Quỷ Phu Trời Cho

Chương 67



Bên tai Lâm Trường Tư đều là tiếng gió phần phật, sau lưng còn có một thứ khủng bố đuổi theo, tốc độ của y gần như cực hạn siêu việt, chân y đã mệt tựa như rót chì thế nhưng vẫn không dám dừng lại.

Y chạy càng lúc càng chậm Huyết Anh lại đuổi càng lúc càng nhanh, tuy rằng hiện tại nó đã khuyết thiếu một bàn tay tốc độ so với trước kia cũng chậm đi rất nhiều, nhưng không phải là quá chậm bởi hồn thể của nó so với Lâm Trường Tư còn nhanh hơn nhiều, không quá bao lâu là đã đuổi kịp.

Chân sau Huyết Anh vừa giẫm thì đã nhảy lên trên lưng Lâm Trường Tư, móng tay sắc nhọn bấu vào vai Lâm Trường Tư, hô hấp của y lập tức cứng lại bước chân loạn nhịp lập tức bịch một tiếng ngã trên mặt đất, Huyết Anh trên lưng còn chưa bấu chặt cũng bị quăng ngã ra ngoài lăn tròn mấy mét rồi dừng lại.

“A, đau quá!” Lâm Trường Tư nằm trên mặt đất ôm đầu gối đau đến hút khí, vừa rồi lúc ngã vì để bảo vệ cái bụng mà y thẳng tắp quỳ xuống, đầu gối va chạm với đường nhựa không hề nhẹ, hiện tại y đã đau đến mức mặt mày đều nhăn lại.

Y sợ Huyết Anh lại muốn lao đến cho nên vừa mới hòa hoãn cơn đau một chút thì lập tức giãy giụa bò dậy, vừa đứng liền cảm thấy đầu gối đau nhức, căn bản không thể đứng thẳng mà chỉ có thể cong người đứng khập khiễng.

Lần nữa bị quăng ngã Huyết Anh càng thêm tức giận, da nó vốn giòn cho nên bị lăn vài vòng thì trên người cũng toàn là vết thương, nó lê người bò lết dưới đất hùng hổ nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư, sợi dây gắn kết da thịt ở trên miệng nó đã bị đứt vài sợi, nó hé miệng hướng về y rít gào.

Lâm Trường Tư sợ hãi lùi ra phía sau hai bước, một tay thì che lại đầu gối, một tay thì cẩn thận che chở cái bụng, dáng vẻ bây giờ của y căn bản không thể chạy tiếp, y hạ quyết tâm cầm lấy quần áo đang băng bó miệng vết thương vứt xuống mặt đất.

Y chỉ có thể lợi dụng nhược điểm da giòn lại sợ đau của tiểu quỷ mà dùng đôi tay đánh nó.

Tuy rằng vứt bỏ quần áo thì mùi máu tươi dẫn lối cho đám ác quỷ xung quanh đến càng nhanh, thế nhưng hiện tại nếu không ném đi thì y sẽ không thể tiếp tục trụ lại, vì vậy kéo được bao lâu thì cứ kéo đi….

Đã không còn quần áo miệng vết thương trên bàn tay cũng không còn được cầm máu, máu tươi từng đợt từng đợt tuôn ra, tuy rằng miệng vết thương nhỏ nhưng mà tốc độ chảy lại nhanh, cứ cách hai ba giây là lại có một giọt máu tích tách trên mặt đất.

Hương vị máu tươi càng làm cho ngũ quan chỉ có khứu giác nhanh nhẹn của Huyết Anh gần như hưng phấn đến phát cuồng, nó kêu gào thét to rồi nhanh chóng lao về phía Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư vội vàng lùi ra sau, lập tức trông thấy Huyết Anh kia quỳ rạp trên mặt đất liều mạng liếm láp giọt máu nhỏ giọt ở trên đất.


Vết khâu trên môi nó có một vài khe hở nhỏ, mà ở trên những khe hở nhỏ đó có thể nhìn thấy vài thứ mềm mại thon dài, nhìn kỹ thì phát hiện đó là những đầu lưỡi bị cắt thành những mảnh dài mỏng.

