Quỷ Nghèo Thăng Trầm Hai Ngàn Năm

Chương 26 - Chương 26: Ta Là Võ An Quân, Ngươi Còn Không Động Đao, Vẫn Là Đông Trâm Lâu Ngươi Phong Lưu.

Rượu đã quá ba tuần, buổi chiều hôm ấy Cố Nam vốn đã uống không ít, cộng thêm mấy chén này, dù tửu lượng của nàng hơn người, lúc này cũng đã đỏ mặt, nửa say nửa tỉnh.

Trên bàn tiệc không có gì ngoài rượu bạn, mấy lượt rượu xuống bụng, Cố Nam cũng không còn vẻ xấu hổ ban đầu, hoàn toàn buông lỏng.

Áo quần xộc xệch, nàng thưởng thức chén rượu trong tay, mắt say lờ đờ, mông lung không rõ.

“Cố công tử, ngươi say rồi.” Họa Tiên nhìn giai nhân trước mắt, thần sắc phức tạp.

Dùng “giai nhân” để hình dung vị công tử này quả thật quá phù hợp, mặt phấn hàm xuân, sau khi say rượu lại mang theo vài phần khí chất hào hiệp, khiến ngay cả nàng nhìn cũng đỏ mặt.

Hai người trò chuyện vô cùng vui vẻ, từ lúc bước vào Đông Trâm Lâu, Họa Tiên chưa từng có cảm giác an tâm ngồi cạnh một người như vậy để nói chuyện.

Dù Cố Nam đã say, nhưng lời nói và cử chỉ vẫn giữ gìn lễ độ, giữa hai người vẫn luôn duy trì khoảng cách, chưa từng có cử chỉ vượt quá.

Nàng lại nghĩ tới lúc giờ Ngọ, bài thơ đầu hôm ấy...

Lông mày Họa Tiên khẽ cau lại, mang theo chút mơ hồ.

Thật sự là một vị công tử nhẹ nhàng thoát tục giữa chốn bụi trần. Không biết ta lấy đâu ra phúc phận, lại được hắn sinh lòng thương xót.

“Ta không có say, lại nói, say thì đã sao?” Cố Nam đỏ mặt, lắc lắc đầu, híp mắt nói: “Sáng nay có rượu sáng nay say, ngày mai ưu sầu ngày mai sầu.”

Quả thật là lời hay ý đẹp.

Họa Tiên duỗi tay nhẹ nhàng đỡ lấy thân thể loạng choạng của Cố Nam, mỉm cười dịu dàng.

Người như vậy, sao có thể là người mà nữ tử phong trần như ta xứng đôi?

“Cố công tử.” Âm thanh Họa Tiên vẫn nhẹ nhàng, mang theo chút mơ màng: “Tháng ba năm nay, ta và ngươi có từng gặp mặt chưa?”

Nàng đến Hàm Dương đúng vào tháng ba năm nay, hôm đó trời mưa bụi, trời đất mờ ảo, vừa vặn ứng với một câu thơ của Cố Nam: “Thảo sắc yên quang ánh tà dương.”

Vì thế nàng tưởng lầm, nàng và Cố Nam lần đầu gặp nhau chính là hôm ấy.

“Tháng ba năm nay?” Cố Nam ngẩn người, men rượu còn chưa tan hết, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo vài phần.

Tháng ba năm nay, nàng vẫn chưa tới Tần quốc, càng chưa bước vào loạn thế.

Khóe miệng khẽ nhếch, lặng lẽ cười: “Không có, chưa từng gặp qua.”

Giọng nói trầm lặng và vẻ mặt của Cố Nam rơi vào mắt Họa Tiên, khiến lòng nàng thêm đau vài phần.

Không muốn… nói thật với ta sao?

Hay là, sợ ta nghĩ nhiều...

Họa Tiên không nói nữa.

Cố Nam thấy rượu cũng uống gần đủ, bèn đứng dậy.

“Đa tạ Họa Tiên cô nương đã tiếp rượu, tại hạ, cáo từ.”

Nói xong, nàng ôm quyền, chuẩn bị rời đi.

Nhưng chỉ mới đi được hai bước.

Phía sau, liền bị ai đó nhẹ nhàng ôm lấy vai.

Cảm nhận được thân thể mềm mại phía sau, Cố Nam lập tức toát mồ hôi lạnh, men say trong chốc lát liền tan sạch.

Lúc này nàng mới nhớ ra, hôm nay mình đến đây, không chỉ đơn giản là để uống rượu trò chuyện.

“Họa... Họa Tiên cô nương...”

