Khoa khám bệnh ở cuối hành lang lầu hai. Đêm khuya bệnh viện chỉ có mấy phòng trực ban vẫn sáng đèn, trong đêm trống vắng, đèn trong hành lang toàn mùi nước khử trùng vị được điều khiến bằng âm thanh cứ từng cái từng cái lóe sáng lên.
Trong phòng khám bệnh chỉ có ba cái giường bệnh, lúc Kỳ Tự đẩy cửa ra, Phó Vi đang nhẹ giọng trả lời viên cảnh sát. Ghi chép lại, rồi hỏi rất rất tỉ mỉ, vẻ mặt Phó Vi rất chân thành, nghe thấy tiếng anh mở cửa đi vào chỉ khẽ ngước đầu, không để ý nhiều.
Tốc độ trả lời vấn đề song lại chậm dần, hình như đang cố ý kéo thời gian.
Mắt Kỳ Tự liếc cánh tay cô, vết thương đã được khâu lại, băng gạc phình lên một vòng trên cánh tay cô mảnh khảnh, trông rất nổi.
Hiển nhiên, tên cướp này là một tay bất lịch sự.
Kỳ Tự ngồi xuống trên giường bệnh bên cạnh Phó Vi, lẳng lặng nghe viên cảnh sát một hỏi một đáp cùng Phó Vi, tiện tay cầm một quả táo và dao gọt trái cây trên tủ đầu giường. Không đếm xỉa gì, im lặng yên tĩnh.
Rất nhanh cuộc hỏi cung kết thúc, viên cảnh sát đứng dậy cảm ơn cô phối hợp, thuận tiện căn dặn cô: “Chuyện ác ý làm người khác bị thương ở giao lộ XX đó không phải lần đầu, đi đêm cô gắng đừng đi đường một mình.”
Phó Vi lễ phép liên tục gật đầu, tiễn viên cảnh sát đến cổng.
Trong phòng bệnh bỗng chỉ còn lại hai người.
Cô hít sâu một hơi cho mình sức lực, bỗng nhiên xoay người. Vừa toan nói, lại phát hiện Kỳ Tự đang cầm một quả táo bị bỏ quên bởi người bệnh nhân đang được truyền dịch, vỏ táo mỏng manh bị con dao sắc bén trong tay anh gọt rơi xuống đất một đoạn, độ dày đều nhau, không có vết đứt, chỉnh tề rơi vào thùng rác. Dường như anh đang hoàn thành một tác phẩm điêu khắc, thỏa mãn để dao xuống, bên môi xong lên đường cong xinh xinh.
Đồ ấu trĩ. Phó Vi một tay ôm cánh tay bị thương, yên lặng nhìn anh. Anh đang muốn dùng một con quả táo để mua chuộc cô à?
Trong ánh mắt cô khinh thường, đôi tay đẹp mắt kia bỗng thả ra, không do dự chút nào anh vứt quả táo được cắt gọn và con dao vào thùng rác, dùng khăn giấy lau sạch tay.
… Hóa ra chỉ là để giết thời gian. Thần sắc Phó Vi thay đổi.
Kỳ Tự ngẩng đầu, hơi nhíu lông mày: “Em muốn ăn cái thứ đồ không rõ lai lịch này à?” Anh ném khăn tay đi, vừa đứng dậy vừa nói, “Ở nhà có cả một tủ lạnh dự trữ, em có thể tự làm nhé, bé Phó Vi thích phát cáu.”
Ấu trĩ! Sắc mặt Phó Vi không tốt, mất máu khiến đôi môi cô trắng bệch, mí mắt cũng cụp xuống, ngay cả làm một cái vẻ mặt chán ghét cô cũng không có tinh thần. Cô không muốn để ý đến anh, lại muốn mở miệng đánh trả, trù trừ không quyết định được, bên bờ vai đã có một cái tay.
“Giờ, em có thể về nhà.” Kỳ Tự lẽ thằng khí hùng đẩy cô cái lưng cô, đưa ra phòng bệnh.
