Sau khi vắt óc suy nghĩ mười mấy ngày, Tiêu Cảnh Lam rốt cuộc đặt cho đệ muội hai nhũ danh.
Vào một ngày bữa tối, Tiêu Thành Dục cũng sớm trở về Hạo Nhiên Trai, cả nhà ba người ngồi bên bàn ăn, sau khi ăn vài miếng đồ ăn lót dạ, Tiêu Cảnh Lam mới mở miệng.
"Phụ hoàng, mẫu hậu, nhi thần đã đặt xong nhũ danh cho đệ muội."
Khi nói lời này, vẻ mặt hắn rất nghiêm túc, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, phảng phất như muốn nói chuyện quốc gia đại sự gì đó.
Thẩm Khinh Trĩ cùng Tiêu Thành Dục nhìn nhau, sau đó cùng nhau đặt đũa xuống.
"Con nói đi." Thẩm Khinh Trĩ nói.
Tiêu Cảnh Lam hít sâu một hơi, rồi nói: "Phụ hoàng, mẫu hậu, nhũ danh của nhi thần là Bát Bảo, lấy từ cháo bát bảo, nhi thần cho rằng đệ muội nên giống nhi thần, nhưng bọn chúng là sinh vào mùa hạ, dường như không có món ăn đặc biệt nào, nhi thần suy nghĩ mãi, cuối cùng cảm thấy nhị đệ nên gọi là Thang Viên."
Thẩm Khinh Trĩ: "..."
Tiêu Thành Dục: "..."
Nhũ danh Thang Viên tuy rằng có chút đơn giản trực bạch, nhưng quả thật ngụ ý đoàn viên, là món ăn khá cát tường. Nếu so sánh với Bát Bảo, Thang Viên quả thật là thích hợp nhất.
Thẩm Khinh Trĩ và Tiêu Thành Dục cho rằng hắn sẽ đặt cho đệ muội nhũ danh gì đó như Thông Thông, Đoàn Đoàn, nhưng không ngờ là như vậy, ngược lại cũng rất không tệ.
Phu thê lâu năm nhìn nhau, lập tức hiểu ý đối phương.
Thẩm Khinh Trĩ liền cười nói: "Nhũ danh Thang Viên rất không tệ, vậy lão nhị gọi nhũ danh này đi, tiểu nha đầu thì sao?"
Tiêu Cảnh Lam chớp chớp mắt, thấy phụ mẫu đồng ý ý tưởng của hắn, trong lòng không khỏi nở hoa. Nhưng hắn giống như Tiêu Thành Xán nói, hay làm bộ làm tịch, cho dù là cao hứng nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười khiêm tốn đoan chính.
"Đến phiên muội muội, nhi thần cũng không nghĩ ra được món ăn may mắn nào phù hợp, nhưng đệ muội là song sinh nhi, nếu đệ đệ gọi là Thang Viên, không bằng muội muội gọi là Trân Châu?"
Ở một số nơi, sẽ gọi thang viên là trân châu hoàn, quả thật nhìn rất giống trân châu.
Thẩm Khinh Trĩ và Tiêu Thành Dục lại nhìn nhau, hai người đều nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt đối phương.
Tiểu tử này, thiên vị muội muội cũng quá rõ ràng.
Nhưng mà tiểu cô nương ngoan ngoãn đáng yêu như mèo con, ai lại không thiên vị chứ?
Lần này đổi thành Tiêu Thành Dục mở miệng: "Trân Châu quả thật dễ nghe, vậy thì gọi Trân Châu đi."
Tiêu Thành Dục nhìn ánh mắt đại nhi tử lập tức sáng lên, cười bổ sung một câu: "Đợi đệ muội lớn lên, hãy nói cho bọn chúng nhũ danh là con tự mình đặt, bọn chúng nhất định sẽ rất vui vẻ."
Tiêu Cảnh Lam: "..."
Tiêu Cảnh Lam thấp giọng đáp một tiếng: "Vâng."
Vì vậy, Thang Viên và Trân Châu ở trong sự mong đợi nồng nhiệt của cả cung mà ngây ngô lớn lên.
Thoáng chốc, song sinh nhi đã ba tuổi.
Mà nay cũng đã đến mùa xuân năm Thiên Hựu thứ mười, Tiêu Cảnh Lam cũng đã mười tuổi (tính cả tuổi mụ).
