Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm - Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Chương 1

"Bánh mè đây, bánh mè đây."

"Đến xem thịt tươi ngon nào."

"Rượu ngon đây."

Khu chợ ồn ào, những người dân bình thường mặc áo vải thô, cầm vài đồng xu đi mua những thứ cần thiết. Ở cái thời đại này, trong nhà còn dư ra được vài đồng xu để mua đồ đã là mong ước ít ỏi làm rồi. Khắp nơi đều đang chiến tranh không có điểm dừng, cuộc sống không có một chút hi vọng.

Người trên đường phần lớn mặt vàng da xanh, trong đám đông có một người lạ mặt chen ra. Nói là lạ mặt, là vì nếu không nhìn kỹ thì cũng không có gì đặc biệt, mặc áo vải thô, chân quấn vài miếng vải, mang đôi giày cỏ. Tuổi tác không lớn, trông chỉ khoảng mười sáu, mười bảy tuổi.

Đó là một "thiếu niên", nhưng gọi là thiếu niên thì lại rất kỳ lạ. Kỳ lạ ở chỗ nào ư? Vì thiếu niên này quá đẹp. Da trắng như nước, khuôn mặt như được chạm khắc từ ngọc, thân hình cao khoảng một mét bảy, ai nhìn cũng phải khen ngợi thốt lên, đúng là một thiếu niên xinh đẹp.

Nhưng lúc này thiếu niên lại mang vẻ mặt khó chịu, phủi bụi bám trên áo và tay áo.

"Chật quá." Cố Nam nhếch miệng, chỉnh sửa cổ áo: "Chết tiệt thật, mình đã đến đâu vậy trời.”

Cố Nam là tên của thiếu niên, lúc này thiếu niên đứng trên đường phố nhìn cảnh tượng xa lạ xung quanh thì lại thấy đau đầu.

Cô không phải là một thiếu niên, gọi là thiếu niên chỉ vì mặt cô bám bụi và nhìn có vẻ nam tính. Cô thực ra là một thiếu nữ xinh đẹp.

Tại sao lại là thiếu nữ chứ! Nhìn xuống bộ ngực hơi nhô lên của mình, Cố Nam chợt muốn chửi thề.

Mọi chuyện bắt đầu từ vài ngày trước.

Lúc đó, cậu vẫn là một thanh niên tốt thế kỷ 21.

Được rồi, không thể coi là tốt, cậu chỉ là một nhân viên văn phòng bình thường thôi. Làm nghề thiết kế, công việc thiết kế là làm sản phẩm, rồi bị sếp trả lại để chỉnh sửa. Hôm đó, khoảng mười hai giờ đêm. Cậu đã chuẩn bị đi ngủ thì ai ngờ hộp thư lại hiện thông báo, ông chủ lại yêu cầu cậu chỉnh sửa poster mới làm. Thật ra, nếu yêu cầu chỉnh sửa hợp lý thì cậu cũng chẳng phàn nàn. Nhưng ông chủ cậu lại không hiểu gì cả, mỗi lần đều đưa ra những ý kiến chủ quan mơ hồ, không có hướng dẫn cụ thể, chỉ nói còn thiếu một chút cảm giác thì cậu phải chỉnh sửa sao đây.

Tất nhiên, ai bảo người ta là ông chủ, dù Cố Nam không muốn thì cậu vẫn phải pha một bát mì, ngồi trước máy tính chuẩn bị thức đêm làm sản phẩm.

Cậu nhớ đang làm poster cho một trò chơi chiến trường cổ đại, yêu cầu của ông chủ là tạo ra cảm giác lịch sử và cổ kính.

"Lịch sử và cổ kính à." Cố Nam đẩy kính, tự nhủ.

Không sao, thêm vài bộ lọc, điều chỉnh cân bằng màu sắc, hình ảnh thiên về tông ấm, thêm chút xám, cuối cùng là phủ một lớp hạt, chắc sẽ có chút cảm giác rồi. Nghĩ vậy, cậu kéo ảnh gốc vào phần mềm.

Sau khi chỉnh sửa mấy tiếng, không biết từ lúc nào mà Cố Nam đã ngủ quên.

Ai ngờ khi cậu tỉnh dậy lần nữa, thì đã trở thành như bây giờ, mặc áo vải thô, ngất xỉu trên con đường nhỏ. Đôi kính cận đã theo cậu từ thời trung học mười hai năm không thấy đâu, tóc ngắn trở thành tóc dài, chiều cao cũng giảm xuống còn một mét bảy, ngay cả "cậu nhỏ" của cậu cũng không còn.

Cô ngồi đờ đẫn rất lâu, xung quanh không có ai, giữa trưa nắng nóng.

Cô nắm chặt tay bàn tay, cảm thấy sức mạnh lớn hơn nhiều, tất nhiên đó cũng chỉ là cảm giác của cô. Cô lật mình đứng dậy, nhíu mày, ngay cả cơ thể cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.

"Vậy nên." Sau một lúc lâu, Cố Nam ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh vô tận: "Mình nên chửi thề không đây?"

Cô đi theo con đường nhỏ không có mục tiêu, đi khoảng ba ngày, mới gặp được một nơi có người.

Đó là thành phố nơi cô đang đứng.

