Vừa mới đặt chân đến triều Thanh, tôi liền cảm thấy bầu trời nơi đây không trong xanh như triều Minh, những ngôi sao đêm trên trời cũng không quá nhiều. Nhưng sau mấy ngày, tôi lập tức nhận ra đó có lẽ là do tác dụng tâm lý. Môi trường thời này sao có thể bị ô nhiễm như thế, ngay đến thế kỷ Hai mươi cũng không ô nhiễm nghiêm trọng đến vậy.
Tôi rất ít giao thiệp với cái Quỷ sai khác, lần này không phải tôi tự muốn thu mình, mà là vì chiếc vòng cảnh cáo trên cổ tay.
Những quỷ quan ở địa phủ cực kỳ thẳng thắn bộc trực, thích là thích, không thích sẽ không tụ tập cùng một chỗ, hoàn toàn không có bất kỳ xung đột nào về lợi ích, quyền thế, mọi thứ đều vô cùng đơn giản. Duy chỉ có điều đặc biệt, đó là chuyện phá hoại giới luật hoàn toàn bị cấm kỵ, mà trong khi đó, chính tôi đã bị dán cái mác “Phần tử gây rối”.
Khi còn sống, tôi chưa từng trải qua cảm giác được làm người nổi tiếng, đương nhiên chẳng thể ngông nghênh khệnh khạng, không biết kiêng dè như Tiểu Tưởng. Nghe nói hắn sống ở địa phủ này rất lâu rồi, đa phần đám quỷ quan đều đã quen thân, do vậy ngày hắn phải đeo vòng cảnh cáo, cũng chẳng ai tẩy chay hắn cả.
Trong một lần có mặt tại buổi hành hình quy mô lớn đối với tù nhân mang án văn tự[1], tôi mới nhận ra mình bị cô lập. Đám Quỷ sai gặp gỡ thi nhau chào hỏi, một số là những quỷ quan khi ở niên đại khác từng có giao tình, một số là lần đầu gặp mặt, duy chỉ có tôi là lặng lẽ đứng một bên.
[1] Cụm từ “án văn tự” hay “ngục văn tự” là để chỉ những vụ án do chữ nghĩa mà ra.
Sau đó tôi thầm lặng tiến vào Vân Lai tửu lâu, gọi một bình mỹ tửu, ăn ăn uống uống hết trọn ngày trời.
“Có ngon không?” Một giọng nữ từ phía sau vọng lại.
Đúng khoảnh khắc tôi quay đầu nhìn, cô ấy đã vòng qua ngồi trước mặt, nhìn thẳng vào mắt tôi, cũng là một Quỷ sai.
“Tôi nghe nói bách tính trong thành Lạc Dương khen ngợi tửu lâu này hết lời, nên muốn đến thử ăn xem.” Tôi gọi tiểu nhị, bảo hắn mang một chiếc bát và một đôi đũa đến, dọn dẹp mấy đĩa đã ăn xong, và mang những đĩa đồ ăn mới.
Sắc mặt tiểu nhị trong quán rượu vô cùng cổ quái, đại khái có vẻ rất ngạc nhiên trước sức ăn của những vị khách này.
“Làm Quỷ sai được mấy năm rồi?” Cô gái kia hỏi tôi.
“Chín năm.”
“Lâu thật”, cô ấy hờ hững đáp, “Tôi cũng hơn năm mươi năm rồi”.
Hơn năm mươi năm…
Còn chưa kịp tỏ vẻ kinh ngạc, tiểu nhị đã bê đồ ăn lên.
Sau khi tiểu nhị sắp xếp xong xuôi, cô gái kia gắp một đũa rau xào, nếm xong liền tán thưởng: “Đúng là rất ngon, chúng ta vừa đến, còn bách tính đã từng sống ở đây rất lâu, căn cứ vào những lời khen của họ, dù sao cũng là đúng đắn nhất”.
Cổ tay trắng ngần mảnh khảnh của cô ấy cũng đeo một chiếc vòng bạch ngọc, nó khiến tôi cảm thấy vô cùng quen thuộc.
“Vòng cảnh cáo.” Cô ấy xoay xoay chiếc vòng, “Tính ra nó cùng theo tôi hơn ba mươi năm rồi”.
