Quỷ Phu Trời Cho

Chương 96



Ánh nắng ban mai soi chiếu vào trong nhà chiếu xạ hai thân ảnh đang nằm trên giường ôm nhau ngủ, thanh niên có dáng người thon gầy co mình vào trong lòng ngực của một người thanh niên khác an tĩnh ngủ say, ánh nắng màu vàng hắt lên mặt y tạo thành một vầng sáng ấm áp, hàng lông mi cũng tựa như được thắp sáng le lói.
Người đàn ông hơi chống người lên đánh giá người trong lòng mình, ba năm, người này từ 18 tuổi trở thành 21 tuổi; từ một thiếu niên non nớt trở thành một thanh niên mạnh mẽ, giữa mày nhiều thêm vài nét ưu sầu kể cả bây giờ có ngủ say cũng không hề phai nhạt.
Những ngày không có hắn – y đã cao thêm vài cm, lúc trước y chỉ cao bằng vai hắn nhưng hiện tại đã cao đến mũi của hắn, nghĩ đến đây người đàn ông có chút ngậm ngùi xót xa, hắn sờ đầu thanh niên rồi ở giữa mày y đặt xuống một nụ hôn.
Ngươi trong lòng ngực mơ màng ưm vài tiếng dụi dụi đôi mắt thoáng nhìn qua người đàn ông, sau đó càng thêm nép mình vào trong lòng hắn, đôi mắt khẽ khép hờ bĩu môi reo lên: “Chú hai, chào buổi sáng.”
Trong nháy mắt Lâm Thiên Lí có chút xuất thần, thời gian đột nhiên trùng lặp tựa như ba năm về trước, thiếu niên cũng từ trong vòng tay hắn thức dậy như thế này sau đó y sẽ chủ động chào hỏi hắn, song thời gian trôi nhanh bọn họ hình như đã bỏ lỡ năm tháng.
Hắn nâng cằm của người trong ngực lên ở trên môi y hôn hôn hai cái: “Ngoan, không phải em nói muốn về nhà sao? Còn không đứng dậy sẽ không kịp mất.”
Người trong lòng bất mãn hừ hừ hai tiếng, người đàn ông khẽ cười – y đang phàn nàn chuyện đêm qua hắn lăn lộn y, thế nhưng ba năm không gặp hắn có chút kích động làm nhiều thêm một ít cũng là bình thường mà.
Người đàn ông cười vỗ nhẹ vào mông y, nơi tư mật của Lâm Trường Tư vẫn còn rất đau bị hắn đánh một cái y liền rít lên một tiếng, sau đó mở mắt trừng trừng nhìn người đàn ông.
Lâm Thiên Lí vội vàng giơ tay đầu hàng: “Bé cưng, chú hai sai rồi mau dậy đi được không? Hiện tại gần 10 giờ rồi nếu còn không đi thật sự sẽ muộn đó, chú đi nấu buổi sáng trước, em ngủ tiếp một chút rồi dậy nhé?”
Lâm Trường Tư hừ hừ hai tiếng đẩy hắn đi ra, chính mình thì nằm bò ở trên giường tạo thành hình chữ đại (大), sau đó đối với hắn xua tay, người đàn ông sờ đầu y trông thấy bộ dáng này của y thì nở nụ cười bất lực, tươi cười vẫn như trước đây tràn ngập chiều chuộng.
Người đàn ông cam chịu đứng dậy ai bảo chính mình đêm qua đắc tội với y chứ, hắn nhẹ nhàng mặc xong quần áo rồi bước ra khỏi phòng ngủ đóng cửa lại, sau khi rửa mặt chảy đầu xong hắn liền đi chuẩn bị bữa sáng, sau ba năm món ăn bữa sáng duy nhất hắn biết làm vẫn là trứng chiên, hắn hy vọng vợ bé nhỏ sẽ không ghét nó.

Làm xong bữa sáng hắn lập tức đi đến phòng của Tiểu Bảo gọi bé con rời giường, Tiểu Bảo giống ba như đúc cũng là một con quỷ thích ngủ nướng, thế nhưng nhìn thấy Lâm Thiên Lí bé con sẽ ngại ngùng ngoan ngoãn đứng dậy rời giường.
Lâm Thiên Lí cười cười sờ đầu bé con, Bảo Nhi còn chịu nghe lời một chút.
Làm xong những chuyện này hắn lại lẻn vào phòng ngủ, nhìn thân ảnh ở trên giường vẫn chưa chịu nhúc nhích thậm chí còn trùm chăn qua đầu, Lâm Thiên Lí kéo chăn ra khỏi người y: “Bé ngoan, rời giường thôi!”
Đầu Lâm Trường Tư càng chúi vào bên trong: “Mông đau dậy không nổi.”
“Được rồi là do chú hai sai được chưa? Chú hai xin lỗi em.”
Lâm Trường Tư đang nằm trong chăn nghe vậy thì tức giận kéo chăn bông ra: “Hừ, muộn rồi, đêm qua vào lúc em xin tha chú tại sao……” Nói được một nửa đột nhiên phát hiện có chỗ không đúng, trên mặt lập tức xuất hiện mây hồng, vén chăn lên nhanh chóng chui vào lần nữa.
Á đù, y vừa mới nói cái quái gì vậy!
Người đàn ông thấy y như vậy thì cười một tiếng, sau đó đem cả người lẫn chăn ôm vào lòng: “Được rồi, chú hai sai rồi lần sau nghe thấy bé ngoan xin tha thì nhất định chú hai…..

