Mười vạn người là con số thế nào?
Có lẽ chỉ là một dãy số, chẳng thể tưởng tượng nổi có bao nhiêu người.
Cố Nam khi chưa thật sự thấy tận mắt thì cũng chỉ hiểu đơn giản như vậy.
Nhưng nếu đã tận mắt chứng kiến, thì mới biết cái gọi là “người đông” có thể kéo dài từ đỉnh núi này đến đỉnh núi khác. Khi đó mới thật sự hiểu được một con người nhỏ bé và đáng thương đến mức nào.
Hơn mười dặm ngoài thành Hàm Dương, mười vạn đại quân đóng trại kéo dài thành một dải. Cố Nam ngồi trên lưng ngựa, tầm mắt cuối cùng cũng chỉ mơ hồ thấy được một điểm mịt mờ nơi tận cùng.
Đây là sắp xếp đã được Tần Vương tính toán từ sớm.
Triệu quốc đổi tướng, Võ An xuất chinh, tất cả đều là chuyện đã nằm trong kế hoạch.
Mười vạn quân này đã hạ trại ở đây mấy ngày, chỉ còn đợi Bạch Khởi ra quân.
Khi đến gần, Cố Nam lại cảm thấy hoàn toàn khác so với tưởng tượng. Nàng vốn nghĩ doanh trại của mười vạn đại quân chắc hẳn sẽ là một cảnh tượng cực kỳ hùng vĩ.
Nhưng hiện tại, đập vào mắt nàng lại là một doanh trại yên tĩnh đến cực điểm. Không hề có lấy một tiếng ồn ào. Thỉnh thoảng có vài binh sĩ đi ngang qua, có thể trao đổi với nhau mấy câu, nhưng âm thanh cũng nhanh chóng tan biến trong không gian rộng lớn ấy.
“Ca.” Ngoài doanh trại, vài binh lính dựng giáo dài chắn trước đường đi của Bạch Khởi và Cố Nam.
“Hu.” Bạch Khởi kéo dây cương lại, ngựa nghiêng đầu, chân giẫm đất phát ra tiếng động trầm trầm.
Cố Nam cũng nhẹ nhàng vỗ cổ Hắc Ca, nó liền chậm bước rồi dừng lại.
“Người tới là ai?”
Bạch Khởi không nói gì, chỉ tháo xuống một thẻ bài từ bên hông đưa ra.
Binh lính chỉ liếc qua đã vội vàng thu lại giáo dài chắn trước mặt hai người, cúi đầu hành lễ.
“Tướng quân.”
“Ừ.” Bạch Khởi xem như đáp lại, quay đầu vẫy tay ra hiệu cho Cố Nam, rồi thúc ngựa đi vào trước.
Ánh mắt đám lính lướt qua gương mặt Cố Nam, trong lòng thầm kinh ngạc nhưng không ai lên tiếng, chỉ lặng lẽ dõi mắt nhìn theo hai người cho đến khi không còn thấy bóng dáng.
“Này, các ngươi vừa rồi có nhìn thấy không?” Không biết ai là người mở lời trước.
Một giọng khác đáp lại.
“Chứ còn gì nữa, người vừa theo sau Bạch Khởi tướng quân, là một nữ tử đúng không?”
“Là nữ tử, hơn nữa còn rất xinh đẹp, vừa nãy suýt chút nữa ta không thu hồn về kịp.”
“Võ An Quân sao lại dẫn nữ tử vào quân doanh?”
“Cố cô nương...” Có một binh sĩ như mộng du mở lời.
“Cố cô nương?”
“Đúng vậy, chắc là nàng. Các ngươi chưa nghe sao? Võ An Quân thu một nữ tử làm môn sinh, họ Cố.”
“A, ngươi vừa nói thì ta nhớ ra. Cố cô nương, nghe đồn là nữ tử tài hoa hiếm có. Thi văn cực kỳ giỏi, hơn nữa còn tinh thông binh pháp, được Võ An Quân rất xem trọng.”
Một lão binh lại cau mày: “Thi văn giỏi thì làm được gì? Chiến trường vốn không phải là nơi dành cho nữ nhi, nơi mà ngay cả nam nhân chúng ta cũng chẳng mấy ai giữ nổi mạng để trở về.”
“Đừng nói nữa.” Một người trông như đội trưởng lạnh lùng quét mắt ra hiệu cho đám lính sau lưng: “Chuyện nhảm nhí kiểu này, giữ miệng lại mà nói nhỏ thôi. Nếu bị người khác nghe được, cả đội chúng ta sẽ không có kết cục tốt.”
Phía sau mọi người co rụt cổ lại, không còn ai dám hó hé.
Doanh trướng của chủ tướng nằm ở trung tâm quân doanh. Từ cổng vào đi đến đó phải mất hơn mười phút đi bộ.