Tiêu Cảnh Lam mười tuổi đã cao gần bằng vai Thẩm Khinh Trĩ. Do quanh năm tập võ, thân hình hắn thon dài thẳng tắp, đi đứng nằm ngồi đều là ưu nhã vạn phần, đặc biệt là khuôn mặt thiếu niên tuấn tú kia, bất luận ai nhìn thấy cũng muốn dừng chân ngắm nhìn.
Trên người hắn có tất cả ưu điểm của phụ mẫu, văn võ song toàn, dáng vẻ phi phàm, ưu nhã ôn hòa, có thể nói là con hơn cha là nhà có phúc.
Đến tuổi này, hắn đã bắt đầu cùng các thái phó học đạo làm vua, khí thế trầm ổn trên người kia càng tăng thêm vài phần uy nghi.
Tiêu Cảnh Lam mười tuổi rất bận rộn. Sau khi hắn bắt đầu ở lại ngự học và thư quán lâu hơn, thời gian ở bên đệ muội liền ít đi, hai cái đuôi nhỏ thích ứng rất lâu, mới dần dần thích ứng buổi chiều không có huynh trưởng.
Tháng ba xuân ấm, trăm hoa đua nở.
Từng tia nắng mặt trời từ khe hở giữa những tầng lá cây chiếu xuống, rơi trên phương tháp (giường nhỏ có lan can) trong đình viện.
Lúc này trên phương tháp, có một tiểu kim đồng phấn điêu ngọc trác đang ngồi. Tiểu cô nương đầu búi tóc nhỏ, trên tóc quấn từng vòng từng vòng dây đỏ, theo hô hấp của nàng nhẹ nhàng lay động.
Khuôn mặt nàng tròn vo, mắt vừa to vừa sáng, đang cầm cửu liên hoàn trong tay tháo ra tháo vào, vẻ mặt đặc biệt chuyên chú.
Một cung nữ mười bốn mười lăm tuổi ngồi bên cạnh nàng, giúp nàng che nắng, thỉnh thoảng đút cho nàng một ngụm canh lê đường phèn để nàng nhuận giọng.
Cửu liên hoàn trong tay nàng phát ra tiếng vang nhẹ, nhưng không hề khiến người ta phiền não, ngược lại có loại thanh thúy của ngọc châu rơi trên mâm.
Tiểu cô nương tính tình rất tốt, ngồi ở đây tháo hơn nửa canh giờ mà chỉ tháo ra được có hai vòng, nhưng một chút cũng không sốt ruột, ngược lại càng thêm hứng thú bừng bừng, dường như không tháo ra thì không bỏ qua.
Đúng lúc này, trên núi giả bên cạnh đột nhiên phát ra tiếng kinh hô của tiểu thái giám.
"Nhị điện hạ, người không thể trèo núi."
Tay tiểu cô nương hơi khựng lại, quay đầu nhìn, búi tóc nhỏ trên đầu lắc lư giống như đuôi chim khách, đáng yêu cực kỳ. Nàng mở to đôi mắt hoa đào giống hệt Thẩm Khinh Trĩ, con ngươi đen như hạt nho nhìn không chớp mắt về phía núi giả.
Trên núi giả có một tiểu bất điểm đang cố gắng leo lên. Tiểu bất điểm kia trên đầu cũng có một búi tóc, chẳng qua là nam hài tử nên không có buộc dây đỏ, chỉ dùng dây buộc tóc màu xanh lam cố định búi tóc.
Bởi vì quay lưng về phía tiểu cô nương, cho nên có thể nhìn thấy tấm lưng nhỏ nhắn của hắn cùng tóc mai lưa thưa sau gáy, một cơn gió thổi qua, hắn bị hụt chân, từ trên núi giả ngã xuống.
Các thái giám và cung nữ vây quanh bên cạnh đều sợ trắng mặt, bọn họ vây quanh sau lưng tiểu nam oa, đưa tay nửa đỡ cái mông tròn vo của hắn.
Tiểu cô nương thấy vậy liền cười rộ lên.
Núi giả trong đình viện là thánh địa trong lòng nhị hoàng huynh, mỗi ngày chỉ cần có cơ hội là nhất định phải trèo lên một phen.
Một ngày không thể lên đ.ỉnh, hắn một ngày cũng không chịu bỏ qua.
Đặc biệt là đại hoàng huynh gần đây bài vở bận rộn, buổi chiều tan học đều phải đến thư quán đọc sách làm bài tập, huynh ấy mà trở về muộn một chút, thì nhị hoàng huynh như khỉ con này liền muốn lên nóc nhà dỡ ngói.
