Quỷ Nghèo Hai Ngàn Năm - Phi Ngoạn Gia Giác Sắc

Chương 5

Nhìn thấy cú đâm của Cố Nam, Quỷ Cốc Tử nắm chặt kiếm của mình, nở một nụ cười hài lòng.

Tốt, đã hơi có phong thái rồi.

Tinh thần tụ lại thành một đường, thế kiếm một đi không trở lại, đường kiếm đúng là đâm như thế, nếu gặp chỗ hẹp thì không phải ngươi chết thì ta mất mạng, không hơi nào lùi bước.

Quả thật không để cho lão phu chút thể diện nào.

Khóe miệng Quỷ Cốc Tử nhếch lên, thanh kiếm dài trong tay chợt ra khỏi vỏ, bay lượn nhẹ nhàng, trông có vẻ rất chậm, nhưng lại dừng đúng chỗ chắc chắn mà thanh kiếm của Cố Nam phải đi qua.

“Choang!”

Tiếng kêu vang vọng trong không khí.

Bạch Khởi đứng bên cạnh nhìn bóng dáng Cố Nam cầm kiếm, ánh mắt hạ thấp, im lặng một lúc rồi nhắm mắt lại.

“Ha ha, không tệ, có chút sức mạnh đấy!” Quỷ Cốc Tử cười sảng khoái.

Mặc dù đã tóc bạc phơ, nhưng đường kiếm của ông lại không hề có dáng vẻ của người già, lúc thì mạnh mẽ rộng rãi, lúc lại nhẹ nhàng nhanh nhẹn.

Một thanh kiếm dài ba thước không phải là chiêu kiếm gì, nhưng lại khiến Cố Nam không thể thở nổi.

“Keng keng keng keng.”

Tiếng giao kiếm liên tiếp vang lên, nối liền thành một chuỗi.

Chỉ trong vài giây hai người đã trao đổi hàng chục chiêu kiếm.

“Keng!”

Hai kiếm chạm vào nhau, sau đó hai người lui về hai phía.

Cơ thể của Quỷ Cốc Tử dường như không có trọng lượng, nhẹ nhàng bay lùi.

Còn Cố Nam thì lăn lộn dưới đất tuyết đầy khốn khổ.

Cổ tay bị chấn đến tê dại, không phải vì sức mạnh của Quỷ Cốc Tử lớn, mà là tất cả đường kiếm của ông đánh vào điểm yếu của kiếm Cố Nam, dù đường kiếm của Cố Nam có nặng nề nhanh chóng đến đâu, cũng dễ dàng bị phá vỡ.

“Xoạt!”

Thanh kiếm dài trên tuyết kéo ra một vết rạch, lưỡi kiếm lạnh lùng như rắn độc chui ra khỏi hang, từ dưới đất bay lên.

Cơ thể Cố Nam cũng theo thanh kiếm mà di chuyển, nhưng khi kiếm đưa lên không trung thì tay cô đột nhiên buông ra.

Kiếm rời tay, trong giao đấu của kiếm khách là hành động ngu xuẩn không thể tả.

Quỷ Cốc Tử đứng đối diện chỉ cười khẽ.

Nam nhi này muốn đánh cược với lão phu một phen đây mà.

Cũng phải, với trình độ của Cố Nam, nếu tiếp tục như vậy thì không đến mười chiêu nữa sẽ thất bại.

Dù sao thì cô và Quỷ Cốc Tử không cùng một đẳng cấp.

Ngược lại, nếu đánh cược thì còn có hy vọng bất ngờ chiến thắng.

Lúc thanh kiếm rời tay, tay phải của Cố Nam xoay lại, đẩy mạnh vào chuôi kiếm.

Ngay lập tức, thanh kiếm vốn đã bay thẳng tới trước như một tia sáng lạnh, lấp lánh trong tuyết rồi biến mất.

Tia sáng lạnh lẽo, đã áp sát đến trước mặt Quỷ Cốc Tử.

Nhìn cú đâm này khiến Quỷ Cốc Tử âm thầm gật đầu, đường kiếm bay trăm bước của Quỷ Cốc Tử đã được Cố Nam luyện ra hình ra dạng rồi.

Nhưng chỉ một chiêu này vẫn chưa đủ để ông nghiêm túc đánh lại.

Lập tức, thanh kiếm xanh trong tay ngang qua, chính xác chắn trước thanh kiếm bay đến.

Nếu để Quỷ Cốc Tử đánh giá kiếm thuật của Cố Nam.

Mạnh mẽ có thừa, nhưng thiếu biến hóa.

Mỗi chiêu mỗi thức đều là tư thế liều mạng, không giống một kiếm khách mà giống một sát thủ muốn một đòn giết chết.

Nhưng khi Quỷ Cốc Tử âm thầm đánh giá, thì lại không thấy rằng.

Cùng lúc đó, eo Cố Nam xoay tròn, chân phải đạp đất, tung lên một mảng tuyết, áo choàng xanh trên người xoay vòng lộn ngược ra giữa không trung.

“Choang!”

Kiếm bay chạm vào kiếm dài của Quỷ Cốc Tử, tạo ra một tia lửa, chiếu sáng mắt Quỷ Cốc Tử.

Kiếm bay không thể tiếp tục, bị bắn ra ngoài.

Điều mà Quỷ Cốc Tử không thể ngờ tới là kiếm bay bị bắn ra lại đúng lúc được Cố Nam lộn ngược đón lấy lần nữa.