Thành phố không nhỏ, từ bức tường thành cao ngất và con kênh xung quanh thì có thể thấy rõ. Cố Nam đi vào thành phố sau khi qua nhiều lần kiểm tra của lính gác, xác nhận chỉ là dân thường.

Nói thật, nếu nói việc xuyên không này gây phiền toái gì cho cô thì thật không có. Dù sao, ở kiếp trước cô cũng không có cha mẹ, không có ràng buộc. Nhưng nói nó khiến cô hào hứng thì tuyệt đối không.

Không nói đến việc hoàn toàn biến thành người khác, ngay cả giới tính cũng thay đổi.

Quan trọng hơn là cô không biết mình đang ở thời đại và hoàn cảnh nào, thế này làm sao mà sống được?

"Nhìn trang phục và ngôn ngữ của họ, chắc là thời cổ đại Trung Quốc." Cố Nam đứng ở góc đường nhìn người qua lại, lẩm bẩm. Người trên đường thỉnh thoảng giao tiếp, ngôn ngữ cô có thể hiểu được, đúng là tiếng Trung, dù có pha chút tiếng địa phương nhưng cũng không quá khó hiểu.

"Đói quá." Tiếng kêu phát ra từ bụng. Cố Nam buồn bã xoa bụng, đã ba ngày không ăn gì, dù không biết vì sao cơ thể không bị ảnh hưởng nghiêm trọng, dường như còn có thể chịu đói lâu hơn. Nhưng phải nói rằng, cô rất muốn ăn một bữa ngon.

"Đừng nói ăn một bữa." Cố Nam lẩm bẩm: "Giờ trên người mình còn chẳng có một xu.”

Gương mặt đẹp đẽ với chút khí khái nay trở nên hơi gian trá, cô nhìn người trên đường, mắt sáng lên khi thấy túi tiền của họ: "Hết cách rồi, phải kiếm ít tiền thôi."

Cô liếc nhìn một ông lão ăn mặc sang trọng. Ông ta khoảng năm, sáu mươi tuổi, nhưng bước chân vẫn rất vững chãi, toát lên khí chất đặc biệt, đi giữa đám đông rất nổi bật, dễ dàng thu hút sự chú ý.

Từ xa nhìn lại, tóc trắng được chải gọn gàng, mặt dù già nhưng mắt vẫn sáng. Cao khoảng sáu, bảy thước (khoảng một mét tám), rất cường tráng so với người già. Ông ta không có người đi cùng, nhưng trang phục làm Cố Nam chú ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Không quan tâm đến khí chất và ngoại hình của đối phương, lúc này Cố Nam chỉ nhìn thấy túi tiền nặng nề bên hông ông ta.

Một ông già "không linh hoạt" cầm nhiều tiền là một mục tiêu hoàn hảo.

Cố Nam không có cha mẹ, vì vậy thời thơ ấu cô ấy sống rất khó khăn. Để sống sót, cô ấy cũng đã từng ăn trộm vặt. Thật ra đã nhiều năm không làm việc này, không ngờ hoàn cảnh hiện tại lại phải dùng đến.

Tất nhiên, cô ấy chọn người đàn ông lớn tuổi này cũng có lý do riêng của mình. Ngoài việc đối phương là người già, thể chất “kém” hơn, phản ứng không nhạy bén bằng người trẻ. Thì điều quan trọng hơn là người đàn ông này trông có vẻ là người giàu có, nghĩ đến việc trộm của ông ấy một ít tiền cũng sẽ không gây nhiều rắc rối cho ông ta. Và cô cũng có thể lấy được nhiều tiền hơn.

Người già, xin lỗi, xin đừng để trong lòng. Cố Nam liếm môi, lén lút đi theo sau.

Nhiều năm sau, khi nghĩ lại trải nghiệm này, Cố Nam lại muốn tự vả mình một cái. Nếu trời cho cô một cơ hội lần nữa, cô chắc chắn sẽ không đi ăn trộm tiền của ông già này.

***

Đám đông chật chội, con đường không rộng rãi, đi qua nơi đông người không thể tránh khỏi việc bị xô đẩy. Người đàn ông lớn tuổi đi phía trước lại thư thái, luôn tìm được lối đi giữa đám đông mà nhẹ nhàng bước qua.

Bước chậm lại, Cố Nam không nhanh không chậm theo sau người đàn ông lớn tuổi, dần dần điều chỉnh bước đi, giữ nhịp với đối phương. Ánh mắt cô rơi vào chiếc túi tiền ở thắt lưng người đàn ông, lại quan sát một lần nữa.

Dây buộc túi tiền được thắt bằng một nút sống, chỉ cần nhẹ nhàng kéo là có thể mở ra. Kiểu thắt này lấy tiền rất tiện, nhưng cũng tiện để trộm. Nếu buộc bằng nút chết, Cố Nam sẽ không ngần ngại mà bỏ đi ngay. Không có dao để cắt dây, cô không thể mở được nút chết được nếu muốn để người khác không chú ý.

Túi tiền trông có vẻ nặng, lắc lư theo bước đi của người đàn ông.

Còn lại chỉ cần chờ cơ hội thôi, Cố Nam mím môi nhìn về phía trước. Phía trước dường như có một quầy bán bánh nướng khá đắt hàng, khoảng bảy tám người đang đứng đó chờ mua một cái bánh để thử. Đây chắc hẳn là chỗ đông đúc nhất trong chợ, trên đường không ít người qua lại.