Thẩm Khinh Trĩ và Tiêu Thành Dục chỉ có ba bảo bối này, ngoài miệng không nói, kỳ thật rất cưng chiều con cái, cho nên một lớn hai nhỏ đều không sợ họ, nhưng đứa lớn nghe lời, ngược lại chưa bao giờ làm phu thê hai người lo lắng.
Hai đứa nhỏ này lại càng sợ đại nhi tử.
Tiêu Cảnh Lam trước kia muốn ở bên đệ muội nhiều hơn, hắn trở về Hạo Nhiên Trai càng sớm hơn một chút, chỉ cần đến giờ hắn sắp trở về, Tiêu Cảnh Loan liền ngoan ngoãn không chịu được, tuyệt đối không làm chuyện lên nóc nhà dỡ ngói.
Đại hoàng huynh thật sự sẽ đánh mông bọn chúng.
Nhưng bây giờ đại hoàng huynh bận rộn, hai đứa nhỏ liền không ai quản.
Đương nhiên, tiểu Trân Châu ngoan ngoãn hiểu chuyện lại nghe lời chưa bao giờ nghịch ngợm, chỉ có con khỉ con kia, mới coi việc trèo núi là ước mơ mỗi ngày.
Tiêu Cảnh An mỗi ngày đều nhìn hắn trèo lên trèo xuống, nhìn lâu rồi cũng không còn lo lắng, thỉnh thoảng còn sẽ chế nhạo hắn hai câu.
Tiêu Cảnh Loan nghe thấy giọng nói nhỏ nhắn của nàng, không khỏi dùng bàn tay nhỏ bé nắm chặt tảng đá nhô ra, sau đó cố gắng quay đầu trừng Tiêu Cảnh An.
"Tiểu nha đầu, muội im miệng."
Tiêu Cảnh An le lưỡi với hắn: "Huynh chờ đó, đại hoàng huynh sắp, sắp trở về."
Hai đứa trẻ đều mới ba tuổi, nói chuyện thỉnh thoảng sẽ lộn xộn, nhưng bọn chúng lại có thể hiểu được ngôn ngữ trẻ con của nhau.
Vừa nghe nói đại hoàng huynh sắp trở về, Tiêu Cảnh Loan theo bản năng khẩn trương một chút, nhưng một lát sau như nhớ ra điều gì, đắc ý hừ một tiếng.
Đại hoàng huynh phải làm bài tập, không rảnh quản bọn chúng!
Tiêu Cảnh Loan ngẩng đầu nhìn đỉnh núi cách đó không xa, trong mắt đều là ý chí chiến đấu sục sôi.
"Lên núi, lên núi!"
Các tiểu thái giám phía dưới sắp khóc, trong lòng mỗi người đều cảm thán: Đại điện hạ sao còn chưa trở về!
Nhưng mà lần này Tào Tháo không nghe thấy tiếng gọi, không phải nói đến liền đến, mà Tiêu Cảnh Loan cũng như mọi khi, khi leo đến một tảng đá thì tay trượt, cả người ngã xuống.
Đương nhiên, hắn sẽ chỉ rơi vào trong lòng cung nhân.
Trong tiếng cười ha ha của hắn, Tiêu Cảnh An tháo được vòng thứ ba của cửu liên hoàn xuống.
Nàng lắc đầu, già dặn nói với cung nữ Tương Thủy của mình: "Huynh ấy thật ấu trĩ."
Tương Thủy nhịn không được cười.
Tiêu Cảnh An cho rằng hôm nay sự nghiệp leo núi của Tiêu Cảnh Loan kết thúc ở đây, nhưng hắn trở lại phương tháp nằm một lúc, ăn một bát canh lê đường phèn lại lau khô mồ hôi trên trán, liền hưng phấn ngồi dậy.
"Trân Châu!" Tiêu Cảnh An nhìn muội muội giống hệt hắn lông mày ánh mắt, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Ta nghĩ ra rồi, mới... mới cái kia cái gì."
Hắn đột nhiên không biết phải nói từ kia như thế nào, chỉ có thể khoa tay múa chân với muội muội.
Tiêu Cảnh An nhìn hắn, lại nhìn núi giả kia, nói: "Lộ tuyến?"
Tiêu Cảnh Loan cười toe toét: "Đúng, ta nghĩ ra rồi!"