Vị trí của Cố Nam lúc này vừa khéo ở sau lưng Quỷ Cốc Tử.

Kiếm vào tay, thế kiếm của Cố Nam không hề giảm bớt, mà còn mạnh mẽ hơn.

Cái sự lạnh lẽo ghê gớm áp sát từng chút.

Cố Nam đáp xuống đất, tuyết do cô cuốn lên văng tung tóe, đồng thời thanh kiếm chuyển từ thẳng sang ngang.

Quỷ Cốc Tử đặt ngang kiếm, chắn khắp tám hướng.

Ánh kiếm bừng lên, một thanh kiếm dài kéo ra một tia sáng chói lóa chém tới eo Quỷ Cốc Tử.

Kiếm dài kêu vang, tuyết bay tứ phía.

Thanh kiếm trong tay Cố Nam bị hai ngón tay của Quỷ Cốc Tử nhẹ nhàng kẹp lấy.

Hai ngón tay tỏa ra cương khí, chỉ dùng cơ thể để ngăn cản vũ khí sắc bén mà không hề hấn gì.

Quỷ Cốc Tử đã dùng nội lực.

Đấu với một cô bé không biết nội lực mới học kiếm ba tháng, mà lại đi sử dụng nội lực thì quả thực rất mất mặt.

Dù không dùng nội lực thì cú đâm của Cố Nam cũng không thể làm Quỷ Cốc Tử bị thương được, nhưng ông nghĩ rằng cuộc kiểm tra này đã đủ, nên mới dùng nội lực bắt lấy kiếm của Cố Nam.

“Nhận thua rồi.” Cố Nam nở một nụ cười đắc ý.

Được thì thu kiếm lại vào vỏ, Quỷ Cốc Tử dùng nội lực, từ một góc độ mà nói thì cũng coi như là cô thắng.

Quả thực là một thiên tài võ thuật hiếm có trong trăm năm.

Cô bé này.

Quỷ Cốc Tử mỉm cười sờ râu của mình, nhìn Cố Nam đầy đắc ý.

Trong lòng ông cũng âm thầm kinh ngạc.

Thực sự đã kết hợp tung kiếm bách bộ với hoành kiếm bát phương lại với nhau, ý tưởng chưa từng có.

Nghĩ lại cũng đúng, kiếm pháp của Quỷ Cốc Tử luôn tách rời, chỉ sau khi quyết thắng bại mới có thể học kiếm pháp còn lại.

Thêm vào đó, kiếm pháp tung hoành vốn đối lập nhau, muốn kết hợp thực sự rất khó khăn, làm không tốt là cả trên dưới đều không thành nên không có ai từng thử.

Cách dùng phi kiếm rời tay rồi tính toán vị trí kiếm bay bật ra, tiếp tục đón lấy kiếm bay để biến chiêu của Cố Nam tuy kỳ lạ nhưng cũng không phải không thể.

Ý tưởng tuyệt vời.

Quỷ Cốc Tử hài lòng nhìn Cố Nam, không gò bó vào chiêu kiếm, đây cũng là bước đầu tiên để chuyển từ lời kiếm sáng nhuyễn kiếm.

“Được rồi, đừng cười ngớ ngẩn nữa, coi như con đã qua rồi.” Quỷ Cốc Tử thu kiếm, vỗ đầu Cố Nam.

“Ê, đừng sờ đầu, con còn muốn cao thêm chút nữa.” Cố Nam không vui, lắc đầu tránh khỏi bàn tay to của Quỷ Cốc Tử.

Quỷ Cốc Tử cười ha hả: “Con gái, con đã cao lắm rồi, cao thêm nữa là không lấy chồng được đâu.”

“Phì, người mới đi lấy chồng ấy.”

“Ồ? Lão phu dù có muốn thì e là cũng không được đâu.”

Sau khi đùa giỡn với Cố Nam một lúc, Quỷ Cốc Tử thu nụ cười lại, quay sang cúi đầu chào Bạch Khởi.

“Lão hữu, kiếm thuật lão phu đã truyền hết rồi, cũng không phụ lòng nhờ cậy của ngươi, xin cáo từ.”

“Cũng tốt.” Từ lúc bắt đầu đấu kiếm, Bạch Khởi luôn im lặng, đến giờ mới nói một câu, giọng nói đầy mệt mỏi nhìn Quỷ Cốc Tử: “Tạm biệt.”

Quỷ Cốc Tử nhìn dáng vẻ của Bạch Khởi, trong lòng thở dài: “Lão hữu, có những chuyện đừng quá chấp nhất.”

“Ta biết rồi.” Bạch Khởi gật đầu.

Quỷ Cốc Tử rời đi.

Nhìn Quỷ Cốc Tử ra khỏi cửa, Cố Nam quay đầu nhìn Bạch Khởi, hôm nay Bạch Khởi trông rất kỳ lạ: “Sư phụ, để con tiễn Quỷ tiên sinh nhé?”

“Không cần.” Bạch Khởi lắc đầu, đứng dậy, đi vào trong: “Con đi theo ta.”

Cố Nam bối rối gãi đầu, nhưng cũng đi theo Bạch Khởi vào trong.

Trong phòng, Bạch Khởi quay lưng lại với Cố Nam.

Câu đầu tiên khiến đồng tử của Cố Nam co lại.

