Quỷ Nghèo Trên Dưới Hai Ngàn Năm

Chương 32 - Chương 32: Cho Nên Gặp Được Chuyện Phiền Toái Phải Hiểu Được Tránh Đi

“Mông Võ à.” Bạch Khởi bị thiếu niên quá mức nhiệt tình này ép đến mức phải ngửa người ra sau: “Đúng là mấy ngày rồi chưa gặp thật.”

“Sao ngươi lại ở trong quân của ta?”

Mông Võ là con trai của đại tướng Mông Ngao của Đại Tần, được Mông Ngao truyền thụ hết tinh hoa, nhưng nếu hỏi hắn kính nể ai nhất trong quân, thì người đó chính là Võ An quân Bạch Khởi – người cả đời chưa từng bại trận.

Vì việc này mà suýt chút nữa làm cha hắn tức chết. Nói cho cùng, Mông Ngao cũng là một danh tướng một thời, nhưng con trai lại chỉ muốn chạy theo người khác.

Nhưng không chịu nổi Mông Võ năn nỉ van xin mãi, Mông Ngao từng gạt bỏ cả thể diện để nhờ Bạch Khởi làm thầy của Mông Võ.

Nhưng Bạch Khởi là lão già cố chấp, cho rằng phong cách binh pháp của mình khác với Mông Võ, nếu dạy dỗ sẽ làm hỏng tiền đồ của hắn nên luôn từ chối.

Cuối cùng, chịu không nổi tình cảm với Mông Ngao, ông mới miễn cưỡng đồng ý thỉnh thoảng chỉ điểm cho Mông Võ vài điều.

Nói thật, mỗi lần thấy Mông Võ là Bạch Khởi lại đau đầu.

Thấy Bạch Khởi hỏi, Mông Võ vội cúi người đáp: “Ta nghe nói Võ An quân muốn dẫn binh đánh Trường Bình, nghĩ rằng theo học sẽ thu được nhiều điều, nên mới nhờ cha cầu xin Tần vương cho ta một chức tiểu tướng.”

Nói xong liền xấu hổ gãi đầu, dù gì cũng là nhờ quan hệ mà vào được đây, nói thẳng ra thì cũng khá ngượng.

Lúc này, hắn nhìn thấy người đang đứng sau lưng Bạch Khởi – Cố Nam.

Nàng cưỡi một con ngựa đen, con ngựa đó trên mặt có vết sẹo như bị đao chém, nhìn dữ dằn như hung thần ác sát.

Nhưng người con gái trên lưng ngựa thì lại rất xinh đẹp – mặc huyền giáp và áo choàng trắng, áo choàng tuyết trắng rũ từ vai xuống, tóc buộc khăn bay phần phật. Trong tay cầm một cây trường mâu dài gần ba mét – chỉ nhìn thôi cũng khiến Mông Võ giật giật mí mắt.

Trường mâu loại này thường là bộ binh sử dụng, dùng trong kỵ chiến thì cực kỳ khó thi triển.

Muốn sử dụng hiệu quả thì chỉ có hai loại người: một là trời sinh thần lực – không cần nội lực cũng có thể múa vũ khí nặng hàng trăm cân như không; hai là những người đạt cảnh giới tối cao trong thương thuật – tay nhẹ như không, dùng binh khí gì cũng như nhau.

Quả thật là một cô nương trùm khăn đầy anh khí.

Mông Võ cũng không để ý Cố Nam trông như thế nào, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối không rời khỏi cây trường mâu trong tay nàng.

Với nhãn lực của hắn, dễ dàng nhận ra cây trường mâu này không dưới trăm cân.

Một trăm cân binh khí nặng, vậy mà lại được nàng nắm nhẹ nhàng trong tay – đừng nói là nữ nhân, ngay cả trong đám nam binh ở đây cũng chẳng có mấy người làm được.

“Cô nương, là đệ tử của Võ An quân sao?”

Việc Võ An quân thu một nữ đệ tử, ở Hàm Dương thành cũng chẳng còn là bí mật gì.

Bạch Khởi thấy ánh mắt Mông Võ nhìn về phía Cố Nam, trong lòng thở dài, thương xót nhìn nàng một cái.

Bị tên tiểu tử này quấn lấy thì chắc chắn vài ngày tới không thể sống yên ổn được rồi – ông thì đã nếm mùi rồi.

Gật đầu: “Đúng vậy, tuổi tác cũng không kém ngươi là bao.”

“Gặp qua Cố cô nương.” Mông Võ chắp tay thi lễ với Cố Nam.