Lâm Trường Tư cảm thấy ghê tởm lùi về phía sau vài bước, quỷ nhỏ kia đi theo bước chân của y một đường liếm láp lại gần, vô cùng trầm mê, trong miệng còn phát ra vài tiếng tấm tắc hưởng thụ.

Một người một quỷ cứ như vậy đi được một đoạn, khi đi Lâm Trường Tư vẫn luôn chú ý đến Huyết Anh, nhìn nhìn thì nhanh chóng phát hiện có gì đó không đúng.

Đây là lần đầu tiên y phát hiện tác dụng máu của mình đối với quỷ, nhìn miệng vết thương của Huyết Anh dần dần khép lại, càng liếm nhiều thì hồi phục càng nhanh, tựa hồ linh thể của nó cũng lớn thêm một chút, cánh tay bị đứt thế mà đang chậm rãi mọc ra.

Lâm Trường Tư ngạc nhiên đến mức rớt cằm, nhìn bộ dạng si mê của Huyết Anh rồi lại nghĩ đến lát nữa sẽ có cả đống ác quỷ cũng vì máu này mà tới, bọn nó cũng sẽ si mê hưởng thụ liếm máu của y, thậm chí còn xé toạc thân thể y thì chân y lập tức mềm nhũn, cả kinh ngã ngồi trên mặt đất.

Liếm sạch sẽ vết máu trên mặt đất Huyết Anh vẫn còn chưa hết thèm thuồng ngẩng đầu đem đầu lưỡi cuốn vào trong miệng liếm mút hai cái, phát ra âm thanh chậc chậc, đôi mắt bị khâu lại của nó cũng phát ra ánh sáng hơi hơi âm u, nó ha ha cười rộ lên ‘nhìn’ vào Lâm Trường Tư, vươn ra mấy cái đầu lưỡi thon dài từng bước một bò đến Lâm Trường Tư.

Đường nhựa rộng lớn tràn ngập một mảnh đen tối chỉ có ánh trăng là có một chút ánh sáng mờ ảo, ngay cả một chiếc xe đi đường cũng không có, bên trong không khí yên tĩnh đều là thanh âm thở dốc của Huyết Anh.

Sắc mặt Lâm Trường Tư trắng bệch, hai tay sau khi ngã chống xuống mặt đất nhìn Huyết Anh từng bước bò lại đây, trên trán đều là mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, y hơi run run thân thể cơ bản không còn sức lực để đứng dậy.

Không biết có phải ảo giác của y hay không mà y cảm thấy bốn phía càng lúc càng lạnh, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy cách đó không xa có vài tiếng huýt gió sắc nhọn của quỷ truyền đến, trong không khí cũng chậm rãi xuất hiện sương trắng nồng đậm.

Lâm Trường Tư nghe thấy âm thanh một đoàn quỷ quái đến gần thì tự nhiên Huyết Anh kia cũng nghe thấy, phía xa xa còn truyền đến tiếng gào rống của quỷ tài xế, Huyết Anh bắt đầu trở nên nóng nảy há miệng nhào về phía Lâm Trường Tư, sợi dậy gắn kết da thịt đều bị đứt gãy lộ ra xương lợi dày đặc trắng phếu.

Nó sắc bén rít gào một tiếng rồi quỳ sát đất nhanh chóng lao lên, chân sau vừa giẫm bổ nhào vào người Lâm Trường Tư sau đó nhanh chóng há miệng cắn vào bờ vai của y.

Với động tác nhanh nhẹn như vậy Lâm Trường Tư chỉ có thể nhìn thấy một đoàn hắc ảnh, y cả kinh cơ bản không có biện pháp đứng lên né tránh mà chỉ có thể đi theo bản năng nâng khuỷu tay lên chắn lại, sợ đến mức nghiêng đầu rụt thân.

Thế nhưng cơn đau mong đợi lại không đến, Lâm Trường Tư mở mắt thì lập tức trông thấy Huyết Anh đang bổ nhào về phía mình tựa như đụng trúng thứ gì đó mà bị bắn ngược trở về, giống như một quả bóng thịt lăn vài vòng trên mặt đất sau đó lại bò dậy trừng mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư rít gào.

