Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 114

Tô Thanh Ngư cần xác minh suy đoán của mình: “Tối nay có bao nhiêu thứ bước ra từ trong rừng?”
Người phụ nữ trẻ trả lời thành thật: “Một.”
Tô Thanh Ngư suy đoán, nhiều dân trên đỉnh núi có thể là dê núi hóa thành.
Họ giấu con non trong rừng hòe ở cổng làng, đợi chúng lớn lên hóa thành người, tự về đỉnh núi.
Lúc trước bà Trương dẫn họ lên núi từng nhắc, sau khi đêm xuống, nếu không có người dẫn đường đừng tùy tiện lên xuống núi.
Lý do là vì trong quá trình từ dê thành người, con non cực kỳ hung bạo.
Khi rời rừng chúng sẽ lập tức lên núi. Nếu người thử thách chạm trán, kết cục rất có thể là bị xé nát.
Con dê non hung dữ gặp hôm nay rất có thể là “dân làng” lên núi đêm nay, do trạng thái không ổn định nên mới tấn công.
So với con đơn độc đó, những con dê non khác trong rừng hòe không chủ động tấn công.
Chúng không tấn công vì vẫn chưa đủ tuổi để được hóa người.
Điều mười sáu quy tắc【Làng Công Dương】.
【Trong rừng có nhiều động vật nhỏ, đừng làm hại con non, nếu không cha mẹ chúng sẽ nổi giận.】
“Cha mẹ” ở đây chính là dân làng trên đỉnh núi.
Nửa sau điều mười bốn quy tắc【Làng Công Dương】.
【Đừng ăn thức ăn màu xanh, đừng ăn sản phẩm từ sữa, chị khác với dân làng, chị chỉ là khách, hãy nhớ đường về nhà.】
Từ được dùng là “dân làng”.
Không chỉ đỉnh núi có “dân làng”, cổng làng cũng có.
Tô Thanh Ngư khác với dân làng, cô là người, dân làng là thứ khác.
Nghĩ đến đây, Tô Thanh Ngư liếc người phụ nữ trẻ đầy ẩn ý.
Người phụ nữ có ngũ quan bình thường, mũi tròn dẹt, mặt lốm đốm tàn nhang nhưng ánh mắt dịu dàng, đặc biệt đôi mắt ươn ướt.
Trông bình thường, ăn uống cũng bình thường.
Là thứ gì đây?
Một đêm bình an, bát nước đầu giường không xê dịch, nước không vơi.
Sáng ra, người phụ nữ trẻ đã dậy sớm, cô ta dắt chó đen nhà mình ra ngoài, tiện hỏi Tô Thanh Ngư: “Có cần tôi dắt chó giúp cô không?”
Tô Thanh Ngư hoạt động cổ tay, nhẹ nhàng từ chối: “Không cần phiền, hôm nay tôi dắt chó đi ra ngoài.”
Người phụ nữ gật đầu.
Tô Thanh Ngư ngạc nhiên hỏi: “Cô dắt chó ra ngoài không buộc dây sao?”
Người phụ nữ lại khó chịu đáp: “Dây thắt cổ khó chịu lắm.”
Nói xong cô ta rời đi.
Tô Thanh Ngư để ý bát xương lớn trên bàn đã biến mất.
Nhà dân không có tủ lạnh.
Một bát xương lớn thế, một người phụ nữ có thể ăn hết sao?
Tô Thanh Ngư day thái dương rồi bước ra khỏi nhà.
Hôm nay gánh hát vẫn náo nhiệt, đánh trống gõ chiêng, thu hút nhiều dân làng dừng xem.
Nhưng dân làng không mua vé vào, họ chỉ vây ngoài cửa nghe hát.
Hoàng Tiên Nhi cầm vé len qua đám đông, mặt cười rạng rỡ, vẫy tay với Tô Thanh Ngư: “Chị ơi, nhìn ở đây!”
Tô Thanh Ngư dắt chó đến, ai ngờ Hoàng Tiên Nhi hoảng sợ lùi lại, gã hét lên: “Cô… sao lại dắt thứ này tới?!”
“Dắt đi dạo, anh sợ chó à?”
Hoàng Tiên Nhi sợ đến mặt mày méo mó, lớp phấn dày trên mặt rơi lả tả, vung tay hoảng loạn: “Nhanh! Cô mau dắt thứ xui xẻo này đi!”
Chồn vàng sợ chó.
Tô Thanh Ngư cười, đưa dây dắt chó cho Vô Tâm.
Chồn vàng nhỏ mọn, thù dai, quy tắc nhắc phải cho chim ăn chồn vàng, Tô Thanh Ngư không định chọc giận gã.
