Quý Ngài Ngang Ngược - Tuế Duy

Chương 6

Đổ liền hai trận tuyết, thành phố S nghênh đón thời gian lạnh nhất của mùa đông. Cửa hàng Giáng Sinh vẫn chưa giảm giá xong, mà đã sắp đón Tết Nguyên Đán, sau khi Phó Vi bị cảm khỏi hẳn bèn đến tiệm sách mua một giỏ truyện ký văn học, nhân lúc cuối tuần ở nhà nghiên cứu.

Kỳ Tự được mời bay đến phương nam tham gia một diễn đàn thường niên, ở gần thành phố cạnh thành phố H. Phó Vi rất khó để không nghi ngờ rằng có phải anh lấy việc công làm việc tư, đi thành phố H tìm Dịch Bạch lêu lổng.

Sự thật đã chứng minh suy đoán của cô, buổi sáng đó, hiếm khi cô làm được làm bữa ăn tập thể, nấu cho mình và Vivian bốn món một canh, điện thoại của Dịch Bạch đúng hạn mà tới. Cô không nhanh không chậm nếm canh sườn, dùng thìa múc canh ra bát, vai kẹp lấy điện thoại: “Chào anh, Dịch đại luật sư. Để em đoán xem, bây giờ bên cạnh chỗ anh nhất định có chỗ ngồi cho quý ngài chim di trú nhỉ.”

Dịch Bạch không hiểu được cách cô ví von, giọng hiếm khi có chút nôn nóng: “Anh trai em viêm ruột thừa cấp tính, cần về nhà, sân bay không cho cậu ta lên máy bay.”

Phó Vi hít sâu một hơi, chuẩn bị kỹ càng đón chuyện tiếp theo—— “Tên thần kinh đó đập nát sân bay”, hoặc là “Anh ta quyết định dọn nhà đến thành phố H  luôn” .

May sao, Dịch Bạch chậm lại, nói đáp án thứ ba: “Anh cho cậu ta đi bệnh viện tiêm một  mũi, giờ lái xe đưa cậu ta về.”

Phó Vi cầm nồi lên múc nốt xương sườn vào bát, món canh nấu hai giờ tỏa ra mùi thơm mê người, khiến Vivian cứ ngoe nguẩy trước bếp lò. Phó Vi dùng cái thìa đùa với Vivian, hỏi: “Phải mất bao lâu ạ?”

“Rạng sáng mai, chắc phải gần hừng đông. Em đi ngủ trước đi, anh dẫn cậu ta đến chỗ bố mẹ anh ở một đêm, ngày mai đưa cậu ta về nhà em.”

Phó Vi bưng bát canh ra bàn ăn: “Không cần đâu, bao giờ anh đến thành phố S, thì đưa về lúc đó.”

Từ thành phố H đến thành phố S, toàn bộ hành trình xe đi nhanh cũng cần mười tám giờ, Phó Vi nhìn đồng hồ treo trên tường. Mười giờ sáng, chờ khi Dịch Bạch đến khu biệt thự thành tây, chắc cũng sắp hừng đông thật.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Cách đó mấy ngàn cây số.

Audi màu đen lao vùn vụt trên quốc lộ, Dịch Bạch bị Phó Vi cúp điện thoại, trên màn hình hiện lên bốn chữ “Cuộc gọi kết thúc”. Anh ấy để điện thoại di động xuống, một tay cầm tay lái, nghiêng mắt nhìn người ngồi phía sau, mắng: “Mả mẹ nó chứ, em gái cậu tính y như cậu ấy.”

Sắc mặt Kỳ Tự tái nhợt, càng khiến vẻ mặt lạnh lùng của anh bật lên, tựa mình trên chỗ ngồi rộng rãi nhắm mắt dưỡng thần: “Đừng đem em ấy ra để làm nhục tôi.” Trên tay anh cắm kim truyền glu-cô, bởi vì xe lái lắc lư nên không ngừng có hiện tượng hồi máu.

Bên tay lái phụ vẳng đến một tiếng chỉ trích: “Chuyên tâm lái xe đi.” giọng nữ nghiêm túc, đến từ phu nhân của Dịch Bạch, Diệp Thanh. Người cũng như tên, một bộ đồ công sở màu xanh nhạt, ngắn gọn lại có gu thiết kế. Đi đường xe dài cần có hai người thay phiên lái xe, chuyến này Dịch Bạch vất vả lắm mới gọi vợ mình đi được.

