Có lẽ là tối qua ngủ quá muộn, đến tận sáng sớm, lúc Cố Nam tỉnh lại thì trời cũng đã gần tới giờ ngọ.
Giờ này, mọi người đều đã bắt đầu ăn sáng.
Cố Nam từ trên giường mình bò dậy, tóc có chút rối, nàng cũng lười xử lý, trên người bộ giáp cũng không cần thay ra, bởi vì vốn dĩ là giáp mềm có thể ngủ được, buổi tối ngủ nàng căn bản không cởi ra.
Cũng không phải là vì cảnh giác gì, mà là bộ giáp đó mặc vào rất phiền phức, nàng thật sự lười thay ra.
Mơ mơ màng màng ngồi trong trướng, mắt vẫn còn ngái ngủ, ngẩn người một lúc. Cố Nam tùy tiện vuốt lại tóc vài cái, rồi từ giường nhảy xuống.
Đầu vẫn còn hơi đau, tối hôm qua sau khi tiễn Hắc Ca về cũng đã nửa đêm, giấc này mới ngủ được chừng hai ba canh giờ, đối với người thích ngủ như nàng mà nói, chỉ đau đầu là còn nhẹ.
“Ưm…” Cố Nam dụi mắt, cầm cái chậu gỗ bên cạnh hắt nước lên mặt, sau đó súc miệng, coi như đã rửa mặt xong. Dù sao trong quân doanh căn bản không có điều kiện đầy đủ, trong trướng nàng còn có một chậu nước coi như đã được chiếu cố rồi.
Mang giày vào, Cố Nam đầu tóc rối bù, mắt thâm quầng bước ra khỏi trướng.
Bữa sáng của binh lính là phát theo khẩu phần, ai cũng đến chỗ đó nhận, rồi tùy tiện tìm một chỗ ngồi xổm xuống ăn, Cố Nam cũng như vậy.
Khi Cố Nam đi tới nơi phát bữa sáng, nơi đó đã rất náo nhiệt, dọc đường đi gặp không ít người, ai thấy nàng cũng cười và chào hỏi.
Hôm diễn võ với Mông Võ, toàn quân tướng sĩ có thể nói đã đều biết đến vị cô nương vừa khỏe mạnh như quái vật lại xinh đẹp này.
Phần lớn người đều có ấn tượng rất tốt với nữ tử dũng cảm như vậy.
Vốn dĩ lính trường bình cũng ít nhiều biết về vị nữ tướng duy nhất trong doanh này.
Kỳ thực, chức vị của Cố Nam căn bản chưa đến cấp tướng, nhiều lắm cũng chỉ xem như một thân binh mà thôi.
“Lão Hoắc, hôm nay vẫn là bánh hả.” Cố Nam đi tới chỗ phát cơm, ở đây nửa tháng cũng đã quen rồi.
Nàng hỏi người lính đang phát cơm canh.
Người kia tên là Lão Hoắc, nghe thấy giọng Cố Nam liền quay đầu lại, thấy nàng thì cười: “Cố cô nương đến rồi à.”
Nhìn đồ ăn trước mặt mà thở dài: “Vẫn là bánh, trong quân thật sự không có món gì khác.”
Vừa nói vừa đưa hai miếng bánh cho Cố Nam, cười khổ: “Khổ cho Cố cô nương rồi, phải ăn những thứ này với đám đàn ông thô lỗ như chúng tôi.”
“Hắc.” Cố Nam nghe vậy giả vờ tức giận nói: “Sao lại thế, các ngươi ăn được mà ta lại không ăn được à?”
Nói rồi đoạt lấy bánh, dưới ánh mắt ngẩn người của Lão Hoắc, nàng đưa lên miệng cắn một miếng, răng rắc răng rắc.
Nhưng chưa ăn được mấy miếng, Cố Nam lại nhăn mặt: “Nói thật thì, thứ này đúng là không có vị gì.”
“Ha ha ha ha.”
Những binh lính đang ngồi xổm bên cạnh ăn cơm và cả Lão Hoắc đều bật cười.
Lão Hoắc đưa cho Cố Nam một bát nước cơm, rồi hô lên với đám binh lính bên cạnh:
“Các huynh đệ, đều lấy tinh thần lên! Đánh lui quân Triệu đi, đến lúc đó đội ta nấu thịt cho mấy người ăn thịt bao no luôn!”
“Oa!”
Bạch Khởi ngồi cách đó không xa, trong tay cầm bát nước cơm và bánh, bên cạnh là Vương Hột, rõ ràng Vương Hột không thích ngồi ngoài trời gió lạnh cùng Bạch Khởi, nhưng Bạch Khởi nhất quyết kéo hắn ra cùng ăn sáng.
