấy, vậy mà cô ấy vẫn tha thứ cho cô. Cô có thấy không, khi cô nói yêu cô ấy, ánh mắt cô ấy vui sướng biết bao? Cảnh Táp luôn chờ đợi câu nói này từ cô, giờ cô ấy đã chờ được rồi, nhưng cô lại tiếp tục làm tổn thương cô ấy.]
[Nhưng vừa rồi cô cũng nghe rồi đấy, họ muốn tôi rời đi.]
[Đó là Huyền Vi muốn cô đi, người ta thương Cảnh Táp, ghét cô cũng là đúng thôi. Nếu cô thật lòng yêu Cảnh Táp, thì hãy dùng hành động để chứng minh cho Huyền Vi thấy rằng cô sẽ không làm tổn thương Cảnh Táp nữa, rằng cô sẽ mang lại hạnh phúc cho cô ấy. Lúc này không phải là lúc quan tâm đến mặt mũi nữa, hay là... cô vẫn muốn tiếp tục trốn tránh, tiếp tục ích kỷ làm tổn thương Cảnh Táp?]
Tô Hiểu nhắm mắt lại, không nói gì thêm, không khí xung quanh trở nên nặng nề.
******************************************************
Trong đêm tối như mực, tại công viên vắng vẻ, tiếng Phật kinh, chú văn, và tiếng thét thống khổ của An Kỳ vang lên, Tô Hiểu nghe thấy những tiếng la thảm thiết đó, trái tim cô co thắt liên tục, đau đến mức gần như không đứng vững được, quá trình thanh tẩy ngắn ngủi đối với cô giống như một thế kỷ dài đằng đẵng, cho đến khi An Kỳ không còn giãy giụa nữa, tro tàn từ từ rơi xuống, một An Kỳ trong suốt và tỏa sáng xuất hiện trước mắt Tô Hiểu, mang theo nụ cười mà cô luôn nhớ nhung và say đắm, nước mắt của Tô Hiểu lăn dài trên gò má. An Kỳ như thế này, đã bao lần xuất hiện trong giấc mơ của cô, chỉ cần đưa tay ra, liền hóa thành ảo ảnh trong chớp mắt. An Kỳ nhìn về phía Cảnh Táp, rồi bay đến trước mặt Tô Hiểu, muốn lau khô nước mắt cho cô, nhưng nước mắt lại xuyên qua lòng bàn tay của cô, An Kỳ nhìn bàn tay của mình, nhẹ nhàng nói, [Đừng khóc, được không? Em muốn chị cười khi tiễn em đi.] Thực ra, An Kỳ đã hiểu hết tất cả, cô ấy bị giày vò trong cơn thù hận, cũng đau lòng vì Tô Hiểu, cô biết Tô Hiểu yêu cô đến mức nào, không nỡ rời xa, cũng vì cô mà tổn thương cô gái tốt bụng kia, lần này đến lần khác, đánh mất hạnh phúc. An Kỳ đã bao lần muốn nói với Tô Hiểu, cô không cần sống lại, chỉ cần nụ cười của Tô Hiểu mà thôi, nhưng tiếc là cô không thể làm được, cô chỉ có thể vật lộn trong thù hận, khao khát một thế giới nhuốm máu, thực sự thì, thù hận và báo thù cuối cùng chỉ làm tổn thương chính mình, nếu có thể chọn lại, An Kỳ thà sớm quay về vòng luân hồi, đi cùng tình yêu của Tô Hiểu, bắt đầu một kiếp sống hạnh phúc mới.
Tô Hiểu cắn chặt môi, cố gắng kìm nén nước mắt, nhưng vô ích, cô vô thức lau nước mắt trên gò má bằng mu bàn tay, nhưng chẳng mấy chốc lại bị nước mắt làm ướt. Nếu ma quái có thể rơi nước mắt, nhìn thấy dáng vẻ thảm hại của Tô Hiểu, An Kỳ chắc chắn sẽ rơi nước mắt. Hiện tại, cô chỉ có thể hơi cúi xuống, áp môi vào miệng Tô Hiểu, như thể thật sự có thể hôn Tô Hiểu, [Hứa với chị, nhất định phải sống thật tốt, đừng làm chuyện ngu ngốc nữa. Và còn...] An Kỳ quay đầu nhìn về phía Cảnh Táp, [Cũng phải đối xử tốt với cô ấy, như cách em đã đối xử với chị trước đây, hoặc là phải tốt hơn nữa, đừng thấy cô ấy dễ bắt nạt rồi cứ mãi làm cô ấy khóc, nghe rõ chưa?] Tô Hiểu gật đầu, nước mắt đong đầy trong mắt, nhìn An Kỳ bay về phía Cảnh Táp.