“Cố công tử.” Giọng Họa Tiên bình thản xen lẫn hồi hộp và u uẩn.

········

Cố Nam chỉ cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, nếu nàng thật sự là nam tử, lúc này tuyệt đối không chịu nổi. Nhưng hiện tại nàng có thể làm gì đây? Tuyệt vọng đến mức muốn khóc cũng không khóc nổi!

Trong phòng lặng đi thật lâu.

Không biết đã bao lâu trôi qua, Cố Nam chậm rãi cầm lấy tay Họa Tiên.

“Cuối năm, ta sẽ phải đi Trường Bình. Dọc đường hiểm nguy, cũng không biết có thể sống sót trở về hay không.”

Trường Bình.

Họa Tiên siết chặt tay Cố Nam, không tự chủ mà run lên.

Chiến sự Trường Bình, là cuộc chiến giữa Tần và Triệu, quốc chiến thật sự.

Nơi đó, đâu chỉ là nguy hiểm – căn bản là cửu tử nhất sinh.

“Họa Tiên cô nương, hoạn nạn nâng đỡ, chi bằng quên nhau giữa giang hồ.”

Nói xong, Cố Nam như nhớ ra điều gì, tháo xuống một mảnh thẻ bài từ trên người.

Đặt vào tay Họa Tiên: “Thẻ bài này ngươi cầm lấy, nếu có chuyện, người nơi đây cũng sẽ không dám làm khó ngươi.”

“Không cần tiễn.”

Nàng nhẹ nhàng gỡ tay Họa Tiên ra khỏi người mình.

Cố Nam không ngoảnh đầu lại, cứ thế rời đi.

Mành lụa buông nhẹ, ánh nến trong phòng leo lét.

Khó trách khi giờ Ngọ hắn chưa từng nhìn ta.

Khó trách bài thơ kia lại nói “xuân tựa đông”.

Khó trách hắn đến nơi này, chỉ để uống rượu.

Thì ra… hắn chỉ là đến để cáo biệt ta.

Đứng ngẩn người tại chỗ, nghĩ thông tất cả, đôi mắt nàng đẫm lệ.

Tên ngốc này.

Cuối đầu nhìn thẻ bài trong tay, trên đó viết bốn chữ:

Võ An Quân Phủ.

Sáng sớm hôm sau, mặt trời ló rạng. Tuyết hôm qua kéo dài đến tận bây giờ, cả Hàm Dương – từ đường phố, mái nhà đến tán cây – đều phủ đầy một màu trắng xóa, dưới ánh nắng đầu ngày nhìn thật tuyệt đẹp.

Tất nhiên, không phải ai cũng có nhàn hạ để thưởng thức cảnh đẹp này.

Phủ Võ An Quân.

Bạch Khởi mặc áo bông dày, tay cầm chén trà, ngồi thẳng thớm trên giường nệm, vẻ mặt bình tĩnh.

Ngụy Lan vẻ mặt lo lắng, đứng cạnh.

Còn Cố Nam thì gục trên ghế trong sân nhỏ, Tiểu Lục đứng phía sau nàng, tay cầm một cây bản tử cao bằng người.

Cố Nam biết không thể trốn khỏi trận đòn này, thứ phải đến rồi cũng sẽ đến.

Nàng chỉ cười khổ nhìn Bạch Khởi: “Sư phụ, ta có thể thiếu đánh mười bản tử không?”

Bạch Khởi bình thản uống một ngụm trà nóng, hơi nước mùa đông tỏa ra quanh miệng.

Nghe thấy lời nàng, ông ngẩng mắt nhìn:

“Được thôi.”

Mặt Cố Nam sáng bừng lên.

“Tiểu Lục, đánh năm mươi bản tử.”

Trong chớp mắt, mặt nàng lại tối sầm. Lần trước bị đánh hai mươi bản tử đã nửa ngày không ngồi dậy nổi.

Lần này năm mươi bản tử, coi như cái mông nàng hy sinh vì chính nghĩa.

“Vâng, lão gia.” Tiểu Lục đau lòng nhìn Cố Nam, nhưng không dám cãi lời. Huống hồ, lần này cô nương thật sự gây chuyện quá lớn.

Cắn môi, nàng giơ bản tử lên.

“Ái da!”

Tiếng kêu thảm thiết vang khắp phủ Võ An Quân, hết đợt này đến đợt khác, thay nhau nổi lên, thật khiến người nghe rơi lệ, kẻ thấy sững sờ.

Ngụy Lan kéo tay áo Bạch Khởi, dù đã hứa không can thiệp, nhưng vẫn không nhịn được lo lắng: “Lão nhân à, hay để Tiểu Lục đánh nhẹ chút, đừng đánh hỏng đứa nhỏ.”

