Quỷ Nghèo Trên Dưới Hai Ngàn Năm

Chương 33 - Chương 33: Một Mâu Này Bổ Xuống, E Là Ngươi Sẽ Phải Gọi Ba Ba

 

“Cốc.” Muỗng cơm gõ vào bát đất, múc một ít nước cơm loãng vào bát.

Nói là nước cơm, thực chất chỉ là canh loãng, lác đác vài hạt gạo. Lão binh nhận lấy bát, ngồi xổm sang một bên, nhìn phần ăn của quân đội, lắc đầu, rồi từ trong ngực lấy ra nửa cái bánh gạo nứt.

Cắn một miếng, sau đó chấm nước cơm, cố nuốt vào bụng.

Đừng tưởng họ ăn kham khổ, thực ra đây đã là điều kiện tốt rồi. Trong quân đội, được ăn no đã là may mắn, còn ai để ý ngon hay dở nữa.

Một binh sĩ khác ngồi xổm cạnh lão binh, trông trẻ hơn một chút, dùng khuỷu tay huých vào tay lão binh:

– Này, ngươi nghe gì chưa?

Lão binh quay đầu lại nhìn, nhướng mày, nét nhăn trên khuôn mặt khô cằn càng sâu hơn:

– Nghe gì?

Tên lính trẻ cười đắc ý, ghé sát vào:

– Tướng quân Mông Võ muốn tỉ thí võ công với đệ tử của Bạch tướng quân, chính là ngày mai.

Lão binh nhíu mày, có vẻ nghi hoặc:

– Đệ tử Bạch tướng quân?

– Phải. – Tên lính trẻ gật đầu – Ngươi không thấy sao? Hai ngày trước, người cùng Bạch tướng quân vào doanh, một cô gái tên là Cố cô nương. Ôi chao, xinh đẹp lắm, mà dáng vẻ thì... thì... đúng kiểu “anh tư táp sảng”.

– Đồ ngốc. – Lão binh trợn mắt – “Anh tư táp sảng” là dùng để tả nam nhân!

– Hơ, ta không nói bậy đâu. – Tên lính trẻ trợn mắt – Cô ấy mặc giáp sắt, tay cầm cây trường mâu dài gần một trượng, ta chưa từng thấy cô gái nào như thế.

Lão binh hít vào một hơi lạnh:

– Trường mâu gần một trượng! Ngươi đừng nói bậy, loại trường mâu đó ít nhất cũng trăm cân, nam nhân luyện võ còn chưa chắc nâng nổi, nữ tử sao mà cầm được?

– Ta nói thật đó! – Tên lính trẻ tức giận đỏ mặt – Ngươi không tin thì mai tự ra mà xem.

Lão binh thấy hắn tức như vậy thì bĩu môi, nhưng trong lòng cũng tin đến bảy tám phần.

– Dù cô ấy có sức mạnh đó thì cũng không phải đối thủ của Mông Võ tướng quân. – Lão binh thở dài – Mông Võ là võ nhân, một thân nội lực, tuy không bằng thế hệ trước nhưng cũng là nhân tài kiệt xuất. Ra tay toàn lực thì ngàn cân lực đạo là chuyện bình thường, người thường không chống nổi.

– Cũng đúng. – Tên lính trẻ gật đầu đồng ý.

Lão binh nuốt một ngụm nước cơm:

– Nói gì thì nói, Cố cô nương là nữ nhi mà dám tòng quân, thật hiếm có. Có thể được Bạch Khởi tướng quân nhận làm đệ tử, hẳn cũng là người không tầm thường.

Lúc này, Cố Nam đang ngồi trong trướng của mình. Vì nàng là nữ tử, lại là đệ tử Bạch Khởi, tuy không có chức vụ quân sự, nhưng cũng được ở riêng một trướng.

Đại quân đã hành quân hai ngày không nghỉ, người mệt ngựa kiệt. Mãi đến trưa hôm nay mới hạ trại nghỉ ngơi tạm thời một ngày, mai lại lên đường.

“Ư...” – Cố Nam nheo mắt nhìn món ăn trước mặt – Nước cơm với bánh nướng...

Khô khốc, khó nuốt.

