Quỷ Phu Trời Cho

Chương 63



Ánh trăng mông lung, gió nhẹ mây trôi hờ hững.
Lâm Trường Tư từ trong mênh mông hỗn loạn tỉnh dậy, vừa mở mắt y lập tức cảm thấy khớp xương đau nhức cả người vô lực, đôi mắt đảo quanh khắp nơi mới phát hiện bản thân đang nằm trên giường, trên eo còn có một bàn tay lạnh lẽo, y khẽ nâng đầu thì nhìn thấy khuôn mặt nam nhân, đôi mắt của hắn nhắm lại lông mi dày rộng ở trước mắt hắn tạo thành một cái bóng, ánh trăng yếu ớt soi chiếu vào khuôn mặt của hắn, trong suốt như ngọc.
Sườn mặt mờ ảo thoạt nhìn nam nhân vô cùng mệt mỏi, Lâm Trường Tư giãy giụa hai cái nghĩ duỗi tay sờ sờ mặt hắn, y có chút không xác định được bản thân có phải đã thoát khỏi thế giới trắng xoá kia rồi không? Hiện tại đã về đến thế giới hiện thật?
Y nhẹ nhàng động đậy nam nhân bên cạnh lập tức tỉnh dậy, nam nhân vừa mở mắt liền trông thấy đôi mắt đen nhánh của Lâm Trường Tư đang mở to nhìn mình, từ sâu trong hai mắt nam nhân lộ ra tia vui sướng, hắn duỗi tay nắm lấy đôi tay hơi hơi nâng lên của y kéo đến bên miệng hôn: “Bé cưng, em cuối cùng cũng tỉnh.” Trong lời nói của hắn cũng có thể nghe ra một hơi thở dài nhẹ nhỏm.
Lâm Trường Tư không đáp mà chỉ bình tĩnh nhìn hắn.
Nam nhân thấy y không nói lời nào, trên mặt hiện lên lo lắng vội vàng sờ sờ cái trán của hắn, độ ấm đã giảm xuống rất nhiều: “Bé ngoan, sao vậy? Chỗ nào không thoải mái?”
Lâm Trường Tư tiếp tục im lặng, cánh tay ngược lại nâng lên hướng về mặt hắn, tay y không chút sức lực, khuỷu tay hơi hơi run rẩy, nam nhân đỡ lấy tay y, làm y chạm vào mặt mình.
Lâm Trường Tư nhìn gương mặt đó có chút không xác định, ở trong thế giới song song kia chứng kiến quá khứ của nam nhân, còn có Tiểu Bảo có phải hay không đều là suy đoán của chính mình, chẳng qua đó chỉ là một giấc mơ hão huyền.
Tay Lâm Trường Tư ở trên mặt hắn du tẩu, mơn trớn đôi môi, cái mũi, rồi chậm rãi tiếp cận giữa mày của hắn, giữa mày coi như là tử huyệt của quỷ, loại cảm giác nguy hiểm này làm cho nam nhân có chút không thoải mái, thế nhưng hắn vẫn nhịn xuống không động, tuỳ ý tay y vuốt ve ấn ký giữa mày.
“Bé ngoan, sao vậy?”
Lâm Trường Tư đối diện đôi mắt hắn, nhớ đến ấn ký màu đỏ của đứa nhỏ, từ hình dáng đến nét khắc, tuy rằng lúc ấy cách nhau khá xa, thế nhưng y cùng nam nhân ngày đêm đối mặt, cho nên y có thể xác định ấn ký giữa mày của đứa nhỏ giống y với nam nhân, không sai chút nào.
Thật ra thời điểm y đối với Tiểu Bảo hỏi đến vấn đề kia, y không thể không thừa nhận sâu trong nội tâm của y đã có đáp án mơ hồ, chỉ là y không dám tin tưởng mà thôi.
Vì vậy y lần lượt trốn tránh, lần lượt hỏi lại để xác định, hiện tại đáp án đã hiện rõ ở trước mắt y bằng phương thức này, càng tiếp cận với đáp án y càng không thể lừa mình dối người.
Khuôn mặt chú hai lạnh băng như vậy, ở trong lòng đứa bé xem như là người cha hung dữ, trên mặt của bé có ấn ký, sở hữu năng lực bất thường, đứa bé ấy hẳn là giống với chú hai là một con quỷ.