Trong không khí quay cuồng xuất hiện một đám sương đen nho nhỏ, tựa như nước sôi không ngừng cuộn trào tụ lại, cảnh tượng quen thuộc này khiến y nháy mắt nín thở, khi y định thần lại thì phát hiện trước mắt xuất hiện thêm một người, nó đưa lưng về phía y, cái mông bóng loáng thân mình mum múp, Lâm Trường Tư buột miệng thốt ra:” Tiểu Bảo?!”
Bé con theo tiếng xoay người lại, đôi mắt tròn xoe màu đen, gương mặt nhỏ má phồng phồng, hai cánh tay thịt nho nhỏ kia không phải Tiểu Bảo thì là ai!
Tiểu Bảo nở nụ cười tủm tỉm nhìn Lâm Trường Tư rồi vặn vặn hai cánh mông thịt vui vẻ chạy đến, một phen nhào vào lòng ngực Lâm Trường Tư:” Ba ơi!”
Hiện tại Lâm Trường Tư đã rõ ràng đây là bé con nhà mình, cảm giác trong lòng hoàn toàn khác hẳn trước đây, y ôm chặt lấy bé con vỗ vỗ mông nhỏ của bé:” Tiểu Bảo, sao con lại đến đây?!”
Tiểu Bảo nhìn Huyết Anh đang nhìn chằm chằm vào mình một cách hung ác:” Tiểu Bảo đến bảo vệ ba nha!”
Huyết Anh kia năm lần bảy lượt cắn không được đã sớm trở nên táo bạo, sợi dây may lại mắt nó cũng bị nó banh đứt, mở ra đôi mắt màu đỏ đậm hung thần ác sác nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư và Tiểu Bảo đang ôm chằm lấy nhau.

Ánh mắt của nó có vài phần kiêng kị, chỉ ở xung quanh bọn họ bò đến bò đi chứ không dám lao đến, lát sau đó dừng động tác đứng lại tại chỗ đối với không trung đen như mực thét dài một tiếng.

Thanh âm nghẹn ngào rách nát của trẻ con truyền đi thật xa, tiếp theo cách đó không xa lập tức truyền lại lời đáp tựa như tiếng quỷ huýt gió, sắc mặt Lâm Trường Tư tái nhợt quỷ này thế nhưng tìm viện trợ.

Huyết sắc trên mặt Lâm Trường Tư bị rút đi toàn bộ, nhanh chóng đẩy Tiểu Bảo hướng ra bên ngoài:” Tiểu Bảo, con đi mau nơi này rất nguy hiểm, con mau đi đi!”
Tiểu Bảo mở to hai mắt mờ mịt:” Ba ơi, ba ở chỗ này thì con phải chạy đi đâu đây? Ba đừng sợ, Tiểu Bảo sẽ bảo vệ ba, đợi cha đến là tốt rồi.


Lâm Trường Tư nghe xong mới phát hiện bản thân thật là gấp đến ngu người, chỗ Tiểu Bảo ở là bên trong thân thể y, nếu như y ở đây thì căn bản bé không đi được.


Lâm Trường Tư khẽ cắn môi nhanh chóng bảo Tiểu Bảo đỡ mình đứng dậy, đầu gối bị vấp ngã hiện tại vừa động là đau đến xuyên tim, y cắn chặt đôi môi nuốt cơn đau trong miệng xuống rồi nắm lấy Tiểu Bảo liều mạng đi về phía trước.

Đi được bao xa thì bao xa tổng không thể đứng ở đây chờ chết được, không thể để Tiểu Bảo bị liên lụy.

Chân y khập khiễng cơ bản không thể đi nhanh, Tiểu Bảo đỡ lấy y tốc độ so với rùa bò còn chậm hơn, Huyết Anh ở phía sau nhìn thấy bọn họ muốn rời đi thì nhanh chóng đuổi theo chắn ở phía trước.

