Qúy Phi Giá Lâm

Chương 39

trước làm lễ, sau đó đôivợ chồng mới cưới phải kính trà các trưởng bối, lúc này sẽ có người thẹn thùnge lệ, anh đẩy tôi nhượng, so với phố xá còn muốn ầm ĩ náo nhiệt hơn.


Không có chuyện của cô,Vạn Quý Phi lắc mình lên lầu hai. Bạn bè anh trai đang đánh bài, thấy cô lạihuýt sáo đùa giỡn. Thực chịu không nổi đám người nhiệt tình thế này, cô cười hiha chạy trốn tới lầu 3, lui về trong phòng.


Rốt cục cũng được yêntĩnh, cô ngồi ở trên ghế xoa bóp đôi chân bé nhỏ bị ép buộc cả ngày.


Hơn 4h chiều, cách bữatối còn có một khoảng thời gian. Mở túi xách nhỏ ra tìm được điện thoại, thếnhưng một tin nhắn cũng không có. Hôm nay là ngày cuối tuần, không biết hắn cóphải đi làm hay không. Lo lắng một hồi, vẫn là không đi quấy rầy hắn.


Không có công ăn chuyệnlàm, cô đột nhiên nhớ lại lá thư kia. Lại kéo túi xách ra, phong thư bị đè ởbên trong, cô móc ra, phong thư này cũng hơi bị dày a . Lấy kéo cắt cái bìa ra,ba trang giấy A4 đầy nét chữ, trách không được lại dày như vậy. Mới vừa mởtrang đầu tiên ra, nét chữ đen uốn lượn thật sự rất quen thuộc.


Bức thư này… chẳng phải…Cô vội vàng lật đến tờ cuối cùng, người kí tên thật sự là Tiếu Hà.


Sư huynh vì sao phải viếtthư cho cô? Đáy lòng không hiểu sao run lên, cô vội vàng lật lại trang đầutiên.


“Vạn… Tiểu Phi:


Xin cho phépanh gọi em như vậy, tuy bản thân anh biết rằng, anh không có tư cách. Thực xinlỗi, thực xin lỗi… Rất nhiều lời thật có lỗi muốn nói, thế nhưng lại cảm thấynói ra bao nhiêu câu “thực xin lỗi” cũng vô dụng.


Vốn tưởng mọichuyện cứ như vậy cho qua sẽ quên đi, cây lặng gió ngừng, anh sẽ làm cho chínhmình hoàn toàn biến mất trong thế giới của em. Nhưng là, em vì sao còn muốngiúp anh giới thiệu công tác? Sự thiện lương cùng rộng lượng của em, làm cho kẻcó nghiệp chướng nặng nề như anh làm sao mà chịu nổi?


Không biết emcó từng thử qua tư vị bần cùng hay không? Ăn không đủ no ngủ không đủ ấm cáiloại hoàn cảnh như thế này. Nhà của anh thực nghèo, từ nhỏ anh đã chịu đựng sựxem thường của người khác.Cho nên anh vẫn thực cố gắng học tập, hy vọng trương lai sẽ có ngàycó một cuộc sống tốt hơn.


Bốn năm trướcanh thi vào học viện y, làm cho trong nhà nghiêng trời lệch đất một năm. Nhàcủa anh đem tất cả mọi thứ có thể bán được đều bán, thật vất vả mới gom gópđược một vạn. Ba anh cầm một vạn kia, mua vé xe lửa đưa anh đến thành phố G. Vìmuốn cho anh thoải mái một chút, ba anh mua cho đứa con ông ấy giường nằm, màông chỉ ngồi ghế. Đến trường học sau khi đóng xong học phí, liền chỉ còn lại cóba ngàn. Ba anh lấy đi 500 ngàn, còn lại 2500 ngàn để lại làm sinh hoạt phí chođứa con, sau đó cũng trong đêm đó vội vã đón xe lửa đi về nhà.


Anh còn nhớ rõông trước khi đi đã nói: ‘Tiểu Hà, trong nhà vì con, thế nhưng là được ăn cảngã về không, con tuyệt đối không thể làm cho chúng ta thất vọng. Chờ đến khicon tốt nghiệp sau đó lên làm bác sĩ, trong nhà phải dựa vào con!’