“Nam nhi, con có biết về chiến sự Trường Bình không?”

***

Trận chiến Trường Bình trong lịch sử là trận chiến cuối cùng của Bạch Khởi.

Trong trận này, Bạch Khởi đại thắng tướng Triệu là Triệu Quát (người mà mọi người chắc cũng biết, nổi tiếng với câu nói “lý thuyết trên giấy” của Triệu Quát) tại Trường Bình, giết chết bốn mươi vạn quân Triệu, có thể nói đây là trận chiến nổi tiếng nhất trong lịch sử.

Cũng vì trận chiến này, Bạch Khởi công cao hơn chủ, bị Tần Chiêu Tương Vương nghi ngờ, vài tháng sau bị vua Tần ban kiếm tự sát.

Tương truyền, trước khi chết Bạch Khởi đã cầm kiếm hỏi trời, ta có lỗi gì.

Sau một lúc, ông lại tự nói với mình, đúng là giết bốn mười vạn hàng binh, tội này đáng chết.

Sau khi Bạch Khởi chết, có người nói gia đình ông không ai thoát khỏi, đều bị liên lụy. Cũng có người nói, con trai của Bạch Khởi là Bạch Trọng không chết, sau này còn được Tần Thủy Hoàng phong chức ở Thái Nguyên.

Trận chiến Trường Bình.

Nghe bốn chữ này, tim Cố Nam đập lỡ một nhịp, tay cầm kiếm cứng đờ.

Lúc này cô mới nhận ra, mình đã bỏ qua một điều quan trọng nhất, trong lịch sử, Bạch Khởi không chết bình thường, mà là chết oan.

Theo nhưng gì cô hiểu về lịch sự thì sau trận chiến này, Bạch Khởi chắc chắn sẽ chết.

Không thể đánh trận này được!

Những suy nghĩ lóe lên trong đầu, Cố Nam đưa ra quyết định.

Cắn răng, cô nói: “Sư phụ!”

Không ngờ cô còn chưa nói hết, Bạch Khởi đã vẫy tay ngắt lời cô.

“Nam nhi, con muốn nói rằng, không thể đánh trận này đúng không?” Giọng nói của Bạch Khởi ấm áp nhưng cũng rất bình thản, lại mang theo sự mệt mỏi khó tả.

Tay nắm chặt kiếm, Cố Nam cúi đầu trịnh trọng nói: “Đúng vậy.”

“Ha ha.” Bạch Khởi cười khẽ, quay người nhìn Cố Nam đang căng thẳng đứng đó, thở dài.

“Nam nhi, con là một đứa trẻ thông minh, đôi khi ta cũng rất ngạc nhiên, con là một đứa trẻ lưu lạc, còn chưa từng đọc sách, tại sao lại thông minh như vậy. Chẳng lẽ thực sự có người sinh ra đã biết tất cả sao? Sinh ra đã thông minh hơn ngươi?”

“Sư…!”

Cố Nam muốn nói gì đó, nhưng lại bị Bạch Khởi ngắt lời.

“Sư phụ biết con muốn nói gì, công cao hơn chủ, đúng không?”

Vừa nói, Bạch Khởi vừa vào trong phòng, ngồi xuống và cười nói.

“Con không nghĩ xem, con cũng nhìn ra thì sao sư phụ lại không nhìn ra được chứ?”

Nói xong lại im lặng một lúc lâu, rồi mới chậm rãi hỏi: “Tính thời gian thì hẳn đã vào đông rồi, Nam nhi, con có biết vào mùa đông này, có bao nhiêu người chết vì đói, vì lạnh không?”

Câu hỏi của Bạch Khởi không liên quan đến chuyện trước đó, như muốn hỏi thì hỏi vậy thôi, nên Cố Nam không phản ứng kịp, khi phản ứng kịp thì cũng không biết câu trả lời.

Bạch Khởi giơ ba ngón tay lên: “Chỉ riêng nước Tần ta đã không dưới con số này, ba vạn người.”

“Đại Tần có bao nhiêu người?”

Cố Nam chợt á khẩu, cô không biết tại sao Bạch Khởi đột nhiên nói đến những chuyện này.

Thời Chiến Quốc, cuộc sống của người dân rất khó khăn, một trận tuyết lớn, một mùa đông lạnh, chết ba vạn người đã là ít nhất rồi.

Bạch Khởi nhìn Cố Nam một lần nữa rồi tiếp tục nói: “Sư phụ lại hỏi con, từ thời Chiến Quốc đến nay, có bao nhiêu người chết trận, bao nhiêu người lưu lạc, bao nhiêu gia đình tan nát?”

Cố Nam vẫn không thể trả lời, chỉ biết cúi đầu im lặng.

“Sư phụ nói cho con biết.” Bạch Khởi cười nhẹ, ngẩng đầu lên một chút, giọng nói hơi run rẩy: “Chết trận không dưới một triệu, gia đình tan nát, lưu lạc như con thì nhiều vô số kể.”

“Sư phụ còn thấy những điều kinh khủng hơn, ăn thịt con cái, tự thiêu vì lạnh, dùng đầu đập đất xin ăn mà chết.”

Giọng nói của Bạch Khởi luôn bình thản, nhưng mỗi câu nói đều là sự thật trần trụi và đáng sợ nhất của thế gian này.

