Suốt đường im lặng. Phó Vi bi ai phát hiện, cô không có dũng khí để chủ động tìm hiểu ý nghĩa lời anh nói. Xem ra Kỳ Tự không muốn giải thích chút nào, về đến nhà giúp cô buông hành lý xong xuôi, rồi vào phòng tắm. Cô đã quen thói quan về nhà là tắm rửa của anh nên không nói, yên lặng về phòng ngủ mình. Hai người lại lần nữa ở chung một mái nhà, nhưng không nói chuyện gì với nhau.
Là bắt đầu từ lúc nào, mà ngay cả chủ động nói với anh một câu, cũng sẽ cảm thấy xấu hổ. Tám năm ở chung, dường như ngược lại trở thành vô nghĩa.
Chỉ có hôm sau vẫn giống như thường ngày.
Phó Vi dậy thật sớm để tránh thời gian Kỳ Tự xuất hiện, hơn bảy giờ đã xuất hiện ở công ty. Cả ngày Kỳ Tự cũng không thấy xuất hiện, theo Lý Manh tin tức linh thông nói là có tiệc, còn mang theo một câu mập mờ đặc biệt ý vị nói với cô, “Kim Lễ Ân cũng ở đó đó…”
Phó Vi bất đắc dĩ dùng cặp văn kiện cản cái ánh mắt lấp lánh của cô ấy lại, “quan tâm đến cuộc sống cá nhân của cấp trên cũng phải có mức độ, Manh Manh à.”
“Biết ạ.” Lý Manh lấy cặp văn kiện trước mặt xuống, thè lưỡi với cô, “Tuân mệnh, người nhà cấp trên ~ “
Phó Vi không nói gì được, lắc đầu nhìn webpage trống không.
… Vậy nên anh và Kim Lễ Ân, là thật sự bắt đầu phát triển à? Tiệc tư nhân kiểu này, không giống như là mấy bữa tiệc trước kia Kỳ Tự sẽ đích thân tham gia.
Sau khi tan làm, người hứa hẹn muốn đi cùng với cô lại bặt vô âm tín, Phó Vi cũng không có lòng rảnh rỗi mà đặc biệt liên hệ anh, tự mình gọi xe đến xong địa chỉ mà dì Giản viết. Cô tới rất sớm, đi dạo trên đường nửa giờ, mới không sớm không muộn đến nhà hàng.
Vốn chỉ là đến để đi ngang qua sân khấu, Phó Vi không muốn cho thấy cô để bụng bao nhiêu.
Không ngờ tới đối phương cũng đã đến. Phó Vi liếc mắt nhìn tờ giấy viết số trên bàn, xác nhận không sai, mới qua đó. Đối phương đương cúi đầu xem menu, hình như là phát hiện được gì đó, khi cô tới gần anh ta lập tức ngẩng đầu lên. Không khí dường như đông lại, khiến bàn tay cô nâng lên toan chào hỏi cứng giữa trời.
“… Là anh à?”
Vị trí gần cửa sổ, một mặt tường thủy tinh sáng long lanh, khuôn mặt Tống Tử Khuyết trong ánh mặt trời hoàng hôn thật sạch sẽ sáng sủa, nhìn thấy cô cũng sững sờ. Anh ấy hoàn hồn sớm hơn cô một chút, liền cười rất nhanh chào hỏi cô: “Không ngờ là anh. Sự kinh hỉ của cô Giản thật là khiến người ta giật nảy cả mình.”
Có kinh nhưng không hỉ.
Phó Vi cười xấu hổ, bó tay bó chân ngồi xuống, hối hận mình đã không xem ảnh chụp dì Giản gửi tới. Vậy anh ấy… Cũng không quan tâm đối phương là ai, mà cứ tới thôi sao?
“Thật sự là vẫn hoàn toàn nhẫn tâm như trước đây.” Tống Tử Khuyết lại cười rất chân thành, mang mấy phần tự giễu: “Đổi tới đổi lui đều là em. Thật sự anh nên cân nhắc đi xem tướng, xem có phải là kiếp trước nợ em quá nhiều.”
