Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 1

Tháng mười hai bắt đầu mùa đông, bầu trời màu xám xanh choáng mở ra sắc trời mỏng manh, vẩy vào lá thông mang sương lúc nhanh lúc chậm, thanh đạm lại lạnh lẽo. Trên đường quốc lộ mấy chiếc xe ngừng lại khiến khói ngưng kết thành sương trắng, trải trên mặt đường nhựa.

Tắc xi xuất phát từ ngoại ô thành phố S, lái vào nội thành rồi dừng. Phó Vi quan sát cái xe bốc khói trắng phía trước lại hành quân lặng lẽ, ống bô xe vừa lạnh rồi lại khởi động một lần nữa, cuối cùng mất kiên nhẫn đưa tay nhìn đồng hồ một cái, hỏi lái xe: “Còn bao lâu mới đến vậy ạ?”

Tám giờ hai mươi ba phút.

Hẹn với Phó Kỳ Dự nhằm chín giờ.

Phó Kỳ Dự ở chung cư trong khu thương mại phồn vinh nhất thành phố S, trong bao tòa nhà văn phòng san sát có giấu một tòa nhà ở bốn mươi tầng, trong náo nhiệt có yên tĩnh. Đám người cổ cồn trắng ăn mặc thẳng thớm, giẫm lên đôi giày cao gót mười centimet ra vào cao ốc công ty, tiếng máy copy và thang máy vận hành ẩn nấp trong rừng cao ngất ngưởng, không có tiếng xe, không có đám người ồn ào.

Phó Vi lật một chồng giấy in ra trên gối, trên trang bìa có một bức ảnh chụp Phó Kỳ Dự. Tư liệu tìm thấy được trên Google, độ phân giải không cao, nhưng lờ mờ thì có thể nhìn thấy thân thể người đàn ông trên tấm hình khỏe đẹp cân đối và tư thái mềm dẻo. Bên cạnh có đoạn giới thiệu càng vắn tắt: Phó Kỳ Dự, sinh năm 83, được vinh dự là nam diễn viên múa ba-lê giỏi nhất Châu Á, từng là vũ công top đầu của đoàn vũ công Hoàng gia Anh, giờ đã giải nghệ. Còn có rất nhiều thông tin đủ kiểu như chòm sao, gu, sở thích và giới thiệu vắn tắt cuộc đời.

Phán đoán suy luận trên internet nửa thật nửa giả, còn phải gặp chân nhân mới biết được. Phó Vi vội vàng lật qua vài trang giấy “Tính cách và cuộc đời”, không có lưu lại ấn tượng gì. Cùng lúc đó, tắc xi đã thoát khỏi dòng xe kẹt, lái vào khu văn phòng thoáng đãng. Phó Vi nhìn cảnh xanh hoá bên đường, dùng một cái bút máy màu bạc mới tinh vạch hai vạch trên giấy, viết lên bên cạnh tính cách Phó Kỳ Dự, “Rất biết hưởng thụ”.

Còn chưa có viết xong, màn hình điện thoại di động sáng lên, có một tin nhắn: Giấy in ở đâu?

Phó Vi nhớ lại, rep anh: Bị em dùng hết rồi. Để điện thoại di động xuống, trả tiền xuống xe, 8h55′, từ ngoại ô đến nơi đây cần một giờ. Phó Vi kéo cái áo khoác khoác bừa trên vai, thở ra một ngụm hơi trắng. Nếu quả thật đồng ý công việc này, ngày nào đi làm mấy giờ cũng rất có vấn đề.

Hơn nữa còn là mùa đông âm ba độ C, sau này sẽ lạnh hơn. Phó Vi lo nghĩ, ném tư liệu trong tay vào thùng rác ở cửa lớn.

Người mở cửa cho cô là một người đàn ông mặc áo len mỏng màu xám, thiết kế cổ rộng khiến người ta nhìn ra được dáng người cơ bắp cân xứng của anh ấy, khuôn mặt lại hơi tiều tụy, khiến cả người trông gầy gò tái nhợt.

