Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 25

Tiếng chạm cầu thang gỗ, sau đó là tiếng đập cửa liên tục không ngừng. Tần suất không dày, song rất kiên định, dường như chỉ cần anh không mở cửa, người ngoài cửa sẽ cứ đập mãi.

Kỳ Tự trong phòng ngủ nghe mà bực bội, rốt cục vẫn kéo cửa ra.

Phó Vi yên lặng đứng ngoài cửa, quả đấm nửa thành hình dừng giữa không trung, quên buông xuống: “Anh ơi…”

Giọng nghe tủi thân đến mức gần như lấy lòng. Giọng của cô rất nhẹ, lần đầu cô dùng ánh mắt đáng thương như thế mà nhìn anh, không còn sự lạnh nhạt tự nhiên và đối chọi gay gắt như xưa.

Cô mài dũa tất cả góc cạnh, đến cầu xin anh tha thứ.

Không biết sao, cách xưng hô thế này khiến anh cảm thấy càng thêm bực bội, ngay cả thấy cô trông yếu mềm thế này mà vẫn hơi lạnh lùng: “Đừng có gọi anh như vậy.”

Phó Vi rũ tay xuống, giọng khô khan: “Anh gọi cho Dịch Bạch ạ?”

Kỳ Tự quay người đi về chỗ bàn đọc sách, hững hờ ừ, cứ như căn bản không để ở trong lòng.

Phó Vi đè nén giọng của mình: “Bố mẹ đã qua đời, em cũng trưởng thành rồi, căn bản anh không còn nghĩa vụ gì với em. Tờ giấy nhận nuôi kia có còn tác dùng gì sao? Nếu anh muốn đuổi em đi, cứ nói thẳng, cần gì phải lén lút đi đường luật, ngay cả chút bằng chứng vô dụng này anh cũng muốn hủy đi ạ?” Cô có thể nói năng khép nép, có thể làm mọi chuyện để đền bù cho sai lầm của cô. Thế nhưng anh lại quyết tuyệt như thế, không cho cô chỗ xoay sở.

Tám năm, cô ở cạnh anh tám năm, thế mà vẫn còn là cô gái không có gì để bận tâm năm đó.

Không còn khống chế, giọng của cô càng lúc càng lớn, cuối cùng còn khiến cả cơ thể đều run, dường như một gốc cây phá đất mà lên trong cơn bão tố. Cô khống chế cảm xúc khiến mình tỉnh táo lại: “Kỳ Tự. Rốt cuộc em chọc đến chỗ nào của anh?”

“Em không chọc gì anh hết.” Anh nghiêng đầu, dường như đang nhìn một đứa bé cố tình gây sự đang khóc lóc, trong ánh mắt nhạt nhẽo lại còn mang vẻ kinh ngạc.

Phó Vi rốt cục không chịu được thái độ lạnh nhạt của anh, giống như chỉ có một mình cô xem chuyện này là quan trọng ấy. Anh giận thì giận, lại còn giấu cảm xúc thế này, ngay cả cơ hội để cô dập lửa giận cho anh mà anh cũng không cho.

Cô tự giễu cười khổ, kìm nước mắt đã ở trong hốc mắt, ngửa ngửa đầu, mắt thoáng chốc cay cay đến đau: “Vâng, em không nặng tình với bố mẹ như anh, nhưng em cảm kích họ là thật. Tình cảm không phải là thứ nói ngoài miệng, nhưng qua nhiều năm như vậy, sự tôn kính của em với họ, chẳng lẽ anh không nhìn thấy sao? Anh tùy tiện phủ định em như vậy, là đang chứng minh với em, ai mới là đứa con thật sự của cái nhà này sao?”

Gia đình cô khổ tâm vun vén, toàn tâm trả giá, thậm chí là… sự khắc chế đặc thù với anh, trong mắt anh, cũng có thể nhẹ nhàng bâng quơ vứt bỏ như vậy. Khi anh cảm thấy bất mãn, cảm thấy thất vọng, cảm thấy không kiên nhẫn, anh vứt bỏ cô mà không thèm do dự.