Ngẩn người nhìn chiếc vòng kia, tôi chợt thấy lo lắng. “Đâu cần phải mất nhiều thời gian như vậy vòng mới biết mất phải không?”. Hơn ba mươi năm? Năm năm nữa, dù tôi trở về cũng chỉ có thể lặng lẽ âm thầm ở bên Tô Dục thôi sao?
Cô ấy cười nói: “Đương nhiên là không phải, thông thường, một hai năm không phạm quy, nó sẽ biến mất”.
“Thế sao cô…” Tôi đang định hỏi, nhưng lại nhớ đến bản thân, chợt loé lên một ý nghĩ, lẽ nào nguyên nhân cô ấy bị phạt cũng giống như mình?
“Có phải cô đang bận tâm về một người nào đó?” Cô ấy hỏi tôi.
“Đúng vậy.” Có một người, ở nơi thời gian và không gian cách đây hai trăm năm, là người mà những lúc rảnh rỗi buồn chán tôi đều nhớ đến, luôn thắc mắc y đang làm gì, liệu đã thăng quan hay phát tài chưa?
“Không ở thời đại này?”
Tôi lắc đầu, “Không ở đây”.
Cô ấy nâng chén mời tôi, “Người mà tôi đang vướng bận cũng không ở đây, nào, nâng chén chúc mừng việc cuối cùng chúng ta cũng có thể phóng thích cho bản thân năm năm!”.
Vướng bận nhiều năm như thế, chẳng khác nào gông cùm xiềng xích, tuy rằng không thấy không có nghĩa là không nghĩ tới người ấy, nhưng khi không còn gần gũi như vậy nữa, con tim chắc chắn cũng bớt đau hơn nhiều.
Tôi thích vị nữ Quỷ sai này, “Ừm, hy vọng vòng cảnh cáo của cô sớm biến mất”.
Cô ấy chớp mắt ranh mãnh: “Nói thực lòng, tôi cũng có cảm tình với nó, để nó biến mất, đúng là có chút không nỡ”.
Tôi không kìm được, bật cười.
***
Lại là một cô bé… vẫn bị chết đói, tôi chợt thấy buồn chán.
Cảnh tượng chẳng có gì khác biệt, chỉ tiếc cô bé này không có được sự quan tâm của ca ca, sau khi nó chết, cũng không có người nào khóc thương tiễn biệt. Nó nằm liệt ở góc tường, toàn thân không ngừng run rẩy, xung quanh còn có mấy con chuột màu xám, chúng nó cứ bò đi bò lại gặm gặm đôi bàn chân nhỏ nhắn của nó.
Tôi bước về phía trước xua đuổi đám chuột, chỉ một lát nữa thôi, sự gắng gượng của cô bé sẽ đến giới hạn, nó sắp được giải thoát rồi.
Hồn phách trắng phau của cô bé phiêu ra khỏi thi thể, tôi không định hồn ngay, cứ để hồn phách từ khối sắc trắng trong suốt dần dần biến thành tử hồn mang hình người, dung mạo cũng không còn như trước nữa.
Trước khi bị định phải chết, có lẽ bé gái này đã rất muốn trưởng thành, trở thành một thiếu nữ, vì thế dáng vẻ lúc này của nó là một cô nương mười sáu tuổi.
“Tỷ tỷ.” Nó nhìn tôi.
“Đói không?” Tôi lấy màn thầu đưa ra chó nó ăn. Bánh này là trước khi nhìn thấy cô bé, tôi đã mua nó ở quán bên đường.
Khoảnh khắc này đột nhiên tôi nghĩ, Quỷ sai không thể ban tặng cho tử hồn sự sống, nhưng chí ít có thể cho tử hồn ăn, vả lại cô bé cũng không phải lệ quỷ, nên cũng sẽ không bỏ trốn ngay tức khắc.
Nó đưa tay ra nhận lấy, bộ dạng cực kỳ mãn nguyện, cắn từng miếng một, ăn rất lâu mới xong: “Hoá ra màn thầu có mùi vị như thế này, so với ngọn cỏ, vỏ cây thì ngon hơn nhiều”.
Cô bé ngốc, tuy trông cao hơn tôi hẳn một cái đầu, nhưng bộ dạng lại vô cùng ngây thơ.