Chó được dắt đi, Hoàng Tiên Nhi mới bình tĩnh, gã vỗ ngực, sợ hãi nói: “Chị gái tốt, sao chị lại nuôi chó, còn không bằng nuôi hai con dê.”
Tô Thanh Ngư cười: “Ai nuôi dê làm thú cưng chứ?”
“Dê con béo mũm, thịt mềm…”
Hoàng Tiên Nhi chảy cả nước miếng, nhưng từ hậu trường vang lên tiếng quát, không rõ nói gì, chỉ biết giọng hung dữ, thô bạo cắt ngang lời gã.
Mắt gã đảo lia lịa, mặt thoáng hiện vẻ oán độc rồi miễn cưỡng đổi chủ đề, nói nhanh như hoàn thành nhiệm vụ: “Chị Mộc Cẩn bảo tôi đưa thêm vài vé xem kịch cho chị, chị cầm lấy. Chỉ cần có chị Mộc Cẩn, sau này chị đến xem kịch miễn phí. Chị ấy còn nói, hôm qua chị chạy nhanh quá, chị ấy chưa kịp nói chuyện nhiều. Hay tối nay chị ở lại hậu trường đi, ngủ với chị Mộc Cẩn, hai người mặt đối mặt thân thiết, còn có thể trò chuyện về hồi nhỏ.”
Tô Thanh Ngư lắc đầu: “Ôi, tiếc thật, hôm nay tôi phải lên núi, thực sự không có thời gian. Phiền anh nhắn với chị Mộc Cẩn, tôi cảm ơn ý tốt của cô ấy, sau này có cơ hội chúng tôi sẽ từ từ ngồi nói chuyện.”
Ai thèm mặt đối mặt với cô ta!
Hoàng Tiên Nhi bĩu môi: “Đám cưới cũng hủy rồi, chị lên núi làm gì? Chị Mộc Cẩn cô không tốt với chị sao?”
Nói xong, Hoàng Tiên Nhi há to miệng, thọc tay vào họng, hai ngón tay ngoáy bên trong rồi lôi ra một tờ giấy đỏ.
Mắt Tô Thanh Ngư sáng lên.
Là quy tắc!
Hoàng Tiên Nhi khinh bỉ ném tờ giấy xuống đất, lẩm bẩm: “Hôm qua ăn con dê chia ra chẳng được mấy miếng, hôm nay có cơ hội sẽ vào rừng săn thêm vài con.”
Đợi Hoàng Tiên Nhi đi, Tô Thanh Ngư cúi xuống nhặt tờ giấy.
Giấy dính đầy nước bọt và chất nhầy.
Tô Thanh Ngư dùng áo lụa từ thẻ cống phẩm làm khăn, cách lớp vải mở tờ giấy.
【Cấp C: Thuyết phục bầu gánh, gia nhập gánh hát, hoàn thành lưu diễn cùng gánh, rời làng Công Dương.】
Rõ ràng đây là cách rời phó bản bằng việc gia nhập phó bản mới.
Giờ chỉ còn thiếu quy tắc thông quan cấp A chưa tìm được.
Khi Tô Thanh Ngư dắt chó lên núi, đúng lúc gặp Thẩm Tư Niên đi xuống.
Anh ta nhìn thấy con chó của Tô Thanh Ngư rồi nghe hệ thống nhắc nhở, bước tới chặn đường cô: “Cô Tô, cô đợi chút.”
“Có việc gì sao?”
Nếu không có gì, tốt nhất nhường đường.
Trong phó bản, càng ở lâu càng nguy hiểm, Tô Thanh Ngư cần tranh thủ tìm manh mối và xác định cách thông quan.
Thẩm Tư Niên thẳng thắn nói: “Con chó này chúng ta cùng tìm được, hôm nay tôi mượn dùng một ngày được không? Thế này đi, mỗi người chúng ta một ngày, luân phiên dùng, cũng coi như công bằng.”
“Dưới làng nhiều nhà nuôi chó…”
Thẩm Tư Niên nghiêm túc ngắt lời Tô Thanh Ngư: “Dù trong phó bản nhưng tôi tuyệt đối không làm chuyện trộm gà bắt chó.”
“Tôi nói là mượn, không phải trộm.”
Thấy Phật là do tâm Phật.
Tô Thanh Ngư vẫn chưa nói xong, Thẩm Tư Niên đã bảo là trộm, chứng tỏ anh ta vốn có ý nghĩ đó.
Thẩm Tư Niên nhếch mép, cũng không tranh cãi.
Hai người chia tay không vui vẻ, Tô Thanh Ngư lên núi, đến ngã rẽ cô thấy hai con đường khác nhau.
Không phải chỉ có một đường lên núi sao?
Ngã rẽ này xuất hiện từ khi nào?

Bình Luận (0)
Comment