Quy Tắc Sinh Tồn Của Chủ Mẫu Biết Đọc Tâm

Chương 6

“Căn bệnh ‘quái lạ’ của hầu gia thật ra chàng giả vờ. Chàng vẫn đợi cơ hội, ngươi lại sốt ruột dâng ‘thần y’ đến cửa, tưởng chỉ bằng kẻ giang hồ ấy mà đòi giết ta ư?”

Thiên hạ đồn Hầu gia mắc bệnh lạ, mất thánh ân, mà không biết ngay từ đầu, đó là kế “nằm gai nếm mật” của Thánh thượng và Trung Võ hầu.

Thái hậu từ sau khi Thuấn Vương bị giam ở Tây Bắc, ngày ngày đều muốn đưa hắn về kinh.

Năm xưa, Hạ Sùng Việt trẻ tuổi lập chiến công, là cánh tay đắc lực giúp Thánh thượng đăng cơ, tự nhiên cũng trở thành cái gai trong mắt Thái hậu.

Bà lợi dụng mối bất hòa giữa Hầu gia và lão phu nhân, dùng kế ly gián suốt mấy năm, thậm chí cho người hạ độc Hầu gia.

Nhưng đánh giá thấp vị anh hùng cầm binh từ thuở mười mấy tuổi này, hắn sớm phát hiện, bèn giả bệnh, nằm liệt giường vài năm.

Vừa dẹp yên chướng ngại, Thánh thượng lại đắm chìm trong đan dược, Thái hậu bắt đầu xúi Tổng binh lôi kéo võ tướng các nơi để chuẩn bị đường về kinh cho Thuấn Vương.

Nghe tiếng chém giết ngoài cửa, áng chừng ám vệ của Hạ Sùng Việt sắp không chống đỡ nổi.

Ta ngoảnh nhìn di nương, thấy bà nửa sống nửa chết, mặt mày tím bầm.

Bà vẫn cố rên rỉ: “Tướng quân… từ khi nào… đã biết…”

“Vài hôm trước, ta cho người trói ‘thần y’ đến chỗ phụ thân. Ngươi dám sai gã đến Hầu phủ mấy lần, đoán xem phụ thân có nghi ngờ chăng?”

Ta cũng đến lúc bị ngươi hạ độc mà lần ra, liên kết chuyện ngươi hoài thai với gã trẻ kia.

Khi ta nằm dưỡng bệnh trong phủ, ta nghe Thái y bắt mạch cho phụ thân vì cảm phong hàn, đã lấy làm lạ.

[Tướng quân không còn khả năng ấy, thế mà phu nhân lại mang thai, thật khó lý giải.]

Thì ra sau khi mẫu thân ta mất, phụ thân từng trọng thương trở về từ một trận đại chiến, từ dạo ấy không thể có con.

Bảo sao ngươi vào phủ mười mấy năm mãi chẳng mang thai.

Nghĩ mà xem, phụ thân ở biệt viện chẳng thể bỏ qua tên “thần y” kia…

Chưa kịp nói hết, một trận hỗn chiến xô tới, hai cánh cửa “rầm” một tiếng đổ sập, có kẻ vung kiếm xông thẳng về phía ta.

18

Trong phòng hẹp, ta không kịp né, ngỡ sắp bỏ mạng.

Phút chốc, thanh kiếm kia bị một luồng lực dữ dội hất văng, cắm phập vào tủ gỗ chạm khắc.

Ta mở to mắt, thấy Hạ Sùng Việt mặc chiến bào, máu rịn bên má, trường kiếm trong tay đã xuyên cổ tên hắc y.

“Phu nhân, ta đến chậm.”

Giọng hắn run run lo lắng, trái hẳn vẻ bình thản bên ngoài.

Ta buông lỏng hết đề phòng, bị mùi máu tanh xộc vào khiến đầu óc choáng váng, loạng choạng ngã vào vòng ngực vững chãi.

Hôm sau ta tỉnh lại, ánh mặt trời sáng lóa.

Ta nằm an ổn trên giường ở Hầu phủ, Phục Linh bên cạnh lo âu, thấy ta mở mắt vừa mừng vừa sợ kêu to: “Phu nhân tỉnh rồi, tỉnh rồi!”

