Quỷ Phu Trời Cho

Chương 20



Tứ hợp viện
Sáng hôm sau, Đại Hắc từ nhà nghỉ trở về ký túc xá thì nhìn thấy Lâm Trường Tư và Chu Hành còn đang ngủ, bé ngoan thích ngủ nướng hiện giờ chưa dậy là chuyện thường, nhưng mà Chu Hành còn nằm ngủ ở đây thì đó là điều vô cùng quỷ dị.

Thế nhưng hắn không dám đi gọi Chu Hành dậy, mà chỉ đi đẩy đẩy Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư bị hắn lay lay vài lần mới chịu tỉnh giấc.

Lâm Trường Tư nhăn mày nhìn nhìn Đại Hắc, đêm qua y ngủ rất ngon, đến hiện tại còn đang mơ đẹp đây nè, kết quả lại bị Đại Hắc lay tỉnh, mà đã tỉnh ngủ thì không thể tiếp tục mơ thấy giấc mộng đẹp lúc nảy nữa, y đành đứng dậy, cầm quần áo đi vào nhà vệ sinh thay, rồi rửa mặt.

Lúc đi ra cầm di động lên thì phát hiện đã sắp 10 giờ, sờ sờ bụng, khó trách lại đói như vậy, lấy ví tiền chuẩn bị ra cửa thì mới nhận ra Chu Hành vậy mà còn nằm ở trên giường, xét thấy hành vi không bình thường gần đây của Chu Hành, Lâm Trường Tư vô cùng cẩn thận đến gần đẩy hắn hai cái: “Chu Hành? Chu Hành?”
Chu Hành từ trong chăn thò đầu ra ngoài, đôi mắt mơ màng nhìn vào Lâm Trường Tư: “Hửm?”
Hôm qua hắn ăn một chưởng của Lâm Thiên Lí, tuy rằng không nặng, thế nhưng nửa đêm đến sáng hắn đều đi điều tra tiểu quỷ đẩy ngã Đại Hắc, nhưng không ngờ trong trường lại có cương thi, khó khăn chạy thoát khỏi đàn cương thi, trên người cũng đã bị thương, hắn quay về ký túc xá tùy tiện rửa sạch miệng vết thương, sau đó nhanh chóng leo lên giường nằm đến tận bây giờ.

Lâm Trường Tư thấy hắn đỏ mặt, đổ nhiều mồ hôi, thì sờ lên trán của hắn: “Trời ơi, cậu bị sốt rồi!”
Chu Hành trầm mặc, hiện tại cả người đều vô lực, đầu óc mơ hồ nặng nề, xem ra phương pháp xử lý miệng vết thương hôm qua của hắn quá vô dụng, vết thương bị cương thi trảo đã bị nhiễm trùng, không được, bây giờ hắn phải về nhà một chuyến.

“Cậu dậy nhanh đi, chúng ta đến phòng y tế!” Lâm Trường Tư ở bên cạnh gấp đến xoay vòng, xem độ ấm trên trán của Chu Hành, ước chừng hắn đã phát sốt lâu rồi, phải nhanh chạy đến bệnh viện khám, không thôi sẽ thành viêm phổi mất.

“Khụ khụ.

” Chu Hành che miệng ho khan hai tiếng, vết thương của hắn không phải là miệng vết thương bình thường, căn bản phòng y tế không thể xử lý được, hắn cần phải quay về tìm ba, để ba giúp hắn thanh tẩy mới được.


Chu Hành cố gắng ngồi dậy, nghĩ một mình chống đỡ quay về nhà, nhưng thử hai lần, hắn mới phát hiện chính mình hiện tại quá yếu ớt, muốn rời khỏi giường đều phải nhờ người hỗ trợ.

Nhưng thi độc trên người không thể trì hoãn nữa, hắn suy xét vài giây, tay đặt lên vai Lâm Trường Tư: “Trường Tư, cậu đưa tôi về đi!”
Lâm Trường Tư nghi ngờ nhìn hắn, vừa định mở miệng hỏi đi đâu, thì Đại Hắc từ bên ngoài cầm theo hai túi bữa sáng đi vào, vừa lúc trông thấy Chu Hành đang để tay lên vai Lâm Trường Tư, nói cái gì đó, cái đầu sắp sửa để sát vào mặt Lâm Trường Tư.