Đôi mắt Cố Nam đờ đẫn nhìn xuống đất, một lúc sau, trong mắt mới khôi phục lại chút sức sống yếu ớt, dường như cô đã hiểu điều Bạch Khởi muốn nói.

Nhưng cô vẫn mím môi, không cam lòng tiếp tục hỏi.

“Sư phụ, điều này liên quan gì đến việc chúng ta không đánh trận Trường Bình?”

Bạch Khởi tự rót thêm một chén trà, lắc lắc chén trà, mặt nước gợn sóng.

“Chu, chỉ còn trên danh nghĩa; Tề, ngoài mạnh trong yếu; Hàn, đất nhỏ thế yếu; Yên, không có vua dùng; Ngụy, quân vương ghen tài đố kỵ; Sở, sau thời Ngô Khởi và Sở Hoài Vương thì quốc lực đã suy yếu. So với nước Tần, trong vòng ba mươi năm chỉ có mình Triệu là đối thủ.”

“Từ khi Triệu Vũ Linh Vương mặc áo Hồ cưỡi ngựa bắn tên, quân Triệu lớn mạnh, kỹ thuật bắn tên rất giỏi.”

“Trận Trường Bình, nước Tần ta kéo quân sáu mươi vạn, nước Triệu bốn mươi vạn, hàng chục vạn dân phu, hàng chục vạn lương thực.”

“Có thể nói là cuộc chiến toàn quốc.”

“Trường Bình nằm bên dãy núi Thái Hành, sau Thái Hành là kinh đô nước Triệu, Hàm Đan.”

“Phía đông gần An Ấp, An Ấp bị chiếm, vượt qua Tần Lĩnh, qua sông Hoàng Hà là có thể đánh thẳng vào kinh đô nước Tần, Hàm Dương.”

“Nếu thắng trận Trường Bình, nước Triệu có thể bị diệt, dù không diệt thì trong vòng hai mươi năm cũng không còn sức chiến đấu, trong vòng năm mươi năm nước Tần có thể thống nhất sáu nước, bình định thiên hạ.”

“Nếu trận chiến Trường Bình bại, nước Tần nguy vong nhưng vẫn còn sứ, không tránh khỏi trăm năm phân tranh.”

Nói xong những điều này, Bạch Khởi đặt chén trà xuống, không uống một ngụm.

"Sư phụ công cao chấn chủ, sau trận Trường Bình e rằng chín phần chết một phần sống, nhưng cho dù là chết vạn lần thì đã sao?"

"Sư phụ mệt rồi, thời loạn thế này, mạng người rẻ rúng, rẻ như cỏ rác, thêm một người chết thì đã sao?"

"Nhưng nếu bình định được thời loạn này, thiên hạ đại trị, thế gian sẽ có cảnh tượng như thế nào?"

"Con đã từng nghĩ tới có một ngày thiên hạ không còn chiến tranh, dân chúng an cư lạc nghiệp, no ấm đủ đầy. Nam cày nữ dệt, trẻ con vui đùa trên ruộng, người già như sư phụ được ngồi dưới gốc cây uống trà chơi cờ."

"Thế gian đó, có lẽ con người mới thực sự là đang sống."

Bạch Khởi lẩm bẩm nói, giọng rất nhẹ, giống như tự nói với mình, ánh mắt lấp lánh như thể nhìn thấy cảnh tượng thiên hạ thái bình mà ông đang nhắc tới vậy.

Từ khi sinh ra, cuộc đời ông đã sống trong chiến loạn, hòa bình đối với ông là một thứ xa xỉ.

“Nam nhi à.” Ông nhìn lên, ánh mắt rực rỡ khiến cô thấy chói mắt: "Sư phụ hỏi con, có nên đánh trận Trường Bình này hay không?”

Môi Cố Nam run run, nhưng lại cắn chặt không nói gì, vì cô không biết nói gì.

Chẳng lẽ nói cô biết lịch sử, biết sau trận Trường Bình chắc chắn sư phụ sẽ chết?

Dù cô có nói như vậy, thì cũng chẳng có ý nghĩa gì với Bạch Khởi?

Vì ông vốn đã ôm quyết tâm chết.

Đối với Cố Nam, những khái niệm như đại nghĩa thiên hạ từ trước đến nay chỉ là nói suông.

Nếu để cô chọn, trận Trường Bình này chắc chắn sẽ không đánh.

Nói gì đến vì thiên hạ, vì thái bình, những người như thế hoặc là giả dối, hoặc là đầu óc có vấn đề.

Nhưng nhìn Bạch Khởi - một người đàn ông đang ở tuổi xế chiều, cô lại có cảm giác tự ti không thể nói ra những lời đó.

Cô có thể cảm nhận được, Bạch Khởi thực sự kỳ vọng vào tương lai đó, tương lai không có chiến loạn.

Thật khó tưởng tượng, một vị tướng quân được ghi danh vào sử sách với biệt danh "đồ tể", trong lòng lại khao khát một tương lai không có chiến tranh.

"Sư phụ biết con chán ghét chiến tranh, cũng bởi vì thời loạn này mới khiến con thành ra như vậy." Trong mắt Bạch Khởi mang theo sự hối hận.

"Nhưng con phải hiểu, chiến tranh chỉ có thể bình định bằng chiến tranh."

Nói xong, ông đứng dậy, chậm rãi bước ra ngoài, bóng dáng của người đàn ông trông nhỏ bé yếu ớt làm sao.