An Kỳ mỉm cười ngọt ngào với Cảnh Táp, [Cảm ơn cô, vì có cô, hôm nay tôi mới có thể giải thoát, hãy tiễn tôi đi nhé.] Cảnh Táp nhìn về phía Tô Hiểu, lòng cô cũng rất đau, lần này, An Kỳ thật sự sẽ mãi mãi rời xa Tô Hiểu, vĩnh viễn, không thể quay lại, cô từ từ nâng tay, nhẹ nhàng xuyên qua cơ thể trong suốt của An Kỳ, vào lúc chuỗi hạt Phật chuyển động, An Kỳ áp môi vào tai Cảnh Táp, nhẹ nhàng nói, [Tô Hiểu rất ngang bướng, cô phải dạy dỗ cô ấy nhiều mới ngoan được, nếu không sẽ bị người khác bắt nạt đấy.] Nghe lời của An Kỳ, lòng Cảnh Táp đau nhói, vô thức siết chặt tay, cô muốn giữ An Kỳ lại, đừng rời đi, nhưng dù làm gì cũng không thể ngăn cản sự biến mất của An Kỳ, nụ cười của cô ấy dần tan biến trong bóng đêm. Bất chợt, thế giới trở nên im lặng, không ai nói gì, Tô Hiểu hít một hơi sâu, quay người đi xa, Trình Thiếu Huyên lập tức theo sau, chỉ còn lại Cảnh Táp và Huyền Vi, Cảnh Táp ôm lấy hai cánh tay, thất vọng ngồi xuống, Tô Hiểu chắc chắn rất đau lòng, cô gái tốt như vậy, sao lại phải ra đi như thế...
Trình Thiếu Huyên theo Tô Hiểu đến quán bar, cô định sẽ ở lại cùng Tô Hiểu, uống rượu cho quên đi sầu muộn, nhưng chưa kịp uống một ngụm thì Tô Hiểu đã say mềm, nôn ra đầy người, không chỉ không thể đi được, mà ngay cả ngồi cũng không vững. Trình Thiếu Huyên đành phải cõng Tô Hiểu rời quán bar, bắt taxi về nhà Cảnh Táp. Khi Cảnh Táp thấy sắc mặt của Tô Hiểu không ổn và trán cô nóng, cô lập tức lấy nhiệt kế đo, phát hiện Tô Hiểu bị sốt, ngay lập tức đưa cô đến bệnh viện truyền nước biển. Cảnh Táp nói với Trình Thiếu Huyên, mặc dù Tô Hiểu đã tỉnh lại, nhưng cơ thể cô bị tổn thương không thể hồi phục hoàn toàn, sức khỏe chắc chắn không như trước, từ nay nên ít để cô uống rượu, rất dễ gặp chuyện xui xẻo. Trình Thiếu Huyên cũng rất hối hận, nếu biết trước thế này, cô nhất định không để Tô Hiểu uống rượu. Cứ thế, sau một đêm thức trắng, cuối cùng Tô Hiểu cũng hạ sốt, về đến nhà, cả ba người đều mệt mỏi, nằm xuống giường là ngủ ngay lập tức.
**************************************************
Đến gần trưa hôm sau, Cảnh Táp và những người còn lại mới thức dậy, nhìn ra ngoài trời nắng rực rỡ, Cảnh Táp theo thói quen muốn gọi Tô Hiểu ra ngoài để tắm nắng, nhưng cô đi vòng quanh trong nhà, tìm khắp mọi nơi mà vẫn không thấy người đâu. Lúc này, Cảnh Táp cảm thấy một luồng lo lắng dâng lên trong lòng, cô lập tức kéo Trình Thiếu Huyên lại hỏi, [Thiếu Huyên, cô có biết Tô Hiểu đi đâu không?]