Ưm.”
Hắn còn chưa nói xong đã bị Lâm Trường Tư thẹn quá thành giận bưng kín miệng.
Gương mặt hoa đào của y thật sự quá hấp dẫn, ánh mắt người đàn ông càng thêm thâm sâu, hắn kéo tay y xuống rồi đem y áp xuống giường sau đó hôn lên, răng môi thân mật cùng nhau kề sát liếm mút khoang miệng từng tấc đất một thẳng đến khi làm y đỏ bừng, hô hấp khó khăn mới chịu bỏ qua.
Người đàn ông trìu mến hôn lên chóp mũi y, trong mắt hiện lên ý cười không thể tự chủ: “Em chắc chắn không muốn rời giường? Nếu không dậy thì ta tiếp tục nhé, hôm qua ta còn chưa làm đủ đâu.”
Trên mặt Lâm Trường Tư hiện ra vẻ hoảng sợ, lát sau lại biến thành tức giận nhanh chóng đẩy mặt hắn đi: “Chú hai, chú thật không biết xấu hổ chuyện mất mặt như vậy cũng dám nói ra được!”
“Hở? Chú hai cần mặt làm gì? Chú hai muốn em là đủ.”
Lâm Trường Tư nghe vậy khuôn mặt càng thêm bỏ bừng chỉ vào hắn ấp úng nói không nên lời.
Người đàn ông xốc chăn lên ôm y ở trên giường đứng dậy rồi đi đến tủ quần áo lấy quần áo cho y mặc vào, toàn diện không chút bỏ sót, Lâm Trường Tư xấu hổ đoạt lấy quần lót muốn tự mình mặc vào.
Người đàn ông ngoan ngoãn buông tay, nếu còn tiếp tục trêu chọc vợ nhỏ chắc chắn đầu y sẽ bốc khói mất, thấy y mặc xong quần lót người đàn ông mới đem quần áo đến gần: “ Thiếu niên đến đây nào tiểu nhân hầu hạ giúp em mặc quần áo.”
Lâm Trường Tư bị hắn ghẹo đến bật cười, trên người mặc một chiếc quần lót nhào lên người hắn, ở trên mặt hắn hôn hôn vài cái: “Chú hai, chú thật tốt.”
Hẳn là học Bảo Nhi hôn hôn như vậy đi Lâm Thiên Lí nâng mông y vỗ nhẹ một cái: “Còn tiếp tục dụ dỗ ta, chúng ta sẽ thật không đi được nữa!”
Lâm Trường Tư vội vàng nhảy xuống bảo hắn giúp y mặc quần áo, Tiểu Bảo rửa mặt chải đầu xong thì thò cái đầu nhỏ vào trong phòng, nhìn Lâm Trường Tư rồi đột nhiên nói: “Ừm, ba thật không biết xấu hổ, lớn như vậy vẫn không thể tự mặc quần áo còn phải nhờ cha mặc giúp.”
Lâm Trường Tư không biết Tiểu Bảo chạy vào đây từ khi nào, y bị câu nói đó của bé con làm tức đến sắc mặt đỏ bừng: “Con cái đồ nít ranh, con mới không biết xấu hổ, con mới không thể mặc quần áo!”