"Sau trận này nếu không có gì thì không sao, nhưng nếu sư phụ chết, sư phụ chắc chắn sẽ gửi thư lên đại vương, cầu xin tha cho con một mạng. Con có thể yên tâm. Nam nhi à, chỉ mong con không trách sư phụ."

"Không lâu nữa, con theo sư phụ xuất binh đến Trường Bình đi."

***

Có lẽ vì ban ngày tuyết đã rơi, nên đếm đến trong tiểu viện của Cố Nam có hơi lạnh.

Cô kéo chặt áo khoác trên người, ngồi xếp bằng dưới gốc cây già trong sân.

Tuyết trên mặt đất chưa tan hết tuyết, cành cây khô khốc của gốc cây già phản chiếu trên mặt đất thành những vết loang lổ.

Mùa đông, trời tối nhanh hơn bình thường, chưa đến giờ giới nghiêm mà trời đã tối đen.

Ánh trăng nửa vầng treo lơ lửng trên bầu trời, tăng thêm vài phần lạnh lẽo cho đêm.

Cố Nam ôm kiếm trong lòng, ngẩng đầu nhìn lên trời, không biết đang nghĩ gì.

Có lẽ là do cô nghĩ đến ngẩn người, không nhận ra Tiểu Lục đã bước tới từ phía sau.

"Cô nương." Một tiếng gọi nhẹ, Cố Nam quay đầu lại, thấy Tiểu Lục đứng đứng sau lưng Cố Nam, choàng một chiếc áo khoác lên người cô: "Đã vào đêm rồi đừng để bị lạnh, đêm sau tuyết trắng lạnh lắm."

Đêm sau tuyết trắng, là chỉ đêm sau khi tuyết rơi, lúc lạnh nhất không phải khi tuyết rơi mà là khi tuyết tan.

"Không sao." Cố Nam mỉm cười, nhún vai: "Ta là người thô kệch, thân thể cường tráng."

"Cô nương đừng nói bậy, cô nương không phải người thô kệch." Tiểu Lục bĩu môi, như trách móc lời nói nhảm của Cố Nam, chỉnh lại áo khoác cho cô.

Vừa chỉnh vừa nhỏ giọng nói: "Lúc nãy Vương Tiễn tiên sinh đến, đang trò chuyện vui vẻ với tướng quân Bạch Khởi ở tiền đường, em nghe họ nói chuyện, dường như có nhắc đến cô nương."

"Vương Tiễn à, mặc kệ hắn, chắc cũng không phải chuyện gì tốt đẹp."

Cố Nam buồn bực vung tay, ôm lấy bao kiếm lạnh ngắt.

"Vậy cô nương, em xin lui xuống trước." Tiểu Lục nhìn thấy dáng vẻ của Cố Nam, mím môi, rõ ràng là cô có tâm sự, nhưng là người hầu cô không thể hỏi được.

Cô cúi chào, chuẩn bị rời đi.

Cố Nam đột nhiên nhớ ra gì đó, hỏi: "Tiểu Lục, em là người ở đâu thế?"

Tiểu Lục ngạc nhiên, không ngờ Cố Nam lại đột nhiên hỏi điều này: "Thưa cô nương, em là người An Ấp, phía bắc nước Tần."

"An Ấp?" Cố Nam gật đầu, đó là một huyện thành không xa Hàm Dương.

"Tại sao lại đến Hàm Dương?"

Tiểu Lục lặng im, như bị gợi lại chuyện gì đó, giọng nhẹ hơn nhiều mang theo chút u buồn: "Hồi nhỏ nhà nghèo, nuôi không nổi nên bán em bán cho nhà giàu, đổi lấy tiền của."

Cố Nam lúc này mới nhận ra mình hỏi sai, nếu không phải gia cảnh khó khăn thì ai lại muốn làm nô tỳ.

Miệng lưỡi vụng về, một lúc lâu không biết nói gì, mãi mới thốt ra được một câu: "Xin lỗi."

"Không sao đâu." Tiểu Lục cười, dường như đã sớm nhìn thấu, hoặc nói đúng hơn là được làm việc cho Bạch Khởi cũng là một điều may mắn.

"Con cô nương, còn trẻ thế này lại một mình lưu lạc đến đây. Thời loạn thế này, toàn là người tốt gặp nạn. Người tốt như cô nương, lẽ ra phải sinh ra trong nhà giàu sang mới đúng."

Đừng thấy Cố Nam gọi Tiểu Lục là "Tiểu Lục", thực ra nếu so tuổi thì Tiểu Lục lớn hơn Cố Nam mấy tuổi cơ.

"Chẳng là gì cả." Cố Nam không để ý lắc đầu, đối với cô mà nói thì cô cũng chưa đói lâu thì đã gặp được Bạch Khởi, không cảm nhận được nỗi khổ của kẻ lưu lạc thực sự chút nào.

"Ta chỉ là kẻ thô lỗ, ăn ít bữa, đi vài bước thì có gì to tát?"

Tiểu Lục bị Cố Nam chọc cười: "Cô nương lại nói nhảm, cô nương xinh đẹp như vậy, lại là nữ tử, sao có thể là kẻ thô lỗ?"

"Ta nói thật đấy." Cố Nam trợn mắt, về mặt tâm hồn thì cô nói không sai chút nào.

"Cố cô nương." Một giọng nói vang lên từ ngoài sân.

Một chàng trai trẻ xách hai bình rượu và hai cái chén bước tới.

