Quy Tắc Báo Thù Của Người Vợ Bị Ruồng Bỏ

Chương 21

Chàng trai ấy viễn chinh biên cương, nói rằng khi đánh lui địch ngoại xâm, nhất định sẽ trở về cưới Khánh Chân.  

 

Khánh Chân nén tình riêng, nguyện đi hòa thân sang Trần quốc, viết thư báo tin cho vị hôn phu, nhưng thư chưa đến tay người kia thì đã bị Huệ Ninh chặn lại.  

 

Huệ Ninh xông vào ngự thư phòng, vạch trần một lựa chọn mà ai cũng ngầm hiểu nhưng chưa nói ra.  

 

Chính là nàng – Huệ Ninh trưởng công chúa.  

 

Tranh luận suốt mấy ngày, Thái hậu vẫn không chịu gật đầu.  

 

Huệ Ninh nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng nghĩ đến ta. Đúng lúc Triệu Phi Bạch ầm ĩ đòi gặp nàng, nàng nhân cơ hội đến gặp ta.  

 

Thấy nàng đã quyết, ta thuận theo ý nàng, hiến kế cho nàng một chiêu.  

 

Chẳng bao lâu sau, tại thi hội, Thái tử Trần quốc vừa gặp Huệ Ninh trưởng công chúa đã đem lòng si mê, nghe người ta nói về thân phận của nàng, bèn dõng dạc cầu hôn ngay trong cung yến.  

 

Thực ra làm gì có chuyện vừa gặp đã yêu? Chỉ là thấy sắc động lòng, lại cân nhắc lợi ích mà thôi.  

 

Hắn thổ lộ chân tình tha thiết, xem như cũng có dáng dấp của một nhân tài, cuối cùng Hoàng đế đã đồng ý.  

 

Trưởng công chúa sửa soạn xuất giá, ta được thả ra khỏi ngục.  

 

Một lần nữa thấy ánh sáng mặt trời, tựa như cách cả một đời.  

 

Diêu Thượng Cung lại cảm thán: "Đúng là ta đã đánh giá thấp ngươi."  

 

Bà đối xử với Huệ Ninh như con ruột, chủ động xin đi theo để hộ giá hòa thân.  

 

Ta nói: "Duyên phận của ta và công chúa, thành hay bại chưa từng nằm ở ta, mà nằm ở công chúa."  

 

Lục Hằng bảo ta, Thái hậu vốn không thực sự muốn g.i.ế.c ta.  

 

Bà cảm thấy ta quá thấu hiểu tâm tư của Huệ Ninh, sợ rằng ta sẽ trở nên kiêu ngạo phóng túng, bèn không đoái hoài đến lời thỉnh cầu của Huệ Ninh, cứ khăng khăng nhốt ta thêm một thời gian, mài bớt nhuệ khí. Dù sao mục đích đã đạt được, nhất thời cũng không cần dùng đến ta.  

 

Nhưng bà không ngờ rằng, Huệ Ninh lại lấy được cao chiêu từ ta, phản đòn lại bà một ván.  

 

Thái hậu nổi giận, bảo thà g.i.ế.c ta đi còn hơn, nhưng lại bị Huệ Ninh cãi đến mức á khẩu.  

 

Thực ra Thái hậu cũng hiểu, đây là lựa chọn tốt nhất dành cho Huệ Ninh.  

 

Nàng còn nhỏ hơn Khánh Chân hai tuổi, Hoàng đế và Thái hậu không thể bảo hộ nàng cả đời.  

 

Ngày sau, dù Nhị hoàng tử kế vị, dù hắn có thân cận với cô ruột, cũng sẽ không đặt cô lên trên muội muội ruột thịt của mình.  

 

Lần này sang Trần quốc, có hoàng thất Chu quốc chống lưng, Huệ Ninh lại có thể thoải mái dốc sức tranh đấu.  

 

Hoàng hậu chấp chính, Thái hậu nhiếp chính. Hai nước giao hảo, trăm năm yên bình.  

 

Tương lai tốt đẹp ngay trước mắt.  

 

Lục Hằng nói: "Ngươi vốn là công thần, nếu không muốn sang Trần quốc, bây giờ ta tấu lên Hoàng thượng vẫn còn kịp."  

 

Ta lắc đầu: "Đa tạ vương gia, phụ tá công chúa chính là điều ta mong muốn."  

 

Lục Hằng còn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn thôi.  

 

Ngày khởi hành, Thái hậu ôm chặt Huệ Ninh, khóc lóc mất cả phong thái. Trong đám đông, ta thoáng thấy Liên Nhi.  

 

Liên Nhi được phong làm huyện chủ, được Lục Hằng nhận làm nghĩa nữ, được Thái hậu đón vào cung dưỡng dục.  

 

Con bé lớn hơn trước nhiều rồi, ngang hông đeo một bên là ngọc hoàn Thái hậu ban thưởng, bên còn lại là túi hương cũ do ta làm.  

 

Nghe nói Thái hậu thường xuyên nói xấu ta, nhưng con bé lần nào cũng phản bác, vậy mà chưa từng chọc giận bà.  

 

Ta nở nụ cười rạng rỡ với nó.  

 

Tống Liên, ta đã tận lực vì con, tranh đoạt tất cả những gì một người mẹ có thể tranh đoạt.  

 

Từ nay về sau, ta phải tranh đoạt vì chính mình – Tống Lan. 

 

24

 

Mười hai năm sau, ta trở về cố quốc.  

 

Huệ Ninh hồi hương thăm viếng, cùng Thái hậu ôm nhau khóc ròng, Hoàng đế, Hoàng hậu, Khánh Chân và những người khác cũng rơi lệ.  

 

Ta ngồi ngoài điện, gặp Lục Hằng vội vã đến.  

 

Nghe thấy tiếng khóc bên trong, hắn khựng lại, hỏi ta: "Các ngươi thế nào rồi?"  

 

Ta kể cho hắn nghe từng chuyện đã xảy ra trong mười hai năm qua.  

 

Năm thứ hai sau khi Huệ Ninh gả sang, vào mùa xuân, nàng được sắc phong Hoàng hậu, Trần quốc đổi niên hiệu thành Khai Hồng.  

 

Khai Hồng năm thứ nhất, Trần vương cho phép Hoàng hậu dự thính triều chính, xây cung Phượng Loan, sáng tạo phong cách trang điểm tiên tử, khiến vô số mệnh phụ phu nhân kinh đô Trần quốc học theo.  

 

Khai Hồng năm thứ hai, Trần vương say rượu than phiền Hoàng hậu mãi chưa có thai, khiến nàng rơi nước mắt. Sau khi tỉnh rượu, hắn ôm roi đến trước cung Phượng Loan quỳ gối tạ tội.  

 

Khai Hồng năm thứ ba, Trần vương muốn nhận con thừa tự từ hoàng thân. Hoàng hậu liền tuyển chọn mỹ nữ vào cung, Trần vương khen nàng hiền huệ.  

 

Khai Hồng năm thứ tư, hai phi tần có thai, Trần vương say rượu vô tình sủng hạnh cung nữ của Hoàng hậu, Hoàng hậu đích thân phong nàng ta làm tần phi.  

Bình Luận (0)
Comment