Quy Tắc Ngầm

Chương 94





Từ mộ viên trở về, Tiêu Mạc Ngôn vẫn không khá hơn, tắm xong, cô khoác chăn bông, lên sân thượng, đứng nhìn ra cửa sổ, không muốn nói chuyện với bất cứ ai.


Tựa vào sát tường, Hạ Linh Doanh khoanh tay nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhìn bóng dáng đơn bạc của cô, trong lòng đau âm ỉ.


Lúc Hạ Linh Doanh biết được tin tức từ bà Từ, nàng vội vàng chạy đến Hạ gia, khi nhìn thấy mẹ mình mặt đầy máu, nàng bị dọa đến cả người ngây ngốc, cuống quít ôm lấy bà, run rẩy gọi cho Lam Thần, nhanh chóng đưa bà đến bệnh viện. Đứng ngoài cửa phòng cấp cứu, Hạ Linh Doanh nghe A Sâm kể đầu đuôi mọi chuyện, ngoại trừ rơi lệ, nàng không biết phải nói gì hơn.


Có thể trách ai đây?


Hai nhà dây dưa hơn hai mươi năm, nghiệt duyên như vậy, ai cũng không thể ngờ.


Vết dao trên mặt Khâu Mục Doanh cũng không sâu, bác sĩ nói sau này có thể chỉnh dung, ngay lúc Hạ Linh Doanh nói cho bà biết, bà lại lắc đầu, vẻ mặt hờ hững nhìn nàng.


"Cứ giữ lại đi, giữ lại để nhắc nhở bản thân, Hạ Hạ, con đừng lo cho mẹ, mau đi tìm Tiêu Mạc Ngôn, đứa trẻ đó, không dễ dàng..."


Kìm lại nước mắt, Hạ Linh Doanh lắc đầu, cầm tay mẹ. Trải qua sự việc hôm nay, trơ mắt nhìn chính chồng mình dùng dao rạch da mặt mình, Khâu Mục Doanh không còn thấy đau, là tâm đã chết sao? Chậm rãi đẩy Hạ Linh Doanh, bà nói nhỏ:


"Mẹ và Tống Nham đã bàn bạc, sau khi sắp xếp xong, sẽ về lại viện dưỡng lão, con không cần lo cho mẹ."


Nhìn mẹ mình quyết tuyệt như vậy, Hạ Linh Doanh còn có thể nói gì nữa. Nàng đứng lên, nhẹ nhàng đi ra ngoài, chỉ nhớ trước khi đi mẹ nàng nói một câu.


"Hạ Hạ, quý trọng người trước mắt, Tiêu Mạc Ngôn thật sự rất yêu con."


Trong nháy mắt, nước mắt Hạ Linh Doanh rơi như mưa, vì những lời này, nàng cố gắng bao lâu, thương tâm bao lâu. Nhưng khi nhận được lời chúc phúc của mẹ nàng, thì mọi chuyện đều là cảnh còn người mất.


Trong hành lang bệnh viện, nàng nhìn thấy Hạ Nhiên, ánh mắt trốn tránh kia, biểu cảm khiếp nhược, người hơn hai mươi năm qua luôn cứng rắn trong lòng Hạ Linh Doanh đã hoàn toàn sụp đổ.


Nhẹ nhàng bước lên, không để ý sự trốn tránh của ông, Hạ Linh Doanh ôm lấy Hạ Nhiên.


'"Ba, bất luận ba đã làm gì, địa vị của ba trong lòng con vẫn không thay đổi, được rồi, con muốn ba sống thật tốt..."


"Hạ Hạ, ba..."


Không đợi Hạ Nhiên nói xong, Hạ Linh Doanh đẩy ông ra, nhìn ông một lúc rồi xoay người rời đi.


Đối với Hạ gia, nàng trả giá rất nhiều, làm một đứa con gái, nàng đã hoàn thành hết chức trách. Nhưng mà, đối với tình cảm của Tiêu Mạc Ngôn, nàng phải như thế nào đây?


Một đường thấp thỏm đến mộ viên, khi nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn nằm trên cỏ nhắm mắt lại, yên lặng rơi lệ. Hạ Linh Doanh tim đau thắt, cố nén nước mắt, bước đến ôm lấy cô.


================


Không có giận dữ, Tiêu Mạc Ngôn dùng giọng điệu bình tĩnh kể ra nỗi thống khổ.


"Rất mệt, Hạ Hạ, tôi rất mệt, làm sao đây?"


Nỗi bi thương lướt qua gương mặt tái nhợt, Hạ Linh Doanh ôm chặt lấy cô, cúi đầu hôn lên má cô, hôn lên tóc cô, nước mắt hòa cùng nhau, nàng nghe được âm thanh vụn vỡ trong lòng.