“Khụ khụ.” Người đàn ông liếc nhìn quầy bánh nướng bên đường, nếu là trước đây ông ta có thể đã mua vài cái, nhưng bây giờ đã già, răng miệng không còn tốt như trước nên bỏ qua thì hơn. Hiếm khi ra ngoài đi dạo, ông ta vẫn chuẩn bị tìm một chỗ quen thuộc để uống trà.

“Bốp bốp.” Đột nhiên cảm thấy có người vỗ vai bên phải, không tự chủ được mà quay đầu lại nhìn, nhưng chẳng thấy ai cả.

“Phù.” Một tiếng gió nhẹ không thể nghe thấy vang lên từ phía sau, trong tiếng ồn ào của đám đông, hầu như không thể nghe thấy.

Người đàn ông lập tức hiểu ra tình hình, nhướng mày, ánh mắt lóe lên một chút giễu cợt.

Hay thật, dám ăn trộm cả ta cơ!

Hê hê, thành công rồi. Tay của Cố Nam như một con rắn linh hoạt lẻn ra, nhanh chóng và không gây ra tiếng động, quấn quanh eo người đàn ông một cách kỳ quái, lặng lẽ kéo dây buộc túi tiền.

Sợi dây cọ xát nhẹ nhàng, túi tiền đã rơi xuống, rồi được một tay khác chụp lấy, không gây ra chút tiếng động nào.

Thành công rồi, rút lui thôi. Khoé miệng Cố Nam khẽ nhếch lên. Đang chuẩn bị rút lui thì bị một bàn tay già cỗi nắm chặt.

Một giọng nói khàn khàn bình thản vang lên: “Cậu bé, lấy mà không hỏi thì không phải là hành động của quân tử đâu.”

Người đàn ông cất giọng trầm trầm, quay đầu lại, đôi mắt sắc bén hoàn toàn không giống mắt của người già, quét qua gương mặt Cố Nam.

“Ực.” Chỉ trong nửa giây đối diện, Cố Nam cảm thấy như rơi vào hầm băng giữa ngày hè nóng bức, cảm giác kinh hãi này khiến trán cô toát một giọt mồ hôi lạnh.

Người đàn ông nhìn thấy gương mặt của Cố Nam, ánh mắt lóe lên một chút ngạc nhiên, sau đó ánh mắt rơi vào ngực cô, có hơi nhô lên, gật đầu như hiểu ra gì đó: “Ồ, hoá ra là ta nhìn nhầm, thì ra là một cô bé.”

Trời ơi, ai nói người già phản ứng chậm, ra đây tôi đánh chết hắn cho xem.

Ánh mắt thoáng run lên, Cố Nam nhìn về phía một con hẻm nhỏ hẻo lánh bên cạnh.

Chạy.

Cô cắn răng, cố rút tay bị nắm lại, nhưng tay đối phương như cái cùm sắt giữ chặt không hề lỏng lẻo.

Người đàn ông đứng vững vàng tại chỗ, còn Cố Nam thì mặt đỏ tía tai kéo tay mình nhưng chẳng kéo ra được chút nào.

“Hử?” Người đàn ông nhíu mày, tay từ từ dùng sức, đã sử dụng tám phần sức lực.

Ông biết rõ sức mình, dù đã có tuổi nhưng dù không dùng nội lực thì lực tay của ông ít nhất cũng có thể nâng sáu trăm cân (300kg).

Hai ba người đàn ông bình thường hợp lại cũng không kéo được ông.

Mà cô bé trước mặt trông có vẻ không lớn này lại khiến ông phải dùng tới tám phần sức lực, ít nhất cũng phải là bốn năm trăm cân.

Cô bé này sức không nhỏ. Người đàn ông nghĩ thầm, nhưng vẫn không buông tay, mặc cho Cố Nam giằng co.

Chết tiệt, ông già này rốt cuộc là ai, hay người ở đây đều biến thái như vậy. Cố Nam có cảm giác muốn khóc, mình chỉ muốn ăn trộm chút tiền để no bụng, sao lại gặp phải chuyện thế này.

Kéo một hồi lâu, Cố Nam cuối cùng cũng từ bỏ, thở hổn hển, nở một nụ cười gượng gạo với người đàn ông: “Ông ơi, đời người ai cũng khó khăn, hay ông tha cho cháu một lần được không? Chúng ta sẽ còn gặp lại, ơn nghĩa hôm nay, sau này chắc chắn sẽ báo đáp.”, thở hổn hển, cười gượng với người đàn ông: “Ông ơi, cuộc sống trên đời không dễ dàng, hay là, thả con một lần được không? Chúng ta núi xanh còn đó, sông kia chảy dài, hôm nay ông giúp con, ngày sau con sẽ báo đáp.”

Cô bé này nói chuyện khá thú vị, người đàn ông cười, đưa tay lấy túi tiền từ tay Cố Nam.

Đánh giá cô vài lần, quần áo rách rưới, khuôn mặt vốn nên đẹp đẽ thanh tú lại dính vài vệt bùn bẩn, có vẻ là một người gặp hoàn cảnh khó khăn: “Cô bé từ đâu đến đấy?"

Ông già kia hỏi trong ánh mắt khó hiểu của Cố Nam.

