“Ai da, ngài tới rồi, khách quan đã lâu không gặp a.”
“Các cô nương, mau ra tiếp khách.”
“Ha ha, đúng là đã lâu không tới.”
“Không biết hôm nay chúng ta có may mắn được gặp Họa Tiên cô nương một lần không?”
“Khách quan tới thật khéo, Họa Tiên cô nương hôm nay đang chuẩn bị tổ chức một buổi thơ hội. Nếu được để mắt tới, thì có thể cùng Họa Tiên cô nương uống rượu đó.”
“Thế thì hôm nay vận may chúng ta không tồi rồi, ha ha.”
Phải nói sao đây, tuy đang thời Chiến Quốc vẫn gọi là quan kỹ, nhưng cái thanh lâu này cũng không khác gì mấy so với hình dung trong lòng Cố Nam.
Vừa bước qua đại môn liền bị mùi phấn son nồng nặc xộc vào, các khách nhân dưới sự hầu hạ của các cô nương thì uống rượu, thi thoảng còn có vài bàn tay thò ra sờ lên làn da trắng nõn lộ ra bên ngoài của các cô nương. Nhưng các cô nương ấy cũng không tức giận, chỉ cười khúc khích rồi né tránh.
Cố Nam nhìn quanh, từ cách ăn mặc cho đến cách trang điểm đều rất tươm tất, tuy không đến mức long lanh như trong tưởng tượng, nhưng cũng chẳng kém là bao.
Thanh lâu thời kỳ sơ khai cũng không hẳn là nơi phong trần, đúng ra là lầu các được trang trí hoa lệ. Không biết từ khi nào lại bị dùng để chỉ nơi hoa liễu.
Bốn phía không ồn ào náo nhiệt, thậm chí còn hơi yên tĩnh, chỉ nghe thấy vài tiếng trò chuyện thầm thì, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng cười khúc khích của các cô nương.
Nhìn những khuôn mặt xinh đẹp lộ ra bên ngoài kia, mặt Cố Nam không chịu nổi mà đỏ lên.
Tú bà nhìn thấy một vị khách lạ bước vào, liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức sáng rỡ.
Trực giác mách bảo nàng đây lại là một vị khách quý.
Tiểu sinh kia mặc một thân y phục màu đen. Màu đen thời Chiến Quốc tại nước Tần tượng trưng cho thân phận tôn quý, người bình thường không mặc được.
Dáng người không tính là cường tráng, khiến y phục có phần rộng thùng thình. Khuôn mặt tiểu sinh kia thật sự không thể gọi là xấu, môi hồng răng trắng, dưới đôi lông mày như lưỡi kiếm là một đôi mắt đẹp khiến cả nữ tử cũng phải ghen tị, khiến người ta nhìn không khỏi muốn ngắm thêm vài lần.
Mái tóc đen dài được búi gọn sau đầu một cách đơn giản, tạo cảm giác không thể diễn tả thành lời – chỉ thấy đẹp.
Vào trong lâu, nhưng lại chẳng có biểu hiện gì là quá choáng ngợp, chỉ không ngừng nhìn quanh đánh giá, khi thấy các cô nương ăn mặc lả lơi, trên mặt nàng lại đỏ lên, giống như chẳng biết phải đối mặt ra sao.
Chắc là vẫn còn non lắm đây.
Tú bà hiểu ý cười, lắc lư thân hình mình rồi tiến lại gần.
“Tiểu lang quân, thấy ngài đứng đây một hồi, không biết muốn gọi món gì?” Tú bà vừa nói, vừa cười khúc khích vươn tay vỗ nhẹ lên vai Cố Nam.
“Các cô nương chúng tôi thích nhất là mấy tiểu lang quân như ngài đấy.”
Cũng là lần đầu tiên tới nơi như thế này, mặt Cố Nam cứng lại, ấp úng nói:
“Ta... ta... gọi một bình rượu thôi.”
“Được rồi, tiểu lang quân ngồi đây nhé, để ta mang rượu tới cho.” Tú bà cũng không quá để tâm Cố Nam tiêu xài bao nhiêu, chỉ cảm thấy tiểu lang quân này thú vị mà thôi.
Nói xong thì lắc lư rời đi.
Cố Nam sờ mũi, ngồi xuống chỗ.
Lúc này nàng có chút hối hận, tiền tiêu vặt Bạch Khởi cho thật sự không đủ để tiêu ở nơi như thế này. Nếu để lão già kia biết mình tới thanh lâu, không chừng đánh gãy chân nàng mất.
Thôi, tới rồi thì tới rồi.
Cố Nam cắn răng, liếc quanh thì thấy ai cũng có đôi có cặp, chỉ có nàng là ngồi một mình không biết làm gì.
Hay là... gọi một cô nương?
Nghĩ thầm như vậy, lại bị một giọng nói bên cạnh cắt ngang suy nghĩ.
