Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm - Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Chương 21

"Đứng nghiêm!"

Ba trăm người đồng loạt thu chân, phát ra tiếng vang đều đặn.

Tay cầm binh khí, như những cây thương dựng thẳng.

Cố Nam đứng trước quân: "Từ khi chúng ta lập doanh đến nay đã gần một năm rồi nhỉ?"

Ba trăm người im lặng nhìn thẳng phía trước, ánh mắt kiên định coi như đáp lại Cố Nam.

Gần một năm không có ngày nào không kiệt sức, ngay cả ngủ cũng phải mở nửa mắt, ai biết Cố Nam sẽ đột nhiên yêu cầu tập hợp lúc nào.

Họ chỉ tập trung luyện tập, không dám nghĩ nhiều, vì sợ nghĩ nhiều họ sẽ không chịu nổi mà bỏ cuộc. Loại huấn luyện này, thà chết còn hơn.

Nhưng họ không thể chết ở đây, người thân vẫn còn, có cơ hội thoát khỏi thân phận tội phạm thì họ sẽ không cam tâm chịu chết như vậy được.

Cuối cùng, không có ai bị loại dưới huấn luyện cường độ cao này.

Một năm huấn luyện như một cách mài giũa thô bạo nhưng thực sự đã biến họ thành những lưỡi kiếm sắc bén.

"Hôm nay là khảo hạch cuối cùng, qua được chúng ta sẽ chính thức được phong danh thành doanh."

Cố Nam vỗ vỗ cổ áo.

"Chuẩn bị quân trang, ra khỏi thành chờ lệnh."

"Sau hôm nay, phải cho thiên hạ thấy sự sắc bén của chúng ta. Đây là các ngươi nói."

Nói xong, nhìn mọi người một cách nghiêm túc: "Sắc bén thế nào, đừng làm ta thất vọng, cũng đừng làm chính các ngươi thất vọng."

Ba trăm quân này có chiến lực thế nào?

Rất khó nói, nhưng có thể so sánh.

Họ đều là tử tù, đã từng giết người, ở nơi mà sự tàn nhẫn mới có thể sinh tồn như chiến trường thì họ mạnh hơn nhiều so với dân phu tập hợp tạm thời.

Họ đều luyện võ, và cả ba trăm người đều học cùng một loại võ công. Chưa kể đến nội lực giúp họ vượt xa người thường gấp nhiều lần, mỗi người đều có sức mạnh gần ba trăm cân, và còn phải kể đến các chiêu thức giản hóa từ kiếm pháp Quỷ Cốc và thương thuật của Bạch Khởi.

Một người thi triển đã là võ học hiếm có trong thiên hạ, ba trăm người cùng thi triển dưới trận hình quân đội, đến cả Cố Nam cũng khó mà địch nổi.

Trang bị của họ là do Cố Nam yêu cầu Tần Vương rất cung cấp. Nếu không có sự quan tâm của Tần Vương đến Cố Nam, thì việc chi tiêu nhiều cho một đội quân mới thành lập như vậy là điều không thể.

Những thanh kiếm đồng, trường thương, dây móc xích quấn quanh eo, tấm khiên lớn cao bằng một người, áo giáp tinh luyện, một cái nỏ, một túi tên móc đặc biệt, và một con dao găm có rãnh máu tốt nhất của nhà Tần.

Bộ trang bị này nếu không nhờ sức lực phi thường, thì người bình thường không thể mang nổi.

Nói rằng Tần Vương đã chi quá nhiều cho ba trăm quân này, nhưng thực ra không phải vậy. Tần Vương ban đầu định để Cố Nam huấn luyện ba trăm kỵ binh, nhưng Cố Nam đã bỏ qua ngựa, luyện ba trăm bộ binh, nên việc trang bị này không có vấn đề lớn.

"Thịch! Thịch! Thịch!"

Những lính gác tại cổng cung nghe thấy một loạt âm thanh giống như động đất.

Quay đầu nhìn lại thì họ không thể rời mắt được.

Một đội quân giáp đen đang chậm rãi tiến về phía cổng cung.

Khoảng vài trăm người, tốc độ di chuyển không chậm, bước chân của hàng trăm người như một, mỗi bước chân như làm rung chuyển mặt đất.

Trên lưng mang một tấm khiên lớn bất thường, một cái nỏ và một cây trường thương, trên eo quấn thứ gì đó như dây thừng.

