Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm - Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Chương 40

Chuông gió treo trên cửa vang lên, cửa bị đẩy ra.

Tiếng mưa bên ngoài truyền vào.

Đây là một quán rượu yên tĩnh, chỉ có thể nói, trong thành phố này, tìm được một quán rượu yên tĩnh không dễ dàng.

Quán rượu khác với quán bar, quán rượu chỉ là nơi để uống rượu.

Ánh sáng trong quán rượu này có phần lờ mờ.

Dù trần nhà treo một chiếc đèn chùm và có vài chiếc đèn bàn lẻ tẻ nhưng những chiếc đèn bàn đó lại không sáng lắm, chỉ đủ chiếu sáng góc nhỏ của chúng.

Sàn và tường làm bằng gỗ, bàn ghế và quầy bar cũng đều bằng gỗ, không khí mang một mùi rất nhưng không khó chịu.

Cửa hàng nhỏ được dọn dẹp rất sạch sẽ, khách hàng rất ít, không có nhân viên phục vụ.

Âm thanh duy nhất vang vọng trong quán rượu nhỏ là bài hát cũ từ chiếc máy phát cũ kỹ trên quầy bar, không biết thuộc thời đại nào.

Chỉ có thể nói, nơi này có gu thẩm mỹ mang dấu ấn của thời gian.

Cả quán rượu mang phong cách cũ kỹ, thậm chí như đầu thế kỷ trước.

Cũng chẳng trách nơi này làm ăn không tốt, phong cách này không phải là thứ giới trẻ thích.

Nam nhân trung niên mặc vest nới lỏng cà vạt ở cổ, thuận tay đóng cửa, đặt ô ở bên cạnh.

Nhìn quanh môi trường, lắng nghe bài hát cũ kỹ bên tai.

Trong lòng thầm đánh giá ấn tượng đầu tiên về quán rượu này.

Ông ta khá hài lòng, hôm nay ông chỉ muốn uống rượu trong yên tĩnh.

Nơi này có phong cách và không khí phù hợp với ý nghĩ của ông.

Thế thì được.

Nghĩ vậy, hắn bước những bước chân mệt mỏi đến bên quầy bar.

Hôm nay tâm trạng ông không tốt nên mới ra ngoài uống vài ly.

Đừng hỏi tại sao, đàn ông, mỗi tháng đều có vài ngày như vậy.

Trên quầy bar treo một chiếc đèn làm cho nơi này trông sáng hơn những chỗ khác.

Khi bước vào quán rượu, nam nhân trung niên mới nhận ra, nơi này không chỉ ít khách mà ngoài hắn ra, chỉ có hai khách khác.

Một người ngồi ở góc trái là một ông chú lôi thôi, người kia là một thanh niên đeo kính ngồi ở sảnh.

Họ không nói gì, chỉ lặng lẽ ngồi uống rượu.

Quả thật, yên tĩnh đến mức có phần quá đáng.

Nam nhân trung niên nhìn quanh, vẫn tìm một chỗ ngồi xuống, mệt mỏi cởi áo vest hơi ẩm treo lên lưng ghế.

"Chủ quán có đây không, một ly bia."

"À, có ngay."

Giọng nói lười biếng không có sức lực từ phía sau vọng tới, nghe như mấy ngày không ngủ vậy.

Cách tiếp đón này không ra gì.

Nam nhân trung niên nhếch miệng, bất lực lắc đầu.

Rèm cửa bị kéo lên, một người mặc áo sơ mi bước ra từ sau quầy bar.

Đó là một thiếu nữ tóc ngắn, tóc đen tỉa gọn gàng mang một vẻ sắc sảo, cổ áo sơ mi trắng thắt một chiếc nơ đen.

Da cô ấy rất trắng, dưới đôi mày kiếm sắc là đôi mắt đen cụp xuống, trông có phần trầm lặng và lười biếng.

Khuôn mặt rất hắn tuấn xen lẫn vẻ đẹp trai, có một vẻ đẹp rất, một vẻ đẹp trung tính khó tả.

Thiếu nữ rất xinh đẹp và đầy vẻ anh khí, chỉ là khí chất hơi ủ rũ, ngoài ra hầu như không có khuyết điểm nào về mặt thẩm mỹ.

Chỉ có điều vẻ đẹp này bị vết sẹo trên tay cô phá vỡ.

Thiếu nữ ngáp để lộ ra một vết sẹo từ mu bàn tay trái, phá hỏng vẻ đẹp vốn không tì vết khiến người ta tiếc nuối.