Người cha trong miệng đứa nhỏ có lẽ là chỉ chú hai.
Hơn nữa đứa bé còn gọi y là ba, Lâm Trường Tư nhớ đến Tiểu Bảo trong miệng quỷ nhỏ kia, nó còn vuốt bụng y gọi Tiểu Bảo; nhớ đến bộ dáng Lâm Cửu Gia thường xuyên ngắm nhìn bụng mình; nhớ đến Lan Lan lỡ miệng nói “Cùng thím sinh…..” gì đó, bộ dáng bị Lâm Cửu Gia răn dạy, nhớ đến cái bụng càng lúc càng quái; nhớ đến cai miệng ‘đô đô’ của Tiểu Bảo.
Còn có, khoé mắt Lâm Trường Tư xuất hiện nước mắt, đôi mắt ướt át của y gắt gao nhìn chằm chằm vào mặt nam nhân, nhớ đến nam nhân thường xuyên yêu thích sờ sờ bụng mình, khi ấy y chỉ nghĩ đó là yêu thương, hiện tại nghĩ đến, ha, trong lòng lại tràn đầy châm chọc, chỉ sợ nam nhân đã sớm biết.
Lâm Trường Tư cười khổ lần đầu y phát hiện chính mình thế nhưng ngu ngốc vụng về, rõ ràng từ lúc bắt đầu đã có rất nhiều dữ liệu nhắc nhở bản thân, vậy mà y lại nhất nhất bỏ qua, thẳng đến hôm nay y mới chân chính thừa nhận, là do y ngu không muốn nghi ngờ luôn luôn tìm kiếm viện cớ cho chính mình, không muốn theo đuổi miệt mài.
Cũng có thể là do nam nhân quá mức ôn nhu khiến người nguyện ý chết đuối cũng không muốn tỉnh dậy, thà rằng ngây ngốc tin lời nói dối của mình cũng chẳng muốn thanh tỉnh.
Chẳng trách trước đây hỏi nam nhân vì sao lại muốn cưới y, hắn thà rằng im lặng không đáp hoặc trốn tránh nói ra một câu mơ hồ: Vì em tốt, ta tốt.
Hay cho câu vì em tốt, ta tốt, nam nhân này từ trước đến nay đều không bận tâm lừa gạt, câu nói qua loa có lệ đó hắn đã nói rất nhiều rồi.
Mục đích của hắn là đứa bé trong bụng sao?
Một đứa con quỷ, vì điều gì chú hai lại trăm phương ngàn kế muốn y – một người đàn ông hạ sinh một đứa con quỷ?
Vì sao phải lừa dối y, vì sao muốn y một người đàn ông sinh con giống như một con quái vật, từ lúc bắt đầu hắn đã biết thế nhưng từ trước đến nay hắn đều không nói với y, có thể Lan Lan cũng biết, chỉ có y như một tên ngốc, ngu ngốc cho rằng chính mình ăn quá nhiều nên béo.
Nhớ đến đủ loại quá khứ, thẳng đến hôm qua y đều cảm thấy đó là ngọt ngào, hiện tại y chỉ cảm thấy tựa như rơi xuống vực sâu, cả người lạnh lẽo, y không biết vì sao chú hai lại muốn làm như vậy, vì sao làm như vậy rồi còn muốn lừa gạt y.
So với mang theo ý đồ xấu xa y càng thống hận hắn đã lừa gạt mình, đối với đứa con trong bụng, Tiểu Bảo đáng yêu vô tội ở trong giấc mộng luôn miệng gọi y là ba ơi, y vô pháp hận nó.
Cho dù nam nhân này đã đem y biến thành một con quái vật, y chỉ là cảm thấy lòng đầy đau khổ, không có thống hận, y sợ thân thể quỷ dị của mình nhưng rồi lại theo bản năng yêu thương Tiểu Bảo trong bụng, đủ loại mâu thuẫn tràn ngập trong đầu óc của Lâm Trường Tư, y nghĩ nghĩ liền oà khóc.