Bạch Khởi hiếm khi giữ vẻ cứng rắn trước mặt Ngụy Lan: “Không đánh không được, còn nhỏ như vậy đã biết dạo thanh lâu, lại còn suýt nữa đêm không về.”

Nói đến đây, ông giận đến râu cũng run: “Không đánh một trận, sao nhớ được bài học. Hơn nữa nàng là nữ tử, còn đi dạo thanh lâu, coi ra thể thống gì?”

“Ái da!” Cố Nam lại hét thảm một tiếng.

Ngụy Lan trợn trắng mắt: “Tuổi trẻ ham chơi, muốn biết náo nhiệt là bình thường, chưa từng thấy thì muốn xem thôi. Năm đó ta và ngươi chẳng phải cũng như thế sao? Bớt đánh đi, Nam Nhi chắc chắn biết lỗi rồi.”

“Phu nhân đừng xen vào, hôm nay ta phải khiến nàng khắc cốt ghi tâm bài học này.”

“Ta xuống tay có nặng nhẹ. Người luyện võ, năm mươi bản tử nghỉ mấy ngày là khỏi, phu nhân đừng lo.”

Ngụy Lan quay đầu nhìn Cố Nam, thở dài, dở khóc dở cười: “Con nha đầu này thật là, nơi nào cũng dám chui vào.”

Ước chừng nửa canh giờ sau, tiếng kêu rên vang vọng phủ Võ An Quân cuối cùng cũng dần im lặng.

Bạch Khởi đứng trước mặt Cố Nam – lúc này đã “nửa sống nửa chết” – hai tay chắp sau lưng: “Ngươi biết sai chưa?”

Cố Nam mặt mày ủ rũ, xoa mông: “Biết rồi.”

“Ta không nên đi dạo thanh lâu.”

“Cũng không nên đêm không về, khiến sư phụ sư nương lo lắng.”

“Cũng không nên uống đến đầy mùi rượu mới về nhà.”

“Lúc rảnh rỗi nên ở nhà nghiêm túc nghiên cứu binh thư, rèn luyện võ nghệ.”

Bạch Khởi mặt đen sì, nhìn thấy Cố Nam nhận lỗi thành khẩn, lúc này mới dịu đi một chút.

Quay sang Tiểu Lục: “Đỡ tiểu thư đi nghỉ ngơi, nhớ bôi thuốc, cho nhanh khỏi.”

“Dạ.” Tiểu Lục gật đầu, đỡ Cố Nam về hậu viện.

Bạch Khởi đứng tại chỗ, nhìn Cố Nam khập khiễng mà đi, lắc đầu: “Đúng là nha đầu không để người bớt lo.”

Rồi vẫy tay gọi quản gia đang đứng ở góc sân.

Quản gia cúi đầu bước đến: “Lão gia có gì phân phó?”

Bạch Khởi bĩu môi: “Đi một chuyến đến Đông Trâm Lâu, mang cô nương họa tiên kia về đây. Để nàng ở lại trong phủ, làm nha hoàn cho tiểu thư.”

“Lão gia...” Lão sửng sốt, chần chừ: “Đông Trâm Lâu dù sao cũng là chỗ của quan phủ, như vậy e là không ổn…”

“Có gì mà không ổn?”

“Chẳng lẽ Võ An Quân ta ở Hàm Dương không đủ uy phong, hay công tử Đông Trâm Lâu kia gan to? Đi ngay!”

“Dạ.” Quản gia gật đầu, khom người lui xuống.

Dù Đông Trâm Lâu có quan hệ dây mơ rễ má với hoàng thất, nhưng nếu là Bạch Khởi ra tay, thì chỉ là một câu nói.

Trừ lão hồ ly Phạm Sư, triều đình chẳng có ai dám mở miệng. Dù Phạm Sư có nói cũng chỉ là vài câu cho có.

Còn Đại Vương? Ngược lại sẽ vì việc này mà vui mừng.

Vì sao?

Vì nếu Bạch Khởi còn đi cướp nữ nhân, ít ra chứng tỏ hắn chưa nghĩ phản, vẫn còn lo chuyện vặt. Nếu thật sự chuyện gì cũng mặc kệ, đó mới là lúc Đại Vương thấy nguy.

Quan trọng hơn, nghe nói Nam Nhi để ý cô nương tên Họa Tiên kia.

Đệ tử của Bạch Khởi coi trọng ai, thì kẻ đó chính là người của Võ An Quân phủ.

Bình Luận (0)
Comment