Nam nhân trung niên nhìn chằm chằm vào vết sẹo trên tay cô, sững sờ.

Một lúc sau mới nhận ra hành động của mình có phần bất thường, nghĩ rằng vết sẹo đó là điều cô rất để tâm, nhìn chằm chằm như vậy thật không lịch sự.

Đây là chủ quán ư, nhưng lại trẻ đến bất ngờ.

Ừm, so với phong cách cũ kỹ của nơi này.

Cô trông như chỉ khoảng mười mấy hai mươi tuổi, cao khoảng một mét bảy, thân hình cũng vừa phải.

Đôi mắt cá chết không có tinh thần để lại ấn tượng sâu sắc.

Ánh mắt lờ đờ không có sức sống dừng lại trên nam nhân trung niên.

*

“Ông là chủ tiệm à?”

Nam nhân trung niên hỏi, nhìn cô nương trẻ, dù thế nào cũng trông như chủ của quán rượu cổ kính này.

“Không.” Cô nương nhún vai: “Ta chỉ là nhân viên phục vụ thôi.”

Vừa nói, cô vừa cầm một chiếc ly lên, đặt cạnh thùng rượu, rót rượu màu vàng nhạt vào ly.

Ra vậy, chỉ là nhân viên phục vụ thôi, có phải là sinh viên làm thêm không?

Nhưng một quán rượu buôn bán ế ẩm thế này mà còn thuê được nhân viên, thật đáng ngạc nhiên.

Ông ta vừa nghĩ, vừa nhìn hai khách hàng khác trong quán.

Người ăn mặc lôi thôi tựa vào cửa sổ, mũ che mặt, hai tay khoanh trước ngực, dường như đã ngủ. Trước mặt là một ly trà hoa, chỉ uống một nửa, trông đã nguội.

Bên ngoài mưa nhỏ làm mờ cửa sổ, ánh đèn ban đêm ngoài kia nhòe đi như màu nước bị đánh ướt.

Người trẻ đeo kính ngồi ăn cơm rang, bên cạnh mở một quyển truyện tranh.

Sinh viên à? Nam nhân trung niên cười, nhớ lại thời đi học của mình.

“Ông có muốn thêm đá vào bia không?”

Giọng nói thoải mái vang lên, cắt ngang suy nghĩ của ông ta.

“À, thêm một ít đi, trời mưa nhưng vẫn hơi nóng.”

“Ừ.”

Nhân viên phục vụ gật đầu, đi tới thùng đá, lấy vài viên bỏ vào ly bia.

“Bia của ông đây.”

Ly bia được đặt lên bàn, đẩy tới trước mặt nam nhân trung niên.

Rượu và đá trong ly thủy tinh dưới ánh đèn mờ toát lên màu sắc khác lạ.

Đúng vậy, đàn ông không thể cưỡng lại ánh sáng ấy.

Nam nhân trung niên mỉm cười cầm ly lên uống, cảm giác lạnh lẽo của rượu bia làm tan biến mệt mỏi.

Rượu bia dưới tác dụng của đá lạnh thì lạnh buốt nhưng khi vào bụng lại ấm lên.

Ôi, bia lạnh mùa hè thật không thể cưỡng lại.

Nam nhân trung niên nhắm mắt, không còn cảm thấy mệt mỏi như khi mới vào.

Có lẽ uống chút rượu khiến ông nói nhiều hơn.

Thấy nhân viên phục vụ đang lau ly, hắn nâng ly hỏi:

“Cô đang học ở gần đây à, sao lại làm việc ở đây?”

Gần đây có một trường học.

“Hả?” Cô nương ngạc nhiên, bình tĩnh chớp mắt: “Không, ta không học ở đây.”

Nam nhân trung niên bối rối, gãi đầu.

“Không học ở đây sao? Ta nghĩ cô là sinh viên.”

Khả năng suy đoán của ta vẫn kém quá.

Thật xấu hổ cho công việc của mình.

“Tuổi của ta không nhỏ hơn ông đâu.” Cô nương phục vụ lắc đầu nói.

Người trẻ tuổi thật thích đùa, nhìn chỉ khoảng hai mươi tuổi sao có thể lớn tuổi hơn ta hơn ba mươi được chứ.

Nam nhân trung niên cười, uống thêm một ngụm bia.

“Dù sao, nếu không cần thiết, xin đừng trách ta nói nhiều. Một cô nương như cô không nên làm việc ở quán rượu này.”