Lâm Thiên Lí bị doạ đến ngẩn cả người hắn cứ như vậy ngây ngốc nhìn y khóc đến rối tinh rối mù, sau đó hắn nhanh chóng từ trên giường ngồi dậy đau lòng ôm y vào trong ngực mình, quan tâm hỏi y bị sao vậy.
Lâm Trương Tư đắm chìm trong suy nghĩ bi thương không thể kiềm chế, nam nhân càng quan tâm y thì trái tim y càng thêm băng giá, người đàn ông này miệng nói yêu y thế nhưng hắn lại không nguyện thổ lộ với y.
Nếu như trước kia nam nhân trực tiếp thẳng thắn với y, có lẽ lúc bắt đầu y sẽ tức giận không thể tiếp thu thế nhưng sau này y sẽ tiếp thu.
Cho dù là dùng thân thể đàn ông mang thai, cho dù mang thai là một đứa con quỷ, y cũng sẽ ở trong giãy giụa đau khổ mà sinh ra đứa nhỏ này không chút do dự, bởi đây là con của chú hai vậy nên y không thể bỏ bé được.
Y nguyện ý vì hắn trở thành quái vật.
Nhưng mà người nam nhân này ngay cả một câu giải thích cũng chẳng có hắn chỉ biết giấu diếm và giấu diếm.
Ha, Lâm Trường cười khổ, sợ rằng chú hai không nói là vì chú cũng chẳng cần đứa bé ấy.
Động cơ người đàn ông này muốn Tiểu Bảo e là không đơn giản, hắn từ trước đến nay không phải là loại người yêu thích trẻ con, cho nên hắn dùng trăm phương ngàn kế giấu diếm y không muốn y biết sự tồn tại của Tiểu Bảo, thế nhưng giấy không gói được lửa bụng của y sẽ càng lúc càng lớn thẳng đến một ngày nào đó y sẽ biết được, vậy sâu trong nội tâm của nam nhân là đang tính toán làm chuyện gì đây?
Giống như lời Lan Nạp nói sao? Có được Tiểu Bảo thì sẽ không chút lưu tình vứt bỏ y?
Có lẽ trước đây Lan Nạp nói lời đó y sẽ cảm thấy đó là lời nói vô căn cứ nhưng hiện tại y bắt đầu tin rồi, hắn dùng trăm phương ngàn kế lừa gạt y là vì không nghĩ cùng y giải thích sao?
Cùng lắm chỉ là một quân cờ, hắn đạt được thứ hắn muốn thì sẽ không chút lưu tình mà vứt bỏ đúng không?
Vậy ôn nhu xưa nay đều là dối lừa sao? Loại ôn nhu khắc cốt làm người sa vào đều là gạt người sao? Nếu đúng, vậy thì chú hai, chú thật vật vả rồi.
Ha, vì một quân cờ mà Lâm Thiên Lí – chú diễn tốt như vậy thật không dễ mà.
Cảm xúc của y đang kích động không ngừng suy nghĩ hỗn loạn, tình cảm dĩ vãng có thể nhìn ra rõ ràng, sự ôn nhu săn sóc hiện tại ở trong mắt y đều là lời nói dối vô hạn cùng lừa gạt.
Y tình nguyện nam nhân giống như trước đây cưỡng chế y, y cũng không yêu hắn, trái lại sẽ không như hiện tại đau khổ đến vậy.
Ánh mắt của y trống rỗng thân thể hơi hơi động đậy, khớp xương chỗ nào cũng đau y cứ như vậy ngây ngốc tuỳ ý nam nhân ôm, nước mắt rơi xuống tí tách.