Nhìn xem, anhthế nhưng trên lưng gánh vác mang theo bao hy vọng của cả nhà. Ngôn ngữ khôngthông, khí hậu không hợp, cuộc sống khó khăn, làm công mệt muốn chết. Mỗi khivất vả nghĩ muốn buông tha hết thảy, anh đã nghĩ đến câu nói kia.


Anh biết emthích anh, anh cũng có cảm giác. Mỗi khi tham gia hoạt động xã đoàn, luôn luôncó một đôi nai con vụng trộm quan sát đến anh, khi ấy chỉ cần anh vừa quay đầulại, cặp mắt kia sẽ ngay lập tức lãng tránh, sau đó, sẽ nhìn thấy em đỏ bừngmặt. Cái loại cảm giác này, thật sự quá mỹ diệu, nó làm cho lòng tự trọng nhỏnhoi hèn mọn kia của anh có được cảm giác thỏa mãn trước nay chưa có, cho nên…


Thực buồn cườiđi? Anh cũng từng ảo tưởng muốn cùng em cùng một chỗ, nhưng là, thế giới của emnhư vậy tốt đẹp, anh lấy cái gì cho em?


Cuộc đời sinhviên rất nhanh liền đi qua, tốt nghiệp xong, anh mới phát hiện chính mình cốgắng bốn năm học thế nhưng căn bản rất khó tìm được công tác. Nhất là không cóvấn đề gì, muốn bệnh viện lớn nhận chúng ta loại sinh viên trung y chỉ có bằngcấp gà mờ khoa chính quy này lại càng thêm khó khăn. Vài người đến bệnh việntỉnh thực tập, chỉ có một số ít được lưu lại, mà những người kia, nghe nói toànlà những kẻ có quan hệ thân thích với lãnh đạo. Còn lại mấy người, đều bị sibảo quát mắng, cái loại tư vị này, không phải người bình thường có thể chịuđược.


Trong lúc vô ý,anh lưu ý đến tin tức trong bệnh viện thành phố M. Đúng, về chuyện bệnh việntrong thành phố M, anh so với em còn biết sớm hơn nhiều. Cho nên, anh cố ý tiếpcận em, mục đích chính là muốn anh trai em hỗ trợ giới thiệu.


Xem đến đây, emcũng nên giác ngộ đi? Anh rất xấu, anh lúc trước tiếp cận em mục đích thật sựthực không thuần khiết. Ngày đó ngẫu nhiên gặp người kia tự xưng là anh traiem, anh đã kinh hỉ vạn phần. Nhưng là chỉ một tát sau khi ăn xong, thế giới củaanh ngay tức thời sụp mất. Cái người mà em gọi là anh trai em kia, thực khôngthích anh.


Anh không biếtphải làm sao mới tốt bây giờ, tốt nghiệp sắp tới, đầu ra lý lịch sơ lược như đáchìm đáy biển. Nếu… Nếu em thật sự thích anh, mà anh… Xin hãy tha thứ cho anhlúc ấy với những ý nghĩ xấu xa kia. Anh thật sự nghĩ, chỉ muốn cùng em cùng mộtchỗ, kia đến thành M phát triển liền bớt đi rất nhiều đường vòng.


Anh từng bướcmột muốn tới gần em, thế nhưng em lại càng trốn càng xa, còn cự tuyệt lời thổlộ của anh. Chiều hôm đó, anh ở trong ly nước của em cho vào thuốc ngủ, anh lúcấy khẳng định là bị ma quỷ ám ảnh, nghĩ đến chỉ cần cướp đi sự trong sạch củaem, là có thể được em.



Nhưng là, emphút cuối cùng nói những lời ấy, đã hoàn toàn đem anh đánh tỉnh. Trên đời nàykhông có đường tắt, mỗi người đều nên vì tương lai chính mình mà cố gắng, anhkhông nên vì nhất thời suy sụp mà nổi giận.