Nói rồi ông nghiêm túc.

“Ta vì công việc mà chuyển đến thành phố này, qua điều tra, nơi này không an toàn lắm.”

Nam nhân trung niên lắc ly bia, chân thành nhìn cô nương phục vụ: “Vì vậy, nếu có thể, hãy tìm một công việc khác.”

“Công việc ở quán rượu sẽ kéo dài đến khuya. Có thể nguy hiểm.”

“À.” Cô nương phục vụ nhìn ly rượu đã lau sạch, gần như trong suốt, đặt qua một bên.

Lại cầm một chiếc khác lau: “Cảm ơn lời nhắc, tôi tạm thời chưa đổi việc.”

Vậy à, nam nhân ngớ ra, hiểu ý gật đầu.

Đúng vậy có lẽ công việc này rất quan trọng với cô ấy. Ta không hiểu tình hình, không nên nói nhiều.

“Dù sao, hãy cẩn thận.”

Cẩn thận nhắc nhở thêm một câu, hắn lại im lặng uống rượu.

Quán rượu lại chìm vào yên tĩnh.

Không biết bao lâu, nam nhân trung niên cũng không biết đã uống bao nhiêu.

Bài hát phát ra từ máy hát cổ đến nỗi không rõ thời đại nhưng nghe quen thuộc, tạo cảm giác yên tĩnh rất.

Bia có vị ngọt đắng nhẹ, ngon hơn nhiều so với bia mua ngoài đường. Có lẽ rượu ở đây thật tốt.

Khách hàng đều im lặng, không ai nói chuyện như không muốn phá vỡ sự yên tĩnh hiếm hoi này.

Nhân viên phục vụ đứng ở quầy bar, cầm khăn trắng lau ly.

Nhìn có vẻ lười biếng nhưng làm việc rất chăm chỉ.

“Em ăn xong rồi, chị Cố.” Người trẻ đeo kính cầm truyện tranh đến quầy, đưa tiền cho nhân viên phục vụ.

“Ừ, đi cẩn thận.” Cô nương nhận tiền.

“Ừ.” Người trẻ gật đầu, đẩy cửa ra ngoài, biến mất trong màn đêm.

Ngoài kia vẫn mưa sao?

Nam nhân trung niên ngạc nhiên nhìn người trẻ ra ngoài mà không mang ô.

Rồi nhận ra mình đã ngồi uống khá lâu.

Nhìn đồng hồ trên tay.

“Tôi cũng xong rồi, cảm ơn đã phục vụ.”

Đặt tiền cạnh ly rượu đã uống hết.

“Ừ, cảm ơn đã ủng hộ.” Nhân viên phục vụ thu dọn ly.

Nam nhân trung niên mặc áo khoác, lần cuối nhìn cô nương phục vụ: “Con phố này rất phức tạp, hãy cẩn thận.”

Nói xong, hắn cầm ô bước ra khỏi quán.

Nhìn lại bảng hiệu quán rượu.

Số 113 phố Trường Xuyên à?

Quán rượu tốt, phải nhớ.

Trong quán, cô nương phục vụ đổ đá ra khỏi ly, rửa sạch ly.

“Gã nhiều chuyện vừa rồi là sao vậy?”

Cô không quay lại, không rõ nói chuyện với ai.

Một lúc sau, nam nhân lôi thôi ở góc phòng cửa sổ di chuyển, bỏ mũ ra.

Nheo mắt nhìn: “Ừ, người mới đến thành phố này, ta cũng không rõ lắm, người của sở cảnh sát, nghe nói là điều tra viên bên ngoài đến.”

“Cũng là một điều tra viên giỏi đấy.”

“Vậy à.”

Cô nương phục vụ lau khô ly.

“Cảnh sát à.”

“Hắn nghĩ nơi này rất nguy hiểm.”

Nam nhân lôi thôi cười khẽ, dường như suy tư gì đó, quay đầu nhìn mưa ngoài cửa sổ.

“Thật ra con phố này chỉ là nơi cho những người không có chỗ để đi mà thôi.”

Cô nương phục vụ quay lại nhìn hắn.

“À.”

***

“Nói mới nhớ, Cố Nam tiểu thư xinh đẹp của ta, vì ta cung cấp thông tin quý giá, có thể cho ta nghỉ lại quán rượu một đêm không? Cô biết đấy, ngoài kia đang mưa, cho một kẻ không chốn dung thân tránh mưa, đúng là việc làm tốt đẹp đáng khen.”

“Không, quán sắp đóng cửa rồi.”

