Ta cảm thấy da đầu như tê dại, vội vàng quay đầu đi, tiếp tục cất bước.
Dọc đường, chúng ta ba người không ai mở miệng nói lời nào.
Bát Giới thì luôn cúi gằm mặt, khiến ta chẳng thể thấy rõ dung nhan y.
Cửu Xỉ Đinh Ba trong tay hắn không rõ dính phải vật gì, giờ phút này đang từng giọt từng giọt chảy xuống mặt đất.
Ta khẽ trấn tĩnh tâm thần, bắt đầu chậm rãi suy xét đầu đuôi sự tình.
Quy củ đã chỉ rõ, ta phải điều tra nguyên nhân chân chính cái c.h.ế.t của bọn cướp.
Nhưng rõ ràng, bọn cướp kia đã bị chính mắt ta chứng kiến Ngộ Không đánh chết, chẳng phải đó chính là nguyên nhân tử vong hay sao?
Chẳng lẽ, cảnh tượng ta thấy khi ấy cũng là giả dối?
Kẻ g.i.ế.c c.h.ế.t bọn cướp thực ra là kẻ khác?
Cớ sự rốt cuộc ra sao?
Ta còn đang chìm trong suy nghĩ, bỗng nghe thanh âm trầm đục của Sa Tăng vang lên bên tai:
“Sư phụ, người muốn tìm chính là những kẻ này?”
Nghe vậy, ta ngẩng đầu nhìn, tức khắc một làn m.á.u tanh nồng nặc ập thẳng vào mũi.
Chỉ thấy ngay trước mặt, mấy cỗ t.h.i t.h.ể vặn vẹo, hình thù thảm hại ngã sóng soài giữa đường.
Ruột gan phơi bày, tay chân gãy gập, thịt nát xương tan, khắp nơi vương vãi những mảnh thịt be bét; mùi tử thi thối rữa khiến ta phải nhíu mày buồn nôn.
Ta cố gắng nén ghê tởm, từ trên lưng bạch mã nhảy xuống, tiến gần quan sát.
Những thân thể ấy, m.á.u thịt be bét, trông như bị vật nặng hung bạo nghiền nát mà chết.
Một số khác, tuy còn giữ được hình người, nhưng toàn thân da thịt đều bị lưỡi sắc nào đó rạch toang, ngũ tạng lộ ra, vô cùng kinh khủng.
Ta lục soát từng thi thể, nhưng suốt hồi lâu cũng chẳng phát hiện ra dấu vết nào khả nghi.
“Cớ sao lại như vậy?
Những t.h.i t.h.ể này rõ ràng đều bị Kim Cô Bổng của Ngộ Không đập c.h.ế.t mà?”
Ta thầm nghĩ trong lòng.
Ngay lúc ấy, chân ta bỗng trượt một cái, suýt nữa thì ngã nhào xuống đất.
“Ai da!”
Khó nhọc giữ thăng bằng, ta cúi đầu nhìn xuống.
Chỉ thấy dưới chân vương vãi từng đoạn ruột gan, ướt át trơn tuột, m.á.u me bê bết bám đầy giày, khiến ta thiếu chút nữa bị trượt ngã.
Ta toan bước tránh, nào ngờ lại chợt dừng chân.
Chờ đã.
Dường như có chi đó bất thường mà ta vừa bỏ sót.
Nếu như đúng là Ngộ Không hạ sát bọn chúng, đáng lý t.h.i t.h.ể phải nát bấy, chẳng thể còn nguyên vẹn tứ chi như thế.
Huống chi, mới nãy ta còn thấy vài cỗ t.h.i t.h.ể bị hung khí sắc nhọn rạch nát da thịt — mà Kim Cô Bổng lại đâu phải binh khí sắc bén?
Nghĩ tới đây, ta tức khắc chạy tới bên một tử thi, nén ghê tởm mà cẩn thận đếm số vết thương trên thân hắn.
“Nhất, nhị, tam… cửu.”
Chín vết chém!
Là loại binh khí nào lại lưu lại chín đạo huyết ngân như thế?
Ngay lúc đáp án lóe lên trong đầu, thân sau ta bỗng tối sầm lại — một cái bóng đen khổng lồ đang âm thầm phủ lấy ta.
Một tiếng nói âm lãnh cũng theo gió truyền đến sau lưng:
“Thứ ngươi không nên thấy, lại để ngươi thấy được.”
Vịt Bay Lạc Bầy
Chưa kịp xoay người, phía sau đã có kẻ vung binh khí nặng nề, hung hãn giáng thẳng xuống đầu ta!