Phó Vi đi theo anh về phía trước, lúc kịp phản ứng đã đến ga ra ở tầng ngầm, đành bất đắc dĩ ngồi lên xe.
Cô kéo dây an toàn ra, vì tay phải bị thương, lúng túng kẹp được một nửa thì kẹt lại, túm mãi cũng không động đậy, khiến cô phập phồng không yên. Kỳ Tự trên ghế lái nhìn cô một cái, tự nhiên nghiêng người sang, giúp cô cài dây an toàn.
Phó Vi ngạc nhiên nhìn cái khóa. Kỳ Tự cũng đã quay đầu lại, đạp chân ga khởi động, không chớp mắt mà chỉ nhìn kính chắn gió.
Ngay cả câu hoà giải cũng không có! Phó Vi cắn cắn môi dưới, quay đầu nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe.
Kỳ Tự vịn tay lái, hững hờ hỏi thăm cô có tổn thất gì không: “Mất gì không?”
“…” Phó Vi hết sức chăm chú nhìn mảng xanh mất hút ngoài cửa sổ: Không thèm để ý đến anh!
“Hử?”
“… Túi bị cướp, bên trong toàn là giấy tờ. À, chìa khoá trong nhà cũng mất rồi.” Vẫn là nhịn không được mà trả lời anh.
Kỳ Tự nhíu nhíu mày: “Thế là em bị thương, chỉ là vì bảo vệ mấy thứ giấy tờ?”
“Không thì sao! Anh có biết không đến cơ quan hành chính làm giấy tờ phiền phức bao nhiêu!”
Tốc độ xe đột nhiên tăng lên, chuyển ngoặt xuống cao tốc: “Ờ, chỉ mong tên cướp tiếp theo có thể giải quyết nỗi phiền toái này của em.” Ánh mắt vẫn lành lạnh thoáng nhìn cánh tay cô băng bó, hình như tiếc nuối vô cùng rằng sao con dao kia không thể ghim trúng động mạch cô.
Quả nhiên, trông cậy vào việc Kỳ Tự có thể mềm giọng với cô, nhất định là cô nghĩ quá nhiều. Phó Vi dứt khoát nghiêng đầu sang chỗ khác không để ý tới anh.
Chạy qua một giao lộ, anh nói lần nữa: “Anh nghĩ đây là lúc chúng ta nói chuyện về hành tung gần đây của em.”
Phó Vi chỉ để lại một bên mặt im lặng.
“Nếu như anh không đoán sai, hình như em rất không hài lòng với anh.”
“…” Anh cũng biết cơ…
“Không thể không nói, tâm trạng này vô ý nghĩa lắm, đồng thời không hề có lý do chính đáng.” Ngữ khí anh vô cùng là đương nhiên.
Phó Vi quả thực muốn giận điên lên, không thể nhịn được nữa cô quay đầu nhìn anh: “Thế anh cảm thấy anh không đàng hoàng đi bác sĩ, làm loạn lên muốn về nhà là rất có đạo lý à? Thế còn dám son sắt dạy em cái gì mà gọi là tinh thần trách nhiệm, người như anh có trách nhiệm lắm đấy? !”
Bên mặt anh trong bóng đêm yên lặng, hình như không để cơn giận của cô trong lòng: “Vậy là lý do em không hài lòng, là câu trước, hay câu tiếp theo?”
┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈┈
Sau khi gặp cướp xong, Phó Vi trở nên càng thêm nóng tính.
Ngay cả Phó Kỳ Dự cũng thấy cô nóng tính, hỏi cô: “Chúng ta có cần tạm thời dừng cuộc nói chuyện?”
Phó Vi áy náy lắc đầu, cô không muốn chỉ vì nhân tố cá nhân mà ảnh hưởng đến tiến độ công việc của họ. Nhưng trạng thái của cô quả thực không tốt lắm, từ bệnh viện trở về cô vẫn đắm mình trong trạng thái dễ dàng nôn nóng, lúc nói chuyện cũng có phần không yên lòng.