Nhìn đám binh lính đang reo hò không xa, khuôn mặt già nua của Bạch Khởi hiện lên một nụ cười, chỉ là một chút, nhưng lại rất chân thật.
“Ăn thịt bao? Trong quân làm gì có nhiều thịt vậy mà cho họ ăn?” Vương Hột cười mắng: “Đám hỗn đản này.”
Bạch Khởi nhìn Cố Nam giữa đám người, nàng hòa nhập với quân đội rất nhanh, vốn dĩ hắn còn lo nàng không thích ứng được, giờ nghĩ lại đúng là mình lo thừa.
Nhướng mày, chớp mắt, Bạch Khởi cúi đầu tiếp tục ăn phần của mình.
“Theo bọn họ đánh, thắng rồi ăn gì cũng được, lão phu sẽ mang tới cho bọn họ.”
“Lão hồ đồ, nói thì dễ!” Vương Hột mắng: “Quân phí, quân lương lại không phải ngươi quản.”
“Nhiều lắm thì đánh lui nước Triệu, bắt ngựa của chúng bồi thêm.” Bạch Khởi bĩu môi.
“Bắt ngựa!? Ngựa đó đắt lắm ngươi biết không?”
“Không sao, cứ nói là tổn thất chiến tranh, Đại Vương không biết đâu.”
“Lão hồ đồ!”
“Sao thế, ta nói với ngươi thôi mà, ngươi đừng mách lẻo chứ.”
————————————————
Phía trước doanh lũy quân Triệu, ba ngàn kỵ binh quân Tần lại đến trước doanh khiêu chiến.
Trong doanh trại quân Triệu vẫn như thường ngày, không có động tĩnh.
“Báo.” Một binh sĩ bước vào trướng của Triệu Quát: “Quân Tần lại khiêu chiến.”
Triệu Quát gật đầu, không hề ngạc nhiên.
“Đến bao nhiêu người?”
“Hơn ba ngàn.”
Quả nhiên không sai biệt lắm, có vẻ quân Tần đã phát hiện ra sơ hở của hắn, họ đã từ bỏ việc đánh mạnh.
Điều này khiến tia hy vọng cuối cùng trong lòng Triệu Quát cũng tan biến.
Vốn định nếu quân Tần đã nhiều ngày không cường công thì có thể tránh được đại chiến, nhưng hiện tại xem ra rốt cuộc vẫn là sinh tử một trận.
“Không cần để ý đến bọn chúng.” Giọng Triệu Quát bình tĩnh, tay vẫn cầm thẻ tre.
“Tướng quân, bọn họ mắng rất khó nghe, trong doanh tướng sĩ đều muốn ra ngoài đánh, bên kia cũng chỉ có ba ngàn người thôi.” Binh lính nói, sắc mặt không tốt lắm, hiển nhiên là quân Tần mắng quá khó nghe.
“Không vội, cứ để bọn họ mắng.” Triệu Quát vẫn bình thản.
Binh lính đành gật đầu: “Rõ.”
Rồi lui ra.
Sau khi binh lính rời đi, Triệu Quát cũng đặt thẻ tre xuống, lúc này mới phát hiện ra thẻ tre đó trống không, chẳng có chữ nào.
Hắn căn bản không có tâm trí xem công văn gì, hiện tại hắn đang cố hết sức suy nghĩ xem Triệu quốc còn chút hy vọng nào để chiến thắng không.
Tuy rằng hắn hiểu rõ, dù có gom góp mọi hy vọng lại, theo yêu cầu của Triệu Vương là chủ động tiến công, cũng không thể nào thắng được hơn 60 vạn quân Tần, nhưng chí ít vẫn còn sức đánh một trận. Không thể dễ dàng sụp đổ.
Quân Tần mắng trận, hắn cố kìm Triệu quân không cho manh động, cũng là một cách.
Dồn nén sự phẫn uất, đến lúc quyết chiến khí thế sẽ tăng cao.
Hàng chục vạn người đánh trận, có lúc khí thế chính là yếu tố then chốt quyết định thắng bại.
Tất nhiên, chỉ dựa vào một trận giận dữ thì chưa đủ, còn phải khiến họ có lòng tin.
Triệu Quát nhắm mắt lại, sau đó mở ra, cầm bút viết lên thẻ tre trống không kia.
Hắn viết là một bản công văn – một bản công văn giả mạo mang danh Triệu Vương.
Nội dung là tăng phái 30 vạn viện binh và mười vạn lương thảo cho Trường Bình.
Hắn muốn trong quân Triệu lan truyền một lời nói dối như cuội.
Dựa vào lời nói dối đó, quyết chiến một trận sống còn với quân Tần.