Kỳ Tự nghe thấy sự vụn vỡ trong giọng nói của cô, đứng lên còn chưa kịp nói gì, người trước mắt đã bỏ cửa mà đi.

Làm sao thế… thế giờ người tức giận biến thành cô à?

Quả thực vô lý. Anh đứng tại chỗ mà không thể tin, nhìn khung cửa trống rỗng, đáy mắt nhạt nhẽo hiện vẻ chấn kinh, hiện vẻ phẫn nộ, rốt cục vẫn đi theo.

Cái vali du lịch to màu xanh lam bị mở ra, để trên giường. Phó Vi gỡ từng từng món quần áo từ tủ quần áo, nhét vào trong vali. Hốc mắt cô vẫn hơi đỏ, nhưng không có ánh lệ, khóe miệng quật cường nhếch xuống, tới tới lui lui đi lại giữa giường và tủ quần áo.

“Phó Vi.” Kỳ Tự cau mày đứng trông, cuối cùng cất tiếng gọi cô lại.

Cái bóng dáng gầy gò quật cường kia vẫn tiếp tục, cứ như căn bản không nghe thấy giọng của anh.

Kỳ Tự nhíu chặt lông mày im lặng một lát, người trong phòng đã thu dọn xong, chuẩn bị kéo khóa kéo. Anh hít sâu một hơi, vẫn xông về phía trước đè tay của cô lại: “Phó Vi!”

Tay của cô lạnh buốt, có một giây ngắn ngủi cứng đờ, bỗng như lấy hết dũng khí đẩy tay của anh ra, kéo khóa kéo đến hết.

Chú mèo nhà dịu dàng ngoan ngoãn đã bướng bỉnh cố chấp.

Bóng lưng gầy mang theo vali đi ra cửa phòng, bánh xe nghiền trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng nhấp nhô vang vọng. Lúc xuống lầu, cô dùng bàn tay mảnh khảnh xách cái vali to lên, từng bước từng bước đi xuống.

Thân hình Kỳ Tự khẽ động, vô thức muốn giúp cô cầm cái vali. Nhưng bước chân dừng lại, rốt cục vẫn không tiến lên. Anh đứng tại chỗ gọi cô một tiếng, vẫn không trả lời. Tâm trạng phẫn nộ hòa cùng một loại cảm xúc phức tạp khác quấy động, khiến anh cảm thấy nóng nảy, nóng nảy đến mức không nghĩ ra một phương án tốt nhất, chỉ có thể nhìn bóng dáng kia nhanh chóng biến mất nơi cửa trước.

※※※

Trong đêm bờ hồ thật lạnh lẽo.

Phó Vi bị gió lạnh tận xương thổi đến tỉnh táo hơn một chút, mới phát hiện mình không chỗ nào mà đi. Cô chẳng có mục đích cứ đi trên con đường hoa bên hồ, vali ma sát với đá cuội, trong đêm tịnh mịch nghe rõ ràng.

Đi đến khi mệt mỏi, cuối cùng cô bình ổn được nỗi lòng. Bóng tối khổng lồ dường như muốn nuốt hết cô đã dần dần rút đi, cô ngồi xuống trên ghế dài, gấp rút thở. Góc tối không người, nước mắt nhịn đã lâu cuối cùng đồng loạt chảy xuống, không phải vì đau lòng và phẫn uất, mà là vì cô cố gắng mạnh mẽ.

Người cô để tâm, căn bản không đặt cô trong lòng. Châm chọc biết bao.

Chết lặng, lướt qua một loạt dài tên trong danh bạ, sau khi không còn Nghiêu Nghiêu, cô chẳng tìm được ai. Phó Vi máy móc mà nhìn từng cái tên… Lý Manh? Cô cũng không muốn cứ làm phiền cô ấy mãi.

