Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 110


“Hừ, cho anh ta bài học nhớ đời đi!”
Vệ sĩ dẫn đầu hừ lạnh lùng một tiếng, hai vệ sĩ bắt Diệp Viễn bất giác dồn lực vào tay, muốn cho Diệp Viễn một bài học.

Nhưng đúng lúc hai tên vệ sĩ dồn thêm lực, trên người Diệp Viễn đột nhiên bùng phát ra một luồng khí tức cường mạnh, trực tiếp chấn rung cánh tay của hai vệ sĩ đến mức hai tên bay ra xa.

“Bành bành…”
Cùng với hai tiếng bức bối vang lên, cơ thể của hai vệ sĩ đập mạnh lên một chiếc bàn ở cạnh tường.

Canh nóng trên chiếc bàn đó lập tức bắn lên mặt của hai vệ sĩ, khiến hai người bị bỏng điên cuồng kêu thảm.

“Đồ khốn khiếp!”
Thấy Diệp Viễn dám ra tay, vệ sĩ dẫn đầu lập tức hét lớn một tiếng, vung nắm đấm đập mạnh về phía đầu của Diệp Viễn.

Chỉ là khi tay của người này cách cái đầu của Diệp Viễn chưa đến mười milimet, thì không thể tiến thêm nửa tấc.


“Bành!”
Diệp Viễn giơ chân đá một cú, vệ sĩ đó bay thẳng ra ngoài.

Cuối cùng mấy vệ sĩ còn lại cũng phản ứng lại, bọn họ vội vàng xông về phía Diệp Viễn.

Chỉ là mấy vệ sĩ xông đến rất nhanh, bay ra càng nhanh hơn.

Sau khi xử lý xong đám vệ sĩ này, Diệp Viễn ngẩng đầu, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng lên một cửa sổ kính trên tầng hai.

Trước cửa sổ kính tầng hai, đương nhiên Vương Tỷ và Liễu Phi Nhi đã chú ý đến cảnh này, khiến hai người đều kinh hãi.

Vốn dĩ bọn họ định cho vệ sĩ bắt Diệp Viễn lên đây, mình đích thân ra tay, xử lý Diệp Viễn, để báo thù trên máy bay hôm qua.

Nhưng không ngờ Diệp Viễn lại có thực lực lợi hại như vậy, chỉ trong một lúc đã xử lý hết đám vệ sĩ mà bọn họ đã bỏ món tiền lớn ra thuê.

“Phế vật, một đám phế vật!”
Vương Tỷ tức giận mắng mấy câu xong, bèn lập tức quay đầu nhìn sang quản lý nhà hàng bên cạnh bọn họ, nói.

“Quản lý Lưu, chúng tôi là khách quý của gia chủ nhà anh, nhưng bây giờ người của chúng tôi lại bị đánh ở nhà hàng của các anh, anh phải quản chuyện này đấy, nếu không, tôi sẽ nói chuyện này với gia chủ nhà anh”.

Quản lý sợ đến vội vàng gật đầu: “Tôi hiểu! Tôi hiểu!”
Nói xong, quản lý vội vàng đi xuống tầng.

Cùng lúc đó, chuyện xảy ra dưới tầng đã thu hút sự chú ý của nhân viên bảo vệ nhà hàng.

Mười mấy nhân viên bảo vệ xông vào, bọn họ lập tức bao vây Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình.


Lúc này quản lý Lưu cũng đi xuống tầng.

Anh ta giả bộ không biết rõ chuyện gì, nhìn đám vệ sĩ kêu la dưới đất.

Sầm mặt hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Quản lý Lưu, người này ra tay đánh đám người đó!”
Môt nhân viên phục vụ chỉ vào Diệp Viễn chủ động lên tiếng nói.

“Cậu nhóc, biết đây là nơi nào không? Lại dám gây chuyện ở đây, không muốn sống nữa hả?”
Thời gian ăn trưa của mình bị gián đoạn nhiều lần, khiến Diệp Viễn vô cùng không vui.

Nghĩ cũng không nghĩ, trực tiếp tát một cái lên mặt của quản lý.

Hơn nữa, vừa nãy Diệp Viễn rõ ràng nhìn thấy tên quản lý này và Vương Tỷ cùng cô gái có khuôn mặt hot mạng đó đều ở tầng hai.

Không cần nghĩ, Diệp Viễn cũng biết rõ tên quản lý này đến báo thù thay Vương Tỷ và cô gái đó.

Quản lý Lưu đột nhiên bị Diệp Viễn tát một cái, cũng phải thộn người.

Lúc này khách hàng có mặt cũng đều thộn người.


Đây là lần đầu tiên bọn họ nhìn thấy có người dám gây chuyện ở nhà hàng này.

Nhà hàng này là nhà hàng của nhà họ Vương, gia tộc lớn ở Sở Châu, hiện giờ nhà họ Vương là đồng minh thân thiết đáng tin cậy của nhà họ Hứa tiếng tăm nổi trội của Sở Châu.

Cho dù không có nhà họ Hứa, nhà họ Vương cũng là gia tộc nổi tiếng hàng đầu của Sở Châu, không ai dám chọc vào.

Nhưng không ngờ, hôm nay lại có người dám ra tay đánh người ở nhà hàng của nhà họ Vương, mà còn đánh cả quản lý của nhà hàng.

Ngẩn người một lúc, cuối cùng quản lý Lưu cũng phản ứng lại.

“Hay lắm nhóc con, mẹ kiếp, mày giỏi lắm! Lên đi, đánh gãy hai chân của tên nhãi này cho tôi trước”.

Mười mấy nhân viên bảo vệ cũng không hề do dự, người nào cũng giơ nanh giơ vuốt lao về phía Diệp Viễn..

Bình Luận (0)
Comment