Thứ này đúng là không thể ăn nổi. Cái bánh kia thì bị đông lạnh cứng như gạch, vừa cắn một miếng suýt nữa rụng cả răng.

Nhìn ra ngoài trướng, binh lính cũng đều ăn những thứ đó, mà còn ăn ngấu nghiến, có người còn phải canh chừng kẻ khác cướp mất.

Cố Nam cúi đầu, nuốt nước miếng.

Thôi thì người ta ăn được, tại sao mình không? Đã ra trận thì còn đòi sơn hào hải vị gì nữa.

Nàng cầm cái bánh bao trắng còn tạm sạch trên bàn, nhúng vào nước cơm cho mềm, cố gắng nhai.

Rắc. – Một miếng bánh vỡ vụn, không mùi vị gì, chẳng khác gì ăn đá.

Nước cơm thì lỏng như nước sôi nguội, chẳng có hạt cơm nào.

Cố Nam thở dài bất lực, cầm sách binh thư đọc. Bụng đói thì lấy đâu ra sức đánh trận?

Gần đây hành quân liên tục, Bạch Khởi cũng bận bịu, nàng không có ai trò chuyện, rảnh rỗi chỉ biết đọc sách binh thư.

Không ngờ càng đọc càng thấy hay. Dù nàng đến từ mấy ngàn năm sau, trí tuệ cổ nhân trong sách binh pháp vẫn khiến nàng tâm phục khẩu phục.

Bản thân nàng cũng không phải người có tư chất thượng thừa, chỉ là dựa vào tri thức hậu thế mà học theo lời người xưa. Nếu thật sự bắt nàng sáng tạo binh pháp thì nàng chẳng có gì để nói.

Bạch Khởi đã định nàng sẽ làm tướng, muốn nàng học binh thư để giữ mạng ngoài chiến trường, Cố Nam chỉ còn cách nghiêm túc đọc.

Không mong thành đại gia binh pháp, chỉ mong hiểu được đạo lý, khi cần dùng còn biết cách mà vận dụng.

Nhiều ngày đọc sách, nàng cũng đã thu được không ít, bắt đầu thấy có chút thú vị, không còn chán như trước.

Đang đọc, chợt nàng sững người nhớ ra – ngày mai phải tỷ thí võ nghệ với Mông Võ.

Ban đầu nàng định xin Bạch Khởi cho miễn trận này, nhưng ông không đồng ý. Ngoài việc không muốn bị Mông Võ làm phiền, ông còn muốn Cố Nam luyện tập thêm, để sau này ra trận biết tự bảo vệ mình.

Bạch Khởi cũng nhắc nhở, Mông Võ từ nhỏ luyện võ, nội lực thâm hậu, ra tay toàn lực thì ít nhất cũng ngàn cân. Nếu thấy không ổn thì nhận thua cũng không mất mặt.

Không mất mặt cái gì!

Cố Nam tức tối cắn một miếng bánh, phát ra tiếng rắc rắc.

Đã tỷ thí thì không thể để mất thể diện.

Nội lực tinh thuần thì sao? Ngàn cân lực đạo cũng chẳng là gì!

Cố Nam tuy không có nội lực, nhưng sức mạnh thân thể đã ngang ngửa ngàn cân.

Nàng bẩm sinh có thần lực, dù nhìn không có cơ bắp gì nổi bật, nhưng sức mạnh là thật.

Ngay cả Bạch Khởi cũng bất ngờ – người thường luyện võ hơn mười năm cũng chỉ có thể dùng lực khoảng 300 cân, người có thiên phú lắm thì 400. Bạch Khởi tuổi cao, không tính nội lực thì cũng chỉ 600 cân là cùng.

Võ giả có thể khai sơn phá thạch, nhưng đó là nhờ nội lực. Còn Mông Võ, nếu không dùng nội lực thì nhiều lắm cũng chỉ hơn 300 cân.

Như Cố Nam – không hề có nội lực, mà vẫn ngàn cân – đúng là quái vật.

Đôi khi Cố Nam cũng thấy lạ, thân thể mình sao lại khác người thường đến vậy. Vấn đề này mãi sau này nàng mới dần hiểu ra, chứ hiện tại chỉ cho rằng mình đặc biệt mà thôi.