"Tôi..." Cố Nam ngập ngừng, cô không biết nên trả lời thế nào. Cô hoàn toàn không biết đây là nơi quái quỷ nào, thậm chí không thể nói tên một địa danh nào. Chẳng lẽ nói mình đến từ Trái Đất?

Ho khẽ một tiếng, mắt Cố Nam lảng tránh đầy lo lắng, nói cứng rắn: "Tôi không nhớ."

"Không nhớ ư?" Ông già ngạc nhiên: "Vậy gia đình của ngươi ở đâu?"

Không còn chỗ để lẩn tránh, Cố Nam cúi đầu, không dám nhìn vào mắt người đàn ông, đá nhẹ viên đá dưới chân, thì thầm: "Không có."

Cô không để tâm nhiều, dù sao việc không có gia đình cũng đã xảy ra từ lâu, cô cũng đã quen rồi.

Không cha không mẹ, đến cả nhà ở đâu cũng quên rồi sao.

Nhìn cô gái trước mắt cúi đầu, mắt Ông già ánh lên sự bất lực, tay nới lỏng một chút. Đúng là trong thời đại loạn lạc này...

"Nếu cô không muốn đến quan phủ thì theo ta đi." Ông già thả tay ra, quay lưng bước đi.

Không thể nào, lão già này không phải có ý định gì đặc biệt chứ?

Cố Nam cúi đầu nhìn lại cơ thể mình, dù không muốn thừa nhận nhưng vẫn có chút nhan sắc. Nghĩ đến đây, cô lại nảy sinh ý định bỏ trốn.

"Đừng nghĩ đến chuyện chạy trốn, lão phu bắt vẫn có thể dễ dàng bắt ngươi lại thôi." Ông già liếc nhìn phía sau, nói lạnh lùng nhưng đầy tự tin.

Khỉ thật, Cố Nam đen mặt, tức tối theo sau.

Theo thì theo, chắc tôi sợ ông.

Một quán trà nhỏ bên đường, nói là quán trà nhưng thực ra chỉ là một quầy trà được dựng từ tre và cỏ khô.

Trà cũng không phải loại trà quen thuộc, mà chỉ là bát nước lạnh.

Bên trong có vài cái bàn thấp, bàn gỗ mài thô sơ, bên cạnh đặt một cái ghế cũ kỹ, nhưng tạm cũng coi là có chỗ ngồi.

Quán trà có khá nhiều người, trời nóng bức, đi dạo trên phố lâu muốn nghỉ ngơi một chút, thì quán trà bên đường luôn là một lựa chọn tốt.

Mọi người uống trà, nói chuyện phiếm, đôi khi bàn luận sôi nổi, làm cho quán trà nhỏ này trở nên rất rôm rả.

Góc quán trà có một ông già và một thiếu niên đang ngồi, nhìn qua thì thấy một ông già trang trọng, đi cùng một thiếu niên sa sút. Ông già gọi một ấm trà, cứ thế uống trà nhìn ra đường.

Còn "thiếu niên" đối diện thì đang ôm bát cơm trước mặt ăn ngấu nghiến, tiếng ăn vội của cô vang lên rất rõ ràng.

***

"Sao rồi, ăn đủ chưa?" Ông già khẽ cười nhìn cô gái ăn uống không chút tôn nghiêm trước mặt, uống một ngụm trà (nước lạnh).

"Ừ." Cố Nam đặt bát xuống, quạt miếng đậu dính bên miệng, ăn vào, mặt hơi ngượng ngùng: "Cảm ơn."

Cô tưởng lão già này có ý đồ gì xấu, ai ngờ lại mời cô ăn một bữa.

Dù chỉ là một bữa cơm đậu đơn giản, nhưng cũng làm cái bụng trống rỗng của cô cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Nói thật thì đồ ăn ở đây cũng kỳ lạ, dùng đậu nấu nhừ làm thành cơm đậu.

Bỏ ít dầu, ít muối nên cơm vẫn còn mùi đậu tanh. Nếu không phải cô đang đói đến mức dán ngực vào lưng thì thực sự là nuốt không trôi.

"Bốp."

Cố Nam không biết diễn đạt lòng biết ơn thế nào, chỉ có thể học theo mấy bộ phim đời trước, ôm quyền trước ngực: "Lần này được cứu giúp, chắc chắn sẽ ghi nhớ trong lòng, sau này sẽ báo đáp."

"Thôi đi." Ông già phẩy tay, không để tâm đến lời hứa hão huyền của Cố Nam: "Ăn cơm đi."

"Hì hì." Cố Nam sờ mũi, cầm lại đũa tiếp tục ăn. Khó khăn lắm mới có bữa no, cô quyết định ăn luôn phần của mấy ngày tới.

Ông già dường như có điều gì lo lắng, cau mày rót thêm chén trà.

Vừa uống, vừa đặt tay trên bàn, ngón trỏ gõ nhẹ xuống mặt bàn. Nhìn người qua lại gầy gò, ánh mắt ông có hơi mệt mỏi.

Lần này nếu có thể diệt nước Triệu, nhà Chu chỉ còn là cái vỏ rỗng, thì ngày đại Tần thống nhất thiên hạ, chắc cũng không còn xa nữa.

Haiz, không biết lão già này còn có thể nhìn thấy ngày thái bình thống nhất không đây.

Cố Nam nuốt vài miếng cơm đậu, nhìn ông già: "Ông ơi, ông đang nghĩ gì thế?"