Vạn Quý Phi,viết phong thư này không phải khẩn cầu nhận được sự tha thứ, mà thứ nhất là donam nhân họ Hoắc kia uy hiếp nếu anh lại ở xuất hiện bên cạnh em, sẽ làm choanh thân bại liệt. Chính là, khi biết được em vẫn đang giúp anh lưu ý công tác,điều này làm cho anh áy náy muốn chết!


Anh thực hốihận, anh đã làm thương tổn một cô gái thiên chân thuần khiết. Em có quyền đượcbiết chân tướng mọi chuyện, cho nên, anh sau khi ngày thi thử của em kết thúc,đem bức thư này nhờ người gửi cho em.


Thực xin lỗi…Thực xin lỗi…”


Tờ cuối cùng, tràn ngập ýtứ xin lỗi, Vạn Quý Phi cả người run run, nước mắt ‘Phác phác phác’ nhỏ giọt ởtrên trang giấy.


Đây là cái tình huống gì?Sư huynh là cái đại phôi đản? Sau đó, Hoắc Duẫn Đình biết rõ, lại hoàn toànkhông nói cho cô? Rất tàn nhẫn! Cô thế nhưng, chưa từng gặp qua chuyện khôngchịu được như thế! Lúc này nhớ lại hôn ngân ngày đó trên người, chẳng lẽ là sưhuynh lưu lại ? Nghĩ vậy cô đột nhiên cảm thấy buồn nôn! Hoắc Duẫn Đình, anh vìsao muốn gạt em? Anh cho là làm như vậy, em có thể không bị tổn thương hay sao?


Vạn Quý Phi che miệng,nước mắt theo khe hở rơi xuống tới khửu tay, lại thấm xuống làn váy hồng nhạt.Trừ bỏ khó chịu, cô tìm không thấy từ ngữ gì để có thể hình dung tâm tình giờphút này.


Ngoài phòng ồn ào huyênnáo, Vạn Quý Phi lui ở bên trong phòng khóc đến nỗi ngực phát đau. Thẳng đếnbên ngoài vang lên tiếng đập cửa, cô mới dừng lại.


“Tiểu Phi, con ở bêntrong sao? Chuẩn bị xuất phát đi tới khách sạn .”


“Vâng con biết rồi.” Côbối rối lau nước mắt, ngăn chận nức nở trong lồng ngực đáp lại mẹ.


Tiếng bước chân dần dầnly xa, cô nhịn xuống tiếng nức nở trong lơ đãng sẽ vỡ òa ra, tập tễnh đi phòngtắm rửa mặt. Nhìn qua tấm gương thủy tinh đôi mắt khóc đỏ hoe cả lên, cô chỉcảm thấy tâm loạn như ma.


Đời này mọi chuyện đếnvới cô vốn luôn thuận buồm xuôi gió, căn bản không gặp qua chuyện gì suy sụp,được người nhà bảo hộ, gặp chuyện như vậy làm cho cô kiệt quệ cả thể xác vàtinh thần. Cô chưa từng nghĩ qua sẽ xảy ra chuyện nào như vậy, trên đời thật sựcó tồn tại một mặt âm ám đen tối đến thế, lòng người thật sự khó dò.


Ngây ngốc theo chân mọingười đi đến khách sạn, người nhà chủ nhân buổi tiệc ngày hôm nay phải đứng ởcửa tiếp khách. Đêm nay đặt sáu mươi bàn, người đến thật sự nhiều lắm, câu chúcphúc nói không ngừng nghỉ, trong nhà mọi người cười đến toe tóe. Nhưng là khuônmặt Vạn Quý Phi lại cương cứng, khó có thể cười.


“Tiểu Phi, em không thoảimái sao?” Rảnh rỗi một chặp, Đạm Dung lặng lẽ hỏi chuyện em chồng.


Vạn Quý Phi ngơ ngác lắcđầu: “Không… Không có.” Than nhẹ một hơi, cô nên nhớ hiện tại không thể ủ rủthế này nha.


“Nếu mệt liền đi vào ngồimột chút đi.” Tiểu Đạm hảo tâm đề nghị.


“Nó mệt cũng không bằngem mệt, muốn anh lấy cái ghế cho em ngồi không?” Vạn Tuế xoay người nắm bả vaiĐạm Dung.