Trình Thiếu Huyên ngạc nhiên đáp, [Cô ấy không phải ở chung phòng với cô sao? Tôi cứ tưởng cô ấy chưa dậy mà.] Lúc này, Huyền Vi cũng từ phòng tắm bước ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Cảnh Táp, cô ấy cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Cảnh Táp ngồi phịch xuống ghế sofa, vô thức nghĩ rằng liệu Tô Hiểu có thật sự bỏ đi không. Sau vài phút, Cảnh Táp bất chợt nhận ra, cô vội chạy vào phòng, lục tung mọi thứ, phát hiện đồ đạc của Tô Hiểu vẫn còn nguyên, nhưng khi Trình Thiếu Huyên gọi điện thoại cho Tô Hiểu thì nhận được tín hiệu tắt máy.
Vừa nới lỏng tâm trạng, Cảnh Táp lại cảm thấy một cảm giác căng thẳng dâng lên, dưới sự thúc giục của Huyền Vi, Cảnh Táp vội vàng ăn một chút rồi chạy ra ngoài tìm Tô Hiểu. Cô lái xe đi khắp các con phố, các ngóc ngách, và còn báo cảnh sát, trong khi Trình Thiếu Huyên cũng nhờ vả các mối quan hệ để tìm người. Tình trạng sức khỏe của Tô Hiểu vừa mới khá hơn một chút, ai cũng lo lắng về thể trạng của cô.
Tô Hiểu một mình yếu ớt ngồi tựa vào tường, không biết mình đã đi đến đâu, chỉ là đi lang thang vô định. Cô không mang theo bất cứ thứ gì, thứ duy nhất cô mang đi là bức tranh mà Huyền Vi đã xé nát, Tô Hiểu vẫn còn nhớ rõ hình ảnh trong bức tranh, tay họ nắm chặt nhau, những chữ viết thanh thoát của Cảnh Táp, tất cả đều là tình yêu mà Cảnh Táp dành cho cô. Tô Hiểu nhắm mắt lại, thở dài, có lẽ là vì sắc mặt quá kém, nên một người tốt bụng đi qua hỏi cô có muốn đến bệnh viện không. Tô Hiểu lắc đầu, cuối cùng người đó để lại cho cô hai mươi đồng tiền, nói là để cô sớm về nhà rồi bỏ đi. Tô Hiểu nhìn số tiền trên đất và tự cười nhạo bản thân, không ngờ mình lại rơi vào cảnh này, có lẽ thật sự như lời Huyền Vi nói, là báo ứng, tội lỗi mà cô đã gây ra cuối cùng cũng phải nhận hậu quả, cô đã mất tất cả, làm ăn xin thì sao, Tô Hiểu nhặt tiền lên bỏ vào túi, tiếp tục giẫm đạp lên lòng tự trọng của mình, đây là sự trừng phạt mà cô đáng phải nhận.
Vì vậy, cô thực sự trở thành một người ăn xin, buổi tối chỉ nghỉ ngơi qua loa dưới cây cầu, gió thổi nắng cháy, có khi no khi đói, và còn bị một vài người ăn xin khác đánh cho một trận tơi tả vì tranh giành địa bàn. Bây giờ, Tô Hiểu, đừng nói đến đánh nhau, ngay cả chạy cô cũng không chạy nổi. Khi Trình Thiếu Huyên tìm thấy Tô Hiểu, cô đang nhắm mắt nghỉ ngơi, mặt đầy bụi bẩn, cả người toát ra mùi hôi thối, nếu không phải vì Trình Thiếu Huyên gọi tên cô, Tô Hiểu đã phản xạ mở mắt, Trình Thiếu Huyên thật không thể tin đây là Tô Hiểu, là cô gái cứng đầu và hay làm người khác tức giận. Thấy là Trình Thiếu Huyên, Tô Hiểu định đứng dậy bỏ đi, nhưng lại bị Trình Thiếu Huyên kéo lại, không nói gì, trực tiếp đẩy cô vào xe. Để tìm Tô Hiểu, Trình Thiếu Huyên gần như đã nhờ hết tất cả những người côtrong các ngành nghề khác nhau cô quen biết giúp đỡ, may là Tô Hiểu lúc đi không mang theo tiền, nếu không ra khỏi thành phố sẽ càng gặp khó khăn. Mặc dù Tô Hiểu cố gắng chống cự không muốn đi với Trình Thiếu Huyên, nhưng sức lực đã chênh lệch quá nhiều, cô chỉ có thể cầm theo túi đựng tranh và bị ép ngồi vào xe.