Trên mặt họ đều đeo mặt nạ đồng, trên đó khắc hình thú dữ, chỉ nhìn thôi đã thấy khí thế hung bạo.

Đi trước họ là một vị tướng mặc áo trắng tang, cưỡi ngựa đen, không rõ mặt mũi, chỉ cảm thấy như một tướng nhỏ không quen biết.

Đến cổng cung, Cố Nam đưa lệnh xuất quân của Tần Vương, dẫn theo ba trăm quân sĩ ra khỏi cung.

Các binh lính từ các doanh trại khác qua lại nhìn theo đội quân giáp đen đó.

Chỉ riêng khí thế đã khiến họ khó chịu, tâm trí rung động.

"Đó là quân nào vậy?"

Một binh sĩ nuốt nước bọt, hỏi đồng đội bên cạnh.

"Ngươi không biết sao?" Đồng đội phức tạp nhìn đội quân giáp đen đó.

"Đó là quân mới thành lập cạnh doanh trại của chúng ta, nghe nói là ba trăm người, ba trăm tử tù."

"Ba trăm tử tù ư?"

Binh sĩ nhìn đội quân đen đó đi xa, thở phào một cái, trong lòng vẫn còn sợ hãi: "Như ba trăm con quái thú vậy."

"Không phải ta chưa từng thấy quân đội khác xuất chinh. Nhưng chưa từng thấy đội quân nào kinh khủng thế này."

Một kỵ binh vào cung, báo cáo tình hình tại doanh trại cấm quân cho Tần Vương.

Tần Vương cầm giản thư, nghe báo cáo từ thuộc hạ.

Hơi ngẩn ngơ.

Ba trăm quân sĩ bước đi như một người?

Chỉ đi qua đã khiến binh lính xung quanh mất ý chí chiến đấu?

Sao có thể như vậy được, Tần Vương cau mày nhìn người báo cáo: "Ngươi nói rõ hơn đi."

"Bẩm Đại Vương." Kỵ binh cúi đầu: "Khi đó hạ thần cũng có mặt, quân đội hành quân như đất rung, khí thế hừng hực, khiến người ta sợ hãi. Khí thế này giống như khi nhìn thấy đội kỵ binh tinh nhuệ nhất của Đại Tần vậy."

"Nực cười." Tần Vương cau mày.

Ba trăm bộ binh sao có thể so sánh với kỵ binh tinh nhuệ, là đang đùa giỡn với quả nhân sao!

"Không dám, thuộc hạ nói thật đấy ạ." Kỵ binh cúi đầu, mồ hôi lạnh nhỏ giọt trên trán.

Tần Vương im lặng một lúc.

"Ngươi lui xuống đi."

"Vâng." Kỵ binh như trút được gánh nặng, rời khỏi cung điện.

Tần Vương cầm một giản thư khác lên chuẩn bị phê duyệt, nhưng không có tâm trạng để xem.

Từ khi giao cho Cố Nam nhiệm vụ huấn luyện cấm quân, ông cung không can thiệp nhiều, chỉ đợi xem kết quả.

Bây giờ kết quả đã xuất hiện, nhưng kết quả lại khiến ông cảm thấy khó tin.

Thuộc hạ trung thành không lừa dối ông, và Cố Nam cũng không có khả năng lớn như vậy để mua chuộc thuộc hạ của ông.

Lần đầu tiên trong lòng không khỏi tò mò về đội quân mới này.

Ba trăm tử tù, cô nương này đã luyện ra sao.

Ông sẽ tự mình xem xét.

"Haha." Tần Vương cười.

Vũ An Quân, ngươi đã dạy được một đệ tử giỏi.

Có thể sẽ giống như ngươi ngày xưa.

Ta muốn xem cô ta có thể kế thừa bao nhiêu từ ngươi.

Ba trăm quân sĩ rời thành, đi qua phố thị tiến thẳng về cổng thành Đông

Nơi họ đi qua, phố phường đều im lặng, mọi người đều nhìn theo, quân đội hành quân rất nhanh, chẳng bao lâu đã đi hết con đường, nhưng người qua đường vẫn không nói lời nào.

Đội quân giáp đen và vị tướng mặc áo trắng đó, chỉ cần nhìn một lần đã khiến người ta khó mà quên.

***

Cố Nam dẫn quân xuất phát từ sáng sớm và đi mãi đến hoàng hôn.