“Đây không phải là quán mở suốt đêm sao.”

“Nếu sáng mai chủ quán thấy ông ở đây, sẽ nổi giận đấy.”

“Xui xẻo, mụ đàn bà đáng chết đó.”

Buổi sáng không khí hơi ẩm ướt có lẽ vì đêm qua vừa mưa.

“Leng keng leng keng.”

Cửa quán rượu bị đẩy ra, chuông gió treo trên cửa phát ra tiếng leng keng trong trẻo.

Nhân viên phục vụ bước ra, lật bảng hiệu ở cửa từ “mở cửa” thành “đóng cửa”.

“Meo.”

Tiếng mèo kêu nhẹ nhàng từ bên đường vọng lại.

Nhân viên phục vụ quay đầu lại thấy một con mèo đen nhỏ ngồi sau chậu hoa trước cửa tiệm.

Trên người nó còn dính nước mưa chưa khô.

Nhân viên phục vụ nhìn con mèo một lúc lâu.

“Thật ra con đường này chỉ dành cho những kẻ không có nơi nào để đi thôi.”

Cô bỗng nhớ lại câu nói này.

Nhìn con mèo, cô hỏi: “Mày cũng không có nơi nào để đi sao?”

Con mèo không trả lời, run rẩy đứng đó như đang lạnh cóng.

Cô gật đầu như thể đã nhận được câu trả lời.

Quay vào quán rượu. Khi cô trở ra, trên tay cầm một hộp sữa chua và một cái đĩa.

Đổ sữa chua vào đĩa rồi đặt trước mặt con mèo.

Con mèo bước từng bước đến đĩa, vội vã liếm sữa chua, trông có vẻ đã đói rất lâu.

Nhân viên phục vụ ngồi xổm trước mặt con mèo, ngập ngừng một lúc rồi đưa tay ra xoa đầu nó.

Con mèo không phản kháng, trên gương mặt lạnh lùng của nhân viên phục vụ hiếm hoi xuất hiện một nụ cười.

“Cô đang làm gì ở đây thế?” Một giọng nói bất ngờ vang lên bên cạnh cô.

Nhân viên phục vụ vẫn giữ nụ cười, bình tĩnh ngẩng đầu lên.

Đó là một người phụ nữ lớn tuổi có lẽ khoảng năm mươi, mặc trang phục bình thường hàng ngày, tóc buộc kiểu cổ điển.

Bà ấy có vẻ uy nghiêm, một cảm giác mà thường thấy trên nữ nhân sẽ hơi kỳ lạ.

Nhân viên phục vụ đứng lên, nhìn vào trong tiệm nói, giọng hơi lười biếng: “Bà chủ, tôi đã làm xong ca đêm từ bảy giờ tối đến bảy giờ sáng.”

“Vậy sao.” Bà chủ lấy từ trong túi ra một điếu thuốc, châm lửa: “Vậy cô về trước đi.”

“Ừ, được.” Nhân viên phục vụ gật đầu, chậm rãi rời khỏi theo con đường.

Một tháng trước.

Cửa quán rượu bất ngờ bị đẩy ra.

Đó là một phụ nữ trẻ mặc đồ đen, đeo túi, trong túi không biết chứa gì, nhìn như một cây gậy.

Nữ nhân gọi một ly sữa, rồi ngồi rất lâu.

Khi cô chuẩn bị rời đi mới phát hiện mình không có tiền, ngồi đó đầy bối rối.

Bà chủ quán biết chuyện, nhìn cô rồi nói.

“Cô vừa đến thành phố này đúng không? Nếu không ngại, ở đây vẫn thiếu một nhân viên phục vụ.”

“Phù.”

Bà chủ quán thở ra một vòng khói, ánh mắt nhìn về con mèo nhỏ đang liếm sữa chua.

Trên quầy bar trong tiệm để vài đồng lẻ.

“Ban đầu tưởng chỉ là kẻ lang thang.”

“Thật bất ngờ, lại là người dịu dàng.”

Chỉ có điều.

Bà chủ nhìn bóng lưng xa dần.

Tại sao lại mang đến cảm giác cô đơn chứ?

Dịu dàng và cô đơn, thật đầy mâu thuẫn.

*******

Đoạn này tác giả tự dưng cho một đoạn hiện đại vô, sau sẽ quay lại, chả hiểu ra sao lun, bả củm hem giải thích. Thôi, chị em mình coi tiếp để hiểu nào 
Bình Luận (0)
Comment