Buổi sáng hai ba con cứ thế mà ầm ĩ xem ai không thể mặc quần áo, Lâm Thiên Lí đỡ trán trực tiếp bế Lâm Trường Tư vào nhà vệ sinh, rồi đem Tiểu Bảo nhốt ở bên ngoài cuối cùng cuộc chiến mới coi như là kết thúc.
Lâm Trường Tư vẫn còn hầm hừ, Lâm Thiên Lí giúp y nặn kem đánh răng chuẩn bị khăn lông – y đều một hai phải tự mình làm, được rồi bất kể có ra sao thì đồng ý rời giường ăn bữa sáng xong ra ngoài là ổn.
Dưới sự an bài của Lâm Cửu Gia ngoài cửa đã sớm có một chiếc xe đứng đợi, nháy mắt Lâm Trường Tư và Tiểu Bảo đã quên sạch chuyện vừa rồi, cả hai cùng nhau vui vẻ ngồi lên xe một nhà ba người xuất phát đi về Hứa gia thôn.
Buổi chiều xe chạy đến Hứa gia thôn còn chưa kịp xuống xe thì đã nhìn thấy ba Hứa; mẹ Hứa và cả ông bà nội đang đứng ở nơi đó chờ đợi, lúc này Lâm Trường Tư có chút chần chờ, ba năm không gặp thoạt nhìn ba mẹ và ông bà nội đã già đi không ít, đặc biệt là mẹ.
Nhìn đôi mắt tràn đầy mong đợi của các bà Lâm Trường Tư cắn môi không dám bước xuống, Lâm Thiên Lí nhẹ nhàng vỗ y rồi ôm lấy Tiểu Bảo dẫn đầu đi xuống, ý định dỗ dành Lâm Trường Tư bước xuống xe.
Tiểu Bảo vô cùng vui vẻ, từ khi bé ra đời thì vẫn chưa từng được về đây cũng như chưa từng gặp mặt ông bà.
Bé vừa xuống xe lập tức dùng đôi chân ngắn nhỏ chạy như bay về phía ba Hứa mẹ Hứa, trong miệng còn ngọt ngào gọi một tiếng ông bà nội, ông bà cố, ba mẹ Hứa từ sớm đã biết đến sự xuất hiện của đứa bé này, mỗi lần nghĩ đến đứa nhỏ là do bé ngoan sinh ra thì trong lòng vẫn luôn cảm thấy kỳ quái.
Nhưng hiện tại trông thấy đứa nhỏ beo béo mở to đôi mắt đen láy ngọt ngào gọi một tiếng ông bà, nội tâm cả hai lập tức mềm nhũn nhanh chóng bế đứa nhỏ lên thân thiết hỏi han đủ thứ.
Tiểu Bảo là một đứa trẻ tinh ngoan ở trên xe cha đã từng nói qua bé phải nói ngọt, phải biết đáng yêu, phải lấy lòng ông bà nội, sau đó bọn họ mới không trách móc ba nữa, ừm, Tiểu Bảo rất thích ba không thích ba bị phê bình.
Lâm Thiên Lí nhìn Lâm Trường Tư đang rút mình ngồi trên ghế cái cổ thì nhìn về phía ba mẹ Hứa, hắn dứt khoát giơ một tay ôm lấy phía sau đầu gối một tay thì ôm lấy eo y trực tiếp bế người ra ngoài, ra cũng ra rồi còn bị chú hai ôm ra như vậy Lâm Trường Tư kinh hoảng thất thố, vội vàng vùng vẫy để Lâm Thiên Lí buông y xuống.
Mẹ Hứa ôm Tiểu Bảo đi đến Lâm Trường Tư cúi đầu đứng bên cạnh Lâm Thiên Lí, Lâm Thiên Lí dựa theo thân phận của mình cũng không biết nên gọi mẹ Hứa là gì, cho nên trực tiếp hướng về phía mẹ Hứa gật đầu coi như xong, sau đó hắn đẩy nhẹ Lâm Trường Tư.
Lâm Trường Tư cắn môi nhìn thoáng qua mẹ Hứa hốc mắt lập tức nóng lên, thanh âm nghẹn ngào: “Mẹ.”
Mẹ Hứa là một người hiếu thắng hiện tại bị y gọi như vậy thì nhớ đến nỗi đau ba năm qua y phải chịu đựng, nội tâm của bà liền đau như cắt nước mắt tuôn xuống, lòng bà đau xót không nỡ trách y.
Bà hiểu rõ đứa con trai của mình, tuy rằng từ nhỏ đã được nuông chiều nhưng chỉ cần làm việc gì đều sẽ rất nghiêm túc, một khi đã quyết định thì sẽ không thay đổi, vì vậy ba năm trước y nói y không muốn gặp bà cũng không cưỡng ép, trong lòng chỉ thầm hi vọng thời gain sẽ chữa lành mọi thứ, y có thể vượt qua nỗi đau của mình.
Nhưng may thay người đàn ông này đã trở lại, từ ngày đó về sau bà đã nhận ra chỉ cần con bà hạnh phúc là được rồi, hiện tại xem ra người này thật lòng yêu Trường Tư vậy thì bà cũng yên tâm.
Bọn họ khóc sướt mướt Tiểu Bảo ngậm ngón tay của mình, trong lòng còn đang suy nghĩ bé có nên khóc theo luôn không, thì thấy bà nội Hứa kéo ngón tay mình xuống nói: “Tiểu Bảo Nhi không thể ngậm tay hoài nha.”
May mắn hiện tại mọi thứ đều tốt đẹp, trong lòng hai người chỉ buồn thoáng qua một lúc, mẹ Hứa nhanh chóng tiếp đón bọn họ cùng nhau về nhà, trong nhà sớm đã chuẩn bị thức ăn, đợi hồi lâu vậy mà vẫn chưa nhìn thấy bọn họ quay về.
Nghe xong Lâm Thiên Lí liếc nhìn Lâm Trường Tư một cái, ánh mắt Lâm Trường Tư hướng về hắn hừ hừ hai tiếng, làm sao? Bị người nào đó lăn lộn cả đêm, bản thân không thể nằm tiếp ở trên giường hử?
Mọi người bước vào nhà cùng nhau ăn cơm vô cùng vui vẻ nói về tình hình hiện tại, lúc bọn họ đến đây là buổi chiều, hiện tại ăn xong cơm trời cũng đã tối, mẹ Hứa dọn dẹp xong phòng ngủ liền tống cổ Lâm Trường Tư đi ngủ.
Lâm Trường Tư dắt tay Lâm Thiên Lí lên lầu nhưng bị mẹ Hứa gọi lại: “Một mình con lên là được rồi.”
Lâm Trường Tư nghe xong thì sửng sốt nhìn Lâm Thiên Lí một cái rồi lại quay đầu đối mặt với mẹ Hứa: “Ực, mẹ, mẹ muốn làm gì.”
Mẹ Hứa trừng mắt nhìn y: “Ranh con sợ mẹ ăn thịt hắn sao, hai người các con đều đã ở bên nhau mẹ còn có thể nói gì được nữa.”