Dọc đường đi, trừ vài nhóm nhỏ thỉnh thoảng trò chuyện vài câu, phần lớn binh lính đều có một vẻ mặt giống nhau – gương mặt của những người đang chờ chết.
Quả thật là vẻ mặt chờ chết – mắt vô hồn, tay cầm binh khí không có chút sức sống, áo vải và giáp da mặc trên người có vẻ đã nhiều ngày chưa giặt, đóng cả lớp bẩn.
Với bộ dạng như vậy mà đi đánh trận, lại là cuộc chiến quy mô toàn quốc như Trường Bình, không phải chờ chết thì là gì?
Cố Nam đi trên đường, nhìn quanh doanh trại ngập đầy tử khí, khẽ nhíu mày.
Bạch Khởi dường như cũng nhận ra điều đó, liếc nhìn một binh sĩ cúi đầu đi lướt qua: “Cảm thấy quân doanh này chẳng giống gì hết phải không?”
Do dự một chút, Cố Nam gật đầu: “Đám quân này, sức chiến đấu chắc không còn nổi một phần mười.”
“Vậy ngươi nghĩ, nên là bộ dạng gì?” Một câu hỏi ngược lại của Bạch Khởi khiến Cố Nam nghẹn lời.
Nên là bộ dạng gì? Tinh thần hăng hái, hô to vì Đại Tần, vì bách tính? Coi nhẹ sinh tử, hy sinh vì nghĩa?
Nhưng binh lính cũng là con người.
Phần lớn những người này đều là vì một miếng ăn cho gia đình, vì chút tiền lương trong quân mới gia nhập. Nhiều người hơn nữa là bị cưỡng chế bắt lính.
Những ai tới đây đều biết rõ — họ là đến đánh trận, là để đi tìm cái chết.
Với một bầu không khí như vậy, ngoài vẻ mặt chờ chết, thì còn có thể là gì?
Bạch Khởi đi phía trước Cố Nam: “Chiến sự quanh năm, còn có được những người này, cũng đã là không tồi.”
Nói rồi, hắn nghiêng mắt nhìn một binh sĩ bên đường đang gặm bánh khô đã bị đông lạnh đến cứng như đá.
Cố Nam phía sau nhìn Bạch Khởi. Người đàn ông già trước mắt chẳng nói gì, nhưng từ trong mắt hắn, nàng lại thấy được nỗi xót xa.
Chỉ thoáng qua trong chớp mắt, khiến Cố Nam thậm chí tưởng mình nhìn nhầm.
“Võ An Quân!” Một tiếng hô lớn thu hút ánh mắt của Cố Nam.
Chỉ thấy phía xa có một thiếu tướng mặc giáp đen, cưỡi chiến mã trắng đang phi nước kiệu tới gần.
Người này còn mang nét mặt non trẻ, chắc khoảng hai mươi tuổi, tuổi còn trẻ vậy mà đã là tướng lãnh – thật hiếm thấy.
Tay cầm trường kích, ngồi trên con bạch mã tuấn tú phi thường. Nhưng thật ra, cưỡi ngựa trắng ra chiến trường là hành động rất nguy hiểm.
Bạch mã quá nổi bật, chắc chắn sẽ là mục tiêu đầu tiên cho mưa tên của địch. Trừ khi rất tự tin vào thực lực của bản thân, thì tốt nhất đừng cưỡi loại ngựa này.
Thiếu niên tướng lãnh chỉ mất vài hơi thở đã tới trước mặt Bạch Khởi và Cố Nam, nhìn Bạch Khởi với ánh mắt tràn đầy tôn kính.
Lại thêm một kẻ tinh thần phấn chấn, hoàn toàn không hợp với không khí ảm đạm của quân doanh.
Cố Nam khẽ nhếch môi.
Thật ra nàng cũng có vài phần ghen tị với trái tim trẻ trung như bọn họ. Dù sao tuổi trẻ khiến người ta ngẩng đầu hiên ngang, khiến nàng cảm thấy mình như già đi mất rồi.
Nhưng cũng hết cách. Nàng dù sao cũng là người từng trải, kiếp trước cũng đã gần 30, gần như là nửa bước vào tuổi trung niên.
Chỉ tiếc là Cố Nam không nhận ra, thân thể hiện tại của nàng chỉ mới khoảng 17-18 tuổi, thậm chí còn trẻ hơn cả thiếu niên tướng lãnh trước mắt.
“Võ An Quân, đã lâu không gặp.” Thiếu niên tướng lãnh phấn khởi nhìn Bạch Khởi: “Lần trước cùng ngài luận mấy vấn đề binh pháp, ta thực sự đã nghĩ ra được vài đáp án. Hy vọng có thời gian rảnh, mong ngài chỉ dạy thêm, Võ vô cùng cảm kích.”