Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 111

Lưu Mị Nhi lại ngả người về phía tôi, mùi thơm từ người cô ta tỏa ra. Thơm, thơm quá, thơm đến mức khiến tôi có chút say đắm.
Tôi nhìn người phụ nữ trước mặt, ánh trăng nhẹ nhàng chiếu vào gò má thanh tú của cô ta, tôi nheo mắt, mơ hồ nhìn thấy Thanh Thanh.
“Anh....có muốn thử một chút không?” Lưu Mị Nhi quyến rũ nhìn tôi, đôi môi đỏ mọng mấp máy đến mê hồn.
Còn tôi thì nóng bừng cả người, cảm thấy mình không còn chút sức lực nào để đứng dậy nữa. Lưu Mị Nhi ôm chặt lấy tôi, mí mắt tôi đã nặng trĩu nhắm lại.
Đến giãy giụa cũng không kịp nữa rồi, trong lòng biết chuyện đã không ổn nhưng lại không cách nào phản kháng.
Ngay lập tức, tôi rơi vào một khoảng không vô tận, một giọng nói yếu ớt quen thuộc đang nhẹ nhàng gọi tên tôi.
“Ào…”
Một gáo nước lạnh dội thẳng vào mặt, kéo tôi ra khỏi mớ hỗn độn, tôi nheo mắt nhìn bóng người đỏ chói trước mặt.
Cô ta đứng trên cao nhìn tôi, trên mặt nở một nụ cười mãn nguyện.
“Lưu Mị Nhi?” Tôi vùng vẫy muốn bò dậy, nhưng lại phát hiện tay chân của mình đều đã bị xích sắt khóa lại.
“Ha ha ha, Minh Dương ơi là Minh Dương, anh cứ tưởng mình giỏi lắm à. Vốn dĩ tôi còn nghĩ phải tốn chút sức lực, không ngờ dễ dàng như vậy đã thành công rồi.” Lưu Mị Nhi cười lớn, đôi môi đỏ trở nên lớn hơn một cách khoa trương, khiến người ta nhìn thấy mà toàn thân run rẩy.
Người phụ nữ này, đúng thật là biết diễn kịch, ở trước mặt Đại Ngốc thì dịu dàng vô cùng, bây giờ lại lộ ra bộ mặt hung ác như vậy.
Lưu Mị Nhi đưa tay vuốt nhẹ má tôi, liên tục nói rằng thật đáng tiếc.
Đáng tiếc? Ý gì đây? Người phụ nữ này định gi.ết tôi sao?
Nghĩ đến đây, tôi bắt đầu cảm thấy bất an, liều mạng giãy dụa, hét vào mặt Lưu Mị Nhi: “Cô muốn làm gì?”
Lưu Mị Nhi lập tức bịt miệng tôi lại, lè cái lưỡi hồng hồng cười tươi, tôi cảm thấy ớn lạnh sống lưng, người phụ nữ này đúng thật là ghê tởm.
“Đừng căng thẳng, căng thẳng như vậy sẽ khiến thịt của anh cứng lại, đến lúc đó thì không tươi ngon nữa rồi.” Những lời mà Lưu Mị Nhi nói ra tàn nhẫn như vậy, nhưng thần sắc lại rất bình tĩnh, giống như đang nói một cái gì đó rất bình thường vậy.
Tôi đè nén cơn tức giận trong lòng, mạnh mẽ quay đầu lại để thoát khỏi tay Lưu Mị Nhi, nhìn cô ta với vẻ mặt hung dữ.
“Có phải Kiến Nam cũng ở đây không? Cô làm gì cậu ấy rồi?” Tôi nghĩ chuyện đã đến nước này rồi, Lưu Mị Nhi sẽ không thể nói dối được nữa. Lưu Mị Nhi sửng sốt, sau đó cười rạng rỡ, lắc lắc khuôn mặt thanh tú, nói rằng cô ta không làm gì Kiến Nam hết, việc Kiến Nam mất tích không liên quan gì đến cô ta.
