Quỷ Môn Độc Thánh

Chương 51


Bấy giờ, Diệp Viễn cũng có chút khó chịu.

Người này cũng ngang ngược quá nhỉ, rõ ràng là thứ anh bỏ tiền ra mua.

Anh ta còn chẳng thèm giải thích lý do, đã đòi cướp lấy từ tay anh, to gan lớn mật uy hiếp anh.

Đối với những người như vậy, từ trước đến nay Diệp Viễn chưa từng bỏ qua.

Anh nhấc tay phải lên, một chưởng đánh về phía người đó.

Thanh niên cũng không ngờ Diệp Viễn lại dám ra tay ngay trước mặt mình.

Thấy đòn tấn công của Diệp Viễn sắp ập tới, vẻ mặt thanh niên kia không hề thay đổi, cũng giơ tay trái lên, đón lấy một chưởng của anh.

“Rầm!”
Hai chưởng chạm vào nhau.

Thanh niên kia chợt lùi về sau vài bước.


Mà Diệp Viễn lại chẳng hề nhúc nhích dù chỉ là một chút.

Sau khi đứng vững, trên mặt thanh niên kia xuất hiện vẻ kinh ngạc.

“Không ngờ lại là một người có luyện võ!”
Thẩm Tư Phàm bên cạnh cũng có chút kinh ngạc nhìn Diệp Viễn, thanh niên này Sở Vân Phi có thể không biết, nhưng anh ta lại biết rất rõ.

Người đó là Lý Tử Hàn, là người họ Lý ở Lâm Châu Giang Bắc, mấy năm nay vẫn luôn đi theo Ngọc Lâm Phong, người đứng đầu tứ đại công tử ở Giang Bắc.

Lý Tử Hàn là một đao khách vô cùng ghê gớm, trong số những thanh niên trẻ Giang Bắc, ngoài Ngọc Lâm Phong thì chỉ có rất ít người đủ sức đánh với anh ta.

Không ngờ một chưởng của Diệp Viễn lại có thể đẩy Lý Tử Hàn lùi về sau vài bước.

Diệp Viễn lạnh lùng nhìn Lý Tử Hàn một cái, sau đó tiện tay cất ngọc bội vào trong túi mình.

Thấy thế, sắc mặt Lý Tử Hàn chợt lạnh, bao nhiêu năm qua, lần đầu tiên có người dám cãi lời anh ta.

“Này ranh con, mày muốn chết!”
Lý Tử Hàn gầm lên một tiếng, chuẩn bị ra tay.

“Lý Tử Hàn, dừng tay!”
Lúc này, Thẩm Tư Phàm đã chủ động lên tiếng quát lớn.

Nhìn thấy Thẩm Tư Phàm, Lý Tử Hàn khẽ cau mày, cuối cùng cũng không ra tay nữa.

Thế nhưng anh ta vẫn lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Diệp Viễn, nói.

“Lấy cái ngọc bội đó ra đây, tao sẽ nể mặt anh Thẩm, tha tội chết cho mày!”
Bấy giờ, Diệp Viễn đã bắt đầu nổi giận.

Lúc nãy một chưởng của anh đã nương tay lắm mới không hề lấy mạng của anh ta, nào ngờ anh ta không biết tự lượng sức mình, vẫn kiêu ngạo như thế.

Ngay sau đó, Diệp Viễn trực tiếp ra tay, hung hăng đánh về phía Lý Tử Hàn.

“Muốn chết!”
Bấy giờ, Lý Tử Hàn cũng có ý định muốn gi3t chết Diệp Viễn.

Người này chẳng những cãi lời anh ta rất nhiều lần, mà còn ỷ vào bản thân có chút tài nghệ, muốn ra tay với anh ta.

Một kẻ ngông cuồng và vô tri như thế, mấy năm nay Lý Tử Hàn đã gi3t chết không biết bao nhiêu người.

“Xoẹt!”
Một tiếng vang nhỏ, Lý Tử Hàn rút trường đao ra khỏi vỏ, không có một chút động tác dư thừa nào, trực tiếp giơ một đao chém về phía tay Diệp Viễn.

Đối mặt với trường đao nhanh chóng chém tới mình, ánh mắt Diệp Viễn chẳng hề chớp lấy một cái.

Bàn tay tiếp tục đánh về phía trước.

Nhìn thấy động tác của Diệp Viễn, Lý Tử Hàn lại càng khinh thường trong lòng.

Một đao đó, dù là chủ nhân Ngọc Lâm Phong của anh ta cũng không dám đỡ, lại càng miễn bàn đến Diệp Viễn chỉ biết chút võ mèo quào này.

“Rầm!”
Một âm thanh trầm đục văng lên!
Tay của Diệp Viễn đánh mạnh vào thân đao.

“Leng keng!”
Lại thêm một tiếng nữa!

Trường đao của Lý Tử Hàn lập tức gãy lìa thành hai nửa, chuôi đao vẫn còn nằm trong tay anh ta, nhưng thân đao thì đã rơi xuống đất.

“Sao lại như thế được?”
Lý Tử Hàn lập tức sững sờ, trên mặt là vẻ không thể tin nổi.

Mà lúc này, bàn tay của Diệp Viễn vẫn không hề dừng lại, chụp về phía ngực Lý Tử Hàn.

Một chưởng này, Diệp Viễn đã bỏ vào chút linh khí đất trời, nếu đánh trúng, Lý Tử Hàn không chết cũng tàn phế.

Nhưng khi bàn tay Diệp Viễn sắp chạm tới Lý Tử Hàn, thì một hạt đậu phộng bỗng bắn về phía Sở Vân Phi bên cạnh.

Bất đắc dĩ, Diệp Viễn đành phải thay đổi phương hướng, chộp lấy hạt đậu phộng vào tay.

Khoảnh khắc nắm lấy hạt đậu, ánh măt Diệp Viễn đã tập trung nhìn về phía lầu hai của một quán trà nhỏ đối diện.

Nơi đó có một thanh niên vô cùng tuấn tú, miệng nở nụ cười khẽ, ném hạt đậu phộng vào miệng.



Bình Luận (0)
Comment