“Thế cũng hay.” Phó Vi bị anh đi thẳng vào vấn đề mà phải mở lời, ngược lại đã thong dong hơn, “Vốn chỉ là hình thức. Ăn cùng người quen một bữa cơm, càng thêm tự tại.”
“Ăn cơm cùng anh, rất tự tại à?” câu hỏi rất cố ý.
Anh thật sự là không bỏ bất kì cơ hội khiến cô khó chịu nào.
Phó Vi cười nhạt một tiếng: “Kiểu vậy. Tốt hơn người xa lạ một chút.”
Tống Tử Khuyết có lẽ cũng tự giác rằng vô vị, ngửa về đằng sau, không còn tư thái giương cung bạt kiếm, thoải mái mà cười một tiếng: “Sau lần trước, anh còn tưởng chí ít em sẽ liên lạc với anh đôi lần.”
“Lý Manh luôn nói với em chuyện của anh.” Phó Vi nhấp một hớp nước chanh trên bàn, lẳng lặng nói, “Xem ra hai người chơi rất vui vẻ… Giống như anh và Nghiêu Nghiêu trước kia.”
Bữa cơm lại an tĩnh đi. Một bữa cơm ăn mà hai người đều yên lặng, Phó Vi nhìn sắc trời dần dần tối, nghĩ chờ tí nữa về phải làm sao đối mặt với Kỳ Tự.
Ánh mắt Tống Tử Khuyết đột nhiên biến đổi, dường như là trào phúng mà cười một tiếng, lại hóa thành ngữ khí cực kì bình thản: “Em biết lúc đầu Nghiêu Nghiêu, định đính hôn đúng không?”
“… Ừ.” Phó Vi lấy lại tinh thần, khẽ gật đầu. Chủ đề bỗng nhiên thay đổi, để cô cảm thấy có chút đột ngột.
“Thật ra đều là giả.” Anh đột nhiên nói.
Phó Vi không rõ vì sao bỗng nhiên anh lại nói về Nghiêu Nghiêu với cô, hiển nhiên đây không phải một nơi thích hợp để quan tâm hóng hớt, nhất là… Là bởi một người đã qua đời. Cô nhẹ nhàng nhíu mày, nói: “Sao anh đột nhiên nói chuyện này?”
“Bởi vì, lúc đầu người cô ấy định đính hôn là anh.” Tống Tử Khuyết cười cười, “Hai bọn anh năm ngoái luôn liên lạc với nhau, cuối cùng là cô ấy nghĩ ra cách này, để anh dùng thân phận đó để xuất hiện trước mặt em lần nữa.”
Phó Vi giật mình nhìn anh: “… Hai người đang muốn làm gì?”
“Cô ấy nói, tình cảm là tương đối. Anh không buông em được, em lại có thể dễ dàng quên anh. Nghe rất không hợp lẽ thường.” Tống Tử Khuyết không quan tâm mà nhún vai, “Cô ấy nói cô ấy hiểu một Phó Vi, luôn có thể ưu tú ức chế tình cảm của mình, đến mức ngay cả bản thân mình cũng không phát hiện được.”
Anh ấy hiếm khi dùng ánh mắt không mang bất luận tính công kích gì mà nhìn cô: “Thế mà anh lại tin tưởng cô ấy. Tin rằng chỉ khi em bị ngoại tố k.ích th.ích, mới có thể thấy rõ nội tâm của mình. Thế mà, anh vẫn còn ôm cái lòng tin bé nhỏ đó với em.”
Phó Vi im lặng một lát như đang suy nghĩ điều gì, cô gật gật đầu vượt ngoài dự liệu của anh: “Có lẽ cô ấy… Không hề nói sai.”
Tống Tử Khuyết có một thoáng chấn động, ánh mắt cô nghiêm túc như vậy, cho thấy sự chân thành lúc cô nói ra câu nói này. Sự chân thành này khiến anh có một ảo giác muốn chờ mong mãi, lại không bao giờ dám đụng vào. Vận mệnh thật sự là rất châm chọc. Anh vất vả quyết tâm từng ấy năm tới nay vẫn chấp nhất như vậy, thử tiếp nhận một ai đó khác, lại quanh đi quẩn lại cứ gặp cô.