"Vương Tiễn tiên sinh." Tiểu Lục thấy Vương Tiễn thì vội vàng cúi chào, Vương Tiễn là người của quan gia, lại là khách quý của Bạch Khởi, cô không dám phớt lờ.

"Tiểu Lục cô nương không cần đa lễ." Vương Tiễn cười đỡ Tiểu Lục lên.

"Ngươi đến đây làm gì." Cố Nam lại tỏ ra thờ ơ, đối với người coi như nửa sư phụ dạy cưỡi ngựa của mình là Vương Tiễn, cô chẳng có chút gì cung kính.

Tuy lần đầu gặp mặt Vương Tiễn hơi rụt rè, nhưng quen rồi Cố Nam lại phát hiện Vương Tiễn là một người hào sảng, không để ý tới cách xưng hô của cô.

“Cô nương, vậy em xin lui xuống trước.” Tiểu Lục thấy Vương Tiễn có vẻ có chuyện muốn nói với Cố Nam, bèn cúi người chuẩn bị rời đi.

“Cũng được, để hắn khỏi thèm thuồng nhìn em chằm chằm.”

Cô nương này, Tiểu Lục xấu hổ và tức giận lè lưỡi với Cố Nam, chạy nhanh rời khỏi.

Cố Nam nhìn theo Tiểu Lục rời đi, quay đầu nhìn Vương Tiễn.

“Ngươi đến đây có chuyện gì?”

Vừa hỏi, mắt cô đã liếc tới hai vò rượu trong tay Vương Tiễn.

“Uống rượu ư?”

Cố Nam thích uống rượu, điều này Vương Tiễn biết, vì có một lần Cố Nam lén ra ngoài uống rượu, đúng lúc bị Vương Tiễn bắt gặp.

Từ đó về sau, hai người cũng coi như là bạn rượu.

Nhưng nghĩ lại, nếu Vương Tiễn đến rủ cô uống rượu thì sư phụ cũng sẽ không cho hắn vào, lão già đó không bao giờ đụng đến thứ này, cũng không cho cô đụng vào, nếu không cô cũng không cần phải lén uống làm gì.

Theo lời của ông thì là, uống rượu làm hỏng việc.

Vương Tiễn cười toác miệng, vỗ vỗ vò rượu: “Đúng là tìm cô uống rượu thật, ta đã nói với Vũ An Quân rồi, hôm nay cô có thể thoải mái uống.”

“Đây là ngươi nói đấy nhé.” Nghe được thoải mái uống, mắt Cố Nam bèn sáng lên.

Đúng lúc bây giờ trong lòng đang không thoải mái, đây gọi là gì? Muốn ngủ thì có người đưa gối.

Vương Tiễn ngồi xuống bên cạnh Cố Nam, không quan tâm bẩn sạch, đặt hai vò rượu lớn xuống đất.

Nhét một cái chén rượu vào tay Cố Nam.

“Ta nói rồi, có chuyện gì cứ để ta gánh.”

“Ha ha, thế mới là anh em, rót lẹ đi.” Cố Nam hơi không kiên nhẫn thúc giục.

Vương Tiễn nhìn bộ dạng gấp gáp của Cố Nam, cười hì hì mở miệng vò rượu, rót cho Cố Nam và mình mỗi người một chén.

Rượu ngọt ngào trong chén đồng lắc lư không ngừng, hương rượu lan tỏa, trong đêm tuyết phủ mang theo mùi hương làm người ta say đắm.

Cầm chén rượu, Cố Nam đưa lên miệng uống một hơi cạn sạch.

Rượu mạnh trôi qua cổ họng, như nuốt một ngụm lửa vào, cổ họng hơi rát sau đó thì ấm cả bụng.

Cái lạnh trên người lập tức bị xua tan hết.

“Phù.” Cô thở dài một hơi rồi ngả người ra sau, tựa vào thân cây, lắc lắc cái chén trong tay, than thở một câu.

“Không đủ mạnh.”

Vương Tiễn như đã đoán trước, nhếch miệng: “Còn chưa đủ à, đây đã là rượu mạnh nhất thành Hàm Dương rồi, ta phải trả giá cao mới có được hai vò này đấy. Tửu lượng của cô nương đây e là không có loại rượu nào trên thế gian này thỏa mãn nổi đâu.”

Cố Nam vén mái tóc dài rủ bên mặt ra sau tai.

Thanh kiếm dài nghiêng trong lòng, áo dài màu xanh hơi lỏng lẻo, tay cầm chén rượu, trông thật có phong thái của một hiệp khách thời xưa.

“Ha ha, nếu có cơ hội ta sẽ tự mình nấu rượu, cho ngươi thử xem thế nào mới là rượu mạnh.”

Kỹ thuật nấu rượu thời Chiến Quốc còn rất sơ sài, rượu mạnh nhất cũng chỉ mạnh hơn bia một chút, thực sự không có cảm giác gì.

“Thế thì tốt quá, tại hạ xin cảm ơn trước.” Vương Tiễn cười uống cạn chén rượu, mặt lập tức đỏ lên, rõ ràng rượu này đã rất mạnh với hắn rồi.

“Không nói lan man nữa.” Cố Nam cầm lấy vò rượu rót vào chén của mình: “Hôm nay ngươi đến tìm ta, chỉ để uống rượu thôi ư?”