Tôi đưa cô bé ra đường lớn, lại mua một xâu kẹo hồ lô, nó vô cùng mừng rỡ. tươi cười vui vẻ. Đáng tiếc những người xung quanh không nhìn thấy được, nó lại không có pháp lực để làm hiện thân thể dung mạo trước mặt mọi người.
Sau khi đi dạo một vòng, chúng tôi mới trở về bên cạnh thi thể của cô bé, ánh mắt nó đổ xuống thi thể kia, có chút hoang mang, “Đây là ai? Là muội phải không?”.
“Đúng vậy, muội vừa mới chết.”
Nó nghĩ cả nửa ngày trời, vẫn không hiểu chết là cái gì, chỉ chợt thấy đau lòng, lầm bầm nói: “Sớm biết chết được ăn ngon thế này, muội đã chết sớm đi cho xong, còn có thể mang đồ ăn đến uội muội nữa”.
“Muội muội của muội?”
Cô bé chỉ về đống rác phía xa xa, “Mấy ngày trước muội muội ngủ rồi, bà đưa muội ấy đến chỗ kia, nói là ở đó, muội muội sẽ ngủ ngon hơn”.
Tôi khẽ nói: “Muốn gặp muội muội của muội không?”.
“Muốn.” Cô bé muốn cầu xin tôi nhưng đang định nói lại thôi, “Bà không uội gặp muội muội đâu, muội ở gần chỗ đó, sẽ bị bà đánh, muội thực sự có thể gặp muội muội sao?”.
Tôi đưa tử hồn cô bé về thi thể, “Muội sẽ lập tức có thể nhìn thấy muội muội của muội”, sẽ được đoàn tụ bên cầu Nại Hà dưới địa phủ.
Đầu quạt của tôi điểm nhẹ lên thi thể, cô bé liền vui vẻ trở lại để đợi gặp muội muội của mình.
Chết đi rồi dẫu sao còn vui vẻ hạnh phúc hơn nhiều so với sống? Nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ có những người nghèo khổ bạc mệnh mới cho rằng như thế mà thôi.
Lúc quay đầu định bước đi, tôi lại bị doạ cho giật thót mình, dưới gốc cây liễu cách đó không xa, hình như có bóng hình đứng đó từ khi nào. Bộ bạch y trên mình không mảy may dính bụi, nhưng trái lại, ngũ quan người đó lại hết sức bình thường, ánh mắt sâu thẳm, y chăm chú nhìn tôi.
Y là Quỷ sai sao?
“Cô đang làm việc phải không?”
Tôi sững người, bởi trước nay có rất ít người hỏi như thế, đành gật đầu nói, “Đúng vậỵ”. Bất giác, một ý nghĩ loé lên trong đầu, y không phải tử hồn đấy chứ ?
Y cười, dè dặt hỏi tôi: “Tiểu sinh lần đầu hành sự, hy vọng có thể theo cô nương học tập, liệu có được chăng?”.
Hoá ra y chính là Quỷ sai ngốc nghếch đến từ thời cổ đại.
Lúc này mới nhớ ra, tôi dù sao cũng là người có thâm niên trong nghề, một nhiệm kỳ của Quỷ sai thông thường là năm năm, mà tôi đã làm đến chín năm rồi.
“Cậu là quỷ sai mới hả?” Tôi nở nụ cười hoà nhã để tự nhận mình là tiền bối, “Được thôi, ta dạy cậu”.
Ánh mắt y lập tức sáng bừng, thần sắc cực kỳ cảm kích, “Đa tạ, tiểu sinh là Quỷ sai mới nhận chức, tên là A Bát”.
A Bát? Đây có phải là tên của chó không vậy? Thôi kệ, tên ở địa phủ thiên kỳ bách quái, rất ít người sử dụng tên thật như tôi mà.
“Xin chào, ta họ Nhiếp, tên là Thất Thất.”
“Nhiếp Thất Thất.” Y đọc lại từng chữ từng chữ, nụ cười tán thưởng chẳng khác nào chú cún trung thành, “Tiểu sinh nhớ rồi”.
Tôi trông thấy nụ cười của y mà thấy có chút gượng gạo, đáp lấy lệ: “Ừm… cảm ơn”.
“Thất Thất.”
“Ừ.” Y quen thân thật nhanh, mới đó đã lược bỏ họ của tôi rồi.