Ban đêm trong rừng núi yên tĩnh không ánh sáng, trong bóng tối chỉ thấy lờ mờ bóng người, gần lại nhìn kỹ thì là hàng trăm quân sĩ mặc giáp đen đứng trước một vách núi.

Vách núi không cao nhưng cũng không thấp, cao hơn mười mét, làm cho vách núi dốc đứng này giống như một bức tường thành.

Cố Nam đứng trên núi, không cưỡi Hắc Ca, Hắc Ca không thích hợp đi vào núi, nên cô để nó lại con đường nhỏ dưới núi.

Ước tính thời gian có lẽ đã hơn mười hai giờ đêm.

Đi suốt bảy tám canh giờ.

Từ lúc đầu xuất thành hành quân bình thường đến lúc chiều vội vã hành quân, thể lực của mọi người đều bị tiêu hao nhiều.

Đây có lẽ đã là ngoài hai trăm dặm từ thành Hàm Dương.

Không ai biết họ đến nơi hoang vu này để làm gì, cũng không ai biết bài khảo hạch cuối cùng là gì, và cũng không ai hỏi.

Họ chỉ đợi Cố Nam nói rồi làm theo, và chắc chắn sẽ làm được.

Cố Nam ngước nhìn mặt trăng treo trên đỉnh đầu, nhìn lại ba trăm binh sĩ trước mặt.

“Lúc này chắc hẳn là đã nửa đêm.”

“Trước bữa sáng ngày mai (từ bảy đến chín giờ sáng), ta muốn thấy các ngươi tại cổng phía đông thành Hàm Dương. Trang bị trên người các ngươi không được thiếu một món nào.”

“Trên người các ngươi không có của cải, không được cướp bóc hay làm điều ác dọc đường. Nếu trong đêm khuya này các ngươi gặp được người tốt cho đi nhờ xe miễn phí thì đó cũng là may mắn của các ngươi. Ta chỉ cần thấy các ngươi vào sáng mai, gặp được là xem như đã qua.”

“Cuối cùng, đây là kỳ khảo hạch, mỗi người tự hành động, nếu giúp đỡ nhau thì chẳng khác nào gian lận, ta mà thấy thì đều xem như không đạt yêu cầu.”

“Quá giờ hoặc không đến đều sẽ bị loại.”

Nói xong, cô nhìn lướt qua ba trăm người, Cố Nam cũng không ở lại lâu nữa mà quay người rời đi.

Nơi này cách Hàm Dương khoảng hai trăm hai mươi ba dặm, từ bây giờ đến bữa sáng tối đa không quá bốn tiếng rưỡi.

Nghĩa là mỗi người phải mang theo bộ giáp và trang bị nặng, trong mỗi năm phút ít nhất phải đi được hai dặm tức là một nghìn mét, giữ tốc độ này không thay đổi, không đi lạc thì mới có thể về đến Hàm Dương.

Điều này đối với những người đã tiêu hao không ít thể lực suốt hành trình như họ là một nhiệm vụ gần như không thể.

Cho đến khi Cố Nam rời đi, ba trăm quân sĩ vẫn đứng nguyên tại chỗ không nói năng cũng không nhúc nhích.

Đợi đến khi hoàn toàn không thấy bóng dáng của Cố Nam.

Lúc đó mới có một người thản nhiên hỏi.

“Tướng quân cứ để chúng ta ở đây, không sợ chúng ta chạy mất sao?”

“Chúng ta là tử tù mà nhỉ?”

“Còn hỏi nữa.” Một người liếc hắn một cái cũng thản nhiên nói: “Ngươi cũng không phải không biết tướng quân của chúng ta nếu không phải đụng việc lớn thì bình thường đầu óc đều đơn giản như thế.”

“Ừ, ngươi nói cũng đúng.”

Không biết nếu Cố Nam nghe được những lời này có chạy về thêm vài dặm nữa không.

Nhưng cũng có người bắt đầu do dự.

Một bên là kỳ khảo hạch gần như không thể hoàn thành, một bên là trời cao đất rộng tùy ý bay nhảy.

Dù có tâm can sắt đá cũng sẽ dao động.

“Hay là tướng quân không sợ chúng ta chạy?” Một người đứng trong đám đông đột nhiên nói.

Những người xung quanh đều im lặng.