Tiêu, vì sao? Vì sao ông trời lại đối xử với chúng ta như thế? Chúng ta chỉ là yêu nhau, chỉ là yêu nhau mà thôi...


Lắc đầu, hít sâu một hơi, Hạ Linh Doanh nhẹ nhàng vòng tay ôm Tiêu Mạc Ngôn thật chặt, da thịt tiếp xúc, thân thể lạnh ngắt cùng với mùi hương bạc hà xâm nhập thân thể Hạ Linh Doanh.


Siết chặt cánh tay, Hạ Linh Doanh cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên trán Tiêu Mạc Ngôn.


"Tiêu, tất cả đã qua rồi, đừng như vậy, chị đừng như vậy có được không..."


Vốn là muốn an ủi người khác, nhưng nước mắt nàng lại từng giọt rơi xuống trên má Tiêu Mạc Ngôn, trượt xuống môi cô, hương vị chua xót lan ra. Tiêu Mạc Ngôn cuối cùng cũng đã có phản ứng, vươn tay, chậm rãi xoa hai má Hạ Linh Doanh, nhìn nàng đầy âu yếm.


"Hạ Hạ, đừng khóc."


Bởi vì Tiêu Mạc Ngôn nói vậy, bi thương và nước mắt càng thêm mãnh liệt, Hạ Linh Doanh ôm chặt Tiêu Mạc Ngôn, thì thào nói:


"Tiêu, em xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi..."


Nhíu mày, Tiêu mạc Ngôn vươn tay, một lần lại một lần lau đi nước mắt của nàng.


"Đừng khóc, Hạ Hạ, đừng khóc..."


Lời Tiêu Mạc Ngôn nói mỗi chữ đều đâm vào lòng Hạ Linh Doanh, đau, thực sự rất đau. Nàng tình nguyện để Tiêu Mạc Ngôn mắng nàng, nhục nhã nàng cũng không muốn cô nghẹn lời như thế này, là nàng không đúng, nàng không nên ép Tiêu Mạc Ngôn phải lựa chọn, không nên rời đi lúc cô cần nhất, không nên...


Nhìn thấy nước mắt ngày càng nhiều, an ủi không có hiệu quả, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng thở dài, vươn hai tay ra ôm lấy cổ Hạ Linh Doanh, chồm lên hôn nàng.


Cảm xúc đôi môi quen thuộc, có chút hương vị chua xót, tựa như tình yêu của họ, đã trải qua vô số mưa gió, khúc mắc, vẫn gắn bó vói nhau như hai cánh môi, tương nhu dĩ mạt.


Cánh môi mềm mại, dùng lực nhẹ nhàng, dần dần không còn nhẹ nhàng, Tiêu Mạc Ngôn áp đảo Hạ Linh Doanh, hung hăng hôn nàng.


Không có, Hạ Hạ, ngoài em ra, tôi không có gì cả, đừng rời đi, đừng rời xa tôi...


Yên lặng chấp nhận nụ hôn phát tiết của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh lẳng lặng nhắm hai mắt, dần dần, trận bão qua đi, Tiêu Mạc Ngôn dần ôn nhu, hôn từng chút một, đầu lưỡi quấn quanh, mang theo vô số chua xót và nước mắt, hòa tan Hạ Linh Doanh.


Ôm chặt lại ôm chặt, Tiêu Mạc Ngôn không cho phép giữa hai người có khe hở, siết eo Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn kéo nàng ngồi lên đùi, mím môi, ánh mắt mê ly nhìn nàng.


"Hạ Linh Doanh, em phải nhớ kỹ, đời này kiếp này em thuộc về tôi, bất luận vì nguyên nhân gì cũng không được tách ra, không thể."


Hạ Linh Doanh gật đầu, bị Tiêu Mạc Ngôn hôn mềm cả người, vô lực tựa vào vai cô.


Hai tay trượt xuống bên hông Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn không cho phép nàng trốn tránh, bắt buộc nàng đối diện với cô.


"Hạ Linh Doanh, em là của tôi."


"Em là của chị."


"Vĩnh viễn, vĩnh viễn cúng không được rời xa tôi."


"Vĩnh viễn không rời đi..."


Dưới ánh nhìn mê người của Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh triệt để bị thuần phục, ghé vào bàn đá trên sân thượng, chầm chậm cởi thắt lưng, kéo vạt áo ra, dáng vẻ câu người cùng với ánh trăng trên cao tràn vào lòng Tiêu Mạc Ngôn, thổi bùng lên ngọn lửa.