“Thất Thất, cái tên này nghe rất hay.”
***
A Bát không chỉ mang họ tên như cầu, y thật sự cũng rất “quấn người”.
Kể từ hôm gặp nhau, y luôn chăm chỉ kiên nhẫn theo tôi, dù luôn giữ gìn khoảng cách nam nữ thụ thụ bất thân, nhưng y cứ nhìn như bức người thế, cũng khiến tôi thấy có chút khó chịu.
Tôi cứ hễ ra hiệu cho y tránh xa mình ra, là y lại khóc lóc thảm thiết như nhà có tang, “Tiểu sinh mới đến nơi này, thấy rất sợ”.
“Vậy tại sao cậu chọn làm Quỷ sai?”
Miệng y méo xệch: “Đó là bị tiểu nhân gian ngoan lừa gạt”.
Trong đầu tôi vụt hiện ra hình ảnh của Quỷ đầu đại ca, thế là lập tức có cảm giác đồng tình, dù sao cũng đều là người bị hại, “Kẻ tiểu nhân đó lừa cậu như thế nào?”.
“Hắn nói… hắn nói khi tiểu sinh làm Quỷ sai có thể gặp được người mình muốn gặp, vả lại tiểu sinh lúc nào cũng có thể tách hồn, phiêu linh đó đây.” Trông y lúc này có vẻ vô cùng đau khổ, “Đợi đến khi tiểu sinh không muốn làm Quỷ sai nữa, thì lại phát hiện đã bị vùi sâu xuống bùn lầy, không thể thoát ra được”.
Thật là rất giống mà, để hôm nào đó đi hỏi Quỷ đầu đại ca xem, gần đây có phải lại lừa gạt những tử hồn vô tri hay không?
“Vậy, hiện tại cậu có dự định gì không?”
“Đã đến rồi thì đành yên phận thôi, tranh thủ lấy chút bổng lộc, làm một Quỷ sai tốt.”
Oạch! “Quỷ sai không có bổng lộc”, tôi khẽ nhắc nhở.
Y trợn tròn hai mắt, nhả từng chữ một: “Không, có, bổng, lộc?”.
Nếu có thể khóc, chắc y đã mặt mày đẫm lệ rồi.
Tôi vội vàng bổ sung, “Không hẳn như thế, không hẳn như thế, chẳng phải cậu còn có thể tu luyện pháp thuật sao, vả lại, ngân lượng đối với chúng ta cũng chẳng có tác dụng nhiều lắm đâu”. Tôi nói xong liền lôi túi của mình ra, dốc vào tay một lượng bạc.
“Cậu xem, đây chẳng phải là ngân lượng à?” Nói xong, liền đặt lượng bạc đó lên trên bàn, rồi lại dốc trong túi ra thêm một lượng nữa. “Dùng mãi không hết như thế này, chẳng phải còn tốt hơn cả bổng lộc sao?”.
Y đón lấy chiếc túi của tôi, nghiên cứu kỹ càng một lượt, rồi lấy trên người ra một cái khác màu xanh, “Hoá ra trong túi có bạc à?”.
“Quỷ sứ quản lý cậu không nói gì sao?”
Y liếc xéo tôi một cái, buồn bực đáp, “Không”.
Có lẽ nào y không những gặp được vị Quỷ đầu đại ca tồi nhất, còn gặp phải một Quỷ sứ ác ngang với Tiểu Tưởng?
Cậu nhóc này thật đáng thương.
“Quạt của cậu đâu?”
Y lấy quạt của mình ra, còn ngại ngùng không dám mở, thế là tôi liền giành lấy mở ra, một mặt là tranh sơn thuỷ, một mặt là giấy trắng, y vội nói: “Hôm nay tiểu sinh không phải định hồn, vậy nên mới trống không thế đây”.
“Chớ vội.” Tôi giải thích, “Dù không phải trống không, ta cũng chẳng thể nhìn thấy, nhiệm vụ định hồn của mỗi Quỷ sai, chỉ có Quỷ sai đó thấy và tự mình giải quyết mà thôi”.
Mặt A Bát lộ nét cười, “Hoá ra là thế”.
“Không giờ hằng ngày, mặt trống không sẽ hiển thị nhiệm vụ.” Tôi nhìn vào mặt quạt của mình, “Đợi đến khi ta phải đi định hồn, nếu cậu rảnh, có thể đi cùng xem xem?”.