“Bị hành hạ đến thế này, giống như vừa thoát khỏi Quỷ Môn Quan, nếu chạy thế này thì ngươi có cam lòng không?”

Nói xong, người đó bắt đầu sắp xếp hành lý của mình: “Ta không cam lòng.”

“Đừng quên lúc chúng ta luyện tập đến mức gần như không thể phản kháng là như thế nào.”

Hắn đã sắp xếp xong trang bị của mình, đeo hết lên lưng.

“Làm cấm vệ quân vinh quang, lập công danh không ai sánh bằng.”

Hắn cúi đầu chạm vào miếng ngọc bội nửa mảnh trong ngực.

Ta đã phụ nàng hai mươi năm, không thể phụ thêm nữa.

Đợi ta trở về, lập nên tiếng vang lớn sẽ về gặp nàng!

Đặt lại miếng ngọc bội vào ngực, người đó đứng dậy.

Rồi biến mất vào rừng núi trong đêm tối.

“Tướng quân truyền dạy võ học cho chúng ta, dạy chúng ta nội lực, không phải để chúng ta bỏ trốn mà là để lên trận giết địch.”

Một người khác cũng đã đeo trang bị của mình lên, chắp tay chào mọi người.

“Chư huynh đệ, hy vọng gặp lại tại thành Hàm Dương, cáo từ.”

Nói xong rồi bước đi.

“À, hết cách rồi, đầu óc tướng quân nhiều lúc đơn giản quá, ta nên trở lại quân doanh để nhắc nhở nàng mới được.” Một ngươi lười nhác rời đi.

Nhưng bước chân lại kiên định hướng về thành Hàm Dương.

“Nhà cửa bần cùng, không lập công danh trong quân đội thì thật không mặt mũi nào về nhà, lúc này chưa phải lúc, chư huynh đệ, xin cáo từ.”

“Nói sao nhỉ, ha ha, vẫn là lò sưởi trong quân doanh ấm hơn, nơi khác không có.”

“Nửa đêm đi trăm dặm, điều như thế tướng quân cũng nghĩ ra được, đúng là đòi mạng mà, hừ hừ.”

“Ngươi nói chúng ta dùng cây làm xe thì có kịp không?”

“Làm xong ngươi kéo ta đi thì sẽ cùng ngươi làm, không thì ta đi trước, không có thời gian đâu.”

“Cút đi!”

“Ha ha ha ha!”

Ba trăm người, từng người một khởi hành, không có ai rời đi, tất cả đều hướng về Hàm Dương ngay trong đêm.

Cho đến khi mặt trời hôm sau mọc lên từ nơi trời đất giao nhau, Cố Nam đứng trên bãi đất cách cổng đông thành Hàm Dương một dặm.

Bên cạnh cô cắm một lá cờ đen bay phấp phới trong gió.

Không biết Cố Nam đã đứng đó bao lâu, cứ nhìn mãi về phía rừng núi xa xa.

Cho đến khi từ xa có một bóng người mặc giáp đen lảo đảo chạy về phía lá cờ, khuôn mặt căng thẳng của Cố Nam mới lộ ra một nụ cười nhẹ.

Khi người lính giáp đen đến gần, nụ cười trên mặt Cố Nam đã thu lại.

“Lý Ích, báo cáo!” Đây là quy tắc trong quân của Cố Nam, đã thực hiện hơn một năm, những binh sĩ này đều đã thành thói quen.

Nói xong, Lý Ích định ngồi xuống.

“Đứng, không cho ngồi.” Cố Nam cau mày nói.

Lý Ích thở hổn hển, gãi đầu, cười một cái, họng khô khốc không nói ra lời, chỉ đành đứng tiếp.

Hắn cũng biết lúc này mà ngồi xuống, thì khí huyết không thông dễ ngất đi.

Nhưng quả thật rất mệt, đến nơi rồi chỉ muốn ngồi xuống.

***

Thời gian bữa sáng từ bảy đến chín giờ, hai canh giờ, trong thời gian này đến được xem như đạt yêu cầu.

Hai canh giờ, ba trăm người lác đác đến dưới lá cờ, tất cả đều lảo đảo, một đêm chạy vội, tinh thần và thể lực của họ đều đã đến cực hạn.

Tất cả đều đứng đó, tựa vào chân mình, mồ hôi thấm ướt áo giáp đến nỗi có thể vắt ra nước.

Đến nói cũng không có sức.

