Quỷ Phu Trời Cho

Chương 34



Sau chuyện của tiểu quỷ, Lâm Trường Tư đã xin nghỉ học vài ngày, rồi lại lên mạng tìm kiếm dịch vụ chuyển nhà, chi phí cũng không thấp thế nên hiệu suất rất cao, đi vài ba chuyến đã dọn sạch dụng cụ trong nhà Lâm Trường Tư ở suốt hai năm qua, ngay cả màn cửa cũng tháo xuống mang đi.

Lâm Trường Tư đứng trong căn phòng trống rỗng, có chút luyến tiếc, dù sao tiền thuê nhà đầu tiên là do y tìm kiếm công việc bán thời gian rồi chi trả, cho nên đối với y mà nói nơi đây có ý nghĩa vô cùng đặc biệt, tựa như ngoại trừ Hứa gia thôn nó chính là ngôi nhà thứ hai của y.

Y hết nhìn đông rồi lại nhìn tây, chỗ này sờ một chút chỗ kia xoa một ít, nhân viên dịch vụ chuyển nhà không thể chịu đựng được nữa, y mới xám xịt ra ngoài đóng cửa, cầm bản hợp đồng đi tìm quản lý làm thủ tục bàn giao, lúc này y mới phát hiện quản lý nơi đây đã đổi người, không còn là thanh niên yêu thích chơi game kia nữa, Lâm Trường Tư vờ như không quan tâm hỏi, mới biết người nọ là con trai của chủ nhà, vì vậy có đôi lúc quản lý xin nghỉ phép thì hắn sẽ thay ông.

Lâm Trường Tư nhún vai, khó trách tính khí lại lớn như vậy, rồi cùng vị quản lý kia nở nụ cười làm xong thủ tục bàn giao, sau đó mang theo nhân viên chuyển nhà đến nhà ở mới.

Quả nhiên cùng tiểu khu cao cấp không giống nhau, quản lý cũng nghiêm ngặt hơn nhiều, không có Lâm Trường Tư ở đó thì nhân viên chuyển nhà sẽ không thể vào được, vị bảo vệ gác cổng kia làm việc nề nếp, nếu không phải là người trong tiểu khu tuyệt đối sẽ không được tiến vào.

Lâm Cửu Gia đã mua căn nhà này được vài tháng, trên thông tin hộ khẩu chỉ có mỗi tên của Lâm Trường Tư, lần này y chuyển đến đây, thế nhưng bảo vệ lại nhận ra y và liên tục gọi Lâm tiên sinh, Lâm tiên sinh, hỏi y có phải dọn vào ở hay không.

Lâm Trường Tư lần đầu được người gọi là Lâm tiên sinh, cho nên mỗi lần nghe thấy bảo vệ gọi như vậy, y liền nhịn không được nở nụ cười, y cười vị bảo vệ kia cũng nhịn không được nhìn y thêm vài lần, cảm thán thanh xuân tuổi trẻ thật tốt, hắn – một người thanh niên hơn hai mươi tuổi nói về thanh niên tuổi trẻ, chọc cho Lâm Trường Tư cười ha ha, y cảm thấy người này thật quá thú vị cho nên về sau mỗi lần ra vào tiểu khu, nhìn thấy đối phương trực ban thì sẽ đối với hắn chào hỏi.

Nghỉ học suốt hai ngày, vừa mới dọn nhà thì nhận được cuộc gọi của Đại Hắc, đối phương ở đầu dây bên kia ấp úng, thần bí cả nửa buổi, làm cho Lâm Trường Tư mất hết kiên nhẫn muốn cúp máy, thì lúc này hắn mới chịu chậc lưỡi vô cùng đáng thương hỏi Chu Hành còn tức giận không?
Lâm Trường Tư nghẹn cười, cố ý nói Chu Hành còn đang tức giận vô cùng, phát ngôn bừa bãi nói rằng bản thân nhìn thấy đối phương nghiền người thành tro, dọa cho Đại Hắc hét thảm một tiếng, ở đầu dây bên kia kêu rên: “Trời địu, tôi đây phải trốn trong nhà Tình Tình mấy ngày nữa đây, tôi hai ngày nay cửa cũng không dám ra, ngay cả quần xì còn chưa thay!”
Ặc, Lâm Trường Tư ngừng cười, lại hỏi hắn vài câu, mới biết hai ngày nay Đại Hắc chưa từng quay về ký túc xá mà trốn ở nhà bạn gái Tình Tình, chính là cô bạn gái thanh thuần Lâm Trường Tư đã gặp qua trong ngày khai giảng.

