Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 198


Lúc này, Phùng Tiêu Tiêu đã thay xong quần áo từ phòng thử đồ đi ra.

Người ta thường nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân.

Lúc này Phùng Tiêu Tiêu đúng là đẹp hơn bao giờ hết.

Khuôn mặt tinh tế, dáng người hoàn hảo, giống như tiên nữ bước ra từ trong tranh.

Lại giống như công chúa trong lâu đài cổ, cao quý, nho nhã, uyển chuyển duyên dáng như ngọc.

Lập tức tất cả mọi người có mặt đều bị hút hồn.

Đặc biệt là Diệp Viễn, nhìn mà thẫn thờ.

“Thế nào?”
Lúc này Phùng Tiêu Tiêu thấy Diệp Viễn thẫn thờ ngẩn người, trong lòng cô ta cũng vui thích.


Có câu mỹ nữ trang điểm vì người trong lòng, có lẽ là nói đến cô ta lúc này.

Lúc này, Diệp Viễn cũng không biết phải hình dung Phùng Tiêu Tiêu như thế nào.

Chỉ ngẩn người gật đầu.

“Tiêu Tiêu, cô đẹp quá!”
Vương Vũ Hàm cũng lập tức giơ ngón tay cái với Phùng Tiêu Tiêu.

Quản lý và những người ở đó cũng đều lên tiếng khen ngợi Phùng Tiêu Tiêu.

Mọi người khen đến mức Phùng Tiêu Tiêu cũng hơi xấu hổ.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu thử mấy chiếc váy, mọi người mới hiểu thế nào là ma nơ canh biết đi.

Những chiếc váy này được mặc trên người Phùng Tiêu Tiêu giống như được may dành riêng cho Phùng Tiêu Tiêu vậy.

Sau khi Phùng Tiêu Tiêu thử xong tất cả quần áo, Diệp Viễn cũng chọn ra được mấy bộ.

Diệp Viễn vốn thường xuyên tập luyện, dáng người gần như hoàn hảo, lại kết hợp với khuôn mặt vô cùng anh tuấn cùng với khí chất của anh.

Lúc này, Diệp Viễn cho người ta cảm giác anh cao quý như thần tiên phóng khoáng thoát tục, chỉ xuất hiện trên tiên giới.

Đặc biệt là khi Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu đứng cạnh nhau, giống như kim đồng ngọc nữ trời sinh một cặp.

Khiến tất cả mọi người đều phải giơ ngón tay cái ra, cảm thấy hai người này quả thực quá đẹp đôi.

Sau khi chọn được mấy bộ, Diệp Viễn vốn còn muốn quẹt thẻ, nhưng quản lý nói không dám thu tiền của Diệp Viễn.

Cuối cùng Diệp Viễn cũng không khách sáo, trực tiếp mang hai bộ rời đi.


Nhưng khi hai người vừa ra khỏi cửa, một ông già tóc vàng xông vào như phát điên.

Mắt lóe ánh vàng chặn Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu lại.

“Hai vị dừng bước! Hai vị dừng bước!”
“Đại sư Anweier, sao ông lại đến đây?”
Quản lý lập tức nhận ra ông lão tóc vàng này.

Người này chính là Anweier, bậc thầy thiết kế hàng đầu nổi tiếng lừng lẫy trên thế giới.

Cũng là nhà thiết kế đã thiết kế ra trang phục mà Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu mặc.

Sở dĩ Anweier xuất hiện ở đây, là vì ông ta được mời đến Hoa Hạ tham gia một cuộc thi thiết kế thời trang.

Hôm nay ông ta rảnh rỗi, muốn ra ngoài tìm cảm hứng.

Nhưng vừa đến đây, mới chỉ nhìn lướt qua đã thấy hai người Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu.

Lúc nhìn thấy hai người, ông ta chỉ cảm thấy trong đầu mình ‘ầm’ một tiếng.

Toàn thân nổi da gà điên cuồng xông ra ngoài.


“Tác phẩm nghệ thuật, đúng là tác phẩm nghệ thuật!”
Lúc này, Anweier giống như kẻ điên, không ngừng xoay quanh Diệp Viễn và Phùng Tiêu Tiêu, miệng cảm thán liên tục.

“Anh Diệp, xin giới thiệu với anh, đây là đại sư Anweier, cũng là nhà thiết kế của những trang phục này!”, quản lý giới thiệu với Diệp Viễn.

Diệp Viễn hơi gật đầu, anh cũng rất hiểu về Anweier, người này là nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng thế giới.

Là khách quý của hoàng thất các nước, các đại minh tinh siêu cấp và những nhãn hiệu thương hiệu xa xỉ siêu cấp.

Ngoài ra, Anweier cũng có bối cảnh vô cùng không đơn giản, là người thừa kế của gia tộc Aldrin của tập đoàn tài chính hàng đầu nước Anh.

Ông ta vốn có thể thừa kế tài sản kếch xù của gia tộc ông ta.

Nhưng ông ta lại thích thiết kế, cuối cùng trở thành nhà thiết kế hàng đầu nổi tiếng thế giới.

Trước đây, khi Diệp Viễn ở điện Thiên Thánh, đã từng qua lại với người của gia tộc Aldrin, cho nên mới biết đến ông ta..

Bình Luận (0)
Comment