Phó Vi thử gọi lên: “Anh Phó ạ? Tôi là Phó Vi.” Cô lễ phép cười một tiếng với anh ấy.

Người đàn ông cười ôn hòa, dẫn cô vào cửa trước, tìm chủ đề trò chuyện cùng cô: “Em rất đúng giờ, cô Phó.”

Phó Vi liếc nhìn đồng hồ, chín giờ đúng, đánh bậy đánh bạ, may sao không có trễ. Phó Kỳ Dự ôn hòa thế này khiến hảo cảm cô tăng gấp bội, lại trầm tĩnh nói đùa: “Tôi còn tưởng là chuyện giữ cửa sẽ có người giúp việc, quản gia ấy chứ.”

Phó Kỳ Dự cúi đầu cười một tiếng: “Tôi ở một mình.”

Nhà Phó Kỳ Dự bày biện đơn giản, sàn nhà phong cách Baroque* gọn gàng sạch sẽ, chất liệu gỗ tếch và gỗ sồi ôn hòa lại có cảm giác, cửa sổ là thủy tinh rỗng của Glaverbel**, khiến cho người ta cảm thấy tự dưng có cảm giác phòng bị. Rèm vải cửa sổ sát đất cuối phòng khách bị kéo lên, một chùm nắng ấm sáng sớm xuyên qua phòng, rơi xuống tầng hai mươi mốt của chung cư gây ra cảm giác chân thật như chạm mặt đất, ngoài ra, sạch sẽ đến mức không nhuốm bụi trần.

*Phong cách Baroque là kiểu phong cách cầu kì xa xỉ, thường thấy của quý tộc Châu Âu

**Hãng kính nổi tiếng của Bỉ

Phó Kỳ Dự rót cho cô cốc cà phê, ngồi xuống trên ghế sa lon thuần trắng, thấy ánh mắt Phó Vi vẫn dừng lại ngắm sự bày biện trong chung cư của anh ấy, tốt bụng đặt câu hỏi: “Cảm thấy quá đơn giản à?”

Phó Vi ý thức được mình mạo muội, cám ơn cà phê của anh ấy, áy náy cười một tiếng: “Ở nhà có một tay hoang tưởng giống y như đúc, nên đến đây giống như ở nhà vậy.”

Hương cà phê nhàn nhạt tràn ngập trong phòng khách, Phó Kỳ Dự cầm lấy bản hợp đồng chính thức được chuẩn bị kỹ càng trên bàn trà lật lật không sợ hãi tí nào, nghe thấy từ cô chọn mà ngẩn ra, hoang tưởng.

Mới lần đầu gặp mặt, Phó Vi không câu nệ chút nào. Phó Kỳ Dự nói chuyện phiếm vài câu, chậm rãi ý thức được trước mặt anh ấy là một cô gái như đã quen thuộc.

“Sao anh Phó lại tìm tôi làm tác giả tự truyện của anh?” Ra khỏi lời hàn huyên, Phó Vi vào chủ đề, vạch rõ tôn chỉ, “Tôi chỉ là một phóng viên tài chính và kinh tế, chưa từng tiếp xúc mảng văn học truyện ký.”

Nét mặt cô có hơi nghiêm túc. Phó Kỳ Dự sửa sang tờ giấy in trong tay, không quanh co lòng vòng: “Tôi  từng xem một bản tin chiến trường em đưa tin, 2009, Trung Đông.”

Lúc này đến phiên Phó Vi sững sờ, sau khi tốt nghiệp đại học cô đã từng đi chiến trường Trung Đông làm phóng viên chiến trường hai tháng, về sau vì người nhà không đồng ý nên không thể không đổi nghề, đưa tin kinh tế. Hai tháng số lượng bài viết có hạn, lại phần lớn là tin bản thảo, cô cũng không cho rằng sẽ để cho người ta có ấn tượng sâu sắc gì.