Cô ấy là một cô gái tốt, hình như tình huống trong nhà không tốt lắm, sau khi tan học phải kiêm thêm vài công việc ngoài giờ, căn bản không có thời gian ở bên Đại Hắc, Đại Hắc nhàm chán muốn chết, lúc hắn chạy đi cái gì cũng quên mang, ngay cả thẻ ngân hàng đều ở trong phòng ký túc xá, hắn muốn đi chơi thì không có tiền, muốn về ký túc xá lấy lại sợ bản thân xui xẻo đụng phải Chu Hành, đến lúc ấy chắc chắn chỉ có hẻo.

Hắn ở trong nhà vài ngày nay, đã có chút chịu không nỗi, mỗi ngày đều nhốt mình trong phòng rộng vài mét vuông của cô nương người ta, hắn đã chán muốn điên, cho nên hiện tại mới gọi điện thăm dò Lâm Trường Tư.


Lâm Trường Tư phun ra một câu mắng hắn xứng đáng, ai bảo bản thân không sợ chết đi trêu chọc Chu Hành.

Đại Hắc ở đầu dây bên kia càng khóc tang đến lợi hại, hướng về phía Lâm Trường Tư mắng y không có tình cảm bạn bè, thấy chết không cứu, mệt Hắc gia hắn đối đãi với y tốt như vậy, vô nhân tính vân vân mây mây, nói đến Lâm Trường Tư đen mặt, trực tiếp đáp trả một câu: “Tôi chính là không có nhân tính như thế!” Nói xong chuẩn bị cúp máy.

Đại Hắc nhanh chóng nói đừng mà, sau đó bắt đầu làm ra vẻ đáng thương, giả vờ đáng thương trước mặt Lâm Trường Tư nói Hắc gia tôi thảm lắm, bé ngoan cậu nhẫn tâm nhìn tôi bị Chu Hành hành chết sao? Tôi là con trai độc đinh của Lưu gia, nếu tôi chết mẹ tôi phải làm sao đây….

.

Ngay cả người nhà cũng ôm ra nói, Lâm Trường Tư sợ hắn càng nói càng thái quá, trực tiếp đáp lời hắn, nể mặt mẹ của cậu ngày mai tôi sẽ đi thăm dò Chu Hành.

Lúc này Đại Hắc mới sống lại, tiếp tục xưng huynh gọi đệ, quả nhiên bé ngoan nhà tôi có đủ nghĩa khí… vuốt vuốt mông ngựa, cuối cùng nghe ra Lâm Trường Tư không còn kiên nhẫn thì để lại một câu, vậy anh chờ tin tốt của cậu, sau đó phấn chấn tinh thần cúp máy.

Lâm Trường Tư khinh thường đối với điện thoại xùy xùy hai tiếng, rồi ấn điện thoại.

Sáng mai có tiết, hôm qua Lâm Trường Tư lại dọn dẹp nhà cửa, dọn dẹp trễ nên ngủ cũng trễ, buổi sáng còn nằm ăn vạ trên giường không muốn thức dậy, bản thân cảm thấy vô cùng buồn ngủ.

Y mông lung buồn ngủ, trên đường đi học ngáp liên miên không dứt, vừa mới đặt mông ngồi vào chỗ, thì bả vai đã bị người chụp lấy, quay đầu nhìn lại trông thấy đó là Chu Hành, y liền vẫy vẫy tay coi như chào hỏi, cái miệng thì ngáp một cái.

Chu Hành nhíu mày nhìn y, hỏi y bị sao vậy, sắc mặt hôm nay thoạt nhìn vô cùng nhợt nhạt.

Lâm Trường Tư xua tay ý bảo không sao, rồi đáp lại một câu chỉ là ngủ không ngon, tối qua y ngủ trễ, lại ngủ không yên, vẫn luôn cảm thấy cái bụng rét lạnh, khiến y cả người phát run, y cũng chẳng biết vì sao lại bị như vậy, rõ ràng đang là mùa xuân, ban ngày ấm áp, cho nên chỉ nghĩ có lẽ hai ngày nay tiếp xúc với quỷ quá nhiều.

Chu Hành thấy y không có gì đáng ngại, thì cũng không tiếp tục truy cứu, ngược lại kể cho y nghe chuyện của ma nữ Li Ly.