Đột nhiên, điện thoại trong túi bắt đầu điên cuồng rung lên. Một cái số lạ, cô vừa định nhận, đối phương cũng đã cúp máy. Gần đây kiểu điện thoại quấy rầy này vô cùng nhiều, nhưng lần nào cũng cúp trước khi cô bắt, cũng không hiển thị số.
Phó Vi suy đoán, có phải là Kỳ Tự đùa cô?
Cô mau chóng thầm lắc đầu. Cái người kia là kẻ cố chấp tự cho là đúng, ngay cả việc nói thêm một câu an ủi cũng không chịu nói, trên đường từ bệnh viện về chỉ có biết chất vấn lý do cô giận, không nói tới một chữ nào về việc cô bị thương.
Anh lại còn mạnh miệng chất vẫn nỗi phẫn nộ của cô! Cô quả thực không biết nguyên nhân cụ thể sao mình lại giận, rốt cuộc là tức anh lấy sức khỏe chính mình ra đùa, hay là bởi vì anh can thiệp thô bạo tới cuộc sống cá nhân của cô. Thế nhưng dù thế nào… cái loại người như anh này, nói câu nào cũng có thể khiến cô giận? Chuyện này có cần làm bài báo cáo năm phút cho anh không? !
Huống hồ, sau khi cô né tránh đề tài này và cũng tiếp tục chiến tranh lạnh, Kỳ Tự không còn chủ động tìm cô nói chuyện.
Kết luận là: Loại người này, lại có hứng thú đi gọi điện thoại quấy rầy thì cô chết liền.
Có cơ sở này, Phó Vi bèn càng cáu kỉnh. Thí dụ như do một cuộc chiến tranh lạnh lại không rõ nguyên do nữa, thí dụ như gần đây luôn nhận được mấy cuộc điện thoại quỷ dị, thí dụ như vừa rồi lúc vào tòa nhà cô có gặp… Kim Lễ Ân.
Khi đó cô ấy đang ngoặt ra bồn hoa của khu dân cư, xe của Kim Lễ Ân dừng ở trước mặt cô ngay lúc vào. Cô gái trên ghế lái đeo cái kính che nửa gương mặt, lúc mở cửa kính xe xuống, Phó Vi cơ hồ không nhận ra cô ấy.
“Nếu như tôi không lầm, cô là em gái Kỳ Tự, Phó Vi?” Cô ấy tháo kính râm xuống, nụ cười cười rất công nghiệp.
Phó Vi miễn cưỡng nhận ra cô ấy, nửa là nghi hoặc gật đầu: “Vâng, tôi là Phó Vi. Giám đốc Kim sao lại ở chỗ này?”
Kim Lễ Ân cười chỉ chỉ tòa cao ốc nhà Phó Kỳ Dự: “Tôi ở đây.”
Tòa nhà được yêu thích của giới quý tộc độc thân trẻ tuổi của thành phố.
Phó Vi hiểu ra gật gật đầu: “Cô có chuyện gì không?” Ngữ khí vô thức có chút qua loa. Gần đây tất cả mọi chuyện và người có quan hệ tới Kỳ Tự, đều khiến cô không có hảo cảm.
Kim Lễ Ân lấy ra một văn kiện từ cái ghế bên cạnh ghế lái, đưa ra cửa sổ xe: “Mấy ngày không gặp Kỳ Tự, anh ấy cắt hết tất cả phương thức liên lạc rồi à? Chỗ tài liệu này rất gấp, gặp được cô thật là quá tốt, hi vọng cô có thể mang về, để anh ấy đọc.”
Cô ấy gọi thẳng tên Kỳ Tự, không có sử dụng chức danh hay kính ngữ, trông qua rất quen thuộc. Người thế này, sao lại không liên lạc được?
Phó Vi hoang mang thì hoang mang, vẫn đưa tay đón lấy: “Vâng, tôi sẽ đưa anh ấy.”
