Quy Tắc Kỳ Lạ: Chào Mừng Đến Ngôi Nhà Ngọt Ngào

Chương 120

Mái tóc đen của Tô Thanh Ngư tung bay trong gió, động tác nhanh nhẹn như mũi tên rời cung.
Đôi chân khẽ chạm đất, hầu như không dừng lại, thoáng chốc đã bật lên.
Chỉ khi chạy đủ nhanh mới vượt qua tốc độ của tử thần.
Tiếng chuông từ các buồng điện thoại đỏ hai bên đường chói tai, sắc nhọn.
Dù chạy xa thế nào, giọng đếm ngược vẫn rõ mồn một bên tai.
“…3, 2, 1. Em tới đây… khặc khặc khặc…”
Hơi gió lạnh lẽo thổi từ phía sau.
Tô Thanh Ngư không ngoảnh lại.
Bước chân không dừng.
Cô liếc nhìn Vô Tâm đang chạy ngang mình. Dường như anh chẳng tốn sức, dễ dàng giữ tốc độ này.
“Cơ hội thể hiện của anh đến rồi.”
Tô Thanh Ngư ra hiệu cho Vô Tâm chặn phía sau.
Vô Tâm nhập vai “bạn trai” rất trách nhiệm.
“Dĩ nhiên, bạn gái yêu quý của tôi.”


Để lại câu nói, Vô Tâm dừng bước, khói bụi tung bay. Anh đứng giữa đường, rút kiếm đen.
Trong sương mù, anh như ác quỷ đòi mạng.
Tô Thanh Ngư chạy thoát ra ngoài, vì sương ngày càng lúc càng dày, gần như không thấy năm ngón tay khiến bước chạy của cô chậm dần.
Lúc này, vang lên tiếng chó sủa từ cuối màn sương.
Cuộc truy đuổi phía sau dường như ngừng nhưng Vô Tâm cũng không theo kịp.
Tô Thanh Ngư lắng tai nghe, cẩn thận xác định hướng tiếng chó sủa.
Rồi cô chạy về phía đó.
Cuối cùng thoát khỏi màn sương.
Quay đầu lại, ngã rẽ đã biến mất.
Con chó đen già ngồi dưới đất, vẫy đuôi với Tô Thanh Ngư.
Tô Thanh Ngư xoa đầu nó: “Mày vẫn chưa đi à.”
Chó đen vui vẻ vòng quanh cô ba lần, đuôi vẫy như cánh quạt.
“Vừa rồi cảm ơn mày.”
Tô Thanh Ngư nghĩ mình phải thưởng cho con chó đen này vài cái xương to.
“Gâu gâu!”
Con chó này hiểu tiếng người.
Bây giờ còn chút thời gian trước khi trời tối, Tô Thanh Ngư đứng ở ngã rẽ chờ Vô Tâm trở về.
Vô Tâm bước ra từ sương mù, lưỡi kiếm đen dính máu đặc, âm khí trên người nặng hơn, khóe miệng còn vương chút máu thịt chưa lau.
Trên người anh tỏa mùi máu tanh nồng như đinh hương.
Tô Thanh Ngư lập tức thực hiện vai “bạn gái”, ca ngợi sự dũng cảm của anh, bày tỏ lòng biết ơn vì được cứu.
Vì trời đã tối, Tô Thanh Ngư và Vô Tâm đành về căn nhà dưới núi, ở thêm một đêm.
Sắc mặt người phụ nữ trẻ rất kém, chặn cửa không cho Tô Thanh Ngư vào: “Chuyện con chó đen, cô nghĩ thế nào rồi?”
Trước đó cô ta cho Tô Thanh Ngư một ngày để cân nhắc.
Giờ thời hạn đã đến.
Con chó đen rụt đầu, cụp đuôi, rõ ràng không muốn.
Tô Thanh Ngư cũng không nỡ ép chó đen, cô dịu giọng thương lượng: “Tôi có thể trả giá cao hơn để ở lại.”
Người phụ nữ kiên quyết, không nhượng bộ: “Không được, tôi chỉ muốn con chó của cô. Chỉ cần con chó cái mang thai thành công, tôi đảm bảo sẽ trả lại.”
Mặt trời đã lặn.
Bầu trời chỉ có vầng trăng cô độc, không sao.
“Trước đây cô nói phí ở trọ là một trăm đồng âm phủ mỗi người. Giờ tôi tình nguyện trả gấp ba, chỉ cần cô cho chúng tôi tiếp tục ở lại.”
Người phụ nữ trừng mắt: “Không phải chuyện tiền.”
“Năm lần.”
Tô Thanh Ngư bình tĩnh giơ tay.
“Chó đen rất quan trọng với làng.”
“Mười lần.”
Tô Thanh Ngư tăng giá.
“…”
Người phụ nữ im lặng, cô ta cúi đầu rồi kéo Tô Thanh Ngư vào trong, che miệng bằng tay, thì thầm bên tai: “Tôi đồng ý nhưng điều kiện là cô không được nói với dân làng khác. Cứ nói rằng dù tôi yêu cầu thế nào cô cũng không chịu đồng ý, còn bảo bạn trai tôi đe dọa cô, tôi bất đắc dĩ mới để cô vào.”