Sắc mặt Đại Hắc biến đổi, vội vàng thét to một tiếng chạy vào giữ hai người, kéo Lâm Trường Tư ra, nói với Chu Hành: “Bé ngoan nhà tôi không phải đồng loại của cậu, cậu mà cưỡng ép y, thì đừng trách Hắc gia tôi….

.

” Vừa muốn nói làm cậu đẹp mặt linh tinh, thì đột nhiên phát hiện sắc mặt Chu Hành có chút không thích hợp, bộ dáng vô cùng suy yếu.

“Ặc.

” Đại Hắc cười ngượng chuyển hướng vỗ vỗ vai Lâm Trường Tư: “Không nhìn ra thân thể nhỏ bé của cậu lại có năng lực đến vậy, Hắc gia tôi đều sợ hắn, vậy mà cậu ngủ với hắn một đêm đã lăn lộn hắn thành ra như vậy! Chẳng lẽ Hắc gia tôi nhìn lầm, Chu Hành thế nhưng là thụ?!”
“Cậu nói điêu gì vậy?!” Lâm Trường Tư đánh lên tay của hắn, tên này nói điên nói khùng khiến y không chịu nổi nữa.

Mà Chu Hành ở bên kia cũng đã đen mặt, nếu như không phải hắn đang suy yếu, đoán chừng hắn đã cho tên này đẹp mặt!
“Hả? Chẳng lẽ Hắc gia tôi nói sai? Không đúng, thụ không phải là bên bị OOXX hả? Chẳng lẽ tôi nhớ nhầm?” Đại Hắc biểu lộ vẻ mặt ‘tôi không nhớ sai mà.


Nhớ năm đó hắn vì tiếp cận một cô gái, mà cố ý hỏi thăm sở thích của nàng, sau lại phát hiện trên đời này còn có một loại sinh vật mang tên là hủ nữ, vì để tiếp cận được nàng hắn còn phải trải qua một khóa huấn luyện chuyên nghiệp, cho nên hắn làm sao nhớ sai được?!
“Cậu còn nói! Muốn chết hả! Đúng là thiếu đánh!” Lâm Trường Tư mở to đôi mắt, lại quét thêm mấy cú lên người Đại Hắc.

Đại Hắc khoa trương kêu ấy á: “Ây da, chỉ đùa một chút thôi mà, đừng đánh nữa, đứng đánh nữa, đánh nữa Hắc gia tôi sẽ chết mất!”
Lâm Trường Tư đá vào chân hắn: “Được rồi, không chơi nữa, Chu Hành phát sốt, chúng ta nhanh nhanh đưa hắn đến bệnh viện!”
“Không, không đi bệnh viện, đưa tôi về nhà!” Chu Hành ngẩng đầu, xua xua tay.

“Phát sốt không đi bệnh viện, về nhà làm gì? Chẳng lẽ cậu là một đứa bé chưa dứt sữa, phải cần ba mình.

” Đại Hắc cười ha ha, mở miệng là thiếu đánh.

Chu Hành trừng mắt tàn nhẫn liếc hắn một cái, mặc kệ hắn ta, xem chính mình tốt lên, rồi xử lý hắn như nào, ngược lại nói với Lâm Trường Tư: “Tôi không phải bị sốt bình thường, cậu tin tôi, nhanh đưa tôi về nhà đi!”
Lâm Trường Tư cau mày trầm mặc nhìn hắn nửa ngày, xem biểu tình nôn nóng của Chu Hành, có lẽ hắn không nói đùa, sau khi suy xét cuối cùng vẫn là đồng ý, Chu Hành không phải loại người lấy tính mạng của mình ra đùa giỡn, vẫn là làm theo ý của hắn đi.

Lâm Trường Tư hỏi Chu Hành nhà ở đâu, sau đó phát hiện Chu Hành là người địa phương, nhà ở gần đây, thế nhưng mỗi ngày Chu Hành đều ở lại ký túc xá, cơ bản chưa từng nhìn thấy hắn về nhà, trong đầu Lâm Trường Tư hiện lên nghi vấn, thế nhưng đây là chuyện riêng không tiện hỏi, đã biết địa chỉ nhà Chu Hành, Lâm Trường Tư liền nhanh chóng bảo Đại Hắc lái xe đưa bọn họ đi.

Đại Hắc năm nay 22 tuổi, đã sớm lấy được bằng lái, hơn nữa vì để dễ dàng hẹn hò với mấy cô em gái, nên hắn đã mua một chiếc xe, ở tại đại học A hắn cũng xem như là một kẻ có tiền không lớn không nhỏ.