Có lẽ đây là một ám chỉ? Một sự ám chỉ của thần linh.
Anh buông đề phòng, dùng vẻ mặt chỉ có ở nhiều năm trước kia mà nhìn cô, hỏi từng chữ từng câu: “Nếu như giờ, anh thu lại câu nói năm đó, thì có còn được không?” ngây thơ thế đấy, không lẫn tạp chất. Có lẽ sẽ trở thành lần cuối cùng anh thử thách sự tiếc nuối của quá khứ.
Thời gian cứ như đứng im.
Nếu như bây giờ, mi không có gì cả, mà người đó vẫn để tâm đến mi, thì mi có còn nguyện ý, trở lại bên cạnh anh ấy không? Hả Phó Vi.
※※※
Về nhà thì trăng đã lên.
Đã lâu rồi cô không dạo bước bên hồ về nhà, chỉ là cách nhau có mới mấy ngày thôi, thế mà cô đã có hơi nhớ nhung nơi này. Thế nhưng… Ngày mai vẫn phải rời đi. Phó Vi quyết định, đã nói với Phó Kỳ Dự, ngày mai sẽ dời qua đó lần nữa.
Lúc ra đi vội vàng, ngay cả chìa khoá cũng không đóng. Cô quen cửa quen nẻo mở cửa, trong phòng khách lại đen kìn kịt. Cả tòa nhà như không có một ai, cô giống như đang đi qua mười mấy bậc thang này một lần cuối, giống như một lần cuối cùng xuất hiện như chủ nhân, cô đi rất chậm.
Thư phòng trên lầu hai lại đèn sáng.
Cửa không khóa, loáng thoáng ánh đèn và tiếng động nhỏ bên trong vang động như có một sự mê hoặc nào đó. Cơ thể không tự chủ, lặng lẽ tới gần, đến khi lấy lại tinh thần, người đã lẳng lặng đứng ở cửa thư phòng.
“Về rồi à?” giọng nói nghe không ra tình cảm gì, vang lên khi cô muốn rời đi.
Cô thầm trong lòng mấy cái cớ, vừa mới ngẩng đầu, lại phát hiện trên trán anh có dán miếng chườm. Mày lập tức chồng lên mấy chồng: “… Anh phát sốt à?”
Kỳ Tự xoay người, khuỷu tay tay phải chống trên bàn sách, nhìn cô như không sao: “Cô Phó, lúc em đang bán rẻ tiếng cười cho một tên đàn ông xa lạ, anh trai của em đang đấu tranh với con ma bệnh đây.” Vẫn như thế, đạm mạc lạnh lùng, lại có chút ấu trĩ.
“…” Cô không quen với sự chuyển bi.ến thái độ đột ngột của anh, nhất thời không biết nên dùng thái độ gì với anh. Nể anh là bệnh nhân, Phó Vi hít sâu một hơi, trăm lời đến bên miệng lại biến thành: “… Có đo nhiệt độ cơ thể chưa?”
Kỳ Tự nhíu nhíu mày, quay người rồi tiếp tục không để ý đến ai mà viết gì đó lên giấy, dường như đã giao xong công việc, lại chìm vào trong thế giới của mình. Ngòi bút bút máy kim loại vù vù lướt qua trang giấy, phát ra tiếng ma sát tiết tấu có thứ tự, gọn gàng giống như ngữ điệu anh: “Chưa.”
Phó Vi quả thực sắp bị anh làm tức chết, nỗi xúc động muốn bỏ mặc anh không ngừng bốc lên, lại bị sự trống rỗng trong thân thể chẳng đến từ đâu nuốt mất. Cô đấu tranh tư tưởng hồi lâu, cuối cùng vẫn bước qua, cướp lấy cây Pelikan M1000 trong tay anh, cướp cả túi chườm nước đá, đẩy anh về phòng ngủ.
Kỳ Tự hiếm khi ngoan ngoãn nghe theo động tác của cô mà nằm xong, mặc cô ôm cái chăn dưới cuối giường đắp lên cho anh. Nhét chặt chẽ xong lại cảm thấy không hài lòng: “Mấy ngày nay anh cứ ngủ thế này, không bật điều hoà à? Bảo sao bị cảm, vào xuân phải để người ấm anh biết không?”