“Dễ thôi, dễ thôi.”
Tô Thanh Ngư liên tục gật đầu rồi lén nhét hai nghìn đồng âm phủ.
Người phụ nữ trẻ không giấu nổi sự phấn khích trong mắt.
Cô ta nhăn mũi ngửi tiền âm phủ rồi nhét vào túi, lập tức đổi sắc mặt, vừa khóc lóc vừa chửi bới Tô Thanh Ngư: “Hu hu hu… Cô dám đe dọa tôi! Nếu tôi không cho cô vào, cô sẽ bắt tôi uống thứ súp xanh kinh tởm đó!”
Đèn trong nhà hàng xóm đều sáng.
Qua cửa sổ còn thấy bóng người thấp thoáng.
“Đúng thế, nếu không cho tôi vào ở, tôi sẽ ép cô uống súp xanh kinh tởm đó, còn dán thứ này lên cửa nhà cô.”
Tô Thanh Ngư lấy từ ba lô lá bùa vàng Bạch Hỏa đưa.
Người phụ nữ trẻ liếc nhìn lá bùa, che miệng, thật sự nôn mửa.
Cô ta nôn ra một đống bọt trắng nhớt.
Tô Thanh Ngư vội thu lá bùa lại.
Một vài nhà hàng xóm vội vàng tắt đèn.
Tô Thanh Ngư và Vô Tâm cũng được ở lại nhà người phụ nữ trẻ.
Qua một đêm.
Tô Thanh Ngư theo vị trí đánh dấu trên bản đồ kho báu, bắt đầu tìm kiếm.
Trong rừng cây, cô đào được một cánh tay.
Dưới sân khấu gánh hát, cô tìm thấy bàn tay.
Trong lò lửa của nhà ăn tập thể, cô tìm được hai lá phổi đen kịt.
Trong căn nhà đất mượn ở đêm đầu tiên, Tô Thanh Ngư tìm thấy tóc đen dính da đầu trong vại rượu và dưới gầm giường, một thi thể được bọc trong nhựa, cụt tứ chi, nội tạng bị moi sạch.

Lý Na Na như bồ công anh, thi thể bị phân tán khắp ngôi làng.
Tổng cộng một trăm lẻ bảy mảnh.
Ghép đông ghép tây, miễn cưỡng tạo nên một cô dâu hoàn chỉnh.
Nhìn đống thịt máu lộn xộn, Tô Thanh Ngư mượn kim chỉ từ bà Trương trong làng rồi khâu cô dâu lại hoàn chỉnh.
Tô Thanh Ngư chống nạnh, hơi lúng túng: “Đã thối rữa thế này, làm sao mặc được áo cưới đỏ để hoàn thành hôn lễ chứ?”
Theo quy tắc, cách thông quan cấp S yêu cầu cô dâu phải hoàn thành hôn lễ.


Chẳng lẽ Tô Thanh Ngư phải đứng sau lưng đỡ cô dâu, giúp cô ấy hoàn thành hôn lễ ư?
Không đúng.
Cô luôn cảm thấy thiếu gì đó.
Trên bản đồ kho báu còn một địa điểm ở từ đường nhà họ Lý. Khi Tô Thanh Ngư đến, cô thấy vài dân làng đang tuần tra, không cho người ngoài lại gần.
Vì thế cô đành quay về trước.
Từ đường nhà họ Lý chưa được thăm dò.
Qua việc tìm kiếm các địa điểm được khoanh đỏ khác, Tô Thanh Ngư dường như đã tìm được “toàn bộ” Lý Na Na.
Nhìn thi thể cô dâu, tứ chi và đầu đã được ghép lại, nội tạng cũng đã phục hồi. Cô dâu trợn tròn mắt nhìn lên trần như chết không nhắm mắt.
Có Vô Tâm ở đây, chung phòng với thi thể cũng chẳng phải vấn đề lớn.
Để bày tỏ sự tôn trọng, Tô Thanh Ngư dùng thẻ cống phẩm lấy ra một chiếc giường mới, đặt thi thể cô dâu lên đó.
Tối hôm ấy, khi đi ngủ Tô Thanh Ngư đặt một bát nước ở đầu giường.
Nửa đêm cô nghe thấy tiếng nước nhỏ giọt quen thuộc.
“Tí tách, tí tách—”
Nhắm mắt, giả vờ đã ngủ.
Hơi lạnh luồn vào chăn, một ngón tay băng giá lướt qua cổ tay Tô Thanh Ngư rồi chậm rãi viết vài chữ lên lòng bàn tay cô.
“Còn thiếu một thứ.”

Bình Luận (0)
Comment