[Để tôi xuống xe.] Tô Hiểu thở hổn hển, vừa mới dùng chút sức đã cảm thấy hoa mắt, Trình Thiếu Huyên không nói gì, hàm răng nghiến chặt, từ vẻ mặt có thể thấy cô đang rất tức giận, nếu không phải nhìn thấy Tô Hiểu trong tình trạng gần như không còn sức sống, cô chắc chắn sẽ đánh cho cô một trận. Thấy Trình Thiếu Huyên không để ý đến mình, Tô Hiểu thở dài bất lực, nhẹ nhàng nói, [Thiếu Huyên, làm ơn để tôi xuống xe, tôi cầu xin cô.]
Trình Thiếu Huyên nắm chặt tay lái, có vẻ như tay cô sắp bóp vỡ vô lăng, các khớp ngón tay trắng bệch, vẫn im lặng không nói gì. Thấy Trình Thiếu Huyên quyết tâm không để cô đi, Tô Hiểu cũng không nói gì thêm, cúi đầu mân mê túi trong tay, bức tranh của Cảnh Táp cô đã dán lại gần hết, bình thường khi không có việc gì làm, Tô Hiểu thường dùng keo để dán các mảnh ghép lại, nhìn hình ảnh trong tranh từ từ hiện rõ, tâm trạng buồn bã của cô cũng dần được cải thiện.
Không lâu sau, Trình Thiếu Huyên lái xe đến dưới nhà của mình, kéo Tô Hiểu lên tầng, vừa vào nhà cô đã chỉ về phía phòng tắm nói, [Đi tắm ngay.]
[Tôi... ] Tô Hiểu chưa kịp nói hết, Trình Thiếu Huyên đã tức giận ném chìa khóa vào ghế sofa, hét lên, [Tôi bảo cô đi tắm! Cô tự tắm hay tôi tắm cho cô?] Nếu Tô Hiểu còn nói thêm một câu, cô nhất định sẽ đè cô xuống bồn tắm và tắm sạch sẽ cho cô, Trình Thiếu Huyên gần như tức điên lên.
Tô Hiểu không còn sức lực để tranh cãi với Trình Thiếu Huyên, hơn nữa cơ thể cô bẩn thỉu đến mức cần phải tắm rửa. Còn chuyện khác thì đợi tắm xong hẵng tính, vì vậy Tô Hiểu ngoan ngoãn bước vào phòng tắm, Trình Thiếu Huyên đã đưa cho cô một chiếc áo choàng tắm. Lâu lắm rồi cô không cảm thấy thoải mái như vậy, cơ thể ngâm mình trong nước nóng, hơi nước mờ ảo lan tỏa khắp phòng, Tô Hiểu gần như có cảm giác như đang mơ. Sau khi tắm sạch, cô nhìn vào gương thấy gương mặt quen thuộc đã lâu không thấy, mái tóc dài hơi xõa xuống, như thể mọi thứ chưa thay đổi, chỉ là tất cả đã mất đi vẻ tươi sáng, cổ trống trải thiếu đi sự quan tâm. Cô mặc áo choàng tắm rồi bước ra ngoài.
Lúc này Trình Thiếu Huyên đã bỏ bộ đồ bẩn thỉu của Tô Hiểu vào thùng rác. Lúc đầu cô cũng định bỏ luôn cái túi của Tô Hiểu, nhưng may là trước khi vứt đi, Trình Thiếu Huyên đã mở ra xem thử, dù sao Tô Hiểu ôm túi đó như một báu vật, cô sợ đó là đồ quan trọng. Kết quả, cô phát hiện ra đó là một vài bức tranh hỏng hóc và một hộp keo dán. Những bức tranh rõ ràng là được ghép lại cẩn thận, bên dưới còn có nhiều mảnh vỡ, Trình Thiếu Huyên suy nghĩ một chút rồi quyết định giữ lại. Khi Tô Hiểu bước ra, Trình Thiếu Huyên đưa cho cô bộ đồ đã chuẩn bị sẵn, [Mặc vào, theo tôi đi gặp Cảnh Táp.]