Thì ra mấy ngày Lâm Trường Tư xin nghỉ, hắn cũng tranh thủ một chút thời gian trở về nhà, mang theo chỉ đỏ bắt quỷ đưa cho lão Chu nhìn thử, lão Chu cau mày nói có lẽ lúc chết đã bị hù dọa, mất đi một phách, ký ức mới trở nên mơ hồ, tìm hồn phách đã mất trở về dung hợp là được.

Đầu óc Lâm Trường Tư vẫn chưa hoạt động, cho nên Chu Hành nói một câu y liền gật đầu một cái, mơ mơ màng màng có chút buồn ngủ, chờ đến khi Chu Hành nói xong y cơ hồ là ngủ thiếp đi, vì vậy không hề nhớ rõ vừa rồi hắn nói cái gì.

Chu Hành khinh thường trừng mắt liếc y một cái, sau lại không biết nhớ đến cái gì, lập tức lên tinh thần, liều mạng lay lay Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư chịu không nổi mở mắt nhìn hắn, lúc này hắn bày ra vẻ mặt âm hiểm đến gần y, hai mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, không có biểu hiện buông tha bất kỳ biểu cảm nào của y: “Cậu có biết mấy ngày nay Đại Hắc đi đâu không?”
Lâm Trường Tư nghe thấy hắn nói như vậy, sửng sốt ngáp một cái, sau đó ngây ngốc mở miệng nhìn Chu Hành, đêm qua y mới vừa hứa với Đại Hắc, ai biết hôm nay Chu Hành lại chơi trò đánh phủ đầu, y còn chưa nghĩ ra cái cớ nào tốt đây nè, bản thân còn chưa chuẩn bị sẵn sằng đấy.

Y ngớ ngẩn hồi lâu rồi mới lấy lại tinh thần, ánh mắt liếc trái ngó phải tránh đi tầm mắt của Chu Hành, trong miệng cười gượng hai tiếng: “Ặc, tôi không biết, tôi đang vội vàng chuyển nhà mà.


Chu Hành vừa nhìn liền biết, nghiêng mắt làm như vô ý bẻ ngón tay, tiếng xương cùm cụp vang lên, giọng điệu tràn đầy uy hiếp: “Nói đi, cậu muốn tôi xử cậu hay là xử hắn?”
Q_Q Đại Hắc, không phải anh đây không muốn cứu cậu, mà do anh Hành quá mức khủng bố, Lâm Trường Tư lẩm bẩm hai tiếng trong lòng, sau đó nghĩa vô phản cố(1)bán đứng đồng chí Đại Hắc, cái gọi kẻ thức thời mới trang tuấn kiệt(2) là gì? Cho nên Đại Hắc tự cậu làm bậy không thể sống, cướp đi nụ hôn đầu của Chu Hành thì phải chịu trả giá đại giới.

(1): thành ngữ đại loại là vì chính nghĩa, đạo nghĩa, không do dự, không quay đầu nhìn lại.

(2): Thành ngữ thường được hiểu là người có khả năng thích ứng với tình thế, nhận rõ sự lên xuống của thời đại thì được xưng là anh hùng hào kiệt.


Chu Hành âm hiểm cười hắc hắc hai tiếng, sau đó đi ra ngoài hỏi thăm nơi ở của Tình Tình, hôm nay nếu hắn không thể giết chết thằng khốn Lưu Tề Quân, hắn liền theo họ của nó.

Đắc tội với Chu Hành hắn, còn không chịu ngoan ngoãn trở về chịu chết, ngược lại còn dám chạy trốn, tội tăng một bậc!
Chuyện sau đó xảy ra như nào Lâm Trường Tư cũng không biết, y nghe diễn đàn trên trường rằng, vị Đại Hắc bị người nhéo lỗ tai kêu la thảm thiết một đường bị kéo đến phòng ký túc xá, tiếp theo không lâu ở trong phòng nghe thấy đủ loại thanh âm bụp bụp bụp, lại chờ thêm vài tiếng người nọ đã ném Đại Hắc ra ngoài, lúc ấy Đại Hắc đã biến thành một cái đầu heo.

-_-||, đoán chừng mẹ hắn cũng không nhận ra hắn.