Đối với chuyện này, Kỳ Tự đánh giá là: “Vẽ vời thêm chuyện.” Anh cũng có thể lái xe.

Dịch Bạch nhìn Kỳ Tự đau đến mức đổ mồ hôi, không còn để ý đến anh nữa: “Đừng để vợ tôi nghe thấy.”

Thế là cuốc xe dài dằng dặc này biến thành ba người đi, Kỳ Tự giữ lấy phần dưới bụng đau đớn đến rút cả người, cau mày nghe hai người trên ghế lái nói chuyện câu được câu không. Diệp Thanh rất ít nói, đa số thời gian toàn chê kỹ thuật lái xe của Dịch Bạch, thỉnh thoảng có trò chuyện mấy việc vặt.

Đến giờ cơm, Diệp Thanh phần cho Dịch Bạch cái bánh mì, chia xong rồi mới quay đầu nhìn Kỳ Tự, khuôn mặt xinh đẹp lẫm liệt: “Không được, anh thế này chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng.” Cô quả quyết quay đầu ra lệnh cho Dịch Bạch, “Đến trạm thu phí phía trước thì xem thử, xem có mấy thứ như cháo loãng không.”

Dịch Bạch: “Bác sĩ nói một hạt gạo cũng không được ăn, dù sao cậu ta cũng có đường glu-cô mà.”

Lúc này Diệp Thanh mới nhớ ra bệnh tình của người ngồi phía sau, nói dông dài một câu: “Viêm ruột thừa cấp tính mà còn muốn về làm gì?”

Dịch Bạch nghe ra vợ mình phàn nàn, hơi xấu hổ, lại không thể làm mất mặt mũi cô ấy, đành phải lảng sang chuyện khác: “Lần này về vừa hay gặp bố mẹ anh, em cũng đã lâu rồi không gặp 2 ông bà mà.” Dịu dàng ngoan ngoãn đến mức gần như lấy lòng.

Kỳ Tự một mực nhắm hai mắt thầm đặt Dịch Bạch ngang bằng với Vivian, cái đồ trung thành mà ngu muội.

┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈

Màn đêm buông xuống, Vivian bị canh sườn nuôi đến kén ăn oán giận ăn hết bữa tối toàn đồ ăn chó của nó, sau đó nằm trong ngôi nhà gỗ nhỏ.

Màn cửa cửa sổ lầu hai đóng chặt, tỏa ra ánh đèn màu da cam nhàn nhạt. Phó Vi chỉnh sửa ghi chép về cuộc nói chuyện với Phó Kỳ Dự trên máy vi tính mãi cho đến đêm khuya, đến khi qua một giờ mới tắt máy.

Cô tắt đèn nằm lên giường, bóng đen vô thanh vô tức bao phủ toàn bộ phòng. Mấy phút sau, đèn bàn sáng lên lần nữa, Phó Vi mặc thêm một cái áo khoác, rời giường đi xuống phòng bếp lầu một. Trong đêm nhiệt độ lạnh xuống, cô đi qua phòng khách lớn, trông cô đơn mà yếu đuối.

Cầu thang bằng gỗ hình thức phục cổ vang lên tiết tấu trong biệt thự trống trải, Phó Vi ấn sáng đèn, mở ngăn đông tủ lạnh ra, lấy ra xương sườn hôm nay mua hơi nhiều. Buổi sáng đã xử lý qua, rửa ráy đơn giản là có thể cho vào nồi.

Nguồn điện kết nối, đèn lò vi ba sáng lên, xương sườn và gia vị vào nồi, vạn sự sẵn sàng, tiếng nước rõ ràng trong đêm trống vắng một cách dị thường. Chờ lửa lớn lên, chuyển dùng lửa nhỏ rồi nướng.

Phó Vi lên lầu cầm điện thoại di động trong bàn tay, ôm chăn mỏng, nằm xuống trên ghế sa lon phòng khách, như mơ như tỉnh nhắm mắt nằm ngủ.