Lâm Thiên Lí nhìn biểu tình đờ đẫn của y nội tâm một mảnh hỗn loạn, trong miệng chỉ có thể không ngừng lặp đi lặp lại hai từ đừng khóc, tay thì ôm y càng chặt, có lẽ thiếu niên trong ngực chỉ biết khóc đã không thể đáp trả cái ôm của hắn.
Bé ngoan đã lâu không khóc rồi, ngoại trừ lúc bắt đầu gặp hắn thì vô cùng sợ hãi, nhưng từ khi y chậm rãi yêu thích hắn, y đã ở trước mặt hắn bày ra toàn bộ tính tình đơn thuần còn có sự cố chấp khắc sâu trong xương cốt.
Y đã rất lâu không đau lòng như vậy, ngay cả thời điểm ở Hứa gia thôn bị mẹ của y trách cứ y cũng không có khóc đến đau lòng như vậy, trong lòng nam nhân có chút thấp thỏm y phát hiện rồi sao?
Nam nhân cau chặt mày.
Lâm Thiên Lí ôm y dỗ dành thật lâu, Lâm Trường Tư không ngừng khóc lóc, thanh âm nức nở nhưng một câu cũng không nói, y khóc mệt rồi thì cứ như vậy treo nước mắt giàn giụa thiếp đi.
Nam nhân nhìn y cau mày ngủ, trong lúc nhất thời không biết chính mình có tâm tình gì, nhìn y khóc hắn cũng khó chịu, bé ngoan hiện tại một câu đều không nói khiến cho nội tâm của hắn tràn ngập không xác định, cơ hồ muốn đem mọi thứ cất giấu trong lòng đều một lần nói ra hết.
Hắn đi lấy nước ấm rồi nhúng khăn lông vào sau đó lau khô nước mắt của y, khoé mắt y vì khóc mà trở nên ửng đỏ, nam nhân nhìn mặt y, bất lực thở dài một tiếng, bé ngoan bé ngoan, chú hai xin lỗi em.
Lâm Thiên Lí còn nghĩ tâm tình hôm sau y thức dậy sẽ giống như tối hôm qua suy sụp, hắn còn suy nghĩ cả đêm phải làm thế nào dỗ dành y, thế nhưng kết quả thời điểm Lâm Truờng Tư rời giường lại vô cùng bình tĩnh.
Mới sáng sớm y đã cười tủm tỉm cùng hắn chào buổi sáng, khiến cho tất cả lời nói dỗ dành ở trong cổ họng hắn đều nghẹn lại hắn cũng đã quên cần phải phản ứng như nào.
Lâm Trường Tư một phen ôm Lâm Thiên Lí đang ngây ngốc, ở trên môi hắn hôn một cái rồi cười hì hì: “Chú hai, hôm qua doạ đến chú sao? Hì hì, em là do bị doạ sợ, em bị vây ở trong đó làm sao cũng không tỉnh dậy được, em còn nghĩ bản thân đã chết rồi đó, kết quả vừa mở mắt đã thấy chú cho nên đột nhiên em muốn khóc, thật ra thì em rất vui vẻ.”
Nam nhân nhớ đến bộ dáng thương tâm muốn chết của y vào hôm qua, trong lòng có chút nghi ngờ lời nói của y, nhưng mà nhìn mặt y, đôi mắt y tròn xoe nhìn chằm chằm vào mình, cảm xúc trong mắt đều là vui vẻ hưng phấn, thấy mình nhìn y, y còn hướng về phía mình nở nụ cười tủm tỉm hoàn toàn nhìn không ra bộ dạng thương tâm hôm qua.
Lâm Trường Tư thấy hắn không tin lập tức nhào qua đem hắn đẩy ngã xuống giường, ôm lấy cổ hắn rồi hung hăng hôn môi hắn hai cái: “Chú hai, có thể thấy chú lần nữa em rất vui vẻ.