Danh bạ nhanh chóng lướt qua lướt lại, đột nhiên dừng cái tên “Đồ thần kinh dối trá khẩu thị tâm phi”. Cô tức giận muốn xóa, ngón tay để đặt lên dòng “Xóa bỏ” thì ngừng lại, bỗng mấy giây, vẫn là dời lên dòng trên, nhân phần “Sửa”, xóa một chuỗi ký tự dài, đổi thành “Đồ khốn” .

Lại cảm thấy không hả giận, muốn đổi tiếp, trên màn hình lại đột nhiên nhảy ra một cuộc điện thoại.

Cô giật nảy mình, nhận theo phản xạ có điều kiện.

Giọng Phó Kỳ Dự rất ôn hòa, trong đêm có sức mạnh hòa tan băng sương: “Anh xin lỗi, quấy rầy đến em à? Anh chỉ muốn xác nhận em đã về đến nhà.” Anh cười nói, “Em không có thói quen báo bình an, thật sự là rất khó để người khác yên tâm với lý thuyết xác suất.”

“Em…” Cô lau lau nước mắt đã hong khô, nhịn cơn nghẹn ngào, “Em về đến nhà rồi ạ, yên tâm.”

“Em nghe thấy tiếng gió.” Trong giọng nói của anh mang theo nghi hoặc, “Đêm nay gió to quá, em còn ở bên ngoài à?”

Cô lắc đầu, lại nghĩ anh không nhìn thấy: “Không ạ.”

“Đừng đi đâu.” Phó Kỳ Dự hiển nhiên không tin tưởng lời nói dối của cô, “Anh nhìn thấy em rồi. Dưới cái cây ngân hạnh cao nhất hồ, là em sao?”

Cô vô thức ngẩng đầu nhìn cây ngân hạnh lá cây đã rụng hết trên đầu, kinh ngạc há to miệng.

“Rồi, là em.” Anh trông thấy động tác của cô.

Ba phút sau, Phó Kỳ Dự đứng trước mặt cô. Anh đi đến trước ghế dài, trông thấy bộ dáng của cô, đột nhiên dừng lại thở dài một tiếng. Phó Vi xem ra đi gấp quá, bàn tay cầm vali cóng đến đỏ hết cả, gương mặt cũng bị gió thổi có phần cứng lại, hốc mắt đỏ đỏ ngẩng đầu, có sự xấu hổ vì nói dối bị vạch trần.

Phó Kỳ Dự lấy khăn quàng cổ của mình quàng lên cho cô, nhẹ giọng hỏi: “Về không?”

Hai tay cô nắm chặt cái ghế, khẽ gật đầu, giải thích ngắn gọn: “Là lỗi của em.” Lại cúi đầu giọng buồn hỏi anh, “Sao anh còn ở đây?”

Nếu không phải anh ở đây, cô định ngồi đây cả đêm hóng gió đêm sao? Phó Kỳ Dự bất đắc dĩ cười cười: “Ở đây nghĩ một vài việc. Chỗ này cảnh rất đẹp, xem ra em cũng nghĩ như vậy.”

Phó Vi nghe ra ý tốt pha trò đùa của anh, nhếch môi nhìn về nơi khác.

Phó Kỳ Dự ngồi xuống, ngửa đầu đặt mắt ngang hàng cô: “Em muốn ở chỗ này ngồi một lúc nữa, hay là tìm chỗ ở?”

Phó Vi lắc đầu, không biết là đang cự tuyệt đề nghị kia hay không: “… Tự em lo được. Anh không cần để ý đến em.”

Phó Kỳ Dự đương nhiên sẽ không tin lời hoang đường của cô: “Không phải là anh đang mời em ở cùng anh đâu, Phó Vi. Ở ngoại thành anh còn có một căn chung cư, cách chỗ này rất gần. Nếu như em không ngại chỗ đó cách chỗ em làm việc đến bốn mươi lăm phút đi xe, có thể vào ở bất cứ lúc nào.”