“Không cần, mọi người đềuđứng, em ngồi xuống còn ra thể thống gì!” Đạm Dung lắc đầu.


“Này không phải là do anhsợ em vất vả sao?” Vạn Tuế kéo tay xoa bụng của cô.


“Ai nha, mọi người đềuđang nhìn.” Đạm Dung quở trách chụp tay hắn.



Vạn Quý Phi nhìn đôitrước mắt liếc mắt đưa tình, không khỏi thoải mái. Mọi chuyện phiền lúc trướcdứt bỏ đi, hôm nay một ngày vui mừng như vậy, thật sự không thích hợp thươngxuân thu buồn. [TNN: bạn Tiếu nhớ đã chú thích một chương nào đó rồinên ...he he]


Túi xách nhỏ trên taytruyền đến tiếng rung, có tin nhắn đến. Cô hơi do dự, cuối cùng nhịn không đượclấy di động ra. Quả nhiên là Hoắc Duẫn Đình gửi đến, thế nhưng lại viết đángthương hề hề: Anh biết mọi người đang ở khách sạn XX tổ chức rượu mừng, anhhiện ở trong một quán bên ngõ nhỏ cách đó không xa. Thời điểm em ở đó ăn thịtcá, anh một mình phải ăn mỳ sợi.


Bĩu môi, tay thả máy trởlại trong túi xách, không tính hồi âm lại. Một lát, túi xách nhỏ lại rung. Côrơi vào đường cùng đành phải lại lấy di động ra, lại là hắn gửi tin đến: Anhthật muốn nhanh một chút gặp em, công chúa của anh. [TNN: mọi người yêu nhau đều sến như thế nào sao ta?! J]


Đại đầu heo! Vạn Quý Phiâm thầm mắng hắn một câu, rõ ràng rất giận hắn, tâm lại khống chế không đượccảm giác vui sướng tràn đầy kia.


Cất di động vào túi,ngẩng đầu mới phát hiện anh trai đã không thấy đâu.


“Tốt lắm, người đến khôngsai biệt lắm, chúng ta chuẩn bị làm lễ.”


Bà nội ra lệnh một tiếng,một nhà mấy miệng ăn liền đi vào đại sảnh.


“Tiểu Dung cứ từ từ màđi, cẩn thận tà áo cưới vấp chân nga. Tiểu Phi, giúp đỡ chị dâu đi. Ai nha, aTuế lại chạy đi đâu rồi?” Xa Thục Mai vừa đi vừa lải nhải .


“Nó vừa rồi nói đi vàotrước chuẩn bị.” Trương Huệ Nghi thay con giải thích.


Vạn Quý Phi đi lên vàibước muốn đỡ Đạm Dung, Đạm Dung cười lắc đầu. ”Không cần, đừng đem chị như bệnhnhân mà đối đãi.”


Theo thông lệ, sau khikhách khứa ngồi vào vị trí, toàn bộ ánh đèn trong hội trường đều bị ngắt, sauđó đôi cô dâu chú rể sẽ ở trong khúc nhạc hoan hỉ cùng nhau bước tới đài. Nhưnglà khi ngọn đèn hạ đi, anh trai thế nhưng còn chưa xuất hiện, mọi người khôngkhỏi nóng vội .


“A Tuế đâu?” Bà nội mớimở miệng, trong phòng lớn đột nhiên vang lên tiếng dương cầm du dương, giaiđiệu rất quen thuộc.


Di? Vạn Quý Phi nhìn vềphía cửa chính đối diện với bục đài, không gian tràn ngập sắc trắng trong trẻoở bên cạnh là cây đàn dương cầm, mà anh trai liền ngồi ngay ngắn tại kia.


“Đã quên là như thế nàobắt đầu, có lẽ chính là đối với em, có một loại cảm giác…” Tiếng ca trầm thấpdễ nghe theo miệng hắn từ từ phát ra, toàn trường người xem lập tức trở nênlặng ngắt như tờ.