Cố Nam không hiểu ánh mắt đáng thương của Bạch Khởi, như một hoà thượng hai trượng chẳng biết mô tê gì, cũng trả lễ lại: “Gặp qua Mông tướng quân.”

Âm thầm suy nghĩ trong lòng.

Mông Võ?

Cái tên này nghe có vẻ xa lạ, nhưng từ ký ức rõ ràng dần dần gợi lại, nàng nhớ đến một người có quan hệ rất lớn với Mông Võ.

Chính là danh tướng Mông Điềm của triều Tần – con trai của Mông Võ.

Xem ra đây cũng là một nhân vật nổi bật. Cố Nam nghĩ đến đó thì đột nhiên phát hiện ánh mắt Mông Võ nhìn nàng có gì đó không đúng.

Cảm giác đó khiến nàng lạnh sống lưng không tự chủ.

“Cố cô nương.” Mông Võ nở một nụ cười sang sảng: “Nghe nói cô nương học rộng tài cao, về binh pháp thì hiếm ai bì kịp. Về võ học lại càng có cách nhìn riêng biệt. Mông Võ ta ngưỡng mộ đã lâu, không biết có thể cùng cô nương diễn võ một trận? Luận bàn một chút?”

Khóe miệng Cố Nam giật giật, cuối cùng cũng hiểu lý do – thì ra là tính khí thiếu niên, không tránh được chuyện tranh tài hiếu thắng.

Nhưng nàng không ngờ lại gặp phải kiểu này đè lên đầu mình…

Diễn võ – vừa nghe đã thấy không phải chuyện nhẹ nhàng gì.

Với nàng, kiểu người mà không có nắng ba sào thì không rời giường, ăn mặc đi lại đều có người lo (Tiểu Lục lo), căn bản là lười đến độ như phế nhân, thì sao có thể thích thú kiểu hao tổn sức lực mà chẳng được lợi gì như thế.

Đang chuẩn bị mở miệng từ chối, ai ngờ Bạch Khởi lại lên tiếng trước.

Chỉ thấy Bạch Khởi làm ra vẻ đạo mạo vuốt râu: “Không tệ, tuổi tác các ngươi xấp xỉ, luận bàn trao đổi còn thiết thực hơn là đóng cửa mà học. Thế này đi, lão phu làm chủ, ba ngày nữa, hai người các ngươi sẽ diễn võ một trận ngay trong quân doanh. Ba ngày này thì chuẩn bị kỹ càng đi.”

Vừa nói xong, ông còn liếc Cố Nam một cái kiểu ngươi làm được mà, cố lên.

Thấy sắc mặt Cố Nam đen như đáy nồi, nàng biết lão già này rõ ràng không muốn bị Mông Võ quấn lấy nên mới đá quả bóng này sang cho nàng!

Được Bạch Khởi đồng ý, Mông Võ vui mừng ra mặt, lập tức nói với Cố Nam:

“Vậy thì ba ngày sau, xin cô nương đừng tiếc chỉ điểm, toàn lực ứng chiến.”

“Ha ha.” Cố Nam cười gượng hai tiếng: “Mông huynh đệ khách sáo rồi, chúng ta cùng nhau tiến bộ, cùng nhau tiến bộ.”

“Vậy tại hạ xin lui, chuẩn bị đây.” Nói xong liền cưỡi con ngựa trắng nhỏ, chạy vù vù mà đi.

Chốc lát sau đã không thấy bóng dáng đâu.

“Sư phụ ~~”
Cố Nam nghiến răng, hai chữ này như bị ép mà bật ra từ miệng, đôi mắt cười mị mị, quay đầu nhìn về phía Bạch Khởi.

Ai ngờ Bạch Khởi đã cưỡi ngựa đi xa, còn bỏ lại một câu: “Qua một thời gian ta sẽ khảo hạch toàn quân. Nam nhi, đừng để mất mặt nhé.”

Cố Nam tức đến nghiến răng ken két nhưng cũng không dám làm gì được lão ta.

Nàng tự hiểu trong lòng – Bạch Khởi chỉ cần ba chiêu là có thể chế ngự nàng, muốn xử lý nàng thì cũng chẳng khác gì chơi đùa.

Hừ, cái bộ xương già kia, tính toán chi li như thế, nàng còn sợ lỡ tay làm ông ta thành tro mất. Cố Nam tự an ủi bản thân.

Nàng hất áo choàng, miệng lẩm bẩm, hùng hổ đuổi theo Bạch Khởi.

Bình Luận (0)
Comment