Lâm Trường Tư nhìn Huyết Anh y chỉ cảm thấy bốn phía càng lúc càng lạnh, xem ra quỷ quái xung quanh ngửi thấy mùi máu tươi tịch tụ đến đây càng lúc càng gần.

Y đã cởi bỏ chiếc áo khoác hiện tại cả người vừa lạnh vừa đau, trong lòng lại sợ hãi, trạng thái vô cùng chật vật khốn đốn bất kham này làm y tràn đầy tuyệt vọng, y sợ bản thân không đợi được chú hai.

Tiểu Bảo mở ra kết giới cho Lâm Trường Tư, đẩy y rồi bảo y đi mau, bé sẽ đi giải quyết con Huyết Anh kia, đương nhiên Lâm Trường Tư không đồng ý, Tiểu Bảo lại bắt lấy y nói bô bô một đống, nói rằng bé không sợ con Huyết Anh kia, bé so với nó còn mạnh hơn, bảo Lâm Trường Tư đi nhanh lát nữa bé sẽ đuổi theo vân vân, Lâm Trường Tư nhìn trạng huống thê thảm của mình, lời cự tuyệt muốn nói ra lại nuốt trở vào bụng y ở lại cũng chỉ là một trói buộc mà thôi.

Tiểu Bảo thấy Lâm Trường Tư buông lỏng thì ôm chặt lấy cổ y, ở trên mặt y hung hăng hôn một cái rồi rời khỏi cái ôm của y, thúc giục linh lực nổi lên chân mày Lâm Trường Tư:” Ba ơi, ba đi nhanh đi, lát nữa con sẽ lập tức đuổi theo!”
Giờ phút này Lâm Trường Tư chỉ thống hận bản thân vô dụng không giúp được việc, y lo lắng sờ đầu Tiểu Bảo không ngừng dặn dò Tiểu Bảo phải cẩn thận nếu không được thì chạy, rồi sau đó mới lưu luyến đi về phía trước, đi được nửa đường còn không yên tâm quay đầu nhìn xem.

Tiểu Bảo nhìn bóng dáng lưu luyến trong từng bước đi của y đối với y vẫy tay:” Ba ơi ba mau đi đi, đợi chút nữa con sẽ đuổi theo, mà ba ơi ba đừng sợ, chúng ta cố gắng kiên trì đến khi cha đến là tốt rồi.


Lâm Trường Tư hít sâu một hơi ngăn chặn thanh âm nghẹn ngào vào trong cổ họng rồi nở nụ cười đầy miễn cưỡng:” Ừ, ba không sợ, ba biết Tiểu Bảo rất lợi hại, ba sẽ chờ Tiểu Bảo đuổi theo, Tiểu Bảo phải nhanh lên nhé, không có Tiểu Bảo ba sẽ sợ hãi.


“Vâng ạ.

” Bé con phồng má liều mạng gật đầu.

Lâm Trường Tư quay đầu đôi chân không ngừng bước về phía trước, giọt lệ trong mắt liên tục rơi xuống, y qua loa dùng tay lau đi, hít sâu không ngừng rồi ngẩng đầu y không thể vô dụng như vậy được, bé cưng đang ở phía sau hỗ trợ giúp y, vì vậy dù ra sao y cũng phải kiên trì đứng vững!
Y không thể chết ở đây!
Tiểu Bảo thấy y đi về phía trước thì lập tức cúi đầu nhìn Huyết Anh lộ ra tiếng gào thét bén nhọn ngăn chặn đường đi của bọn họ, nhìn bộ dáng bị may mắt mũi miệng của nó là biết lúc nó vừa mới chết đã bị người rót thuỷ ngân từ đỉnh đầu phong ấn linh khiếu, linh hồn bị nhốt trong thân xác không thể siêu sinh, sau đó lại bị hong gió luyện thành thi anh rồi dùng bàn thờ Phật cải trang xong lại đem bán cho người tâm thuật bất chính.

Bọn họ đặt ở trong nhà ngày ngày cung phụng ba nén nhang, vận tài bảo sẽ rộng rãi tục xưng nuôi tiểu quỷ.