Nhưng mỗi người đến dưới lá cờ cười ngây ngô.

Họ đều hy vọng, không ai thiếu vắng.

Bữa sáng hôm đó trôi qua rất lâu, người này nối người kia đến, vài người cuối cùng cũng lao đến dưới lá cờ.

Chỉ còn thiếu một người.

Có thể là chạy mất, cũng có thể là không đến được.

Mọi người cúi đầu im lặng. Ba trăm người đều là huynh đệ cùng ăn cùng ở trong một doanh trại. Mỗi người đều vượt qua những bài huấn luyện khắc nghiệt như địa ngục.

Chỉ hơn hai trăm dặm, sao lại không đến được!

Làm sao lại không đến được!

Một người từ trong rừng ngã ra đó là một binh sĩ mặc giáp đen.

Tất cả ánh mắt đều bị thu hút về phía hắn.

Đó là người cuối cùng.

Chỉ còn vài trăm mét.

Tất cả mọi người đều nhìn hắn.

Nhìn hắn từ từ bò dậy, loạng choạng tiến về phía lá cờ trại.

Chỉ còn trăm mét.

Đối với hắn, khoảng cách ấy đã quá xa rồi.

Hai chân như đổ chì, mỗi bước đi đều phải dùng toàn bộ sức lực.

Đầu óc choáng váng, trước mắt đều mơ hồ, hắn hiểu rằng chỉ còn một chút nữa thôi. Nhưng chỉ một chút đó thôi nhưng hắn thật sự không thể bước nổi nữa.

“Nghiêm Khoan! Không phải ngươi nói thê tử ngươi đang đợi ở nhà sao! Không phải ngươi nói chắc chắn sẽ về gặp nàng sao!”

“Ngươi định để nàng làm góa phụ sao!”

Một binh sĩ đứng dậy, mắt đỏ hoe mắng.

Một người khác cũng hét lớn: “Ngươi nhớ mình còn nợ ta bốn đồng không! Ta còn nhớ, kỳ nghỉ quân ngươi mượn tiền ta mua một tấm bảng, ngươi nói muốn tặng cho nàng!”

Ngực như bị lửa thiêu đốt, gân xanh nổi lên trên cổ Nghiêm Khoan.

“A!” Hắn hét lên một tiếng tuyệt vọng, lao về phía lá cờ.

Nhưng chỉ chạy được vài bước, hắn đã ngã xuống đất, không thể đứng dậy.

Không ai lên tiếng, cũng không ai nói được lời nào.

Tay chống xuống đất, hắn vắt kiệt sức lực cuối cùng, cuối cùng không thể đứng dậy.

Đôi mắt đầy tơ máu, tay nắm chặt một nắm đất.

Không còn sức lực.

Nhìn cát bụi trước mắt.

Nước mắt rơi xuống đất.

Nam nhân kiên cường đã khóc.

Hắn thực sự không thể đứng dậy nữa.

“Nam nhi đại trượng phu, khóc lóc như vậy còn ra thể thống gì.”

Một giọng nói vang lên từ trên đầu, Nghiêm Khoan ngẩng đầu thì thấy Cố Nam đang đứng đó.

Một tay nắm lấy cánh tay hắn, nhấc hắn lên đặt lên vai.

“Chỉ vài bước mà cũng đi không nổi sao?”

Nghiêm Khoan ngơ ngác nhìn Cố Nam, mặt và tay vẫn dính đầy bùn đất.

“Thật mất mặt.” Cố Nam mắng, nhưng vẫn bước từng bước đưa hắn trở về lá cờ.

Nghiêm Khoan cười, mắt khép hờ, đầu gục xuống, giọng khàn khàn như bị nghẹn đá, thốt ra một câu.

“Cảm ơn tướng quân.”

Ba trăm binh sĩ đứng dưới nắng, Nghiêm Khoan được hai người đỡ cùng đứng trong hàng ngũ. Lá cờ trại phấp phới trên đầu, Cố Nam nhìn ba trăm quân sĩ.

“Các ngươi có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?”

Ba trăm người mặt mày vốn còn tươi cười, thì bỗng sững lại, bữa sáng có lẽ đã qua lâu rồi.

Nếu tính theo thời gian, có thể một nửa trong số họ không qua được.

Khuôn mặt nghiêm nghị bỗng nở một nụ cười, Cố Nam vẫy tay: “Dù sao ta cũng không biết xem giờ, nên cứ tính là các ngươi qua đi.”