Hôn lên cổ trắng noãn của nàng, Tiêu Mạc Ngôn di chuyển hai tay. Hạ Linh Doanh vô lực phản kháng, chỉ vươn người lên, ngươi nghênh ta hướng, hai cánh môi gắt gao gắn bó, yêu hận tình thù tại thời khắc này đều không quan trọng, chỉ cần giữ chặt, chỉ cần giữ chặt hoàn toàn.


Lúc ngón tay Tiêu Mạc Ngôn tiến vào người Hạ Linh Doanh, nàng than nhẹ một tiếng, hai tay ôm lấy lưng Tiêu Mạc Ngôn. Tiêu Mạc Ngôn si mê hôn lên thân thể như bạch ngọc, tay ngày càng làm càn, mãi đến khi thân thể mềm mại kia run lên, cô lại tiến vào như mưa rền gió dữ, mồ hôi giao hòa, Tiêu Mạc Ngôn ghé vào người nàng than nhẹ:


"Tử sinh khế khoát, dữ tử thành thuyết; chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão."


(Sống chết cùng nhau, cùng nhau trò chuyện; cùng nhau nắm tay, cùng nhau già đi.)


======================


Ngày hôm sau tỉnh lại, Tiêu Mạc Ngôn nắm tay Hạ Linh Doanh, chậm rãi bước xuống từ trên lầu, Bà Từ đã chuẩn bị xong điểm tâm chờ hai người.


Đặt hai chén cháo lên bàn, bà Từ cẩn thận đánh giá Tiêu Mạc Ngôn, nhìn đôi má tái nhợt của cô đã có chút hồng hào, nhìn đôi mày vẫn nhíu chặt đã chịu giãn ra, ánh mắt cũng trở nên thoải mái hơn, lúc này bà mới thở dài một hơi, yên tâm ngồi xuống.


Cầm một cái bánh mì, bôi lên một ít mứt quả, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bà từ, nói:


"Bà Từ, không cần lo cho tôi."


Bà Từ ăn một miếng cháo, thở dài.


Bà có thể không lo sao? Từ lúc Tiêu Mạc Ngôn sinh ra đến nay, bà có ngày nào không lo sao? Chuyện ngày hôm qua, thiếu chút nữa hù chết bà, nếu không phải A Sâm trước đó có nói rằng tiểu thư đã có sắp xếp, không chừng bà bị lên huyết áp mà nhập viện mất, còn có thể nhàn nhã làm bữa sáng sao?


Cắn một miếng bánh mì, Tiêu Mạc ngôn nhìn bà Từ, lắc đầu.


"Xem ra Nhược Lâm nói không sai."


"Cô ấy nói gì?"


Bà Từ ngẩng đầu, cảnh giác nhìn Tiêu Mạc Ngôn.


"Bắt đầu từ ngày mai, mỗi ngày lúc tám giờ tối, bà phải ở nhà đợi, đừng có chạy đi đùa giỡn bên ngoài nữa."


Bà Từ làm bộ mặt già nua đáng thương nhìn Tiêu Mạc Ngôn, nhưng người nào đó không để ý đến bà, dùng khăn ướt lau tay, xoa cổ rồi bắt đầu xem báo.


Bất đắc dĩ, bà Từ đành hướng ánh mắt xin giúp đỡ sang phía Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh thở dài.


"Bà Từ, Tiêu là vì muốn tốt cho bà, không muốn bà cô đơn, bà cứ thử hai ngày xem, nếu không hợp, bọn cháu cũng sẽ không miễn cưỡng."


"Tôi biết ngay cô và tiểu thư có ý tưởng đen tối mà, không phải người tốt!"


Ném miếng bánh mì trong tay lên bàn, Bà Từ giống như oán phụ bỏ đi vào phòng ngủ, Hạ Linh Doanh lo lắng nhìn bà.


Để tờ báo xuống, cầm tay Hạ Linh Doanh, Tiêu Mạc Ngôn nói:


"Em yên tâm, giả vờ thôi."


"..."


Cảm thán trước kỹ năng diễn xuất của bà Từ, Hạ Linh Doanh gục đầu cười ra tiếng. Tiêu Mạc Ngôn bên cạnh ôm eo nàng, yêu chiều hôn lên trán nàng, nói nhỏ:


"Chút nữa, theo tôi đến chỗ này."


"Được."


Không cần Tiêu Mạc Ngôn nói rõ, Hạ Linh Doanh cũng biết Tiêu Mạc Ngôn muốn mang nàng đi đâu, cầm lấy ly sữa uống mấy ngụm, lại vừa dỗ vừa lừa Tiêu Mạc Ngôn uống một nửa còn lại, hai người mới nắm tay đi ra khỏi cửa.