Loại quỷ này tuy dữ nhưng mà chưa mở linh trí chính là trẻ ngu ngốc, hơn nữa còn có nhược điểm trí mạng — da giòn mỏng.

Tiểu Bảo nheo mắt đôi tay múp thịt hiện ra hai luồng sương đen nồng đậm, hừ, dám cắn ba bé, hôm nay bé liền xé nó!
Lâm Trường Tư đi chậm không qua bao lâu thì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Huyết Anh, lòng y không nhịn được lo lắng lập tức quay đầu nhìn lại, thế nhưng chỉ có thể nhìn thấy ở nơi đó có một đám khí đen rất lớn đang cuộn trào không ngừng.

Lâm Trường Tư sờ ngực nếu Tiểu Bảo là con của chú hai, còn có vết màu đỏ ở trên trán hẳn là linh lực cũng không kém mới phải, hơn nữa tiếng kêu thảm thiết ấy là của Huyết Anh kia, nghĩ đến đây y mới yên tâm trở lại rồi tiếp tục đi về phía trước.

Thật lạnh, Lâm Trường Tư rùng mình xoa xoa cánh tay thở ra một hơi, nháy mắt bên trong không khí ngưng kết thành hơi nước, rõ ràng đã vào hạ nhưng lại xuất hiện tình huống này, Lâm Trường Tư dừng bước.

Ở trên đỉnh đầu rơi xuống rất nhiều cái bóng, Lâm Trường Tư ngẩng đầu cho dù đã có chuẩn bị tâm lý nhưng mà vào lúc nhìn thấy trên đỉnh đầu đầy rẫy linh thể màu đen, y vẫn là sợ đến mức kêu lên một tiếng rồi ngã xuống mặt đất.


Đa số bọn chúng còn duy trì trạng thái nguyên hình trước khi chết bay ở trên không trung, cả người bọn chúng đầy máu, hai mắt mở to toát ra âm khí màu đen đậm đặc, khắp nơi xung xanh đều tràn ngập sương mù quỷ quái.

Bọn chúng nhìn Lâm Trường Tư bằng ánh mắt tham lam miệng đầy nước miếng, rất nhiều nước bọt tích táp nhỏ xuống mặt đất, bên trong không khí đều là âm thanh nuốt nước miếng, có kẻ không nhịn được muốn nhào lên vươn ra xúc tu không biết tên chạm vào Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư thét chói tai né tránh thì bọn chúng nở nụ cười ha hả khàn đặc.

Đám quỷ trên không trung xô xô đẩy đẩy rầm rì bằng tiếng Phạn, Lâm Trường Tư nghe không hiểu chỉ có thể sợ hãi rụt người ở bên trong.

Đột nhiên bọn chúng yên tĩnh trở lại, Lâm Trường Tư ngẩng đầu thì lập tức nhìn thấy bọn chúng giống như thuỷ triều tránh ra một con đường và rồi ở bên trong đàn quỷ có một thân ảnh màu đỏ đang đi đến.

Nàng bận một bộ phục trang Dân quốc màu hồng đào, bên ngoài mặc một chiếc áo khoác ngắn, quần dài màu hồng có đường viền màu xanh lá cây, dưới chân mang giày vải màu xanh lá thêu hoa mai, bên hông buộc dây đai màu xanh lục, trên tay cầm cây dù giấy màu hồng đào bước đi uyển chuyển nhẹ nhàng quyến rũ thướt tha.

Cây dù nàng cầm thấp rồi lại cúi đầu Lâm Trường Tư căn bản không biết nàng là ai, chờ đến khi tiểu quỷ bên cạnh ân cần đi lên giúp nàng thu dù, nàng vừa ngẩng đầu Lâm Trường Tư lập tức nhận ra: “Nông Ngọc!”
Cô gái hồng y ngẩng đầu, trên mặt đắp đầy son phấn gương mặt trắng bệch, cái má hồng hồng, cái miệng tô son giống như cánh hoa đào vừa hồng vừa nhỏ y như các cô gái Nhật Bản nhìn qua vô cùng kỳ quái, căn bản không có bộ dáng quyến rũ yêu mị tựa như trước kia.