“Vậy tôi cảm ơn cô Phó.” Cô ấy trang điểm rất kỹ càng, nụ cười không có gì phải bắt bẻ. Nghe nói nhà cô ấy là tài phiệt thành phố S, gia tộc đầu tư nên cô ấy lập nghiệp dễ dàng, lên như diều gặp gió. Từ nhỏ đã được bồi dưỡng như vậy, khó trách sao mỗi một nụ cười đều căng giãn vừa hay, không suồng sã lại không xa lánh, khiến người ta cảm thấy có một khoảng cách vô hình.
Phó Vi bình tĩnh tạm biệt Kim Lễ Ân đi vào cao ốc, làm khói trong quả cầu tức giận vốn không có kẽ hở trong lòng, lại lần nữa thầm bốc lên. Đồng ý giúp Kim Lễ Ân một tay, có ý là… Lại phải chủ động tìm Kỳ Tự nói chuyện.
… Thật sự là quá bực mình!
Phó Kỳ Dự tựa ghế sô pha, hăng hái nhìn Phó Vi đối diện đang ngẩn người một cách chăm chú. Nét mặt cô xem ra có phần căm giận bất bình, bờ môi mím thật chặt, thoạt nhìn như là đang nhịn điều gì.
Rất giống một con mèo co lại mà không dám kêu meo meo không dám cắn.
Anh nhẹ giọng bật cười. Thấy Phó Vi lấy lại tinh thần, đột nhiên nhớ ra chuyện kia: “Gần đây em có hay gặp người nào kỳ quái không… Kiểu như tan tầm đi theo em theo dõi?”
Phó Vi cười khan một tiếng: “Cướp bóc trắng trợn tôi cũng gặp rồi, theo dõi sau lưng thì thật đúng là không có… Làm sao ạ?”
Phó Kỳ Dự nhíu nhíu mày, nhớ lại cái bóng dáng lén lén lút lút ngày đó anh thấy ở cửa rạp hát. Nếu như trực giác của anh ấy không sai, hướng con mắt người kia nhìn đăm đăm, đích xác là Phó Vi.
Đáng tiếc sao ngay cả chuyện đối phương là nam hay nữ anh cũng không có phân biệt ra được, lại càng không cần phải nói đến chuyện nhắc nhở Phó Vi.
Có lẽ là anh nghĩ quá nhiều?
Kim đồng hồ chỉ hướng mười giờ rưỡi, thời gian nói chuyện sắp kết thúc. Phó Vi nhìn bộ dáng Phó Kỳ Dự muốn nói lại thôi, đang toan nói một câu cáo từ, lại đột nhiên bị một câu hỏi kỳ quái của anh khơi lòng hiếu kỳ. Người kỳ quái? Trông cô vậy giống người hấp dẫn tai mắt tội phạm thế sao?
Trong im lặng, điện thoại lại lần rung lên. Phó Vi nói xin lỗi với Phó Kỳ Dự, không chút suy nghĩ bèn nhận ngay lập tức.
“Còn bao lâu nữa mới xong?” Thế mà lại là giọng Kỳ Tự.
Sắc mặt Phó Vi không tốt, tức giận đáp: “Sắp rồi. Có việc gì?”
“Anh ở dưới lầu đây.”
“…” Phó Vi kinh ngạc đi đến cửa sổ sát đất, cầm điện thoại nhìn ra bên ngoài từ tầng hai mươi ba, bóng đêm đen đặc, một con xe màu đen quen thuộc bật đèn trước nhoáng lên một cái trong bóng đêm trầm tịch.
Anh gần đây ở nhà tĩnh dưỡng, không lên công ty, lịch trình toàn đi công tác đều bị anh lùi hết… sao lại nghĩ đến chuyện tìm cô?
Phó Vi kinh ngạc cầm điện thoại di động: “Anh không nghỉ ngơi à?”
“Ừm. Sau này ngày nào cũng tới đón em.”
“…”
“Cho em năm phút xuống lầu. Chỗ này không cho đỗ xe.”