Kim đồng hồ đi một vòng lại một vòng, hơi nóng chậm rãi tỏa ra nắp nồi, mùi thơm nồng đậm bay bay trong phòng khách. Cô như là hồi quang phản chiếu, đột nhiên tỉnh lại, chậm rãi đi vào phòng bếp tắt bếp, bỏ vào trong bát.

Rạng sáng bốn giờ mười sáu phút. Phó Vi nhìn chằm chằm điện thoại một hồi, vừa dời ánh mắt, ngoài cửa sổ có ánh đèn xe, Dịch Bạch lái xe vào trong sân.

Không đợi Dịch Bạch gọi điện thoại cho cô, cô đã mở khóa cửa, mở cửa ra.

Kỳ Tự đã bỏ  kim, không có kinh nghiệm chữa bệnh nên anh tiện tay rút ống ra, khiến trên mu bàn tay có một cục máu sưng lên. Diệp Thanh đã quen người bạn quái dị của chồng cô, hét lên một tiếng với chỉ anh cách lưu loát nhổ kim, vết máu đỏ tươi nhìn thấy mà giật mình. Kỳ Tự lạnh lùng ngẩng đầu nhìn cô ấy một cái, cổ họng cô nghẹn lại, không còn nói thêm nữa.

Viêm ruột thừa cấp tính không thể đi được. Dịch Bạch suy tư một hồi nghĩ mình anh ấy sẽ đỡ Kỳ Tự vào, hay là anh ấy cùng bà xã đưa anh ta vào. Còn chưa có suy nghĩ ra, Kỳ Tự đã toan một mình xuống xe. Dịch Bạch đành phải vội vàng qua đỡ anh.

Hết thảy lời dặn của bác sĩ đối với anh mà nói đều là không khí.

Diệp Thanh đi theo Dịch Bạch vào cửa, không thể tin được mà nhìn cái cảnh này. Còn bên kia, nữ chủ nhân của căn biệt thự đang giúp Dịch Bạch đưa Kỳ Tự vào ghế sô pha, lại ra lệnh cho anh nhất định phải nằm thẳng. Sắc mặt Kỳ Tự tái xanh, bất đắc dĩ phải truyền đường glu-cô một ngày nên không có khí lực, chỉ có thể mặc cho người khác bài bố. Quý ngài ngạo mạn muốn làm gì thì làm cũng có lúc phải mặc người chém giết.

Phó Vi vẻ mặt lạnh nhạt, lấy từ phòng bếp ra một nồi canh sườn, thay Dịch Bạch và Diệp Thanh múc hai bát: “Các anh chị đi đường nhất định chưa ăn gì nhỉ? Thật sự là làm phiền anh chị.”

Dịch Bạch quen cô, thể hiện sự cảm động với bữa ăn khuya của cô, không khách khí chút nào mà bưng bát lên khen tay nghề cô một câu.

Diệp Thanh là lần đầu tiên gặp Phó Vi, có vẻ hơi e dè. Quay đầu nhìn Kỳ Tự bị lãng quên ở trên ghế sa lon, lại nhìn Phó Vi đang cười không màng danh lợi. Đứng dưới góc độ của phụ nữ, cô rất đồng tình với Phó Vi, phải bi thảm biết bao nhiêu mới có phải gả cho cái giống người này?

Vẫn là Dịch Bạch uống xong một chén canh rồi giới thiệu, Diệp Thanh mới biết được cô nương trước mặt là em gái Kỳ Tự. Cô thở dài một hơi —— quả nhiên, không ai lại đi gả cho loại người này.

Tiễn vợ chồng Dịch Bạch, đã gần năm giờ. Xét thấy Kỳ Tự chết sống không đồng ý đi bệnh viện, Dịch Bạch hiền lành đưa ý kiến mang Kỳ Tự lên lầu hai nghỉ ngơi, bị ánh mắt sắc bén của Kỳ Tự cự tuyệt. Phó Vi uyển chuyển cho thấy cô có thể tự mình xử lý, cuối cùng dưới sự nửa tin nửa ngờ của Dịch Bạch cô tiễn hai vợ chồng ra cửa sân.

Cô trở lại phòng khách, một thân một mình ngồi trước bàn ăn, múc một chén canh một lần nữa, kiên nhẫn lấy xương sườn, chỉ còn nước canh trong vắt. Còn mỗi một miếng, vẫn chưa nguội.