Nông Ngọc kinh ngạc nhìn về phía Lâm Trường Tư, giọng nữ lẳng lơ tràn ngập khó tin: “Gì, nô gia ăn bận như vậy cậu còn nhận ra được?! Đậu má! Còn nghĩ cải trang một ít miễn cho lát nữa Lâm công tử đến đây ghi hận nô gia!”
Nông Ngọc đầy mặt ảo não, xoắn thân mình tựa như rắn nước đi đến bên cạnh Lâm Trường Tư, áp mặt nhìn vào gương mặt sợ hãi của y, đột nhiên lại nở một nụ cười kỳ quái quả nhiên âm thanh đã biến thành giọng nam thô tục: “Mỹ nhân, cậu lại rơi vào trong tay ta.


Ả nói, ngón tay thon dài vói qua vuốt ve gương mặt của Lâm Trường Tư, Lâm Trường Tư rụt người tránh né, lo sợ nơm nớp nhìn ả.

Nông Ngọc thấy phản ứng của y thì cười một tiếng, sau đó lại lạnh mặt một tay hung hăng nắm lấy cằm y đem y kéo qua, sắc mặt âm trầm nhìn y chằm chằm, giọng nữ lẳng lơ: “Lâm công tử cũng thật thích cậu, chủ nhân cùng lắm chỉ hạ cổ vô hại còn dứt khoát giao thuốc giải ra, thế nhưng hôm nay Lâm công tử vẫn là vô cùng nổi giận đem chủ nhân đánh đến nội thương.

Hì, hắn biết rõ hắn ra tay thì chủ nhân sẽ không xoay tay đánh trả, nhưng mà hắn cũng không hề lưu tình, cậu không thấy được biểu tình giữa trưa của chủ nhân đâu, không thể tin được? Thương tâm muốn chết, ha ha! Thế nhưng cũng nhờ phúc Lâm công tử đã làm cho chủ nhân vô cùng tức giận mà trực tiếp hạ lệnh giết cậu, nếu không tôi cũng không dám ra tay, haizzz, mỹ nhân, tôi thật gấp không chờ nổi nghĩ muốn nhấm nháp máu tươi mỹ vị của cậu.


Khoé miệng ả gợi lên nụ cười mộc mạt, đôi mắt si mê tham lam gắt gao nhìn chằm chằm vào Lâm Trường Tư phát ra ánh sáng âm tà, tay ả vừa nhấc lập tức đã có tiểu quỷ ân cần đi lên, Nông Ngọc nhìn đôi mắt sợ hãi của Lâm Trường Tư, cười tà một tiếng: “Đem y treo lên cho ta!”
“Không, không cần!” Lâm Trường Tư la to giãy giụa, bị đám ác quỷ ở xung quanh đi lên vươn ra xúc tua ghê tởm mạnh mẽ cuốn lấy tay chân, kéo thành hình chữ đại (大) treo ở trên không trung.

Nông Ngọc nhìn bộ dáng giãy giụa liều mạng của y mà cười ha hả: “Mỹ nhân, cưng chớ cớ lộn xộn những con ác quỷ này không giống như ta biết thương hương tiếc ngọc, bọn họ tay thô chân thô không biết nặng nhẹ, làm cưng bị thương nô gia sẽ đau lòng lắm đấy.


Sắc mặt Lâm Trường Tư xanh trắng sợ đến mức kêu to: “Buông tôi ra, cô muốn làm gì!”
Nông Ngọc nở nụ cười nhẹ nhàng: “Chẳng lẽ ta còn chưa nói rõ ràng? Á, mỹ nhân không nghe rõ sao? Vậy thì nô gia sẽ nói lại lần nữa, nô gia cùng với đám anh em này đã gấp không chờ được muốn nhấm nháp hương vị máu tươi của cậu, thế nhưng cần phải chờ thêm một người nữa, người đủ mới có thể mở tiệc.

”.


Bình Luận (0)
Comment