“Đột nhiên phát hiệnchính mình, đã thật sâu yêu thượng em, thật sự rất đơn giản…”


Trời ạ! Anh trai hát, hắncư nhiên bát bài 《 Yêurất đơn giản 》! Trách không được giữa trưa hắn không chịu hát, nguyênlai tiếng ca của hắn, muốn dùng vào buổi tối. Nhớ tới tối hôm qua bộ dáng hắn ởphòng gõ gõ mặt bàn, phỏng chừng hắn lúc ấy đang luyện đánh đàn dương cầm đi.Hắn căn bản sẽ không đụng tới món kia, cái này hẳn là vì đêm nay diễn xuất màtập luyện.


Một vầng sáng màu trắngđược bật lên, chậm rãi chiếu xạ đến trên người cô dâu, Vạn Quý Phi nhìn thấytrên mặt Đạm Dung tràn ngập thần sắc vui vẻ hạnh phúc.


“I love you, không thểkhông thương em baby, hãy nói em cũng yêu anh… I love you, vĩnh viễn không muốnbaby, mất đi em…”


Khi tiếng ca xướng đếnđoạn này, Đạm Dung đã muốn rơi nước mắt vui vẻ, nhẹ cắn môi, tựa hồ đang cố nénkhông cho chính mình khóc ra.


Vạn Quý Phi bị trận nàykhiến cho cảm động không thôi, tin tưởng ở đây không người nào có thể may mắnthoát khỏi. Anh trai, thật sự rất lãng mạn !



Tiếng ca ngâm nga ở mấynốt nhạc cuối cùng rồi chấm dứt, tràng pháo tay vang lên nhiệt liệt. Dưới ngọnđèn nhu hòa bừng sáng lên, Vạn Tuế đứng lên, cầm lấy phone.


“Anh không biết hát cũngkhông biết đánh đàn, đêm nay phải khiến ọi người chê cười.” Hắn cúi mìnhvái chào, sau đó khi thẳng đứng dậy, ánh mắt nhìn về phía cửa.


“Anh quả thật là một kẻrất buồn chán, không biết nói những lời tri kỷ, cũng sẽ không làm những chuyệntình lãng mạn. Anh còn từng nghĩ tới chuyện muốn độc thân cả đời, là em làm choanh cảm nhận được, nguyên lai yêu một người có thể hạnh phúc như vậy.” Thân ảnhcao lớn vừa nói vừa bước về phía cánh cửa.


“Anh từng nói dối em, làmcho em thương tâm, nhưng xin hãy tin tưởng, khi mà anh lừa gạt em đồng thời,tâm của anh so với em còn muốn khổ sở hơn.”


Khi nghe một câu như thế,Vạn Quý Phi như được cảnh tỉnh từ trong mộng. Cô… Vừa rồi còn thầm oán HoắcDuẫn Đình lừa cô.


“Tuy rằng, em nói tên emcùng anh kết hôn nghĩa là xong đời.” Lời của hắn vừa mới nói xong, mọi ngườibên trong cười rộ cả lên. Vạn Tuế mỉm cười, ngữ khí có chút nghịch ngợm.


“Kỳ thật anh rất muốn nóivới em, gả cho anh, tuyệt đối không thể có chuyện nhân sinh xong đời, em có thểgiải thích nó thành, sự kết hợp hoàn mỹ. Sự kết hợp của chúng ta, sẽ là sự bắtđầu của hạnh phúc. Anh nguyện ý gửi tới em lời hứa hẹn cả một đời.”


Vạn Tuế đã đi đến trướcmặt Đạm Dung, hai mắt tình thâm chân thành nhìn cô. ”Một đời này, anh nhất địnhlà người hạnh phúc nhất, cho em một gia đình tràn ngập yêu thương cùng ấm áp,cho em cảm nhận được cảm giác hạnh phúc, vui vẻ!”


Đạm Dung nức nở mộttiếng, không thể kìm lòng nghẹn ngào, nhào vào trong lòng hắn, hai người gắtgao ôm nhau, bên trong phòng tiếng vỗ tay chúc phúc mãi không ngừng.


Ngọn đèn hoàn toàn sánglên, Vạn Quý Phi lặng lẽ lau đi khóe mắt ẩm ướt, từ đại sảnh đi vào bên trong.Sau thấy cha mẹ hai bên còn nói gì đó nữa, cô cũng không nhớ kỹ. Chủ nhân đikính rượu, cô vẫn như cũ cười meo meo đi theo. Trong đại sảnh náo nhiệt xônxao, cô lại cảm thấy bình tĩnh mà trước nay chưa từng có.