Cô không biết nên làm sao để mà nói tiếp, Phó Kỳ Dự kiên nhẫn đợi cô hồi phục lại, bầu không khí nhất thời hơi yên ắng.

Điện thoại trên bàn trà rung không đúng lúc, lại một tin nhắn xuất hiện trên màn: Băng dán chắc là không dính như keo nhỉ?

Phó Vi hơi bực bội, nhanh chóng rep anh: Tự tìm đi.

Phó Kỳ Dự luôn yên tĩnh chú ý thấy vẻ mặt cô thay đổi vi diệu, chỉ chỉ điện thoại di động của cô: “Một tay hoang tưởng khác?”

Phó Vi không ngờ anh sẽ hóng hớt như thế, lúng túng nhẹ gật đầu: “Ừm.”

“Chồng em à?” Phó Kỳ Dự xem ra rất hào hứng.

Phó Vi giật miệng mấp máy môi, ngón tay sờ sờ viền chén cà phê, hít sâu một hơi, đáp: “. . . Ông chủ tôi.”

Phó Kỳ Dự đến chỗ là dừng, không truy cứu nữa, bắt đầu trò chuyện từ khi anh phát hiện cô làm phóng viên, đến khi hiểu rõ được một vài tác phẩm văn học của cô, lại đến khi quyết định mời cô làm tác giả chủ bút cho tự truyện của anh.

Phó Vi ngắt anh ấy: “Tác phẩm văn học? Ý anh là thơ thẩn văn xuôi tôi đăng sách báo thời đại học à?”

Phó Kỳ Dự gật đầu khẳng định.

Phó Vi quả thực sắp ngạt thở, đó cũng lịch sử đen đó! Trình độ thẩm mỹ của đàn ông nhảy ballet khác hẳn với người thường à? Phó Vi không thể tin: “Tôi không cho rằng mấy con chữ này có thể chứng minh là tôi có năng lực sáng tác truyện ký, đồng thời bản thân tôi cũng không có lòng tin vào cuộc ủy thác này. Rất cảm ơn anh đã khen thưởng, tôi nghĩ có lẽ tôi không thể nào đảm nhiệm công việc của anh.”

Phó Kỳ Dự gần ba mươi tuổi*, dù cho bảo dưỡng khá tốt, lúc cười lên vẫn có vết nhăn nhỏ hằn vào khóe mắt: “Cô Phó cho rằng mình không có năng lực, hay là không muốn đảm nhiệm?”

*Yeah truyện được sáng tác từ 2013, Phó Kỳ Dự sinh năm 83 nên 30 tuổi.

“. . .” Phó Vi hơi do dự, “Bản thân tôi không hề bài xích công việc này.”

“Đây không phải một công việc.” giọng Phó Kỳ Dự thanh nhuận mà có từ tính, “Tôi hi vọng có một người thích hợp để ghi chép lại cuộc đời tôi, chuyện này không liên quan gì đến nghề nghiệp.”

Làm khó Phó Vi, Phó Kỳ Dự lại bồi thêm một câu: “Đương nhiên, tôi sẽ thanh toán thù lao, hoặc là tiền lương cho em.”

Cô vẫn có chút hoang mang: “Năm nay anh cũng chỉ nhi lập*, cũng không có gì cần tuyên truyền thương nghiệp, sao lại có hứng thú với tự truyện?”

*Tam thâp nhi lập: 30 có thể tự lập

Phó Kỳ Dự dường như đoán được vấn đề này của cô, tự nhiên đặt hai tay lên lưng tựa ghế sa lon: “Ai cũng cần ghi chép lại quá khứ, không phải đều là vì rêu rao tên tuổi.”

Cách trả lời của nhà nghệ thuật. Phó Vi nhất thời nghẹn họng.