Chú hai, em thật thích chú.”
Nụ cười thiếu niên tươi đẹp hồn nhiên lại còn chủ động dâng hiến nụ hôn, trái tim nam nhân nhanh chóng đập loạn nhịp, trong nháy mắt y rời khỏi môi hắn, hắn nhịn không được duỗi tay ấn ót y xuống hôn lên.
Cảm xúc con người hay thay đổi, xem bộ dáng hiện tại của bé ngoan hẳn là đau khổ đột nhiên xuất hiện đêm qua đã biến mất.
Hai người ở trên giường thân mật hôn nhau, trong không khí tràn đầy âm thanh hôn môi dính nhớp, vô cùng triền miên ôn nhu, nam nhân không kiềm được duỗi tay tiến vào trong áo y từ trên eo sờ sờ lên cái bụng hơi phồng phồng của y.
Lâm Trường Tư trợn mắt đè lại tay hắn, bởi vì hôn môi mà hít thở không thông, đôi mắt của y cũng xuất hiện hơi nước đẹp đến kinh tâm động phách(1), tựa hồ có sức mạnh có thể xuyên thấu linh hồn con người, y không hề chớp mắt nhìn vào khuôn mặt anh tuấn ở dưới thân mình, tay xoa xoa môi mỏng của nam nhân, đôi mắt tràn đầy mong chờ, môi khẽ nhấp, cuối cùng nhịn không được hỏi một câu: “Chú hai, chú yêu em không?”
(1): Mất hồn mất vía.
Nam nhân nhìn vào đôi mắt y, bởi vì hơi nước mà càng khiến cho khuôn mặt thanh tú toát ra vẻ mị hoặc, đôi mắt kia mang theo một chút thương cảm, trái tim nam nhân rung động hôn lên ngón tay đang đặt ở trên môi mình không chút do dự đáp: “Yêu, rất yêu rất yêu, chú hai từ sống đến chết chỉ từng yêu em.”
Vừa dứt lời, nam nhân liền cảm thấy có chất lỏng ấm áp nhỏ xuống đôi môi của mình có chút mằn mặn.
Thiếu niên phía trên bởi vì những lời nói này của hắn mà trong nháy mắt rơi lệ, một giọt một giọt nhiễu xuống dưới, chất lỏng ấm áp mang theo vị mặn này khiến cho nam nhân cảm thấy nó không phải dừng ở trên mặt mà là trong lòng, nó nóng bỏng đến mức làm hắn đau lòng.
Nam nhân đau lòng muốn ngồi dậy ôm lấy y, thiếu niên ngồi trên eo hắn duỗi tay đè lại, y không cho hắn ngồi dậy.
Nam nhân thuận theo động tác của y chỉ vươn tay thay y gạt đi nước mắt: “Bé con, em càng ngày càng thích khóc, lại khóc, ta có thể trêu em so với bé gái còn thích khóc hơn.”
Lời nói tràn đầy cưng chiều càng khiến cho Lâm Trường Tư khóc đến lợi hại, y miễn cưỡng cười một tiếng thế nhưng nước mắt vẫn nhịn không được rơi xuống, y tuỳ tiện lau nước mắt, đôi mắt đỏ bừng nhìn nam nhân, rõ ràng còn đang khóc vậy mà lại cười rộ lên, sau đó y nằm trên người nam nhân hôn môi, giọng nói của y nghẹn ngào nhưng rất kiên định: “Chú hai, Trường Tư cũng rất yêu chú, chú phải nhớ kỹ không được quên mất.”
Ngữ điệu mang theo mệnh lệnh không hề có chút kiêng kỵ tuyên cáo cảm tình của mình, khiến cho trái tim nam nhân nháy mắt nóng bỏng, tình yêu khắc cốt của hắn mơ hồ phun trào.
Thế nhưng Lâm Trường Tư không cho hắn ngồi dậy, hắn chỉ có thể giống nhau kiên định gật đầu: “Chỉ cần chú hai còn ở thì lời bé ngoan nói qua chú hai vĩnh viễn không bao giờ quên.”
Lâm Trường Tư đỏ mắt gật đầu: “Chú hai, đồng ý rồi thì không thể quên.