Nghe câu hỏi của Cố Nam, Vương Tiễn im lặng một lúc rồi thở dài, nói: “Nghe nói, cô muốn đi Trường Bình?”

“Ừ.”

“Đường đi nguy hiểm, rượu này cũng là tiện thể tiễn cô một chuyến.” Vương Tiễn cười nhạt nói, nâng chén rượu lên.

Cố Nam trợn mắt: “Tiễn đưa, làm như ta sắp chết không bằng.” Vừa nói, vừa nâng chén rượu chạm vào chén của Vương Tiễn.

Một tiếng vang nhẹ, âm thanh hơi trống rỗng.

Chén rượu giao thoa, không biết từ khi nào, đã uống hết một vò.

Cố Nam nhấp một ngụm, đột nhiên không biết tại sao lại cười khổ.

Quay đầu nhìn Vương Tiễn.

“Nói thật, ta còn chưa từng đánh trận.”

“Đánh trận thì có gì hay ho chứ?”

Vương Tiễn không biết đã say một nửa hay đã say hoàn toàn, nhặt một chiếc lá khô trên đất lên, cầm cuống lá xoay xoay.

Cố Nam thấy hắn đã không nói gì nữa thì mỉm cười quay đầu lại.

Giọng của Vương Tiễn lại vang lên từ phía sau.

Trong cơn say, hắn nói: “Nhưng người chúng ta, sinh ra là để đánh trận. Rồi chết trên chiến trường.”

Hai người không nói gì thêm.

Cố Nam giơ chén rượu lên đối diện với mặt trăng.

Nheo mắt.

Dưới ánh trăng, chén rượu bằng đồng phản chiếu ánh trăng lạnh lẽo.

“Chén rượu ngon dưới ánh trăng, muốn uống mà ngựa vàng thúc giục. Say nằm trên chiến trường mỉm cười. Xưa nay chinh chiến mấy ai về.”

“Cố cô nương, thơ hay.” Vương Tiễn đã sớm say, nâng chén rượu trong tay lên: “Cạn chén này.”

“Ha ha, được.”

***

Bên ngoài tường tiểu viện của phủ Vũ An Quân có một thư sinh nghèo khổ đi qua.

Áo quần trên người rách nát, thân hình gầy gò, rõ ràng là đã đói lâu ngày.

Trời quá lạnh.

Hắn run rẩy lấy ra nửa chiếc bánh khô từ trong ngực áo, co rúm ở góc tường chuẩn bị ăn.

Bỗng nghe tiếng từ trong tường vọng ra.

“Những người như chúng ta, sinh ra là để đánh trận, rồi chết trên chiến trường.”

Câu nói này khiến thư sinh bên ngoài tường sững lại.

Quay đầu nhìn vào trong tường, bức tường cao sang phú quý, nhưng giọng nói trong đó lại mang theo sự bất đắc dĩ và khổ sở.

Chắc là nhà của một vị tướng quân.

Thư sinh nghĩ, lắc đầu rồi cúi đầu ăn bánh của mình, đều là những người đáng thương.

Thật buồn cười, hắn là một kẻ nghèo khổ, mà người trong tường rõ ràng là người giàu có, hắn lại thấy thương hại người khác.

Nhưng có gì sai đâu? Thời loạn lạc này, ai không phải là người đáng thương chứ.

Chiếc bánh khô sắp ăn xong, thư sinh chuẩn bị rời đi.

Lại nghe thấy tiếng trong tường vọng ra, giọng nói thanh thoát của một cô gái.

“Chén rượu ngon trong đêm, muốn uống mà ngựa vàng thúc giục, say nằm trên chiến trường đừng cười, xưa nay chinh chiến mấy ai về.”

Bốn câu thơ ngắn ngủi này khiến thư sinh dừng bước.

Thơ hay.

“Cố cô nương, thơ hay, cạn chén nào.”

“Ha ha, được!”

Thư sinh ngoài tường nghe thấy hai người trò chuyện thì khẽ cười gượng, cô nương này thật hào hùng.

Cố cô nương sao?

Trong mắt thư sinh hiện lên vài phần ngưỡng mộ, thầm ghi nhớ mấy câu thơ này và cái tên ấy, rồi quay người rời đi.

Ngày hôm sau, trong thành Hàm Dương, không biết vì sao mà trong các quán rượu và kỹ viện quanh vùng lại lan truyền một bài thơ.

Bài thơ ấy có bốn câu, không biết tên, chỉ nghe nói là do một tài nữ họ Cố viết, được một thư sinh nghèo khổ nghe thấy ngoài tường nên mới lan truyền ra.

Thư sinh nghe thơ, một thời gian sau đã trở thành một câu chuyện đẹp.

Nhưng bài thơ của cô nương ấy lại không giống do một cô nương viết.

Toàn văn như sau: “Chén rượu ngon trong đêm, muốn uống mà ngựa vàng thúc giục, say nằm trên chiến trường đừng cười, xưa nay chinh chiến mấy ai về.”

Thơ văn u sầu, lại giống như do một vị tướng quân mệt mỏi cả tâm hồn lẫn thể xác viết ra sau khi say rượu.

Điều này khiến người ta không khỏi suy đoán thêm về thân phận của Cố cô nương này.

Nghe nói, thư sinh nghe được bài thơ này ở bên ngoài tường của phủ Vũ An Quân Bạch Khởi.