Mấy giờ sau, lý do Phó Kỳ Dự thuyết phục cô là: con người ta cũng nên có vài thời điểm, tin tưởng vào duyên phận. Phó Vi không bị câu nói này thuyết phục, song bị anh thuyết phục. Có lẽ tư duy logic của một nhà nghệ thuật vốn không giống người thường lắm, huống chi cô cũng vui vẻ thử một vài thứ mới. Phóng viên Tài chính và kinh tế cũng không phải nghề nghiệp trong lý tưởng của cô, từ khi rời chiến trường Trung Đông, đây là lần đầu cô cảm thấy cuộc sống mới mẻ lại tràn ngập tính khiêu chiến. Cô yêu cảm giác này.

Con người cũng nên có vài thời điểm, can đảm nắm lấy thời cơ.

Phó Vi đồng ý, trực tiếp bàn đến chủ đề: “Thế, có thể nói cho tôi biết phương thức sáng tác thử không?”

Phó Kỳ Dự cười càng sâu: “Không, đây là vấn đề về sau, hôm nay điều chúng ta cần chính là thời gian làm việc trong mỗi tuần lễ và tiền lương.” Anh ấy hơi dừng, dùng một kiểu giọng điệu gần như chế nhạo nói, “Nhưng hình như cô Phó em cũng không quan tâm chuyện này nhỉ.”

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Đi ra khỏi khu dân cư đã gần giữa trưa, cây thông trong dải cây xanh đã không còn nhuốm sương trắng, bầu trời xa xăm trống trải trong vắt, ngay cả ánh nắng chiết xạ xuống từ thủy tinh nhà văn phòng cũng không còn chướng mắt nữa. Phó Vi quay đầu liếc nhìn tòa nhà cao tầng sau lưng, cửa sổ tầng hai mươi mốt đóng chặt lại, khó có thể tưởng tượng chủ nhân bên trong đó, và cuộc đời của anh.

Kết quả bàn bạc với Phó Kỳ Dự là, xét thấy cô không bằng lòng từ bỏ công việc toàn thời giạn lúc đầu, Phó Vi cần dùng nửa ngày mỗi ngày để đến nhà anh ấy bắt chuyện và ghi chép, khi nói chuyện xong thì chỉnh sửa ra đại cương, xét duyệt thông qua rồi có thể tiến hành sáng tác. Về phần tiền thù lao trò chuyện và soạn bản thảo thì sẽ tách ra với tiền lương. Đáng nhắc tới chính là, thù lao nói chuyện còn hơn tiền lương, dù cuối cùng bản thảo có thành hay không, số tiền này sẽ được thanh toán.

Phó Vi kinh ngạc vì sao anh không trực tiếp gửi một đoạn giới thiệu vắn tắt tả cuộc đời cho cô.

Phó Kỳ Dự trả lời là: “Ai cũng có ý muốn chịu trách nhiệm với cuộc đời của mình.”

Một nghệ thuật gia cố chấp, mà lại còn hơi quái thai. Trong mắt Phó Vi, vũ công ballet toàn là nữ, thế mà vẫn có tồn tại cả nam, về nhà rồi phải xem thêm mấy video Phó Kỳ Dự biểu diễn.

Trên đường lớn vẫn rất lạnh, gương mặt trắng nõn của Phó Vi bị đông cứng đến đỏ nhạt hai má. Nắm tay cô nhét vào trong túi áo khoác, suy nghĩ trước đèn giao thông là về nhà ăn cơm, hay là giải quyết ở bên ngoài.

Điện thoại di động trong túi đúng lúc đó rung lên, vẫn là câu hỏi không đầu không đuôi: Ở nhà có xích không? Kiểu khóa được một con sói ấy.

Phó Vi không thể nhịn được nữa, cắn răng nghiến lợi gõ ra một hàng chữ trên màn hình: “Kỳ Tự anh giết người hử =皿=?”

Lo lắng mãi, cuối cùng vẫn đón taxi về nhà.

Bình Luận (0)
Comment