“Ha ha ha!”

Ba trăm người cười rộ lên, tiếng cười càng lúc càng lớn.

Kỳ khảo hạch lần này, những người quay về, được xem như đã qua, không ai thiếu vắng.

Quân cấm vệ được thành lập, chiếu chỉ xá tội của Tần vương đến vào ngày hôm sau, đại xá ba trăm tử tù, khôi phục thân phận lương dân, có thể hưởng bổng lộc quân công.

Theo đề nghị của Cố Nam, ban tên: Hãm Trận.

Lúc này Cố Nam không ở trong trại cùng mọi người ăn mừng, mà cúi đầu quỳ một gối giữa đại điện.

Trên điện, Tần vương đang ngồi xem xét văn thư.

“Quân Hãm Trận của ngươi, quả nhân đã nghe danh nhiều lần, hôm đó từ cửa cung đi ra, thiết nghĩ cũng là để nêu cao uy thế quân ta. Tốt lắm.” Tần vương ngồi trên ngai, mỉm cười nhìn Cố Nam.

“Đại vương quá khen.” Cố Nam giơ tay lên.

“Nhưng quân đội ấy rốt cuộc ra sao, quả nhân vẫn chưa thấy!”

Tần vương ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa cung, ngồi khoanh chân trên nệm mềm như một con hổ đang nằm.

“Nếu đại vương muốn thì có thể đến doanh trại kiểm tra.”

“Không cần.” Tần vương nhắm mắt lại, dường như đang suy nghĩ gì đó, cuối cùng đưa ra quyết định.

“Quân đội thế nào, vẫn cần chiến sự kiểm chứng.”

“Trong quân tạm thời không có chỗ cho ba trăm người này, quả nhân có một sắp xếp.”

Nói rồi Tần vương mỉm cười.

“Trước đây ta từng gửi sang nước Triệu một con tin, Dị Nhân, ngươi có biết không?”

Doanh Dị Nhân.

Cố Nam nghĩ đến điều gì đó, gật đầu: “Biết, hôm đó ta là một trong những hộ vệ.”

“Tốt.” Tần vương cầm một cuốn trúc giản lên.

“Thằng nhóc đó, ở nước Triệu có một cuộc gặp gỡ kỳ lạ!”

“Lần này, hắn phải trốn khỏi nước Triệu.”

“Ta lệnh cho ngươi đi đón hắn.”

Doanh Dị Nhân quay về, trong thời gian ở nước Triệu, hắn hẳn đã cưới một thê tử và sinh một con trai, đứa con đó tên là Doanh Chính.

“Vốn là con tin do chúng ta gửi đi, không thể công khai đón tiếp.” Tần vương thở dài, giọng hơi bất đắc dĩ: “Ba trăm người đi đón là vừa khéo.”

“Nước Triệu chắc chắn có quân truy đuổi, đến bao nhiêu giết bấy nhiêu.”

“Rõ.”

“Ha ha, tốt lắm.”

***

Một đoàn xe từ từ đi qua con đường tối om, trong đoàn xe chở vài cái hộp và hai cái kiệu, xung quanh là khoảng vài chục vệ binh.

Đi đầu là một con ngựa già, trên lưng ngựa là một nam nhân trung niên có dáng vẻ như thương nhân, nhìn chừng khoảng ba mươi ba, ba mươi tư tuổi.

Ông ta mặc một bộ áo vải, dáng vẻ vội vã.

“Mau, mau!” hắn quay đầu thúc giục các vệ binh phía sau, đoàn xe lại tăng tốc thêm chút nữa.

Sắc mặt của nam nhân trung niên có phần khó coi, ông đã tiêu tốn cả ngàn lượng vàng để thuyết phục hai nước Tần và Triệu, mãi mới khiến Hoa Dương phu nhân nhận Doanh Dị Nhân làm con và khiến Triệu Vương đồng ý cho đi.

An Quốc Quân (Doanh Trụ) hiện nay là Thái tử nước Tần, Hoa Dương phu nhân lại là chính thê của Thái tử. Doanh Dị Nhân hiện giờ được nhận Hoa Dương phu nhân làm mẹ, chỉ cần trở về nước Tần thì tất nhiên có thể thuận lợi trở thành người kế thừa.

Tất cả đều không dễ dàng!