Cuộc tỷ thí đã đến gần, ngày mai chính là lúc ra sân, Cố Nam ngán ngẩm phất tay, chẳng buồn nghĩ nữa.

Ăn miếng bánh trong tay, lắc đầu – khổ quá!

Ngày hôm sau.

Ánh mặt trời chói chang, mùa đông mà có ngày trời quang như thế quả thực hiếm thấy. Không khí vẫn lạnh, khiến má đỏ ửng.

Trong quân doanh thì lại cực kỳ náo nhiệt, khác hẳn mấy hôm trước.

Từng nhóm binh sĩ vây quanh một bãi tập tạm thời ở giữa.

Người đông đến mức không đủ chỗ ngồi, ai không có vị trí thì chỉ có thể đứng xa nhìn, thấy rõ chút ít là tốt lắm rồi.

Có người còn mở sòng cá cược, đặt cược thắng thua. Đa số đều cược Mông Võ thắng.

“Đạp đạp đạp...” – Trong tiếng vó ngựa, hai người cưỡi ngựa từ hai phía đi ra.

Bên trái là một thiếu tướng mặc hắc giáp, cưỡi bạch mã, tay cầm trường kích dài khoảng 2 mét. Tuy không đẹp trai lắm nhưng đoan chính, giáp trụ uy phong, vẻ mặt tự tin.

Bên phải là một nữ tử cưỡi hắc mã. Mới nhìn đã khiến người ta ngây ngẩn – cực kỳ xinh đẹp, khoảng 17-18 tuổi, mặt mày kiều diễm, lại mang khí chất anh hùng hiếm thấy.

Một thân chiến phục, tay cầm trường mâu ba mét, ngồi trên lưng ngựa đen, giáp đen áo trắng – khiến người ta không thể rời mắt.

Hai người vừa xuất hiện, bầu không khí lập tức im bặt, ai cũng nín thở chờ xem.

Mông Võ nhìn nàng, hơi thất thần, sau đó cười giơ trường kích:

– Cố cô nương, hôm nay ta với cô tỷ thí, tuy là phân thắng bại, nhưng cũng là luận bàn, võ chỉ điểm đến là dừng.

– Mông huynh đừng khinh thường ta. – Cố Nam nhíu mày, cảm thấy câu “điểm đến là dừng” như đang xem nhẹ mình.

Trong lòng có chút bực bội, nàng kéo dây cương:

– Cứ toàn lực mà đánh!

– Ta nghe nói cô không có nội lực, nên không muốn ỷ lớn hiếp nhỏ. Trận này, ta cũng sẽ không dùng nội lực, cứ so tay chân thật công bằng.

Nói rồi, hắn thúc ngựa, con bạch mã hừ ra hơi nóng, gõ móng loạn xạ.

Không dùng nội lực? – Cố Nam sững người, sau đó nhếch môi cười gian.

Bản thân không có nội lực, nhưng sức mạnh thế nào nàng rõ nhất. Ngàn cân lực đạo tuy không bằng Mông Võ có nội lực, nhưng so với hắn không dùng nội lực thì sao?

Nàng thúc nhẹ hắc mã, hắc mã lạnh lùng liếc bạch mã đối diện một cái, gương mặt đầy sẹo co lại, như khinh bỉ.

Cố Nam nâng cây trường mâu dài ba mét, dù nặng trăm cân nhưng trong tay nàng nhẹ như không.

Không dùng nội lực?

Vậy thì chuẩn bị tinh thần đi.

Một mâu này bổ xuống, ngươi e là sẽ phải gọi “ba ba”!

Tác giả bình luận cuối chương:

Có người góp ý không nên sao chép thơ cổ nhiều quá – yên tâm đi, ta chỉ dùng khi cần để tạo không khí thôi.

Gần đây đang thi cử nên cập nhật hơi chậm, đánh chữ cũng không nhanh được, một chương có khi mất mấy tiếng viết. Nhưng sẽ cố gắng hết sức, yên tâm sẽ không “thái giám” (bỏ truyện).

Đừng chê truyện “ngắn nhỏ”, đàn ông mà bị nói vậy thì tổn thương lắm, haha.

 

Bình Luận (0)
Comment