Người đàn ông nghe tiếng Cố Nam thì quay lại nhìn.

Môi ông nhấp trà, nước trong chén dao động theo hơi thở.

Một lúc lâu, dường như nghĩ ra gì đó, ông nhếch miệng đặt chén trà xuống: "Cũng được, để ta hỏi ngươi, xem ngươi có ý kiến gì không?”

Thật ra ông chỉ hỏi bâng quơ, không nghĩ rằng một cô nương sa cơ lỡ vận bên đường có thể có ý kiến gì về chuyện đó.

Ông già gõ ngón tay xuống bàn, dường như đang cân nhắc tổ chức ngôn ngữ của mình.

Một lúc lâu, ông mới chậm rãi mở lời: "Nếu giờ cô là một tướng quân, chỉ huy sáu mươi vạn quân lính."

"Và bây giờ cô đang bao vây một thành trì dễ thủ khó công, trong thành có bốn mươi lăm vạn quân phòng thủ. Quân đội của đối phương chủ yếu là kỵ binh, thành thạo chiến thuật đánh du kích tiến thoái tự do. Vị trí giao chiến nằm trong vùng núi, bốn phía là thung lũng, duy chỉ có nơi đóng quân của địch là một cao nguyên."

"Ngươi nói xem, ngươi sẽ đánh thế nào?"

"Này ông già, ông không phải là một tướng quân đấy chứ?" Cố Nam đã ăn no được một nửa, đặt bát xuống. Không ngờ ông già lại hỏi câu hỏi như vậy, cô buột miệng nói một câu.

Cô không hiểu lắm về lĩnh vực này, nhưng để giết thời gian cũng tốt.

Dù sao cũng chỉ là nói bừa, nhớ lại những trò chơi chiến thuật mà mình đã chơi trước đây, Cố Nam giả vờ trầm tư một lúc.

"Tam quân chưa động, lương thảo đi trước!"

"Đợi đã!" Cố Nam vừa nói được một câu, đã bị ông già đối diện ngắt lời ngay lập tức.

Nói nửa chừng là khó chịu nhất, Cố Nam bực mình nói: "Ông già, ông làm gì vậy!"

"Nhắc lại câu vừa nói đi." Ông già nhíu mày, nhìn chằm chằm Cố Nam, hỏi lại.

Cố Nam khó hiểu nhướn mày: "Tam quân chưa động, lương thảo đi trước?"

"Câu này ngươi nghe ai nói đấy?" Ông già nhíu mày, trông có vẻ đáng sợ.

"Tôi." Cố Nam nhận ra có thể câu này không tồn tại ở thế giới này, dường như cô vô tình đạo văn gì gì đó rồi, bèn nhìn xung quanh lo lắng: "Tôi tự nói bừa thôi."

"Nói bừa ư?" Ông già không tin tưởng nói: "Ngươi không lừa lão già này chứ?"

Câu này là kiến thức cơ bản của binh pháp, dù ngắn gọn súc tích nhưng cũng không có gì đáng ngạc nhiên.

Điều khiến ông ngạc nhiên là chuyện khác.

Phải biết rằng trong thời đại này, người thường không có khả năng học sách. Nhìn bộ quần áo rách nát của cô, cộng thêm việc cô không có cha mẹ thì rõ ràng không thể là gia đình giàu có.

Điều đó có nghĩa là cô gái này không thể nào đọc sách binh pháp gì cả.

Trong hoàn cảnh như vậy, cô lại có thể nói ra câu "Tam quân chưa động, lương thảo đi trước."

Chưa từng học đến, thậm chí không có kinh nghiệm nào mà có thể tự mình đúc kết ra ư.

Cô gái này.

Ông già liếc nhìn Cố Nam.

"Tôi cần gì phải lừa ông chứ.”

"Ngươi từng đọc qua binh thư sao?"

Cố Nam không cần nghĩ, lắc đầu: "Chưa."

Mình chỉ là một trên trạch nam, sao mà đọc được binh thư chứ, dù có hứng thú thì cũng chỉ lướt qua, chưa đọc hết quyển nào.

Ông già suy nghĩ, nhìn cô gái đang cúi đầu ăn cơm này, thực sự không có lý do gì để lừa mình, gật đầu: "Ngươi tiếp tục nói đi."

"Hàng nhiều quân lính giao chiến thì lương thảo càng quan trọng, chỉ riêng nhu cầu hàng ngày của binh lính đã là một con số kinh khủng. Nếu là tôi thì chắc chắn sẽ nghĩ đến việc cắt đứt lương thảo của đối phương trước."

"Dù không cắt được cũng phải đảm bảo lương thảo của mình đầy đủ."

Cố Nam cầm ấm trà trên bàn, rót cho mình một chén: "Vùng đó có sông suối không?"

Ông già rót thêm chén nước, gật đầu: "Có sông."

"Có sông." Cố Nam gật đầu, chống cằm suy nghĩ tiếp.

"Có sông, vậy thì để quân lính khai thông kênh mương, vận chuyển lương thảo bằng đường thủy, chắc chắn nhanh hơn nhiều so với vận chuyển trên đường núi. Như vậy, sẽ không thiếu lương thảo.”

Ông già nghe Cố Nam nói thế thì mắt nheo lại.

Cô gái này thú vị đấy.