Phó Vi không phải người dễ dàng thổ lộ hết với người khác, nhưng anh đoán thôi cũng được đại khái là tình huống thế nào. Mâu thuẫn của bản thân mình thì anh bất lực, cung cấp cho cô một chỗ ở là điều duy nhất anh có thể làm.

“Thật sự không cần ạ.” Phó Vi cất lời muốn biên mấy cái cớ, lại bị Phó Kỳ Dự ngắt.

Vẻ mặt anh thân hòa, dường như có một sức mạnh khiến người ta tín nhiệm: “Đừng cự tuyệt anh như vậy. Một mình em thế này, có thể trở về trong thời gian ngắn sao? Đây không phải vấn đề một đêm, hay là em tình nguyện trả tiền ở khách sạn, cũng không muốn nhận ý tốt đến từ người thân?”

“Em không có ý đó…” Phó Vi cũng không cố ý xa lánh anh, giờ chỉ cảm thấy ngại, “Chẳng qua em cảm thấy làm phiền anh quá…”

“Không phiền.” Phó Kỳ Dự nhẹ giọng cười một tiếng, “Đây là một phần giá trị của anh, anh nghĩ hẳn là em hiểu.” Anh trực tiếp cướp quyền lên tiếng cuối cùng của Phó Vi, “Coi như là đáp tạ em, đừng trách anh đường đột.”

Coi như là lời cảm ơn đến em, vì đã dùng mười năm bất hạnh trước của em, đổi cho anh một cuộc đời quang minh anh từng có.

Coi như, ngay từ đầu chúng ta đã sống nương tựa lẫn nhau.

※※※

Trong trong công viên trò chơi buổi tối ở Thành phố S, Tống Tử Khuyết đang ngồi trên cái đu quay chạy chậm, cúp điện thoại.

Lý Manh trông mong rướn người lên, vẻ hóng hớt hiếu kì: “Ai đấy?”

“Một người lớn trong nhà.” Tống Tử Khuyết nói qua loa một câu, ngồi xuống lần nữa, cười nhìn ra ngoài cửa sổ, “Đây chính là ‘Trị liệu hậu yêu đương’ mà cô nói à?”

Anh hiếm khi có được một ngày nghỉ, bèn bị cô gái này lôi đi cùng đi dạo tìm vui. Nói là lần trước chưa có mua được máy lau nhà, muốn đổi sang một phương thức đền bù khác, tiện tiếp tục đối trị liệu tâm lý cho anh.

Lấy Tống Tử Khuyết làm đối tượng trị liệu, lấy lối sống phóng túng làm con đường chủ yếu, dùng tiền thanh toán là cái giá tất yếu, ba điểm cơ bản, truyền đạt tư tưởng trung tâm —— mối tình đầu là chuyện mà chỉ kẻ nhàm chán lại tục tằng mới đi hoài niệm.

Lý Manh cầm một túi bắp rang bơ, bỗng nhiên gật đầu: “Ừm ừm! Có tràn ngập lòng tin với cuộc đời chưa? ! Có cảm thấy mối tình đầu toàn nhảm nhí vãi không? ! Có cảm thấy tương lai tỏa sáng năm màu, quá khứ chẳng đáng lưu luyến chút nào chưa? ! !”

Tống Tử Khuyết trừng mắt nhìn cô, cười hỏi cô: “Mục đích của cô rốt cuộc là khiến tôi xuất gia, hay là tìm một cô gái khác?”

Lý Manh không chút nghĩ ngợi mà trả lời “Xuất gia”, lại vội vàng lắc đầu, réo: “Đương nhiên là move! on!”

Tống Tử Khuyết cầm một nắm bắp từ trong túi bắp rang của cô, một cái tay khác lắc điện thoại, nụ cười rực rỡ: “Vậy, mục đích của cô đã đạt rồi.”

Có lẽ, anh quả thực cần thử buông lòng mình ra, thử nhìn xem, có chứa đựng một người mới không.

Bình Luận (0)
Comment