Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 226

Lần này thì Lâm Vỹ Phong đã thật sự hoảng sợ rồi, vội vàng ôm lấy hai chân Diệp Viễn, luôn miệng cầu xin.

“Anh Diệp, chúng tôi sai rồi, chúng tôi thật sự biết sai rồi! Cầu xin anh, cứu bố và con trai của tôi với!”

Bấy giờ, Lâm Hàn Tuyết dẫn chú Lý chạy tới, khi cô ta nhìn thấy bố mình đang quỳ xuống dập đầu với Diệp Viễn thì mặt lập tức khó chịu.

“Bố, tại sao bố lại cầu xin tên lừa đảo đó, chắc chắn tất cả đều do tên khốn đó giở trò!”

“Bốp!”

Thế nhưng Lâm Hàn Tuyết vừa mới dứt lời thì mặt đã bị tát một cái, người ra tay tất nhiên là Lâm Vỹ Phong.

“Đồ vô liêm sỉ, mẹ nó câm miệng ngay cho bố”.

Bấy giờ, Lâm Hàn Tuyết đã hoàn toàn ngẩn ngơ, ôm bên má sưng đỏ, nước mắt rơi xuống.

Đây là lần đầu tiên cô ta bị bố đánh, hơn nữa còn bị đánh vì một tên lừa đảo.

Bấy giờ, cô ta đã chính thức hận Diệp Viễn, tên lừa đảo này không chỉ lừa ông nội cô ta mà còn khiến cô ta bị bố đánh.

“Chú Lý, bắt tên khốn này lại cho tôi!”

Chú Lý thoáng do dự một chút, rồi vẫn ra tay chụp lấy đầu vai Diệp Viễn.

“Dừng tay! Mau dừng tay lại cho tôi!”

Lúc này, Lâm Vỹ Phong thật sự sắp tức điên rồi.

Nếu họ hoàn toàn chọc giận Diệp Viễn, thế thì bố và con trai ông ta chắc chắn sẽ phải chết không thể nghi ngờ.

Mà lúc này, Diệp Viễn đột nhiên xoay người lại, chỉ một ánh mắt thôi đã khiến cơ thể chú Lý đang lao tới chợt khựng lại, dại ra như bị người điểm huyệt.

Không phải ông ta muốn đứng đó, mà là bởi vì cả người ông ta đã bị một luồng khí mạnh mẽ trói chặt.

Căn bản không thể nhúc nhích.

“Đừng ép tôi phải ra tay giết người!”

Bấy giờ, khí thế trên người Diệp Viễn đã hoàn toàn bùng nổ, ánh mắt lại tràn ngập sát ý.

Hơi thở của mấy người ở đó lập tức bị kiềm hãm, họ lập tức có cảm giác như bị một con thú khổng lồ theo dõi, cả người như chìm trong hầm băng âm mấy chục độ.

Khiến cơ thể bọn họ không ngừng run rẩy.

“Một cô gái ngu xuẩn”.

Lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Hàn Tuyết một cái, Diệp Viễn xoay người bỏ đi, anh không phải thánh, nếu người ta đã khinh thường anh là kẻ lừa đảo thì tất nhiên anh cũng không cần phải chữa bệnh cho họ làm gì.

“Tiêu rồi, tiêu rồi, lần này tiêu thật rồi!”

Nhìn bóng lưng Diệp Viễn kiên quyết rời đi, Lâm Vỹ Phong đặt mông xuống đất.

Vẻ mặt đầy tuyệt vọng.

Lúc này, cơ thể chú Lý cuối cùng cũng có thể cử động, vội vàng quay sang nói với Lâm Hàn Tuyết.

“Cô chủ, chúng ta hiểu lầm cậu Diệp rồi, cậu ấy là một cao thủ cảnh giới Thánh Giả, một người như thế thì sao có thể đi lừa đảo được cơ chứ?”

“Cái gì? Anh ta là cao thủ cảnh giới Thánh Giả ư?”

Sắc mặt Lâm Hàn Tuyết lập tức thay đổi, vẻ mặt đầy không dám tin và khiếp sợ.

Đối vời võ giả, cô ta biết cả giới võ đạo này ngoài mấy ông ông lão bất tử, hoặc là những lão quái vật đạt tới cảnh giới trên trong truyền thuyết kia.

Thì Thánh Giả chính là sự tồn tại nằm trên đỉnh kim tự tháp của võ giả.

Nếu một gia tộc nào đó có sự tồn tại của Thánh Giả, thì chắc chắn gia tộc đó sẽ trở thành gia tộc cực kỳ lớn mạnh.

Dù là con quái vật lớn như nhà họ Lâm, thì đối mặt với cảnh giới Thánh Giả cũng phải dốc hết sức để lấy lòng.

Nếu như Diệp Viễn thật sự là một Thánh Giả, thì đúng là anh không cần phải lừa gạt ông nội cô ta.

Nhưng nhớ tới những gì mình điều tra được về Diệp Viễn, Lâm Hàn Tuyết vẫn không muốn tin cho lắm.

Một tên ở rể bị đuổi ra đường, vô dụng như thế, lại là cao thủ cảnh giới Thánh Giả.

“Chú Lý, chú có nhầm lẫn gì không vậy?”

Chú Lý giải thích: “Chỉ có cao hơn chứ không thể thấp hơn, lúc nãy cậu ta chỉ nhìn tôi một giây thôi đã khiến cảnh giới Đại Tông Sư như tôi không thể nhúc nhích, cộng với khí thế cậu ta tỏa ra sau đó cũng là thứ mà cả đời tôi chưa từng thấy”.

“E là cao thủ cảnh giới trong truyền thuyết kia cũng không thể ghê gớm đến vậy!”

“Phụt!”

Lâm Vỹ Phong bên kia nghe thế thì lập tức phun ra một ngụm máu, trực tiếp chết ngất.
Bình Luận (0)
Comment