Trước trận đánh, việc đầu tiên họ làm là khai thông kênh mương, vận chuyển lương thảo bằng đường thủy.

Không biết từ lúc nào, sắc mặt ông trở nên nghiêm túc hơn.

"Tốt, sau đó thì sao."

Không nhận ra sự thay đổi của ông già.

Cố Nam chỉ tự mình nói bừa: "Sau đó là dụ địch vào sâu."

"Đầu tiên tấn công, sau đó giả vờ thua trận, rút lui, dụ địch vào sâu trong thung lũng."

"Khu vực cao nguyên rất thích hợp cho kỵ binh xung phong, từ cao xuống thấp, lực xung phong rất lớn. Giao chiến ở đó, quân ta không có lợi thế nào."

"Vậy thì chuyển chiến trường, chỉ cần địch vào thung lũng, kỵ binh sẽ khó di chuyển, trở thành con mồi. Lúc đó, với số lượng quân lớn hơn thì địch sẽ như cá nằm trên thớt."

Tất cả những điều này chỉ là những lời cô nhớ từ những trò chơi chiến thuật thời đi học, nhưng cô vẫn nhớ một vài thứ.

Trong mắt cô, dù những lời này có thể có lỗ hổng, nhưng để lừa ông già này thì không thành vấn đề.

Ông già nghiêm túc nhấp một ngụm trà.

Theo thói quen đánh giá các tướng quân trên triều đình, ông không tự giác đưa ra một nhận xét trong lòng.

Suy nghĩ còn rất đơn giản, nhưng đã có chút phong thái của một vị tướng, là một viên ngọc thô có thể mài dũa.

Qua vài lần rèn luyện hẳn là có thể dùng được.

Sau đó, ông bất ngờ nhớ ra, người đang nói chuyện trước mặt không phải là một vị tướng quân trên triều đình.

Mà là một cô gái chưa từng đọc sách.

Điều đó không chỉ đơn giản là "vẫn có thể dùng được."

Nghĩ vậy, ông già im lặng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt.

Những lời cô nói, nếu đặt vào miệng các tướng quân trên triều đình thì cũng chỉ khiến ông chú ý một chút.

Nhưng giờ đây, những lời đó lại được nói ra từ miệng một cô gái có thể không biết đọc chữ, khiến ông không thể coi thường được.

Hít sâu một hơi, ông già giơ bốn ngón tay lên, trong mắt mang theo vẻ khó hiểu, hỏi:

"Bốn mươi lăm vạn đại quân, giao tranh trực tiếp không phải chuyện một sớm một chiều có thể phá được, cô sẽ làm thế nào?"

"Tôi đâu nói là sẽ giao tranh trực tiếp. Chỉ cần dụ địch vào thung lũng, thì chỉ cần hai cách rất đơn giản là có thể giải quyết."

Cố Nam uống nước, giả vờ cao siêu giơ hai ngón tay lên.

"Núi có rừng thì dùng hỏa công, núi có đất đá thì dùng đá lăn."

Nói xong, cô lắc đầu với vẻ thỏa mãn như thể rất hài lòng với suy nghĩ của mình.

Ông già không nói gì, chỉ từ từ uống hết chén trà trước mặt.

Một lúc lâu sau, ông thở dài sâu.

Tài năng!

Đáng tiếc, lại là một cô gái.

Cố Nam không để ý, tiếp tục cầm bát của mình lên ăn tiếp.

Nhưng cô không biết rằng, trong lòng ông già trước mặt đang rất phức tạp.

Ông nhắm mắt lại, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Trong lòng đột nhiên nảy ra một ý tưởng.

Không ai biết, có lẽ ngay cả chính ông cũng không biết.

Một ý tưởng đột ngột của ông đã trở thành khởi đầu cho một câu chuyện kéo dài hai nghìn năm.

Cô gái này còn trẻ, một mình lang thang đến đất Tần mà không biết tên địa phương, lại gặp được ta.

Đó cũng là một cái duyên.

Ông già mở mắt, nhìn chằm chằm vào Cố Nam, khóe miệng nhếch lên.

"Ta là Bạch Khởi của nước Tần."

“Cô nương, cô có muốn trở thành học trò của ta không?"

***

"Hả?" Cố Nam ngây ngẩn nhìn ông già, ông ta vừa nói gì cớ, Bạch Khởi ư?

"Ta hỏi cô, cô có muốn làm đệ tử của ta không?" Bạch Khởi kiên nhẫn nói lại lần nữa.

Ông giờ đã hơn sáu mươi tuổi, nửa thân mình đã nằm dưới đất, nhưng bộ võ nghệ này quả thực cần có một người kế thừa.

Và nước Tần này, sau khi ông chết, số tướng tài dùng được cũng sẽ rất ít ỏi.

Con trai nhà mình - Bạch Trọng, quá bảo thủ cổ hủ, khó thành chuyện lớn. Bạn cũ Vương Kinh thì quá thận trọng, nhưng lại thiếu quyết đoán trong chiến lược, khó mà tự lập một cõi. Lão tướng Mông Ngao qua vài năm nữa e rằng đã không thể ra trận, Mông Vũ thì được, nhưng khó thành danh tướng.

Bao nhiêu suy nghĩ lẫn lộn, triều đình to lớn, có thừa tướng tài nhưng thiếu người có thực tài.