Đôi mắt y càng lộ vẻ hiếu kỳ, lập tức gật đầu đánh rụp.
Địa điểm định hồn ở Lạc Dương, người chết là một phú hào trong vùng, ông ta có một thê hai thiếp, hai ba thê thiếp như thế vào thời kỳ này không được coi là nhiều, nhưng càng như thế, việc đấu tranh càng thêm kịch liệt, nhất là trước tình trạng ba người cùng nhau mang thai.
“Thất Thất, cô xác định người chết hôm nay là ông ta?” A Bát quay đầu hỏi tôi. Vị phú hào này cơ thể tráng kiệt, bước đi như bay, thật không giống với người sẽ chết vào giờ Tý ba khắc.
“Trên mặt quạt có ghi, đương nhiên không nhầm lẫn được, huống hồ nguyên nhân chết là ‘trúng độc’”. Độc dược thì chẳng bao giờ phân biệt, dù đối phương có là người như thế nào.
“Hả, hoá ra trên mặt quạt còn ghi cả nguyên nhân chết nữa.”
Tôi xoay đầu lại khi nhận ra suy nghĩ của y, “Rốt cuộc cậu đã từng định hồn chưa?”. Sao chẳng biết gì hết vậy?
Y tỏ vẻ vô tội: “Khi đến đây chẳng có ai đưa đi cùng, ai cũng bảo ta rồi sau này sẽ hiểu, vả lại trên mặt quạt của ta hai ngày nay đều trống không, nên chưa từng đích thân định hồn”.
“Dù không có người đi cùng, cũng phải có một khoá huấn luyện chứ, sao không chăm chỉ nghe.”
“Gần đây Quỷ sai rất thiếu, cho nên ta không được học qua lớp nào cả.”
Dạo này địa phủ thực sự loạn rồi sao? Tôi lắc đầu.
Y đột nhiên kéo tôi, hình như thấy động tĩnh gì đó, “Lần này thú vị rồi”.
Tôi thuận thế xoay người dõi mắt theo hướng tay y chỉ, hai gian sương phòng, gian nào cũng có một chủ tớ đang cho thuốc vào ly rượu. Chúng tôi vốn chẳng muốn nhìn trộm, đây là… Đám đàn bà này thực không có kinh nghiệm gì cả, dù sao cũng phải biết nên đóng cửa sổ chứ.
“Cô nói xem, vị lão gia kia, uống rượu độc của người thiếp thứ hai hay của người thiếp thứ ba?” A Bát hỏi tôi.
“Sao cậu biết chính thất phu nhân không hạ độc?”
Y lắc đầu, “Chính thất phu nhân thì không thể bị bức đến mức phải làm vậy”.
Hai cặp chủ tớ kia bưng rượu tới hoa viên, sau khi yêu yêu kính kính với nhau một hồi thì cùng chúc rượu cho đối phương.
“Án hung sát thời cổ thật quá đơn giản.” Lại diễn ra giữa ban ngày ban mặt thế này.
“Nhìn thấy giếng nước bên cạnh không?” Y nói, “Giờ Ngọ, đám gia quyến đều ngủ trưa, hạ nhân sẽ không được phép tiến vào khu vực này. Sau khi chết, nạn nhân sẽ bị ném xuống giếng để rửa sạch dấu vết”.
Xem xét kỹ lại thì nước trong giếng kia vốn đã vô cùng hôi hám khó chịu, “Tại sao cậu hiểu rõ như vậy?”.
Y mỉm cười gian xảo, “Phụ thân ta trước đây từng có vô số thê thiếp, nương thân ta chẳng bao giờ uống nước trong giếng cả”.
Vào thời khắc quyết định, đột nhiên lão gia xuất hiện, hai bên đều luống cuống chân tay, bưng rượu của mình định rút lui. Nhưng vị lão gia này lại là người thích rượu, chẳng cần biết chuyện gì đã uống hết cả hai…
Hai chúng tôi đều thấy rõ, hoá ra người ta chết bất đắc kỳ tử là như thế này.
Tôi bật cười, “Hoá ra cả hai đều có phần”. Chuyện này thực quá mới mẻ.