Giữa trưa tan học, Lâm Trường Tư quay về ký túc xá, Đại Hắc còn bị Chu Hành nhốt ở ngoài cửa không thể đi vào, bắt hắn đứng ngoài hành lang trên người còn dán tờ giấy viết: Tôi phạm tiện!
Vốn Đại Hắc là một tên khoa trương, danh tiếng trong trường cũng không thấp, mà ở ngoài khuôn viên trường danh tiếng lại càng cao, trong lúc nhất thời toàn trường đều lưu truyền ảnh cơ bắp của đồng chí Đại Hắc, hoặc ảnh bị đánh thành đầu heo, trước đây trong trường chỉ có thể nói hắn có chút tiếng tăm, hiện tại xem như không ai không biết, không ai không hay.

Đại Hắc nhìn thấy Lâm Trường Tư thì vô cùng kích động, thiếu chút nữa đem cái đầu heo của mình chạy qua đánh người, trong miệng ồn ào mắng Lâm Trường Tư là đồ phản bội, Chu Hành đi đến trừng mắt, hắn ngay lập tức ngậm miệng ngoan ngoãn, tiếp tục diện bích tư quá(3).

(3): úp mặt vào tường sám hối.

Lâm Trường Tư vốn dĩ cảm thấy có phần áy náy, đang định thay hắn cầu tình, nhưng mà hiện tại….

y chỉ hất đầu, nở nụ cười chế giễu, yên tâm thoải mái đi ngủ.

Chờ kết thúc hai tiết buổi chiều, Lâm Trường Tư chuẩn bị đi về thì bị Chu Hành kéo lại, Lâm Trường Tư lộ ra vẻ mặt khó hiểu, Chu Hành liếc mắt hung tợn trừng y một cái: “Bữa sáng không phải đã nói với cậu tối nay đi tìm hồn của Li Ly sao, cậu quên rồi?”
Nhìn vào ánh mắt hung tợn kia, ước chừng nếu Lâm Trường Tư mà bảo quên rồi thì y nhất định sẽ bị ăn đòn.

Lâm Trường Tư xấu hổ cười cười, nhanh chóng tiếp lời: “Không có, tôi đâu dám quên, tôi chỉ đang đói muốn đi ăn cơm.


Chu Hành hừ lạnh hai tiếng, quét mắt nhìn y từ trên xuống dưới: “Ăn, ăn còn ăn nữa, bụng bia của cậu xuất hiện rồi kìa, nên giảm béo đi!”
Lâm Trường Tư kinh ngạc, nhìn lướt qua cái bụng hơi lồi của mình, nhanh chóng ưỡn ngực hóp bụng, cãi lại:” Là do đêm qua tôi ăn nhiều được không!”
Những người ở độ tuổi này, bất kể nam hay nữ đều có sở thích yêu cái đẹp, y không cầu bản thân phải có cơ bụng, nhưng mà tốt xấu gì cũng không nên có bụng bia, trong đầu lại nghĩ đến mấy ông tai to mặt lớn, bụng bự, nháy mắt đen mặt!
Chu Hành hừ lạnh hai tiếng, không nói nữa, chỉ là biểu tình của hắn….

.

nếu không đả kích người khác hắn sẽ chết đấy!
Ban đêm chín giờ hơn, Chu Hành lại lôi kéo Đại Hắc dẫn đường đến chỗ phát hiện thi thể của Li Ly, Đại Hắc cảm thấy dạo gần đây bản thân hắn chắc chắn bái thiếu thần phật, cho nên càng lúc càng xui, hắn sờ khuôn mặt đầu heo của mình, trộm trừng mắt với Chu Hành, thằng nhóc Chu Hành này ăn trúng thuốc nổ à, không phải chỉ hôn thôi sao, đã nói có thể hôn trả lại rồi, mà còn đánh hắn thành như vậy, huhuhu, hiện tại hắn đã biến thành anh heo, làm sao có thể đi gặp mấy em gái đây!
Bây giờ tên Chu Hành này còn khủng bố hơn nữ ma đầu Cù Đan Phượng kia, Đại Hắc ở trong lòng rơi lệ đầy mặt, hiện thật thì ngoan ngoãn dẫn đường, không dám phản kháng, vẻ mặt xám xịt đi ở phía trước, thế nhưng hắn trời sinh đối với ma quỷ thật sự sợ hãi, tự nhiên không dám một mình đi ở phía trước, trong tay nắm lấy Lâm Trường Tư, chỉ cần xung quanh gió thổi cỏ lay hắn đều chạy ra sau lưng Lâm Trường Tư trốn, Chu Hành đi ở phía sau, trợn mắt khinh bỉ, mệt hắn lớn lên dáng người cao to.