Bản thân ông thì công lao to lớn quá nên đại vương đã có sự dè chừng, Bạch Khởi cũng hiểu điều đó.

Ông không thể đứng vững lâu được ở triều đình này, nhưng ông lại luôn bận tâm chuyện sau này nước Tần có tướng tài để dùng hay không.

Giống như ông đã tiến cử tiểu tướng Vương Tiễn, nhưng tiếc rằng Vương Tiễn không được đại vương trọng dụng.

Cô nương này có duyên với ta.

Dù không thành tài, thì cứu giúp cũng không hề gì.

Huống hồ, cô có thể có tài năng đặc biệt trong binh pháp.

Nếu được bồi dưỡng tốt, nếu đại vương không bỏ qua cô vì cô là con gái thì nước Tần sau này có lẽ sẽ có thêm một nữ tướng.

Nghĩ vậy, trong lòng Bạch Khởi cũng nhẹ nhõm hơn.

"Không, không phải." Bị khí thế khó hiểu từ Bạch Khởi đè nặng, Cố Nam cảm thấy khó thở, lắp bắp nói.

"Ông vừa nói ông là Bạch Khởi ư?"

Bạch Khởi là ai? Đại tướng của nước Tần, kẻ đã giết bốn vạn quân Triệu trong trận Trường Bình, là chiến thần của thời Chiến Quốc. Được mệnh danh là "Nhân Đồ," một trong bốn đại tướng của thời Chiến Quốc.

Điều đó không phải có nghĩa là, bây giờ mình đang ở thời Chiến Quốc sao. Cố Nam nhìn ông già trước mặt, câu hỏi vừa rồi của ông ta không phải là về trận Trường Bình sao?

Bạch Khởi ngẩn người, cô gái này chẳng lẽ không nghe rõ, sau đó lắc đầu, điều đó không sao, làm tướng quân thì chỉ cần đầu óc nhanh nhạy là đủ.

"Đúng, ta là Bạch Khởi."

"Vậy, đây là nước Tầnư?" Cố Nam lại hỏi với vẻ không chắc chắn.

"Là nước Tần." Bạch Khởi nhìn xung quanh, giọng nói hạ thấp xuống.

Bạch Khởi cảm thấy buồn cười, cười khổ một tiếng: “Cô bé, cô đi lang thang đến mức không biết mình đang ở đâu sao?”

“À, haha.” Cô Nam cười khăn đầy cay đắng.

Thời Chiến Quốc ư, người ta nói loạn thế không bằng chó nhà bình yên, huống hồ là thời Chiến Quốc, dù là xuyên không đến Bắc Tống cũng còn tốt hơn thế này. Xong rồi, sao mình lại xui xẻo như vậy.

“Thế nào, cô đã suy nghĩ kỹ chưa, nếu làm đệ tử của ta thì lão phu quyết không bạc đãi cô.” Bạch Khởi nhìn cô bé trước mặt, càng nhìn càng thấy thuận mắt.

“Thế...” Cố Nam chấp nhận số phận, nhìn nửa bát cơm đậu còn lại trên bàn, nuốt nước miếng: “Có bao cơm không?”

“Hả…”

*

Cửa lớn mở ra, phủ đệ của Bạch Khởi lại khác hẳn so với tưởng tượng của Cố Nam.

Cô tưởng đó sẽ là một gia tộc lớn với nhiều người hầu, nhưng dù phủ đệ rất lớn nhưng lại rất vắng vẻ.

Đến người mở cửa cũng chỉ là một quản gia già.

“Lão Liên vất vả rồi.”

Bạch Khởi chào hỏi rất thân thiện, vừa đi vào vừa lớn tiếng nói: “Bà lão ơi, ta về rồi.”

Hôm nay tâm trạng của ông rất tốt, ra ngoài ăn một bữa còn kéo về một đệ tử, trong lòng vui vẻ, ngay cả khóe miệng thường ngày hay sụ xuống cũng hơi nhếch lên.

Cố Nam ôm tay, rụt rè đi theo sau Bạch Khởi, thực ra nếu Bạch Khởi không nói sẽ cho ăn cơm thì cô tuyệt đối sẽ không đồng ý làm đệ tử của ông.

Phải biết rằng, Bạch Khởi là một kẻ giết người khét tiếng thời Chiến Quốc, động một chút là giết hàng vạn hàng chục vạn người. Nếu ngày nào đó ông ta không vui, rút kiếm chém chết mình thì mình biết đi đâu mà kiện.

Nhưng bây giờ cũng không còn cách nào khác, nếu cô không có chỗ ăn uống thì sớm muộn gì cũng chết đói ngoài đường. Giữa việc chết đói và ăn uống no nê rồi có thể bị chém chết, Cố Nam không do dự chọn cái sau.

Dù chết cũng phải làm con ma no.

Quản gia lão Liên của Bạch Khởi kinh ngạc nhìn ông, rồi lại nhìn Cố Nam, lần cuối thấy lão tướng quân vui như vậy là khi thiếu tướng quân trở về.

“Ban ngày ban mặt gọi hồn ai đó, nổi điên khùng gì nữa hả?” Từ trong đại sảnh vang lên một tiếng mắng, sau đó một bà lão bước ra.

Bà lão mặc một bộ trang phục phụ nữ chỉnh tề, tóc dài búi cao, không mang nhiều trang sức, chỉ cắm một cây trâm đơn giản.