“Chẳng phải cô tới định hồn sao?” Y đẩy đẩy tôi, “Mau đi thị phạm cho ta xem, muộn rồi, họ phải ném xác lão gia xuống giếng nữa, chẳng lẽ cô muốn đuổi theo ông ta xuống giếng sao?”.
Tôi cảm thấy những lời của y rất cổ quái, nhưng vẫn tiến đến điểm quạt lên thi thể rồi quay lại.
Sau khi kinh ngạc thảng thốt một hồi, chủ tớ hai vị tiểu thiếp bình tâm lại, rồi bắt đầu thương lượng, quả nhiên là quyết định ném lão gia xuống giếng.
“Đây gọi là chưa diệt cỏ tận gốc chưa ăn no ngủ kỹ được.”
Tôi quay đầu lại suy nghĩ giây lát, tự nhiên hiểu được nguyên do trong đó, chỉ là khoảnh khắc này, vẫn chưa thể hoàn toàn thông suốt được tất cả mà thôi. “A Bát, đầu của cậu sao mà suy tính nhanh đến vậy? Không phải cậu giả dạng lợn để ăn thịt hổ đấy chứ?”.
Y bật cười: “Không phải, tiểu sinh… tiểu sinh khi còn sống phải lang bạt mưu sinh, cũng từng đọc qua những loại tiểu thuyết truyền kỳ, trong đó có những tình tiết tương tự”.
Tôi nhận ra y có một thói quen, mỗi lần muốn tỏ vẻ đáng thương là lại tự xưng “tiểu sinh”, “tiểu sinh”, ý đồ chính là muốn tôi phải sởn da gà.
“Vả lại, cô nhẹ nhàng ấm áp như vậy, sao có thể là hổ được cơ chứ?”
Nói theo cách khác, chẳng phải bảo tôi không thể cùng đẳng cấp với hổ hay sao? Y tốt nhất đừng nên có ý đó. Thú thực, việc nói bóng gió, thách đố bộ não là điều trước nay tôi chưa từng làm, “Định hồn xong rồi, chúng ta đi thôi”.
“Đợi chút.” A Bát tiên phong chạy vào trong hoa viên, tiến thẳng đến gần bàn đá, trên bàn còn lưu một giọt rượu, y dùng ngón tay quệt quệt rồi đưa vào miệng, “Chỉ là thuốc phá thai thông thường thôi”.
“Cậu cũng hiểu dược lý hả?”
“Không phải vì mưu sinh sao, đương nhiên mỗi thứ đều phải học qua một chút.” Y đau khổ quét mắt nhìn tôi, “Cô được ở trong hoàn cảnh hạnh phúc quá lâu rồi”.
So với cổ nhân, về cơ bản cuộc sống của tôi cũng gọi là đầy đủ hơn. “Thuốc phá thai sao có thể làm chết người được.”
“Không rõ còn có sử dụng thuốc gì khác không, nếu trong thời gian ngắn mà dẫn đến tử vong, dược tính nhất định phải rất mạnh và xung khắc.”
Tôi nghĩ đến một nam nhân khác rất có hứng thú nghiên cứu y thuật, không rõ y có biết người này không?
“Thất Thất, nói về dược lý, cô biết vị danh y tiếng tăm lừng lẫy đã từng sống trong không gian này không?” A Bát tỏ vẻ thần bí, “Khi ta dạo chơi ở nơi này, thường thấy tên của người đó dán trên cửa khắp các nhà, cứ như môn thần hộ vê vậy”.
Môn thần? Chưa thấy danh y làm môn thần.
“Danh y nào?” Lý Thời Trân[2] sao?
[2] Lý Thời Trân (1518-1593), tự là Đông Bích, lúc già có hiệu là Tần Hồ sơn nhân, là một danh y và nhà dược học nổi tiếng của Trung Quốc thời Minh.
“Người đó họ Tô, tên Dục, đến đâu cũng thấy dán đơn thuốc của ông ta, mà còn là từ cả trăm năm trước, vừa rách vừa nát.”
“Cạch!”, chiếc quạt của tôi rơi xuống đất, “Cậu vừa nói ai?”.
“Tô Dục.” A Bát như cười như không hỏi, “Vừa rồi cô nghe không rõ sao?”.
Không phải, tôi nghe rất rõ.