Lần này nước Tần đã khôi phục nguyên khí, lại chuẩn bị tấn công các nước, nước Triệu cũng đang trong tình thế nguy cấp, Triệu Vương đã có ý định giết Doanh Dị Nhân.

Phải đi nhanh thôi.

Nếu không sẽ thành công cốc mất.

Ông ta là một thương nhân, nên tất nhiên hiểu việc đầu tư vào một quân chủ là thế nào, nếu lần đầu tư này thành công thì phần thưởng hắn nhận được sẽ gấp ngàn lần so với số vàng kia.

Không được để mất.

Đó là suy nghĩ duy nhất trong lòng ông ta.

Trong chiếc kiệu của đoàn xe, Doanh Dị Nhân ngồi đó với khuôn mặt nhợt nhạt, trán đầy mồ hôi.

“Dị ca.” Một mỹ nhân da trắng như ngọc, đôi mắt sáng ngời ngồi bên cạnh lo lắng đặt tay lên tay Doanh Dị Nhân.

Trong lòng mỹ nhân còn ôm một đứa trẻ, đứa trẻ nhìn chỉ khoảng hai tuổi, nằm trong lòng mỹ nhân bập bẹ gọi: “Cha cha.”

Doanh Dị Nhân mỉm cười, vỗ tay mỹ nhân bên cạnh, rồi vuốt nhẹ lên khuôn mặt đứa trẻ.

“Không sao đâu, nàng cứ yên tâm, chắc chắn sẽ không sao.”

Chỉ cần thoát được đến nơi đại tướng quân của nước Tần đóng quân ở biên giới thì mọi người sẽ an toàn.

Nơi đó không xa, chỉ cần một đêm là đến, nhưng hành trình đêm nay vô cùng nguy hiểm.

“Dừng lại!”

Từ cổng thành không xa, tiếng của lính canh thành vang lên.

“Dừng!”

Tiếng dừng xe ngựa vang lên, trong hai chiếc kiệu của đoàn xe không phát ra chút âm thanh nào.

“Đêm đã khuya rồi, các người sao còn đi lại trên đường?”

Đội trưởng lính canh nhíu mày nhìn nam nhân trung niên trước đoàn xe.

“Báo cáo quan trên, gia đình tiểu dân có việc, cần phải về gấp.” Nam nhân trung niên nhảy xuống ngựa, cúi đầu đứng trước mặt đội trưởng, ra hiệu cho vệ binh phía sau.

Mấy vệ binh nhanh chóng mang một cái hộp đến, đặt trước mặt hai người.

Đội trưởng lính canh nhướng mày, nam nhân trung niên cười khẽ: “Có chút quà mọn, xin đại nhân nhận cho.”

Nói rồi mở hộp ra, bên trong đầy ắp tiền vàng.

Mắt của đội trưởng lóe lên, nhắm mắt nói: “Gia đình có việc gấp cũng là thường tình, huynh đệ không cần lo lắng.”

Rồi hắn gọi lớn: “Người đâu, mở cổng thành!”

“Rầm!”

Cổng thành từ từ mở ra.

Nam nhân trung niên vội vã cúi chào mấy lính canh: “Cảm ơn các huynh đệ.” Rồi nhảy lên ngựa: “Chúng ta đi.”

Đoàn xe đi ra khỏi cổng thành, biến mất vào bóng đêm.

Đội trưởng ra lệnh cho mấy binh lính mang hộp quay vào thành, quả là một món hời, số của cải này đủ nuôi hắn trong bao nhiêu năm rồi.

Nhưng hắn không ngờ, tiền tài từ trên trời rơi xuống thường mang theo tai họa.

Chỉ khoảng một nén nhang sau, một đội kỵ binh đã đến nơi.

Người và binh khí đông đúc, chiến mã hí vang, đêm nay quả thật là một đêm ồn ào, dẫn đầu là một viên tướng mặc trang phục Đô úy, đội trưởng lính canh nhìn thấy bèn run lên.

Đô úy là quan lớn thống lĩnh năm nghìn binh lính, hắn làm đội trưởng còn không dám ngẩng đầu nói chuyện.

“Đại nhân” Đội trưởng bất an, đêm khuya thế này sao lại có nhiều người muốn ra khỏi thành vậy, nghĩ đến nhóm thương nhân vừa đi qua, lòng đội trưởng chợt run lên.