Nào có ai trong đêm có mấy độ mà còn đắp cái chăn mỏng thế! Phó Vi quay đầu đi đến tủ âm tường trong phòng ngủ của mình lấy một cái chăn bông, một mực cuốn một vòng cho anh.
Khuôn mặt Kỳ Tự lạnh lùng chôn trong chăn, lạnh lùng nhìn cô: “Toàn là mùi thơm của con gái thôi.”
Phó Vi đang nghiêm túc giúp anh thay một cái túi chườm nước đá mới, cắn răng với câu chê của anh, vẫn nhịn xuống, sờ sờ qua loa trán anh, xụ mặt lạnh giọng nói: “Có bị lạnh đến đau đầu chưa?” Túi chườm nước đá dùng nhiều cũng có hại.
“Có.”
“Vậy làm sao bây giờ?” động tác Phó Vi xoa xoa túi chườm nước đá dừng lại, nhíu mày nhìn anh.
Kỳ Tự yên tĩnh nhìn cô, không rên một tiếng.
Phó Vi nhếch miệng, khẽ đạp túi chườm nước đá lên trên trán anh: “Vậy tự xoa đi.”
“…”
Cô mèo hổ chưa hết giận trông bực bội thật là không đáng yêu chút nào.
Phó Vi lãnh đạm ném hai viên thuốc hạ sốt cho anh uống, rồi mặc kệ anh sống chết về phòng ngủ của mình. Rốt cuộc vì sao cô còn phải chăm sóc anh? ! Phó Vi đắp chăn tắt đèn, trong bóng đêm tức giận trợn tròn mắt. Không biết là đang giận vì Kỳ Tự làm như chẳng có chuyện gì xảy ra, hay là đang giận mình vẫn không nhẫn tâm được.
Trằn trọc nửa giờ. Cô ngủ mà đổ mồ hôi lạnh cả người, bực bội ngồi dậy. Theo tướng ngủ của tên khốn kia, giờ cái chăn cô đắp cho anh chắc đã rơi hết rồi.
Đối mặt với một kẻ tàn tật không thể tự sinh hoạt thật sự là phiền lòng!
Phó Vi thở phì phò đi dép, mặc thêm cái áo khoác nhẹ nhàng đi sang sát vách. Kỳ Tự quả nhiên đã lăn đến mép giường. Giấc ngủ của anh từ trước đến nay rất nông, chỉ có khi mắc bệnh uống thuốc cảm vào mới dễ ngủ một chút. Giờ khuôn mặt tuấn tú bình thường không có chút màu sắc nào đã có chút phiếm hồng, dù đang ngủ mà giữa lông vẫn nhíu lại.
Người nào đó đứng ở cửa trợn mắt, rốt cục vẫn nhìn không được đi qua giúp anh sửa sang chăn mền, ngồi xuống mép giường anh, giám sát cái tướng ngủ xấu xí không hợp thói thường của anh.
※※※
“Thật xin lỗi…”
Giọng cô nhẹ như gió còn bên tai, yếu ớt như vậy, lại như một bản án kiên định.
Tống Tử Khuyết một mình đi trên phố dài đêm khuya, dừng lại ở ngã tư đường, thở ra một ngụm khí trắng. Sau hôm nay, giữa họ sẽ không còn có bất kỳ dây dưa nào.
Giống như là một gốc đại thụ chết héo che trời, dù không còn cành lá rậm rạp, dù cho cành đã tàn hình dung tiều tụy, thật sự phải đến ngày nhổ tận gốc, mới có thể biết rằng rễ của nó đã quấn sâu như vậy.
Anh cúi đầu xuống, một cái bóng dị dạng sau lưng bỗng nhiên thoáng qua.
“Ai? !”
Một cái bóng dáng màu xám nhỏ gầy, nhanh chóng chạy vào ngõ hẹp.
Tống Tử Khuyết không chút suy nghĩ, lập tức đuổi theo.