Trường Tư cảm ơn chú, bởi vì có chú em mới cảm nhận được sự ngọt ngào của tình yêu.” Còn có chua xót.
Nam nhân nghe vậy thì muốn mở miệng nhưng môi lại bị tay Lâm Trường Tư dán lên: “Chú hai, chú trước nghe em nói hết.”
“Chú hai, tuy chú là một con quỷ, ban đầu đối với em còn rất hung dữ nhưng mà cho đến bây giờ, gặp được chú là chuyện em vô cùng cảm kích.

Tuy rằng là một người đàn ông phải bị gả ra ngoài rất mất mặt, nhưng mà em cảm thấy gả cho chú em thật hạnh phúc.

Cảm ơn chú đã dạy em biết yêu, làm em hiểu được sự ngọt ngào khi yêu một người, suốt bốn năm tháng này ở bên chú em rất hạnh phúc.
Chú đối với em thật ôn nhu, được chú cưng chiều em rất vui vẻ.

Có đôi khi em cảm thấy bản thân quá ỷ lại vào chú, mỗi lần em gặp nguy hiểm em đều cảm thấy chú sẽ đến cứu em, vì vậy em chưa bao giờ cảm thấy sợ hãi.

Có thể đối với một người đàn ông mà nói, em quá yếu đuối, từ trước đến nay chỉ biết dựa vào chú, từ trước đến nay không thể khống chế được cảm xúc của mình, đau lòng khó chịu thì rất rất muốn khóc, một chút cũng không mạnh mẽ.
Ha, chú – em biết trước kia chú vô cùng chán ghét những người như em vậy…..”
Y nói một đống rối loạn lung tung không có đầu đuôi, nghĩ đến cái gì thì sẽ nói đến cái đó, tất cả đều là kỳ ức bên trong nội tâm của y đối với nam nhân, từ bắt đầu sợ hãi cho đến ỷ lại rồi thầm yêu, từng bước từng bước hãm sâu vào cái bẫy ôn nhu của nam nhân.
Y lẳng lặng nói, nam nhân lẳng lặng nghe trong lòng của hắn vô cùng chấn động, hắn chưa bao giờ biết thiếu niên yếu đuối này sau khi yêu một người thì sẽ trở nên mẫn cảm kiên cường đến vậy.
Thiếu niên nói nói rồi tạm dừng một chút sau đó mỉm cười nhìn nam nhân: “Chú hai, lén nói cho chú biết, hiện tại em có chút sợ hãi việc chú đối tốt với em.”
Y nói rồi khẽ cười lên: “Em sợ một ngày nào đó chú sẽ không còn đối tốt với em nữa, lúc ấy em nên làm gì đây? Trên người của chú có quá nhiều bí mật, chú không muốn giải thích, chú nói vì tốt cho em và em tin vào điều đó.

Thế nhưng em rất muốn biết đáp án câu hỏi em đã hỏi chú ba lần, lúc trước chú cưới em là vì cái gì?”
Nam nhân nhìn khuôn mặt khát vọng đáp án của y, đôi lần muốn nói lại thôi, đôi môi run rẩy mím chặt, cuối cùng vẫn là tàn nhẫn quyết định cái gì cũng không nói.
Lâm Trường Tư liếc hắn một cái, nhắm mắt thu liễm nỗi niềm thất vọng cất chứa sâu trong đáy mắt, cuối cùng vẫn không nói sao, cho dù câu nói có lệ cũng được, hay là còn có nguyên nhân khó nói nào khác cho nên không thể mở miệng.
Khoé miệng y nở lên nụ cười nhợt nhạt che lại miệng nam nhân: “Chú không muốn nói thì thôi, em không để bụng đâu chỉ cần chú yêu em là được, cho dù có bị chú lừa thì em cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”.


Bình Luận (0)
Comment