Hắn bước lên nói: “Đại nhân đến đây có việc gì vậy ạ?”

Đô úy nhìn đội trưởng mặt tái nhợt, cau mày: “Các người canh giữ ở đây, có thấy ai ra khỏi thành không?”

Đội trưởng run rẩy, quả nhiên liên quan đến nhóm người đó, chết tiệt, lần này thì chết toi rồi!

“Bẩm đại nhân, quả, quả có người ra khỏi thành.” Đội trưởng nhắm mắt, hai chân run rẩy, đây là chuyện liên quan đến mạng sống.

“Sao ngươi lại để họ ra khỏi thành!” Đôi mắt Đô úy lạnh lùng: “Ngươi có biết họ là ai không!?”

Vốn định giết ngay tại chỗ, nhưng rồi nhịn lại vì còn việc chính phải làm, nếu việc này không thành thì con đường làm quan của hắn cũng xong. Nếu thành thì không chỉ là chuyện thăng quan phát tài.

“Hừ, mau mở cổng thành, quay lại tính sổ với các ngươi ngươi!”

“Vâng, vâng.” Đội trưởng vội vàng ra lệnh mở cổng thành.

Đội kỵ binh hàng ngàn người gào thét, xông ra khỏi thành.

Ở bên kia, đoàn xe của nam nhân trung niên đã đến vùng ngoại ô, đây là nơi đã hẹn trước, Hoa Dương phu nhân trong thư đã dặn, đến đây sẽ có một đội vệ binh đợi và hộ tống họ đến chỗ tướng quân.

Người đâu rồi?

Nam nhân trung niên nhìn xung quanh, thì thấy một vị tiểu tướng mặc áo bào trắng.

Người tiểu tướng cưỡi ngựa đen, không biết sao lại mặc áo bào trắng tang tóc, trên mặt mang mặt nạ khắc hình hung thú trông rất dữ tợn. Cây thương dài trong tay người đó làm nam nhân trung niên nhíu mày, cây thương dài như vậy, muốn nâng lên chắc cần sức lực kinh người.

Đến lúc truyền lệnh cho đoàn xe đi qua thì mới nhìn rõ đội quân đó.

Khoảng vài trăm người, mặc áo giáp đen, trên lưng mang một tấm khiên lớn trông rất nặng, đồng thời được trang bị trường thương, kiếm sắc, thậm chí còn có một cây nỏ ngắn.

Vài trăm người đứng yên bất động ở đó giống như những bức tượng đá, chỉ đứng yên đã tạo ra một khí thế ngút trời.

Vị tiểu tướng áo trắng nhìn về phía hắn.

Người trung niên nuốt nước bọt, tiến lên phía trước: “Tại hạ là Lã Bất Vi, không biết, quý vị có phải là hộ vệ do Tần Vương phái đến.”

Ánh mắt của vị tiểu tướng áo trắng khiến Lã Bất Vi lạnh lẽo cả ngươi, một lát sau mới gật đầu.

“Phải. Đi thôi.”

“Chỉ là.” Lã Bất Vi do dự một chút: “Quân truy đuổi của nước Triệu chắc chắn là kỵ binh!”

Hắn liếc nhìn vài trăm người xung quanh thì thấy đều là bộ binh, hơn nữa chỉ có vài trăm người.

Dù là tinh binh cũng vô ích, không chạy nhanh bằng người ta.

Nghe Lã Bất Vi nói, ánh mắt của vài trăm người đồng loạt liếc nhìn hắn.

Chỉ là một cái liếc mắt nhưng Lã Bất Vi lại cảm thấy như rơi vào hầm băng, giống như bị hàng trăm thanh kiếm sắc bén ép vào cổ họng, không thể nói thêm lời nào.

Khóe miệng vị tiểu tướng áo trắng nhếch lên: “Tiên sinh không cần lo lắng, cứ đi đường thôi. Nếu truy binh đến chúng ta sẽ giết đến khi họ quay lại.”

Ánh mắt của hàng trăm người di chuyển, Lã Bất Vi mới khôi phục cảm giác, thở hắt ra một hơi kinh hãi nhìn những binh sĩ này.

Tần quốc vốn được gọi là quốc gia của hổ và sói. Quân đội của Tần quốc quả thật đều hung hãn như vậy.

Thảo nào, thảo nào một quốc gia lại có thể chống lại nhiều quốc gia khác. 
Bình Luận (0)
Comment