Vũ An Quân là ai thì ai cũng biết? Nhà ông ta có mấy cô nương, mấy người hầu nữ, làm gì có cô nương trẻ nào có thể uống rượu và làm thơ?

Có người nhớ lại, Vũ An Quân Bạch Khởi thời gian trước quả thực có tin đồn từng nhận một đệ tử.

Chẳng lẽ, Tướng quân Bạch Khởi nhận một nữ đệ tử, chính là Cố cô nương kia ư?

Thế là người ta bắt đầu tò mò, thi nhau tìm hiểu về cô gái đó.

Có người nói hắn từng gặp Cố cô nương, quả thực xinh đẹp phi phàm, không chỉ đẹp mà còn có vài phần anh khí đến đàn ông cũng không có, mặc trang phục nam giới, tay cầm một thanh kiếm dài. Giống như một hiệp khách phong lưu giang hồ, lại có vài phần khí chất của tướng quân sa trường, chẳng nói là đàn ông, đến phụ nữ cũng đều thích.

Có người nói, cô gái này thiên phú dị bẩm, được Bạch Khởi thu nhận tại quán trà, lúc đó hắn cũng có mặt.

Lời đồn nhiều vô kể, cái tên Cố cô nương lan truyền khắp thành Hàm Dương.

***

“Vậy thời Xuân Thu Chiến Quốc, có chỗ nào vui không?” Cố Nam ngẩng đầu nhìn mặt trời trên đỉnh đầu.

Trên người mặc một bộ áo dài màu đen làm từ vải gai, mặc vào hơi không thoải mái nhưng vẫn giữ ấm.

Áo màu đen khiến cô trông càng thêm tuấn tú, ngực hơi nhô lên nhưng không rõ ràng, nếu không nhìn kỹ thì có thể nhận nhầm là một chàng trai đẹp.

Mấy ngày này, Bạch Khởi không sắp xếp cho cô khóa học nào, cũng không nghiêm khắc với cô lắm, sáng sớm ngày nào cũng ra ngoài không biết làm gì.

Không có việc gì cô sẽ đi dạo quanh thành Hàm Dương, coi như đây là kỳ nghỉ dài nhất trong nửa năm qua.

Nhưng rảnh rỗi quá lại làm cô cảm thấy bực bội.

Giống như đang có một kỳ nghỉ hè vài tháng, nhưng mỗi ngày chỉ có thể ngồi không nhàm chán.

Thời Chiến Quốc không có nhiều trò giải trí, cô cũng không phải là người có trình độ văn hóa cao, hoàn toàn không hứng thú với cầm kỳ thi họa gì đó.

Hơn nữa, ngoài việc vẽ ra thì cô không biết gì khác. Mà vẽ được cũng vì trước kia cô học thiết kế, nên mới học được một cách nửa vời.

Vậy là phải nhàn rỗi như thế này mãi sao?

Cố Nam đờ đẫn tựa vào bức tường bên đường.

Nhìn những đám mây trên trời đang di chuyển chậm chạp.

Hai công tử ăn mặc chỉnh tề đi ngang qua cô.

“Nghe nói chưa? Gần đây lầu Đông Trâm có một người mới, từng là tiểu thư danh gia, văn chương cực hay, nghe nói Trang huynh may mắn gặp được một lần, mà mấy hôm rồi mà chưa tỉnh lại, mất mặt lắm.”

“Ha ha ha, thế à, rảnh rỗi không có việc gì, hay là hôm nay chúng ta đi gặp thử?”

“Đừng, chúng ta không gặp được đâu, nghe nói muốn gặp cô ấy thì phải làm một bài thơ, được cô ấy chọn thì mới có cơ hội nghe cô ấy đàn một khúc.”

“Thế, thế thì bà chủ lầu Đông Trâm có đồng ý không?”

“Bà ta còn phối hợp với cô ấy nữa, có hàng hiếm lạ nên lầu Đông Trâm càng kiếm được nhiều tiền hơn.”

“Không được, ta phải đi xem cô ấy trông thế nào mới được.”

“Được thôi, ta sẽ liều mình theo quân tử, đi một chuyến với ngươi, nói trước là trong túi ta không còn tiền đâu nhé.”

“Liều mạng cái rắm! Ta mời, đi thôi.”

Cố Nam đứng bên cạnh, nghe rõ ràng từng lời họ nói.

Nghe họ nói là muốn đi thanh lâu sao?

Nói đến mới nhớ, nếu cô nhớ không sai, vào thời Chiến Quốc thực sự đã có thanh lâu rồi.

Quản Trọng nổi tiếng chính là người phát minh ra, chỉ có điều thanh lâu lúc này vẫn là do quan phủ tổ chức quan kỹ.

Không thì...

Mặt Cố Nam chợt hiện lên chút tò mò.

Đi theo xem thử?

Nghĩ đến đây, cô bỗng thấy mũi hơi nóng lên, từ bé đến giờ cô chưa từng đi thanh lâu. Không thể trách được vì thời hiện đại bị đàn áp quá nghiêm ngặt.

Ừ, chỉ đi xem thôi, một đứa trẻ lớn lên dưới ánh sáng xã hội chủ nghĩa như cô tuyệt đối không bị xã hội phong kiến này mê hoặc đâu.

Cố Nam nghiêm túc gật đầu tự nhủ, lặng lẽ theo bước hai công tử kia.

(bả mê gái thì có, kkkkk) 
Bình Luận (0)
Comment