Quỷ Tân Nương - Tiềm Tâm Mộng Đồ

Chương 114

Trong lòng tôi không nhịn được mà thầm mắng Tôn tử, tôi cứ nghĩ là cậu ta lo lắng cho tôi nên mới tới đây, nếu sớm biết như vậy tôi đã nói hết chuyện của Lưu Mị Nhi cho cậu ta biết.
Giờ hối hận cũng không kịp nữa, tôi cắn răng nhìn sắc trời càng lúc càng tối mà lòng rối như tơ vò.
Lúc này trên lầu hai nhà của Lưu Mị Nhi cũng đã sáng đèn. Tôi nhón chân nhìn bóng Lưu Mị Nhi và Phỉ Phỉ thấp thoáng trước cửa sổ tầng hai
Có lẽ là do thân thể Phỉ Phỉ yếu ớt nên Lưu Mị Nhi đưa cô ấy lên tầng nghỉ ngơi, vậy lúc này phòng khách chỉ còn lại Tôn tử và Đại ngốc.
Tuy rằng tôi không dám khẳng định chắc chắn rằng Đại ngốc cùng một bọn với Lưu Mị Nhi, nhưng đề phòng không thừa. Tôi nhặt thanh gỗ dưới đất đi đến trước cửa nhà Lưu Mị Nhi, đập mạnh thanh gỗ về phía cửa.
“Bang” một tiếng rất to, liền sau đó là giọng khàn khàn của Đại ngốc truyền ra: “Ai? Là ai đó?”
Anh ta từ sân trước đi ra, đầu tiên thò đầu ra ngoài xem xét, sau đó đi ra nhìn xung quanh. Tôi trốn ở góc tường, Đại ngốc đang quay lưng về phía tôi.
Tôi dùng tốc độ nhanh nhất xông tới, cầm khúc gỗ trong tay vung lên trực tiếp đánh vào đầu Đại ngốc, cơ thể anh ta lảo đảo rồi ngã ập xuống đất.
Tôi kéo Đại ngốc qua một bên, nhanh tay tháo thắt lưng của mình lật tay Đại ngốc ra sau rồi trói lại.
Hừ, vậy là ổn rồi, giờ bên trong chỉ còn một mình Lưu Mị Nhi, tôi không tin tôi và Tôn tử hai người lại không đối phó được với một người phụ nữ.
Lúc này một người đang từ từ tiến về phía tôi. Tôi nghe thấy động tĩnh sau lưng liền lập tức cảnh giác đứng dậy, vung cây gậy trong tay về phía đối phương.
Đối phương rất nhanh bắt được cây gậy trong tay tôi, tôi vừa nhìn, kìa không phải Tôn tử sao?
“Minh Dương, cái tên này, cậu đang làm cái gì vậy?” Tôn tử nhìn Đại ngốc nằm dưới đất mặt đầy khó hiểu nhìn tôi.
“Chuyện này nói ra rất dài, để tôi nói vắn tắt cho cậu hiểu, Lưu Mị Nhi là một người đàn bà biến thái, cô ta thích ăn thịt người, Đại ngốc và Lưu Mị Nhi rất có khả năng là cùng một bọn.” Tôi biết tôi nói không được logic, người bình thường nghe chưa chắc đã hiểu, nhưng những lời tôi nói Tôn tử đều nửa tin nửa ngờ mà gật đầu, hỏi tôi giờ phải làm sao, Phỉ Phỉ đã bị Lưu Mị Nhi đưa lên lầu rồi.
Tôi nghĩ một chút rồi nói với cậu ta chúng ta cùng lên lầu, bắt Lưu Mị Nhi lại sau đó để cho Kim Tiểu Hổ thẩm vấn. Tôn tử chau mày nhìn lên ánh sáng đèn tầng hai rồi lắc đầu: “Minh Dương, chúng ta hãy chia nhau ra hành động. Cậu lái xe ba bánh lên núi tìm Kim Tiểu Hổ Vương Thành tới đây, tôi ở đây đối phó với Lưu Mị Nhi kéo dài thời gian.”
Tôn tử chỉ vào cái xe rách nát cách đó không xa, nói xe này là cậu ta mượn của một người trong thôn. Lái xe này từ đây lên núi mất hơn mười phút, sau đó xuống núi bằng xe của Kim Tiểu Hổ, chắc không tới một tiếng rưỡi.
Đây là cách an toàn nhất, Tôn tử nói vậy rất hợp lý, nhưng tôi vẫn có chút không yên tâm.
“Cậu không cần lo lắng cho tôi, tôi từng luyện võ, một người phụ nữ sao có thể là đối thủ của tôi? Cậu đừng lãng phí thời gian nữa, mau đi đi.
Tôn tử giục tôi, tôi gật đầu dặn dò cậu ta phải hết sức cẩn thận sau đó lái con xe ba bánh cũ nát bứt tốc hướng về phía Minh Trạch.
Cái xe này rung lắc tới nỗi tôi lo trên đường bánh xe sẽ rơi ra.
Khó khăn lắm mới tới được dưới chân núi, tôi mệt muốn đứt hơi, hai chân run lẩy bẩy.
Vốn định nghỉ ngơi một chút, nhưng nghĩ đến an toàn của Tôn tử và Phỉ Phỉ, tôi không dám nghỉ ngơi một giây phút nào tiếp tục lái lên núi.
Trên núi hoàn toàn tối đen, bên ngoài Minh gia vẫn còn treo đèn lồng, trông như nhà ma trên núi hoang.
Tôi dùng lực đập cửa, hơn hai phút sau Huệ Bình mới ra mở cửa, vừa thấy tôi đã chau mày.
“Thiếu gia, sao cậu không một lời đã rời đi rồi? Lão phu nhân lo lắng ch.ết đi được.” Trong giọng nói của Huệ Bình mang hàm ý oán trách. Tôi không đáp lời lập tức xông vào trong, lúc này Kim Tiểu Hổ và Vương Thành vẫn đang ở phòng khách ăn cao lương mĩ vị.
Đặc biệt là Kim Tiểu Hổ, anh ta vẫn còn đang nhàn nhã uống rượu, hoàn toàn quên mất việc mình đi chuyến này là để tra án.
“Đi theo tôi.” Tôi nắm lấy cánh tay Kim Tiểu Hổ.
Rượu trong ly của Kim Tiểu Hổ đổ vương vãi khắp sàn nhà, anh ta tức giận ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn tôi lớn tiếng chửi bới: "Anh chán sống rồi hả? Làm khùng điên cái gì vậy?"
“Bây giờ anh phải đi theo tôi, Lục Đông ch.ết rồi, tôi không thể để Tôn tử xảy ra chuyện.” Bởi vì quá gấp gáp kích động mà tôi ăn nói rất lộn xộn, Kim Tiểu Hổ và Vương Thành đều ngây ra.
Kim Tiểu Hổ hất tay tôi ra, cau mày trừng mắt nhìn tôi, bảo tôi nói năng mạch lạc rõ ràng nếu không sẽ không đi cùng tôi xuống núi.

Bình Luận (0)
Comment