Hắn nói như vậy căn bản không cho người bên cạnh cơ hội khuyên can, xoay người nhanh chóng từ trên phương tháp nhảy xuống, lạch bạch chạy đến trước núi giả.
Sau đó hắn bắt đầu ngẩng đầu đánh giá ngọn núi giả cao khoảng bằng hai mẫu hậu này.
Hắn thích trèo ngọn núi giả, ngay cả Tiêu Cảnh Lam cũng đều biết, kỳ thật cũng coi như là mở một mắt nhắm một mắt, bởi vì núi giả bản thân không cao, cộng thêm có nhiều cung nhân bảo vệ như vậy, hắn cho dù ngã xuống cũng có người đỡ.
Không phải là chuyện rất nguy hiểm.
Nhưng hắn cứ như vậy trèo hai tháng, mỗi lần đều từ một chỗ ngã xuống, vẫn là không ngừng cố gắng tiếp tục trèo, điều này khiến Thẩm Khinh Trĩ cảm thấy rất kỳ lạ.
Đứa nhỏ này thật bướng bỉnh.
Hôm nay không biết tại sao, hắn lại nghĩ đến muốn đổi một hướng khác leo lên.
Tiêu Cảnh An không thèm quay đầu lại, ngồi đối diện với núi giả tiếp tục tháo cửu liên hoàn.
Cửu liên hoàn này nàng chơi đã lâu, chỉ có lần đầu tiên là để đại hoàng huynh dạy nàng cách tháo, mỗi ngày sau đó đều là nàng tự mình mày mò thử nghiệm. Trước gần đây, nàng đều chỉ có thể tháo ra ba vòng, hôm nay ngược lại có hy vọng tháo ra bốn vòng.
Bởi vì mỗi ngày đều tháo, cho nên Tiêu Cảnh An kỳ thật không phải rất chuyên chú, nàng một lòng hai việc, tay không ngừng, mắt cũng không chớp nhìn chằm chằm nhị hoàng huynh.
Tương Thủy ở bên cạnh cảm thán trong lòng: Hai huynh muội này thật là bướng bỉnh giống nhau như đúc, cũng không biết giống ai.
Tiêu Cảnh Loan lần này chọn một hướng dốc nhất, nhưng cũng dễ leo nhất, hắn duỗi chân nhỏ ra bắt đầu hành trình mới.
Ánh mắt của mọi người trong đình viện đều bị nhị điện hạ hấp dẫn, ngay cả sự xuất hiện của Tiêu Cảnh Lam cũng không gây ra gợn sóng.
Tiêu Cảnh Lam hôm nay tan học sớm, có chút nhớ đệ muội nên sớm trở về. Hắn vừa vào Hạo Nhiên Trai, đã nghe thấy bên này yên tĩnh như đêm khuya, không khỏi có chút tò mò.
Nhưng khi hắn tiến vào đình viện phía sau, liếc mắt một cái đã nhìn thấy con khỉ con kia đang trèo núi giả.
Tuy rằng không biết ngọn núi giả này có gì tốt để trèo, nhưng đệ đệ kiên trì không bỏ cuộc như vậy, cũng rất khiến người khác vui mừng.
Nhưng mà hôm nay dường như có chút không đúng?
Tiêu Cảnh Lam đi đến bên cạnh phương tháp, hắn cố ý làm nặng bước chân, hấp dẫn sự chú ý của muội muội rồi ngồi xuống bên cạnh nàng.
Tiêu Cảnh Lam nhận lấy khăn tay cung nhân đưa tới, cẩn thận lau sạch tay, mới xoa đầu muội muội.
"Hôm nay sao lại đổi đường?"
Thân thể Tiêu Cảnh An nhỏ nhắn tròn vo nghiêng một cái, cứ như vậy lười biếng ngã vào trên người huynh trưởng.
Nàng ở trên cánh tay huynh trưởng cọ cọ đầu nhỏ, thấp giọng nói: "Huynh ấy thông minh lên rồi."
Tiêu Cảnh Lam ha ha cười rộ lên.
Tiêu Cảnh An cũng cười theo, chỉ có Tiêu Cảnh Loan đang cố gắng leo núi không cười nổi.
Bởi vì hắn trượt tay, lại lần nữa ngã xuống.
Tiêu Cảnh Lam vỗ trán muội muội một cái: "Nghịch ngợm."
Huynh muội hai người nhìn nhau, hiểu ý cười rộ lên.
Chỉ là thông minh một chút xíu. Cũng không tệ.