Ta thất kinh, mồ hôi lạnh đầm đìa toàn thân, trong lòng cũng chẳng dám nghĩ ngợi sâu thêm.
Ngay khoảnh khắc ấy, bạch long mã dưới thân ta bỗng nhiên dừng vó.
Thân mình chao đảo, ta vội ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Chỉ thấy Ngộ Không cùng Bát Giới, hai người đứng sững quay lưng về phía ta, thần thái cứng đờ.
Song chẳng hiểu vì cớ gì, trong lòng ta lại dâng lên một cảm giác kỳ quái —
Dường như, bọn họ đang nhìn ta.
Ta cất tiếng hỏi:
“Ngộ Không, các ngươi cớ sao lại dừng bước?”
Ngộ Không không đáp ngay, vẫn quay lưng về phía ta mà chậm rãi nói:
“Sư phụ, đồ nhi thấy tâm thần người bấn loạn, tựa hồ đang ôm mối u hoài chi đó.
Nếu có điều gì khúc mắc, chi bằng nói cho đồ nhi nghe?”
Ta vừa định từ chối, hắn lại bỗng quay phắt người lại.
Đôi mắt tràn ngập quang huy quái dị, ánh đỏ rực rỡ như máu.
Ngộ Không bước từng bước chậm rãi về phía ta, ánh mắt mỗi lúc càng đỏ thẫm.
Hắn cười lạnh mà rằng:
“Sư phụ, chẳng bằng để đồ nhi dùng Hỏa Nhãn Kim Tinh soi xét, xem thử có phải người đã bị yêu tà ám ảnh không?”
Ta hoảng hốt, lùi bước liên tiếp, run giọng khước từ:
“Ngộ Không! Ngươi chỉ cần chuyên tâm mở đường phía trước, chớ phải bận lòng tới ta!”
Thế nhưng Ngộ Không chẳng những không dừng lại, mà ngược lại còn gia tăng bước chân, tiến gần tới ta hơn.
Hắn thấp giọng cười, lời nói âm lãnh:
“Sư phụ, người đang trốn tránh gì vậy?
Vịt Bay Lạc Bầy
Hỏa Nhãn Kim Tinh vốn là gương soi yêu mị trên đường lấy kinh của chúng ta đó thôi.”
Đến đây, hắn bỗng dừng lại, đôi mắt đỏ rực như muốn xuyên thấu da thịt ta, ngưng đọng nhìn chăm chăm:
“Chẳng lẽ… người đang sợ Hỏa Nhãn Kim Tinh?”
Ta đã lùi đến đường cùng, không còn lối thoái.
Đôi mắt đỏ ngầu ấy đã gần kề ngay trước mặt, hơi thở lạnh buốt phả thẳng tới.
Ngay trong khoảnh khắc ấy, những điều luật cổ xưa chợt hiện ra trước mắt ta lần nữa, như tiếng gào thảm thiết trước khi tử vong, đẫm m.á.u nhuộm đỏ cả không gian.
Không được, dưới bất kỳ hình thức nào, để Hỏa Nhãn Kim Tinh quan sát.