"Bà Từ, xuất hiện đi, chúng cháu đến mộ viên, đừng diễn nữa!"


Nghe được Tiêu Mạc Ngôn nói thế, bà Từ cắn răng, hét lớn:


"Cầm thú!"


"..."


=======================


Hai luồng hương hoa còn mang theo sương sớm mê người, Tiêu Mạc Ngôn nắm tay Hạ Linh Doanh quỳ trước mộ phần, nhìn ảnh chụp mẹ cô, nói nhỏ:


"Mẹ, đây là Hạ Hạ, là người yêu của con, con nên mang nàng đến giới thiệu sớm hơn."


Giọng nói có chút nghẹn ngào, Tiêu Mạc Ngôn dùng lực hít thờ, tay bị Hạ Linh Doanh nắm chặt. Nhận được sự an ủi của nàng, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng cười:


"Mẹ, lúc mẹ còn tại thế vẫn luôn không yên lòng về con, sợ con sẽ không hạnh phúc, hôm nay con mang hạnh phúc của mình đến cho mẹ xem, mẹ hãy yên lòng."


Giọng nói của Tiêu Mạc Ngôn mang theo chút làm nũng bay vào tai Hạ Linh Doanh, khiến nàng cảm thấy hơi chua xót.


Nàng không biết, Tiêu Mạc Ngôn mười mấy năm qua khổ sở, cô độc thế nào, có phải luôn quỳ trước mộ của mẹ thì thầm?


Hai tay nắm chặt, Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, âm thầm thề rằng sẽ không để cô phải cô đơn, nhất định phải khiến cô vui vẻ.


Nụ cười nở rộ trên mặt, sánh sáng ban sáng chiếu xuống lóa mắt, Tiêu Mạc Ngôn âu yếm nhìn Hạ Linh Doanh. Hạ Linh Doanh cùng mỉm cười nhìn cô, chăm chú nhìn một lát, Tiêu Mạc Ngôn đứng dậy, hai tay xoa cổ Hạ Linh Doanh.


Dường như có chuyện gì đó, Hạ Linh Doanh ngừng thở, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bộ dạng khẩn trương của nàng, cười nhẹ, trên tay động tác không ngừng. Tinh tế sờ soạn, tìm đến vòng cổ nhẹ nhàng cởi xuống.


Màu bạc bị nhuộm thêm ánh mặt trời, Hạ Linh Doanh chờ mong, Tiêu Mạc Ngôn cười, chậm rãi đeo một chiếc nhẫn lên ngón áp út Hạ Linh Doanh.


Mười ngón tương khấu, Tiêu Mạc Ngôn kéo Hạ Linh Doanh đứng dậy, hai tay nâng lên, dưới ánh mặt trời sáng rọi, thản nhiên cười.


TOÀN VĂN HOÀN.


Đôi lời của tác giả: Kết thúc, thật sự kết thúc, chưa từng nghĩ tới, Diệp tử quá thật không nỡ.


"Tiềm quy tắc" từ lúc bắt đầu đến giờ, tôi dùng vô số tâm huyết, cuối cùng cũng viết xong.


Cám ơn các bạn vẫn luôn theo dõi, cám ơn...


Không có gì nhiều để cám ơn, chỉ là muốn ôm mỗi độc giả vẫn theo dõi một cái, trong lúc bận rộn không up chương được, vẫn một mực yên lặng chờ Diệp tử.




(Phần tiếp theo tác giả nói về việc sẽ viết tiếp Lưu Manh Thỏ, Thanh Mai Trúc Mã, và mong mọi người vẫn ủng hộ, vì ko hiểu rõ lắm nên mình xin phép tóm lại thôi không dịch chi tiết.)


=================


Đôi lời của editor:


Vậy là cuối cùng cũng đã hoàn thành được bộ này, vẫn còn 3 chương ngoại truyện nữa là chính thức kết thúc.


Nhân đây mình cũng nhờ mọi người góp ý dùm mình như sau:


Một là mình sẽ edit tiếp Đệ Nhất Phu Nhân (phần tiếp theo của Quy Tắc Ngầm) sau khi kết thúc QTN. Mặc dù bộ này có người edit rồi nhưng mình vẫn muốn edit lại vì thích cặp Tiêu - Hạ thôi ạ, không có ý gì khác.


Hai là mình sẽ edit bộ khác. Riêng mấy bộ dang dở thì vẫn edit song song.


MONG MỌI NGƯỜI GÓP Ý DÙM MÌNH NHÉ! THANKS ALL!

Bình Luận (0)
Comment