Hơn nữa cái tên đẹp trai này, rất thích đi đua xe, tuy rằng kỹ năng lái của hắn chưa gọi là tuyệt vời, nhưng mà bảo hắn lái bằng một tay*, vẫn là có thể.


(Đại Hắc đang bị gãy tay nhé.

)
Đại Hắc cùng Lâm Trường Tư đỡ Chu Hành lên xe, để hắn ngồi ở ghế sau, Lâm Trường Tư thì ngồi ở phó lái, Đại Hắc dùng vẻ mặt đê tiện sờ sờ vô- lăng: “Vợ yêu, xét thấy tên kia bị bệnh, tôi đây đành cho phép cưng chở người nam nhân khác ngoại trừ tôi!” Nói xong, còn cọ cọ lên vô – lăng, làm ra biểu tình hy sinh to lớn, khiến cho Lâm Trường Tư chán ghét không thôi.

“Như nào? Đây là lần đầu vợ yêu của tôi chở nam nhân khác, Hắc đại gia tôi đau lòng không được hả!” Đại Hắc bất mãn kêu oan.

“Bớt làm người chán ghét, nhanh lái xe đi! Còn không lái tôi sẽ đem vợ yêu của cậu vô phế liệu luôn!” Lâm Trường Tư phát điên đá lên chiếc xe một cái, Đại Hắc nhanh chóng xin tha, giẫm chân ga chạy nhanh như bay.

Tuy rằng Chu Hành ở thành phố A, nhưng là ở vùng ngoại ô, bọn họ phải lái xe đến 2 – 3 giờ chiều mới đến.

Vào trong thị trấn, theo chỉ dẫn của Chu Hành quẹo trái quẹo phải, cuối cùng cũng đến nơi.

Là một ngôi nhà bình thường, bên ngoài vây quanh bức tường thấp, từ ngoài có thể nhìn thấy vài gian phòng ở bên trong, hình dáng nhìn qua có chút giống với tứ hợp viện, vẫn là hai ván cửa gỗ, then cầm cửa không khóa đang đóng chặt.

Lâm Trường Tư đi đến gõ cửa, qua hồi lâu cũng không thấy ai ra mở cửa, cảm thấy kỳ lạ tiếp tục gõ cửa, cửa lớn trước sau như cũ đóng chặt.

Chu Hành được Đại Hắc đỡ đi đến: “Đừng gõ, nhất định ba tôi bây giờ đã được người ta mời đi xem phong thủy, leo tường vào mở cửa đi.


“Hả?” Lâm Trường Tư kinh ngạc nhìn hắn: “Đây không phải nhà cậu à? Như nào còn phải leo tường đi vô?”
Chu Hành liếc mắt nhìn y một cái: “Cậu không thấy cửa không khóa ở bên ngoài? Mà là khóa ở bên trong.


“Đúng vậy, đó là khẳng định bên trong nhà có người!” Lâm Trường Tư cảm thấy đương nhiên nói tiếp.

“Ba tôi không thích khóa cửa ở bên ngoài, toàn là khóa cửa ở bên trong, muốn ra ngoài thì sẽ khóa cửa ở bên trong, sau đó leo tường ra ngoài!” Chu Hành mặt không cảm xúc nói.

Lâm Trường Tư: “….

.


Đại Hắc: “……”
Thật là một đôi cha con kỳ lạ.

Lâm Tường Tư đẩy đẩy Đại Hắc: “Hắc gia, đến lượt cậu thể hiện bản lĩnh.



Đại Hắc nhìn nhìn, hắn hôm nay vì dung nhan của mình mà cố ý bận quần bó sát, rồi lại nhìn nhìn trên cổ của hắn có treo một cánh tay, nhớ lại ngày đó bởi vì mập lên mà mặc rách cái quần của Nhị Hầu, nháy mắt lui về trốn ra sau lưng của Chu Hành, thò đầu nước mắt lưng tròng nhìn vào Lâm Trường Tư: “Hắc gia của cậu toàn thân bị thương, cái tay cũng đã bị gãy, còn bảo tôi leo tường, cậu nhẫn tâm đến vậy sao?!”
Lâm Trường Tư nhìn hắn, lại nhìn Chu Hành suy yếu vô lực đặt tay lên vai Đại Hắc: “…….