Cửa phòng bị đẩy mạnh, Hạ Sùng Việt trong bộ giáp nặng nề bước vào, quầng mắt thâm đen, song ánh nhìn chan chứa nét vui.

“Thành công rồi chứ?” Ta nhìn hắn hỏi.

Hắn mỉm cười, đặt tay lên bụng ta: “Nhờ phu nhân, chuyện ấy e phải đợi 10 tháng nữa mới tỏ.”

Ta sững sờ, Phục Linh đã che miệng cười khúc khích.

“Ta hỏi chuyện trong cung!”

Lúc này hắn mới nghiêm nghị: “Tất cả thuận lợi, Thuấn Vương chưa kịp vào kinh đã bị tiêu diệt.”

“Thái hậu từng giam giữ không ít gia quyến quan lại, nhưng đêm qua vừa khéo hoàng cung bốc cháy, bọn họ hoảng loạn chạy tứ tán, may không thương vong nhiều.”

“Chỉ có điều…”

Ta giật mình nghĩ đến mẹ chồng: “Bà ấy…?”

“Thái hậu và mẫu thân ta đều không thoát.” Mặt Hạ Sùng Việt không lộ vui buồn, như đang nói chuyện không liên quan.

Có lẽ giữa đêm binh loạn, lửa cháy trong cung cũng chẳng lạ, Thánh thượng đã sắp đặt mọi đường.

“Nhưng…”

Ta thấy hắn lảng tránh ánh mắt, vội hỏi: “Còn xảy ra biến cố gì ư?”

“Nhạc phụ… sáng nay mang kiếm trở về phủ, nghe nói di nương chết rất thê thảm.”

Ta đoán phụ thân hẳn phẫn nộ đến mức nào, nhất là bao năm qua ông tin lời di nương.

Hạ Sùng Việt bảo đã cắt cử người xử lý sạch sẽ, không để lời ong tiếng ve truyền ra.

Nhưng phụ thân nhất quyết muốn bỏ di nương, dù bà ta đã chết rồi.

“Thôi, phu nhân, giờ chúng ta có thể nói đến cốt nhục của mình không?”

19

Ta từng hỏi Hạ Sùng Việt, sao hắn tin tưởng ta như vậy.

Rốt cuộc chẳng bao lâu sau khi ta về nhà mẹ đẻ, hắn đã thổ lộ tất cả với ta.

Hắn im lặng giây lát, ngẩng lên nhìn ta, nụ cười ấm áp đong đầy giữa đôi mày.

“Nghe đồn có một đích nữ phủ tướng quân vừa khóc vừa nháo đòi gả cho ta, ta bèn kiên nhẫn chờ nàng tự chui đầu vào lưới.”

Hắn kể mấy năm trước, lần đầu hắn khải hoàn về triều, cưỡi ngựa băng qua đám đông dọc đường.

Có một bé con phúng phính, được nhũ mẫu bế, vươn tay níu vạt áo hắn.

“Người này đẹp quá, Uyển Nhi muốn lấy người này làm phu quân!”

Hắn đưa tay kéo cô bé lên ngựa, bé chẳng hề khóc, chỉ ôm áo choàng của hắn, tròn xoe mắt nhìn hắn chằm chằm.

Khi phủ tướng quân đuổi đến nơi, hắn mới biết đó là đích nữ của phủ.

Khi ấy, Thánh thượng cùng hắn uống rượu trong nội điện, cạn ba chén, cười hỏi hắn muốn ban thưởng gì.

Hắn ngà ngà, cũng cười đáp: “Vài năm sau, xin bệ hạ ban hôn cho ta cưới ái nữ của Thẩm tướng quân.”

Thánh thượng đùa hắn rằng thắng võ nghệ mà còn muốn diệt lòng kẻ bại, thật độc.

Nhưng nào hay hắn sớm đã động chân tình.

(Toàn văn hoàn) - Một follow, một like, một bình luận là niềm động lực to lớn đối với team Góc nhỏ của Ngưu. Cảm ơn các bạn rất nhiều vì đã đồng hành!

Bình Luận (0)
Comment