Người đàn ông trên ghế sa lon không nhúc nhích, hai mắt nhắm lại, lông mi khẽ rung động. Phó Vi biết anh không ngủ, bưng bát ngồi lên băng ghế bên cạnh ghế sa lon, bình tĩnh hỏi anh: “Truyền đường glu-cô là cảm giác gì, có thấy đói không?”

Kỳ Tự mặt lạnh không để ý tới cô, cứ như là ngủ rồi.

“Vậy nên bây giờ cuối cùng anh đã rõ, ngày nào cũng ăn táo để tủ lạnh không khiến cho anh trở thành Newton, mà chỉ khiến anh bị viêm ruột thừa cấp tính rồi chứ?” Phó Vi bắt được cơ hội, dường như là đang kể một câu chuyện trước khi ngủ, dùng thìa gõ gõ bát, “Còn không tỉnh nữa là không có canh uống đâu.”

Kỳ Tự quả nhiên tỉnh, thần sắc trong bệnh tật khiến anh hơi có vẻ tiều tụy, giọng khàn khàn, ngữ khí vẫn nghiêm túc khiến người ghét bỏ: “Lúc đầu anh muốn để ngày mai hãy nói chuyện này với em.”

“Chuyện gì?” cái bát trong tay Phó Vi, còn không uống nữa là nguội.

Trên mặt Kỳ Tự có sự lạnh lùng mà chỉ khi ở văn phòng mới có thể nhìn thấy, hờ hững nhìn cô: “Cái bản thảo em mang đi duyệt có vấn đề gì vậy? Ngay cả nơi trích dẫn số liệu em cũng không đối chiếu lại một lần, đây là thái độ làm việc của em à?”

Giọng của anh không lớn, song lạnh lùng, nghe ra được là anh rất tức giận.

“Thế là anh vội về chính là để phát bực với em à?” Phó Vi hít sâu một hơi, ngữ khí vẫn ôn hòa.

Sắc mặt Kỳ Tự vẫn không hòa hoãn lại: “Lỗi sai cơ bản này chẳng đáng để anh để ý.”

Trong công việc cô luôn luôn rất nghe lời, huống hồ đây là lỗi của cô. Cô đè lửa giận xuống, nhận sai với anh: “Vâng, sau này em sẽ chú ý.”

“Anh hi vọng em hãy suy nghĩ cho thật kỹ xem cái sở thích nghiệp dư của em, phải chăng đã ảnh hưởng đến công việc của em.”

Phó Vi nhíu mày: “Đây là việc tư. Đừng có dùng danh nghĩa công việc để chèn ép cuộc sống của em!”

Dưới bụng đau rút một cái, cơn đau kịch liệt khiến lông mày anh không nhịn được nhíu lại. GIọng của anh vẫn bình ổn như cũ, lại càng thêm thấp giọng nghiêm khắc: “Không có một cấp trên nào giải quyết việc công mà lại cho phép em ngày làm việc chỉ nửa ngày đâu.”

Canh sườn trong tay cuối cùng cũng nguội tanh: “Em nói rồi em có thể thôi việc.”

“Nếu như em không bao giờ hiểu được cách tôn trọng công việc của mình…” giọng nói lạnh lùng không hề ấm áp dần yếu xuống, rốt cục anh đã yếu đến mức nói không ra lời nói. Quý ngài cá sấu ngạo mạn rốt cục đã mất răng nanh.

Ánh mắt Phó Vi ngưng lại, thần sắc lo lắng lóe lên một cái rồi biến mất, khôi phục sắc mặt đã giận tái đi: “Thì sao? Rồi thì sao?”

Kỳ Tự giữ im lặng.

Phó Vi đặt lại bát canh đánh keng một tiếng, ôm cái chăn trước đó cô đặt ở trên ghế sa lon đắp lên người anh: “Nếu anh đã biết cách chịu trách nhiệm với công việc của mình như thế, thì đêm nay cứ ngủ ở chỗ này đi. Tự giải quyết cho tốt!” Cô rất ít khi nổi giận với Kỳ Tự, qua đêm họng đã phát khô, khiến giọng cô nghe lạnh cứng mà phẫn uất.

Lời còn chưa dứt, người nói chuyện đã nhanh chân đi lên cầu thang, biến mất trong góc cua hình cung.

Bình Luận (0)
Comment