Một tên hai tên đều đang ốm yếu, đây là muốn bắt y leo tường!
Trời biết lúc y còn nhỏ thường xuyên quậy phá gây sự, nhưng cố tình lại thiếu thần kinh vận động, từ trước đến nay chưa từng leo cây.

Mỗi lần đều là Hứa Mậu Sơn tựa như con khỉ leo lên cây, sau đó sẽ cười to chế nhạo y giống như con lười chỉ biết ôm thân cây, mà không biết leo lên, đợi đến khi Lâm Trường Tư sắp sửa nổi giận, thì hắn lại nhảy nhảy vài cái xuống dưới mặt đất, rồi ngồi xổm xuống cõng Lâm Trường Tư lên cây.

Lâm Trường Tư nhìn độ cao của bức tường, rồi nhìn nhìn chiều cao của mình, đầu lén lén chuyển sang hướng khác: Thật sự muốn khóc rồi, y có thể nói y leo không được không?!
Tường vây nhà Chu Hành tương đối thấp, độ cao chỉ khoảng 1m6, m7, Lâm Trường Tư tuy rằng gầy yếu, nhưng mà trưởng thành cũng không có lùn, thân cao 1m72, dựa vào suy nghĩ của người bình thường, một đại nam nhân như vậy muốn leo tường tự nhiên cũng không có vấn đề gì, chỉ cần chạy lấy đà đạp đạp vài bước là xong.

Đáng tiếc, đối với Lâm Trường Tư mà nói, thì bọn họ không thể dựa vào góc độ của một người bình thường mà nhìn y.

Chu Hành cùng Đại Hắc nhìn Lâm Trường Tư chạy lấy đà, sau đó vọt đến ven tường, tay cầm mép tường, thân mình ghé vào bức tường cọ cọ hai cái, ‘phút chốc’ lại trượt xuống….

.

Ặc, không có chuyện gì, có thể là sai, có thể là sai, lại nhìn tiếp, tiếp tục trượt xuống, vẫn luôn trượt xuống, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh hai mặt đều đen.

Cố gắng vô số lần, hiện tại còn đang mùa đông, vậy mà trên trán của Lâm Trường Tư lại có rất nhiều mồ hôi, hai tay nắm lại mép tường, tư thế hai chân khó coi cọ qua cọ lại, Chu Hành cùng Đại Hắc nhìn không nổi nữa, quả nhiên bọn họ không nên ôm quá nhiều hy vọng lên trên người Lâm Trường Tư – một tên thiếu dây thần kinh vận động.

Đại Hắc da dày thịt béo đi đến, một tay vòng qua hai đầu gối của Lâm Trường Tư, tay dùng sức đẩy lên phía trên, sau đó nghe thấy một tiếng ‘bịch’, Lâm Trường Tư đã được ném qua bức tường.

Đại Hắc xoa xoa tay, lớn tiếng cùng Lâm Trường Tư đang ở bên kia bức tường nói: “Bé ngoan, tôi thấy cậu vẫn nên nhanh chóng tìm một anh đẹp trai rồi gả đi đi, một thân nhỏ bé này của cậu, có ai mà dám gả đến nhà cậu chứ! Đám con gái trong trường chúng ta đều là bị vẻ bề ngoài của cậu mê hoặc thôi.


Sau đó liền nghe thấy bên trong bức tường có một giọng nói tức giận mắng: “Đại Hắc chết tiệt, cậu mới cần người đẹp trai rồi gả, cậu cho tôi……” Hai chữ tiếp theo còn chưa kịp phun ra, thì thanh âm hung dữ ở bên trong tường vây chuyển thành kêu rên: “Ôi ối, đau quá, ai gõ đầu tôi!”
“Đã mười mấy năm rồi, không còn một ai dám leo tường vào nhà lão Chu tôi, lá gan của cậu rất lớn!” Lâm Trường Tư vừa xoay đầu, thì trông thấy một ông lão luộm thuộm râu dài đứng ở cạnh giàn nho, trong tay cầm tẩu thuốc dày đặc khói, nhìn mình bằng ánh mắt hung tợn.

Mắt của Lâm Trường Tư lộ ra tia sáng dữ dội: Ấy, ông lão nhà ai từ đâu chạy đến, thế nhưng lại lấy tẩu thuốc gõ vào đầu y!!!.


Bình Luận (0)
Comment