Lâm Trường Tư đang muốn cãi lại thì bị Lâm Thiên Lí đẩy nhẹ một cái: “Ngoan tự mình lên đi, ta không sao đâu.”
Lâm Trường Tư lướt nhìn hai người họ rồi nhìn Lâm Thiên Lí một cái, Lâm Thiên Lí đáp lại y bằng một nụ cười, lúc này y mới chịu chu miệng nói: “Hai người nói nhanh nha.” sau đó bước đi lên lầu khi đi còn quay đầu nhìn lại.
Đợi y đi xa rồi mẹ Hứa mới quay đầu nhìn về phía Lâm Thiên Lí: “Lời tôi muốn nói rất ngắn gọn cho nên tôi xin phép được đi thẳng vào vấn đề.

Bé ngoan nhà tôi rất yêu cậu, nhìn vào ánh mắt của nó là có thể biết, nó sẽ nguyện ý vì cậu mà làm ra bất kỳ chuyện gì kể cả việc sinh ra Tiểu Bảo, ba năm trước cậu biến mất nó đã rất đau khổ, đau khổ đến mức ngay cả chúng tôi nó cũng không muốn gặp.”
“Thật ra khi ấy tôi rất tức giận, bởi nó vì một người đàn ông mà vứt bỏ mọi thứ không màng, hẳn nó biết chúng tôi lo lắng cho nó bao nhiêu, nhưng hiện tại tôi chỉ có đau lòng, nó quá yêu cậu, nó quá cố chấp, chuyện gì đã quyết thì sẽ không chịu quay đầu.

Lúc bắt đầu tôi còn rất lo lắng nó sẽ không thể thoát khỏi hố sâu kia, bởi vì nó vĩnh viễn cũng không thể học được cách buông tay.

Thế nhưng bây giờ tôi rất cảm kích việc cậu có thể quay lại, nguyện vọng của chúng tôi rất nhỏ bé chỉ cần bé ngoan hạnh phúc là được rồi, tôi hy vọng cậu có thể chăm sóc nó thật tốt.”
Mẹ Hứa nói bằng giọng điệu vô cùng chân thành thậm chí còn rơi cả nước mắt, tâm trạng của Lâm Thiên Lí cũng bắt đầu hỗn loạn hắn nhanh chóng gật đầu: “Ta không biết nói nhiều lời hoa mỹ thế nhưng ta yêu y, ta sẽ chăm sóc y thật tốt chuyện ta đã hứa với y – ta nhất định sẽ làm được.

Cho nên ngài hãy yên tâm.”
“Vậy thì tôi yên tâm rồi.” mẹ Hứa nói xong thì gạt lệ rời đi.
Lâm Thiên Lí lên lầu liền nhìn thấy Lâm Trường Tư đang đứng ở ngay khúc cua đôi mắt đỏ bừng, hắn đi đến sờ đầu y: “Ngoan, đừng khóc.”
Tình yêu mà ba mẹ dành tặng cho em là tình yêu thuần khiết nhất vị tha nhất, và tình yêu ta dành cho em cũng sẽ không ít hơn bọn họ.
Chính thức kết thúc..


Bình Luận (0)
Comment