“Tiểu huynh đệ, chỗ này có người chưa? Ta ngồi được chứ?”
Giọng nói ôn hòa. Cố Nam quay đầu lại thì thấy một nam tử khoảng hơn hai mươi tuổi.
Người này cũng mặc áo đen giống nàng, chỉ khác là vải vóc rõ ràng tốt hơn nhiều, còn có hoa văn vàng nhạt điểm xuyết.
“A, không ai cả. Huynh đệ cứ tự nhiên.” Cố Nam lúc này mới nhận ra bàn của mình xung quanh đã kín chỗ, nàng cũng không ngại ngồi chung, như vậy cũng bớt lúng túng hơn, lập tức gật đầu.
“Đa tạ.” Nam tử mỉm cười ngồi xuống, vừa ngồi gần liền có thể ngửi thấy mùi hương thanh u nhè nhẹ, nhưng do đang ở nơi đầy mùi hương này nên cũng không để tâm, chắp tay nói: “Tại hạ Triệu Dị Nhân.”
Triệu Dị Nhân? Cái tên nghe cũng lạ thật.
Cố Nam hơi thất thần nhưng cũng chắp tay lại: “Cố Nam.”
Trên bàn tiệc bỗng yên lặng, Cố Nam và Triệu Dị Nhân không quen biết, trong chốc lát cũng không có gì để nói.
Tú bà rất nhanh đã mang rượu lên.
Tìm vui giữa nỗi buồn, Cố Nam cầm chén rượu nốc một hơi cạn sạch.
Dường như nhận ra sự lúng túng của Cố Nam, Triệu Dị Nhân mỉm cười nói:
“Cố huynh đệ lần đầu tới Đông Trâm Lâu?”
“Ừm.” Cố Nam ngượng ngùng cầm chén rượu, cười gượng: “Sao huynh biết?”
Triệu Dị Nhân cũng gọi một phần rượu, rót đầy cho mình một chén rồi chậm rãi nói:
“Ta thấy huynh đệ không gọi cô nương, cũng không tìm người quen, chỉ gọi một bình rượu ngồi đây một mình. Dù có uống rượu, nhưng lại như đứng đống lửa, như ngồi đống than – không phải lần đầu thì là gì?”
Hắn trêu chọc nhìn Cố Nam: “Huynh đệ cứ buông lỏng đi, ai mà chẳng có lần đầu. Qua rồi thì cũng quen thôi.”
Ta bây giờ đúng là tiến thoái lưỡng nan, ngươi thì biết cái gì.
Ta cũng đâu có định gọi cô nương vào phòng làm mấy chuyện đó, buông cái gì mà buông.
Cố Nam bực bội quay mặt đi chỗ khác, nhấp rượu đáp cụt lủn: “Đa tạ chỉ điểm.”
Triệu Dị Nhân thấy nàng không hứng thú cũng chỉ mỉm cười, tiếp tục uống rượu.
“Ngươi biết hôm nay tại sao lại náo nhiệt như vậy không?”
Một ngụm rượu trôi xuống, Triệu Dị Nhân dường như mở lòng hơn.
Cố Nam quay đầu nhìn đại sảnh Đông Trâm Lâu, đúng là khách ngồi kín chỗ, dòng người chen chúc, đến cả một chỗ trống cũng không có.
Do mọi người đều giữ sự im lặng có ý thức, nên nàng mới không nhận ra từ bao giờ người đã đông đến vậy. Nàng cau mày: “Ta thật sự không biết.”
“Cho nên mới nói tiểu huynh đệ vận khí tốt. Hôm nay là thơ hội của Họa Tiên cô nương. Chỉ cần bỏ ra 50 kim, là có thể dâng một bài thơ, được đọc trước toàn bộ khách. Nếu được Họa Tiên cô nương để ý, còn có thể được gặp dung nhan.”
“50 kim, để dâng một bài thơ?” Khóe miệng Cố Nam giật giật – trên người nàng có nổi 50 kim đâu.
Phải biết rằng mua một con ngựa cũng chỉ khoảng hai ba mươi kim, bây giờ 50 kim chỉ để dâng một bài thơ – đúng là trò đùa!
“Đúng vậy.” Triệu Dị Nhân đương nhiên gật đầu: “Nghe đồn Họa Tiên cô nương thi họa song tuyệt, là một tài nữ hiếm có, ngàn người không có một. Nếu có thể gặp mặt thì dù bỏ ra 500 kim cũng xứng đáng.”
Hắn hoàn toàn không nhìn thấy vẻ mặt ghen tị của Cố Nam, đang cắn nhẹ mép chén rượu – giận đến mức suýt nghiến luôn cả răng.
Vạn ác xã hội phong kiến, cái kiểu sống thế này đúng là thối nát đến tận xương tủy!