Ngọn núi phía sau trường học ban đêm yên tĩnh đen nhánh, tựa như núi sâu rừng già, trên ngọn đồi toàn hoa với cỏ, rắn rết chuột kiến cũng nhiều.

Ban ngày rất ít học sinh cón gan đến đây, chứ đừng nói chi là buổi tối, cho nên lúc trước Li Ly chết ở hồ nước sau núi, thi thể sưng phồng mới được phát hiện, này còn do vận may tốt, vừa lúc gặp được cô giáo mỹ thuật đến đây vẽ cây, nếu không có lẽ thi thể có phân hủy hư thối cũng không người biết.

Đại Hắc nom nớp lo sợ, mang theo Lâm Trường Tư cùng Chu Hành chậm rãi đi bộ, hồ nước kia ở sâu trong rừng, tuy rằng bọn họ đã đi rất sớm, nhưng lúc đi đến chỗ hồ nước cũng đã hơn mười một giờ.

Hồ nước ở sâu trong rừng cây, buổi sáng trong trẻo sạch sẽ, hiện tại ban đêm thật là đen kịt xanh đậm, không có ánh sáng phản quang, mặt nước phản chiếu bóng cây mơ hồ, gió đêm khẽ động, bóng cây lay chuyển, tựa như một con quỷ đang phiêu động ở trong đêm tối yên tĩnh vô cùng dọa người.


Đại Hắc nắm chặt tay Lâm Trường Tư, sợ nơi nào đó nhảy ra một con quỷ không đầu đứt chân, Chu Hành khinh thường bộ dáng nhát gan của hắn, một tay nắm lấy vạt áo trước ngực, bảo hắn chỉ ra nơi thi thể Li Ly chết trôi.

Trước đây Đại Hắc bị gọi quay về thành phố A hỗ trợ điều tra, thì thi thể của Li Ly cũng đã được vớt lên gửi đến pháp y, cảnh sát đưa cho hắn vài tấm hình chụp xác chết rồi bảo hắn nhận người, mẹ nó, đều bị trương phình đến thấy gớm, ai còn nhận ra, hắn cũng chỉ dựa vào quần áo ở trên người mới xác nhận được đó là một người phụ nữ, mặc trên người cái đầm màu đỏ hiệu Chanel mà đêm hôm ấy ma nữ Li Ly đã mặc.

Đại Hắc cố gắng nhớ lại lời của cảnh sát, tiếp theo mơ mơ hồ hồ nói một vị trí cho Chu Hành biết, Chu Hành buông hắn, từ trong túi móc ra la bàn của ba đưa cho bắt đầu tìm kiếm phương vị, hắn chậm rãi đi theo chỉ dẫn của la bàn, đi đến một vị trí ở bên bờ hồ thì dừng lại, sau đó vẫy tay với Đại Hắc cùng Lâm Trường Tư, ý bảo hai người qua đó.

Đại Hắc rụt rè sợ hãi không chịu đi qua, có xem TV đều biết, nơi Chu Hành đang đứng khẳng định là chỗ ở gần quỷ nhất, vì vậy có đánh chết hắn cũng không qua, Chu Hành ở bên kia nhìn đến nổi điên, muốn mắng hắn nhưng lại sợ kinh đến quỷ kia, cho nên chỉ có thể nghiến răng nghiến lợi trừng hắn.

Dựa vào sức lực của Lâm Trường Tư, khẳng định không thể kéo được Đại Hắc, mở miệng mắng Đại Hắc không có tiền đồ, sau đó ném tay Đại Hắc đi về phía Chu Hành, Lâm Trường Tư vừa đi, Đại Hắc càng thêm sợ hãi, hắn đứng cân nhắc cái lợi cùng cái hại, cuối cùng vẫn là cảm thấy đi theo hai người Chu Hành cùng Lâm Trường Tư mới tương đối an toàn, cho nên vừa vội vàng vừa xấu hổ theo sau.

Đại Hắc vừa đến, Chu Hành liền nhanh chóng đá lên người hắn một cái, hết giận, rồi lại lôi kéo Lâm Trường Tư cùng Đại Hắc đi, nói cho hai người biết, la bàn ở chỗ này quay đến lợi hại, hẳn Li Ly đang ở gần đây, chỉ là không chịu hiện thân, yêu cầu cần thiết có một giọng nói vô cùng quen thuộc gọi cô mới được, tựa như đứa nhỏ bị mất hồn, yêu cầu người thân thiết nhất ở bên ngoài kêu to, chiêu hồn dẫn phách đi về vậy.