[Không đi đâu.] Tô Hiểu không do dự từ chối ngay lập tức. Cô rời đi là để hoàn toàn xoá bỏ mình khỏi cuộc sống của Cảnh Táp, làm sao có thể quay lại. Trình Thiếu Huyên tức giận nắm lấy Tô Hiểu, [Tô Hiểu, tôi không ngờ cô lại bướng bỉnh như vậy, đây không phải là sự kiên trì mà là sự ngang ngược, cô hiểu không? Nếu trước đây cô tổn thương Cảnh Táp vì An Kỳ thì tôi có thể hiểu, tôi cũng chưa bao giờ trách bạn, nhưng bây giờ thì sao? Nếu cô còn có chút lương tâm thì cô nên đi xem Cảnh Táp từ khi cô mất tích đã thành ra như thế nào, cả ngày không ăn không uống đi tìm bạn, gầy đến mức chỉ còn da bọc xương, mệt mỏi đến nỗi không thể chịu nổi, cônhất định muốn cô ấy vì cômà chết phải không?]
Tô Hiểu cắn môi, không biết nói gì, Trình Thiếu Huyên thấy vậy càng tức giận hơn, [Cô nghĩ cô còn là đứa trẻ sao? Muốn đi là đi, không cần chịu trách nhiệm, côcó từng nghĩ cho chúng tôi không, những ngày qua chúng tôi đã phải tìm cô ở khắp nơi, ai cũng mệt mỏi như chết, lo lắng như chết, còn cô thì sao? Cô lại đi làm ăn xin, cô còn có chút tự trọng nào không? Sự kiêu ngạo của cô đâu rồi?]
[Tôi chẳng còn gì, kiêu ngạo và tự trọng có ích gì chứ.] Tô Hiểu đã hoàn toàn rơi vào trạng thái tự hủy hoại bản thân. Trình Thiếu Huyên tức giận chỉ biết cười lạnh, [Nếu cô thực sự không quan tâm đến bất cứ điều gì, vậy thì còn quan tâm đến thể diện làm gì? Cô không muốn gặp Cảnh Táp chẳng phải vì cảm thấy hổ thẹn, không dám nói yêu cô ấy sao? Nếu thật sự không có gì, sao cô lại còn quan tâm đến những thứ đó?]
[Chỉ có điều này tôi không thể không quan tâm, tôi thật sự không xứng đáng yêu cô ấy.] Tô Hiểu cúi đầu, buồn bã nói, [Tôi không xứng.]
[Trời ạ, tôi phải nói bao nhiêu lần cô mới hiểu? Cái cô ấy cần không phải là xứng đáng hay không xứng đáng, cô ấy chỉ cần cô yêu cô ấy và ở bên cạnh cô ấy, còn lại thì Cảnh Táp hoàn toàn không quan tâm, côlại vì cái cảm giác tội lỗi ngớ ngẩn mà tiếp tục làm tổn thương và tra tấn cô ấy. Tô Hiểu, đừng trách tôi không nhắc nhở bạn, Cảnh Táp đã từng chết vì cô rồi, nếu lần nữa cô ấy lại chết, chưa chắc cô ấy sẽ may mắn quay lại đâu, đừng đến lúc đó lại hối hận nhé.]
[...Cô ấy... bây giờ thật sự rất tệ sao?] Tô Hiểu nghe thấy lời của Trình Thiếu Huyên, trong lòng cô bất chợt thắt lại.
[Còn hỏi, cônghĩ cô ấy có thể tốt sao?] Trình Thiếu Huyên trừng mắt nhìn Tô Hiểu, rồi mạnh tay đưa bộ đồ vào tay cô, [Nếu không tin thì đi xem tận mắt đi, côcó thể núp ở một bên, rồi sau đó quyết định có để cô ấy gặp cô hay không.]
[......] Tô Hiểu lần này ngoan ngoãn mặc đồ vào, thực ra cô cũng rất nhớ Cảnh Táp, nhưng luôn kiềm chế bản thân không đi gặp cô ấy. Có lẽ Tô Hiểu còn không nhận ra rằng, đối với Cảnh Táp, cô luôn tỏ ra quá nhút nhát và do dự. Cho dù là cố ý làm tổn thương hay không muốn làm tổn thương, cuối cùng, Cảnh Táp vẫn luôn là người bị tổn thương.