Trông giản dị nhưng không mất phong thái, dù đã già nhưng vẫn có vẻ khí chất.

Điều duy nhất khiến người ta cảm thấy ngượng ngùng là phong thái mạnh mẽ đó.

Nghe thấy tiếng mắng của bà lão, Bạch Khởi rụt cổ lại, khí thế lập tức yếu đi ba phần, những lời định nói cũng nuốt vào.

Thấy bà lão mặt mày đầy giận dữ bước ra khỏi sảnh trong, ông vội cười nói:

“Khụ khụ, thì ta vui quá thôi, đến đây, để ta giới thiệu một chút nè.”

Nói xong bèn kéo Cố Nam từ phía sau ra: “Đây là…”

Bạch Khởi chưa kịp nói xong thì sắc mặt của bà lão đã đen lại, vươn tay ra kéo tai Bạch Khởi.

“Tốt lắm, lão già chết tiệt, ra ngoài một chuyến đã dẫn một cô nương về. Có phải thấy ta già rồi dễ bắt nạt, nên bắt đầu ăn ở hai lòng không hả!?”

“Ui cha ui cha.” Bạch Khởi kêu đau, ôm tai bị bà lão kéo: “Phu nhân, phu nhân, nghe ta giải thích, sao ta lại dẫn cô nương khác về chứ, không phải như vậy đâu. Ta đã già thế này rồi, sao có thể chứ, ấy, phu nhân.”

Đây là Bạch Khởi ư? Cố Nam nhìn ông lão bị kéo tai chạy lòng vòng trong sảnh, lau mồ hôi trên trán: Đúng là khác người, gia phong thật mạnh mẽ.

“Bốp.” Chén trà không nhẹ không nặng đặt xuống bàn, trong sảnh, bà lão ngồi trên ghế, Bạch Khởi ngồi bên cạnh, Cố Nam đứng trong sảnh ngượng ngùng cúi đầu.

“Vậy đây là đệ tử mà ông chọn ư?” Bà lão nhìn Cố Nam từ trên xuống dưới vài lần.

Trong mắt bà hiện lên chút tán thưởng, dù trông như một đứa trẻ nghèo khó nhưng trên người vẫn có vài phần khí chất anh hùng, ánh mắt lanh lợi, đôi lông mày kiếm có phần sắc bén.

Bạch Khởi ngồi bên cạnh cười nịnh nọt gật đầu: “Đúng vậy, dù cô ấy chưa đọc qua binh thư gì, nhưng đã có chút hiểu biết về binh pháp.”

“Ta thấy cô ấy lưu lạc đến đây cũng coi như có duyên với ta, nghĩ vậy bèn nhận làm đệ tử.”

Nhìn bộ dạng của ông thì hẳn là không phải chỉ có chút hiểu biết đơn giản như vậy. Bà lão lườm một cái: “Cô nương nhỏ này có chịu cái cách dạy dỗ đòi mạng của ông không?”

Đây là lời thật lòng, chưa nói đến chuyện trọng nam khinh nữ thời xưa. Bạch Khởi đã muốn chọn đệ tử thì hẳn là muốn huấn luyện đệ tử thành một tướng tài.

Làm tướng quân, binh pháp là một, võ công, lãnh đạo, và kỹ năng ngoại giao đều không thể thiếu. Sự khổ cực này đến nam tử bình thường cũng không chịu nổi, huống hồ là Cố Nam, một cô gái trông yếu ớt như thế. Hơn nữa, binh pháp và võ công của Bạch Khởi có sát khí quá nặng.

Nói rồi lại nhìn sang Cố Nam, giọng điệu trở nên ôn hòa hơn, dịu dàng hỏi: “Cô nương, tại sao cô muốn học những thứ này?”

Cố Nam mím môi: “Nói là có bao cơm nên tôi tới.”

Bạch Khởi cảm nhận được ánh mắt của bà lão bên cạnh nhìn mình như nhìn một kẻ buôn người, không tự nhiên vuốt râu, suy nghĩ một chút.

“Bà… bà à, Trung nhi thường xuyên ở ngoài, cả năm cũng không về nhà được mấy lần. Nhà mình cũng lạnh lẽo, có thêm cô bé này, bình thường cũng có thể trò chuyện với bà cho đỡ buồn. Hơn nữa, chúng ta cũng già rồi, tay chân không còn linh hoạt, để cô ấy giúp đỡ chút cũng tốt.”

“Thôi được rồi.” Bà lão cầm lấy chén trà, che nắp lại uống một ngụm.

“Cả đời ông chỉ nghĩ đến việc truyền đạt lại những thứ của mình, mơ mộng về sự thống nhất thiên hạ. Tôi cũng chẳng muốn quan tâm. Tôi cũng thấy mến cô nương này nên tùy ông vậy.

“Đúng, đúng, phu nhân đúng là người thấu hiểu đại nghĩa.”

Haiz, nếu để hậu thế biết được vị thần giết người vô song này lại là một người sợ vợ thì không biết sẽ giật mình thế nào nữa. Hèn gì trong sử sách hiếm khi nhắc đến gia đình của Bạch Khởi, có lẽ là vì chuyện xấu trong nhà không thể truyền ra ngoài. 
Bình Luận (0)
Comment