Cho nên trọng trách này, chỉ có Đại Hắc mới có thể đảm nhiệm.

Đại Hắc quả thật khổ bức muốn khóc, Chu Hành cùng Lâm Trường Tư tìm một lùm cây rồi trốn vào, sau đó đem Đại Hắc đá ra ngoài, bảo hắn đứng ở nơi đó kêu to, bởi cái loại sinh phách này trời sinh nhát gan, sợ hãi người sống, một chút động tĩnh liền có khả năng làm chúng sợ đến chạy biến, cho nên Chu Hành cùng Lâm Trường Tư phải trốn kỹ, bảo trì an tĩnh.

Đại Hắc đứng ở nơi chỉ điểm, trong tay cầm chặt lá bùa trước khi đi tìm Li Ly Chu Hành đưa cho, một bên ở trong lòng niệm phật, một bên đối với hồ nước nhẹ nhàng gọi:” Li Ly ~, Li Ly ~, quay về thôi ~…….


Hắn gọi hơn mười phút, trong không khí đều là một mãnh yên tĩnh, trên mặt nước cũng không có một chút dao động, Chu Hành trốn trong lùm cây nhìn đến nóng nảy, trong lòng hoài nghi có phải công phu của mình vẫn chưa tới? Tìm sai địa phương? Đang trong lúc nghi hoặc, thì bỗng nhiên tay áo bị Lâm Trường Tư kéo một chút, chỉ vào một nơi, hắn vừa nhìn qua, quả nhiên trên mặt nước nổi lên từng gợn sóng, lúc đầu vô cùng nhẹ nhàng, sau đó càng ngày càng khuếch tán, Đại Hắc cũng đã phát hiện.

Đại Hắc sợ đến mức run chân, lại không dám dừng miệng, thanh âm gọi Li Ly không ngừng run run, đột nhiên mặt nước trở nên yên tĩnh, Đại Hắc đang nhìn chăm chú, đột nhiên lại thấy không còn, hắn kinh ngạc lập tức dừng tiếng gọi, trong miệng phát ra một tiếng hửm, sau đó hắn cảm thấy sau lưng một mảnh lạnh lẽo, ẩm ướt tựa như có một dòng nước chảy qua sau lưng, ý nghĩ này đột ngột xuất hiện làm hắn lập tức nín thở.

Đại Hắc nhìn không thấy, nhưng mà Chu Hành cùng Lâm Trường Tư lại nhìn rõ mồng một, sinh phách mơ hồ đi theo thanh âm của Đại Hắc, từ phía dưới hồ chậm rãi trồi lên mặt nước, sau đó đi vào bờ, rồi bò lên thân thể của Đại Hắc, dán ở trên lưng hắn.

Đại Hắc bị dọa cho sợ chết khiếp, tiếng kêu thét chói tai bị hắn gắt gao nghẹn lại trong miệng, hắn nhớ rõ Chu Hành nói sinh phách rất dễ bị chấn kinh, một chút thanh âm cũng dễ dàng làm nó trốn đi, về sau có khả năng gọi như nào cũng không ra.

Mà chuyện nửa đêm tìm quỷ như thế này, hắn không muốn phải trải nghiệm thêm lần nữa.

Đại Hắc cố nén nỗi sợ hãi, Chu Hành thân thủ nhanh nhẹn từ trong lùm cây chui ra, bước chân nhẹ nhàng đi đến sau lưng Đại Hắc, ngay cả lá khô ở trên mặt đất bị giẫm lên cũng không vang ra một chút tiếng động, càng lúc càng gần, Chu Hành từ trong túi kéo ra một đoạn chỉ đỏ, ngón trỏ cùng ngón giữa hai tay kẹp lấy chỉ đỏ kéo thẳng, nháy mắt đến gần, nhanh chóng nhảy lên, hai tay giao nhau, vung ngón tay đến, đem chỉ đỏ quấn lấy sinh phách, tạo thành một cái kết, lúc này Chu Hành mới thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng đại công cáo thành.

Hắn vỗ vai Đại Hắc, ý bảo đã ổn, Đại Hắc xoay người thở phào nhẹ nhỏm, thì đột nhiên nghe thấy ở trong lùm cây vang ra tiếng kinh hô của Lâm Trường Tư.

.


Bình Luận (0)
Comment