Nói xong, cô ta chau mày như đang nhớ lại chuyện gì đó, nhìn tôi cười duyên dáng nói: “Có điều, hôm đó ở quán rượu tôi nhìn thấy một cảnh khá thú vị đấy.”
“Cái gì? Cảnh khá thú vị?” Mỗi câu nói của Lưu Mị Nhi đều có thể là manh mối quan trọng.
Thấy tôi căng thẳng như vậy, Lưu Mị Nhi lại càng cố tình không nói, vỗ nhẹ vào má tôi: “Minh Dương, bây giờ anh nên tự lo cho chính mình đi.”
Nói rồi cô ta vừa ngẩng đầu cười to, "Bang bang bang, bang bang bang."
Đột nhiên trong bóng tối truyền đến một tiếng va chạm kịch liệt, âm thanh rất trầm, tôi mừng rỡ không thôi, chẳng lẽ là Đại Ngốc sao?
Lưu Mị Nhi không hoảng sợ, thong thả chải mái tóc đen nhánh rồi với tay bật đèn, tôi lập tức mở to mắt, bởi cách tôi chưa đầy hai mét có một miếng dán màu đen, bên trong lộ ra nửa cái đầu người.
Người đàn ông này trông giống hệt như người bị l.ộ.t d.a mà tôi thấy lúc trước. Bây giờ nhớ lại thì hối hận vô cùng, lẽ ra lúc đó tôi không nên hoảng hốt mà phải hỏi cho ra chuyện.
“Ồn cái gì mà ồn?” Lưu Mị Nhi nhíu mày, lộ ra vẻ mất kiên nhẫn.
“A...a...đau....a....” Đối phương mặc dù đã bị l.ộ.t d.a, nhưng vẫn kêu lên từng tiếng như đứt ruột, chỉ là âm thanh này, sao tôi lại cảm thấy có chút quen thuộc nhỉ?
Tôi ngẩng đầu nhìn chăm chú vào khuôn mặt đầy m.áu, nhưng với khuôn mặt bị lột hoàn toàn như vậy, tôi thực sự không thể đoán ra đó là ai.
“Minh.....Dương?” Đối phương vậy mà lại lắp bắp gọi tên tôi.
Tim tôi run lên, lập tức nhớ lại. Người này không phải là ai khác, chính là Lục Đông ngày trước cùng Đại Ngốc đem nửa cỗ t.h.i t.h.ể xuống núi.
Trong đầu tôi ong ong, lúc đó Lục Đông cùng với Đại Ngốc xuống núi, cuối cùng lại không thuận lợi quay về thị trấn, đáng lẽ tôi nên đoán được giữa chừng đã xảy ra chuyện gì chứ.
“Lục Đông? Anh là Lục Đông à?” Tôi gần như hét lên.
Lưu Mị Nhi cười: “Suýt nữa thì quên mất, hai người chắc là quen nhau nhỉ. Ngày trước anh ta đến điều tra án ở Minh gia đúng chứ?”
“Lưu Mị Nhi, tại sao cô phải làm như vậy?” Lúc này, nỗi sợ của tôi đã bị sự phẫn nộ áp chế, một con người tâm lý phải biến thái đến cỡ nào mới có thể làm ra chuyện kinh thiên động địa như vậy chứ.
“Hahaha, sao thế? Rất nhanh rồi anh cũng sẽ giống như anh ta thôi, không cần vội thế đâu.” Lưu Mị Nhi vừa nói vừa đi về chỗ Lục Đông.
Lục Đông vừa nhìn thấy Lưu Mị Nhi đến gần thì điên cuồng lùi lại, tiếp đó, Lưu Mị Nhi rút chìa khóa và đẩy cánh cửa sắt rỉ sét ra.

Bình Luận (0)
Comment