Cái gì lừa gạt đều khôngcòn quan trọng, có thể ở cùng một chỗ thật không dễ dàng, phải biết trân trọng.Rất muốn gặp hắn, rất muốn rất muốn!


Ở xung quanh đây đi dạomột vòng, cuối cùng cũng xong nhiệm vụ mời rượu. Chủ nhân buổi tiệc không cònmấy người, mọi người đều vội vàng cùng khách nhân hàn huyên. Vạn Quý Phi lặnglẽ ly khai, đi ra bằng cửa sau, nhấc chân chạy chậm.


Chạy tới khách sạn, côlấy di động ra ấn dãy số quen thuộc kia. Cơ hồ ngay khi chuyển được máy, đốiphương liền tiếp.


“Anh (em) ở đâu?” Haingười đồng thời mở miệng.


Xung quanh lẫn lộn tạpâm, làm cho Vạn Quý Phi dừng lại cước bộ. Cô xoay người, ở ven đường cách đókhông xa, cái người cô mong nhớ ngày đêm đang tựa ở bên xe.


Vạn Quý Phi nhếch miệngcười, vội vã chạy tới, ở khoảnh khắc hắn còn chưa kịp phản ứng, một phen nhàovào trong lòng hắn, yêu kiều nhẹ giọng nói: “Hoắc Duẫn Đình, em yêu anh!”


Tác giả nói ra suy nghĩcủa mình: Thất Thất thật sự thực thích 《 Yêu rất đơn giản 》do Đào Triết trình bày. Sợ khen quá mọi người sẽ khôngtin, tôi ở trong chương này mới ghi lại ca từ, chưa từng nghe qua có thể đinghe thử một chút xem sao.


Yêu rất đơn giản (爱很简单): Link

Lời bài hát

Đã quên là bắt đầu nhưthế nào

Có lẽ chính là đối vớiem

Có một loại cảm giác

Đột nhiên phát hiệnchính mình

Đã thật sâu yêu thượngem

Thật sự rất đơn giản

Yêu đến đất trời u ámtối đen cũng đều không sao cả


Là đúng hay sai cũngkhông thể quyết định

Không có hối hận vìtình yêu này mãi luôn tỏa sáng

Cái kẻ điên cuồng kiachính là anh

Nha…

I love you

Không thể không thươngem

Baby

Hãy nói rằng em cũngyêu anh

I love you

Vĩnh viễn không muốn,baby

Mất đi em

Không có thể nào vui vẻhạnh phúc hơn việc

Chỉ cần có thể cùng mộtchỗ

Làm cái gì đều có thể

Tuy rằng thế giới đổithay không ngừng

Dùng tấm lòng chânthành nhất

Tình yêu này rất đơngiản

I love you

Anh luôn luôn ở nơinày, baby

Luôn luôn ở đây và yêuem

I love you ( yes i do )

I love you

Vĩnh viễn đều khôngbuông tay

Tình yêu này chỉ dànhcho em

Nếu lòng em còn có mộtchút hoang mang

Oh no

Xin em hãy lắng nghetiếng lòng của anh

Hãy nghe anh nói yêu em

Yes i do


Tác giả: Nếu chưa xemqua chuyện xưa giữa Vạn Tuế cùng Đạm Dung, có thể đi ngắm ngắm: – - – -


Tiếu: Hehe, không cầnđi đâu xa, xa tận chân trời gần ngay trước mắt ~ truyện này trong nhà bạn Tiếuđây nè. J_J


Tiếu sư huynh xem nhưhoàn toàn biến mất ra khỏi cuộc sống của Vạn Quý Phi, từ nay về sau hai ngườinày sẽ gặp một vấn đề khó khăn khác. Bất quá, ngọt ngào Thất Thất sẽ khôngquên.


Gì kia, đều đừng chỉ hôăn thịt thôi, Thất Thất cảm thấy, một chút nước canh thịt cũng rất có thú nha.Hắc hắc! !

Bình Luận (0)
Comment